Chương 9: Bạn bè?!

Sáng hôm sau, thoát khỏi trạng thái minh tưởng. Đường Tuyết Băng nhìn qua bạn cùng phòng Chu Trúc Thanh vẫn đang tu luyện, không làm phiền cô ấy, nhanh chóng thay trang phục và vệ sinh cá nhân, sau đó đi ra ngoài.

Hưởng thụ ánh sáng mặt trời ban mai ấm áp phủ trên người, cô cảm thấy thật thoải mái, cảm giác dễ chịu phủ khắp cơ thể.

Buổi học đầu tiên, ngày đầu tiên ở Sử Lai Khắc, ngày đầu tiên trên con đường trở thành cường giả của cô! Cố lên! Vì gặp lại Vũ nhi!

Nhưng cô không hề biết lúc này cô trong thật đẹp, đẹp đến nổi khiến ma thần điên đảo. Khuôn mặt tròn nhỏ nhắn, đôi môi hồng hồng chúm chím, mái tóc lam buộc hai bên bằng hai cái nơ lớn trông rất dễ ghét, đôi mắt lam trong veo mang chút lạnh lùng, da thịt trắng như tuyết thủy nhuận đến tựa như là có thể bấm ra nước. Không chỉ vậy bộ lam y trên người cô càng làm tăng thêm vẻ đẹp kiêu sa, đáng yêu, và lạnh lùng của cô. Thật sự mà nói rất đáng yêu, đặc biệt đáng yêu.

[Đấu La Đại Lục] Băng Tuyết Nữ Thần - Chương 9: Bạn bè?!

"Ngươi là Đường Tuyết Băng?" Cô gái hôm qua, đệ tử thuộc Thất Bảo Lưu Ly Tông, từ đâu đi tới, nhìn thấy cô khẽ hỏi. Cô nhớ cô gái này hôm qua, sau trận chiến giữa Đường Tam và Triệu Vô Cực, thì đến tham gia khảo quan thứ 4, đối chiến với Đới Mộc Bạch, không ngờ lại vượt qua. Tên Đường Tuyết Băng thì phải?

"Trữ...Vinh Vinh..." Cô hơi ngạc nhiên, nhìn cô ấy hơi nghi ngờ hỏi. Cô nhớ Tử Vũ cô cô từng nói tới Thất Bảo Lưu Ly Tông có một tiểu công chúa tên Trữ Vinh Vinh, có khi nào là cô ta không nhỉ?

Thật sự mà nói, Tử Vũ cô cô không được cái gì, được cái thích lo chuyện bao đồng, Ngay cả đến chuyện nhỏ nhặt như trong trấn con bà bán cá bị vợ bỏ cũng biết, hay chuyện lớn như Võ Hồn Điện tông chủ bị đánh chết. Hơn nữa còn nói nhiều, chuyện gì cũng nói, mà người nghe chỉ có cô, nên lúc nào cũng phải trốn cô ấy để tu luyện ghét ghê! Mà giờ không biết cô ấy đang làm gì nhỉ?

"Bạn có thể gọi mình là Vinh Vinh, chúng ta từ nay là đồng học rồi, không cần câu nệ tiểu tiết quá! Tớ có thể gọi bạn là Tuyết Băng chứ?" Trữ Vinh Vinh cười dịu dàng nói.

"Được..." Tuyết Băng gật đầu. Gọi thế nào cũng như nhau.

Cánh cửa phòng cô bỗng mở ra, người bạn cùng phòng Chu Trúc Thanh lạnh lùng cũng bước ra. Trông sắc mặt cô ấy khá tái nhợt, có vẻ trận chiến hôm qua chưa hồi phục hẳn, mà cũng phải cô ấy là người bị thương nặng nhất.

"Trúc Thanh, buổi sáng hảo!" Hướng cô ấy gật đầu, Tuyết Băng chào hỏi cho có lệ.

"Buổi sáng hảo." Chu Trúc Thanh chào hỏi lại, cũng hướng Vinh Vinh nói.

"Mọi người có vẻ chuẩn bị xong, chúng ta cùng đi ăn sáng nhé!" Trữ Vinh Vinh đề nghị.

Mọi người không ai phản đối, cùng đi đến cái nhà ăn mà được Đới Mộc Bạch hôm qua giới thiệu.

Trên đường thuận tiện nói chuyện vài câu.

......................................................................................................................................

Cái nhà ăn ở đây được gọi là Thực Đường mà Thực Đường kỳ thực ra chỉ là học viện và những thôn dân có thỏa thuận mời một số thôn dân phụ trách về việc ăn uống của mọi người. Mặc dù các món ăn đều đơn giản nhưng ăn no thì không thành vấn đề.

Bọn họ vừa tới, Đường Tam, Tiểu Vũ, Đới Mộc Bạch cùng một tiểu mập mạp cũng vừa hay đến. Tiểu mập mạp này vóc người không cao, cả người mập mạp nhưng toát ra vẻ khỏe khoắn. Tóc hắn cắt ngắn, đôi mắt nhỏ, trên mặt thịt béo hở ra, trông cũng có vài phần đáng yêu. Trên môi có hai hàng ria mép, dường như là dậy thì sớm.

Có lẽ là vì chuyện hôm qua, hai người Đường Tam và Tiểu Vũ hướng sang phía bọn họ gật gật đầu. Thấy vậy, Chu Trúc Thanh bớt lãnh đạm còn Trữ Vinh Vinh thì thần sắc như muốn tỏ vẻ thân thiết. Cả hai đều mỉm cười rồi lướt qua, quả là động lòng người.

Đường Tuyết Băng nhìn Đường Tam đăm chiêu, cô lại có cảm giác muốn thân thiết với hắn, không hiểu vì sao? Nhưng cô lại có cảm giác muốn bảo vệ hắn là ý gì? Cô không hiểu bản thân nữa!

Đường Tam nhìn thoáng qua cô, hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không bài xích cười. Cô gái này cũng là học viên mới sao? Trông thật xinh đẹp! Thật sự mà nói, sống hai kiếp hắn chưa thấy cô gái nào xinh đẹp như cô.

Còn Tiểu Vũ hôm qua do ngất xỉu chưa gặp qua cô, mà theo tâm lí chung nhìn thấy người xinh đẹp như mình bỏ tay khỏi Đường Tam chạy lại gần cô thân thiết hỏi:

"Chào bạn, ta tên Tiểu Vũ, Vũ trong khiêu vũ, chữ vũ. Bạn thật xinh đẹp, bạn tên gì vậy?"

"Đường Tuyết Băng..." Cô trả lời. Nhìn không chớp mắt.

Thật...đáng yêu! Cô bé này thật đáng yêu! Muốn véo má quá!

"Tuyết Băng, buổi sáng hảo." Đới Mộc Bạch hướng cô chào hỏi. Trận hôm qua thật sự khiến hắn kính nể cô gái này, thật lợi hại.

"Bạn tên Tuyết Băng sao? Con gái sao đặt tên lạnh lùng vậy?" Tiểu mập mạp mắt đăm đăm nhìn cô không che dấu được việc miệng đang chảy nước giãi liên tục. Mĩ nữ! Cô gái này đẹp nhất trong những người hắn từng gặp a~

Bọn họ không chú ý hắn, bước vào bàn ăn, ngồi thư thả ăn điểm tâm.

Đới Mộc Bạch lấy tay đánh vào hắn rồi thấp giọng nói: "Ngươi lương thiện chút đi, tốt nhất là nên áp chế tà hỏa lại."

Tiểu mập mạp cả giận nói: "Tại sao? Chả lẽ ngươi lại muốn ra tay, cho dù ngươi là lão Đại thì cũng phải chừa cho anh em huynh đệ ít cháo chứ đừng ăn tất như thế. "

Đới Mộc Bạch liền đánh hắn một phát rồi nhìn trộm hướng Chu Trúc Thanh vừa nhìn lại. Chu Trúc Thanh tựa hồ không chú ý tới bọn họ mà thong thả ăn điểm tâm, sắc mặt lại như lúc trước trở nên lạnh như băng.

Tiểu Vũ lại chỗ Trữ Vinh Vinh và Đường Tuyết Băng rồi ngồi xuống bên cạnh, cười nhẹ, không biết là nàng nói cái gì mà Trữ Vinh Vinh và Đường Tuyết Băng nhìn về phía tiểu mập mạp với ánh mắt kinh ngạc. Tiểu mập mạp đương nhiên biết họ đang bàn luận về mình, nhất thời nhụt chí ngồi xuống đập xuống bàn để trút giận.

Đới Mộc Bạch ho khan một tiếng rồi nói: "Tiểu Áo chắc vẫn còn đang ngủ. Hắn vẫn lười biếng. Ngoại trừ tiểu Áo ra, xem ra mọi người đã đến đông đủ, sau này tất cả mọi người sẽ cùng học tập một chỗ. Trong cuộc sống cũng như trong học tập phải giúp đỡ lẫn nhau. Ta giới thiệu với mọi người, tên béo này là Mã Hồng Tuấn là người của học viện chúng ta, vũ hồn thảo gà, à không, là phượng hoàng."

Chợt nghe thấy hai chữ phượng hoàng Chu trúc Thanh ngẩng đầu liếc Mã Hồng Tuấn, rồi xẹt qua Đới Mộc Bạch thì tựa hồ thêm vài phần ý tứ.

Mã Hồng Tuấn nói: "Được rồi, Đới lão Đại, nghe nói tân đệ tử ngày hôm qua mới tới đã gây cho Triệu sư phụ không ít khó khăn là ai?"

Đới Mộc Bạch nói: "Ngươi chả phải vừa cùng hắn giao thủ sao bất quá ngươi quả là may mắn không được gặp Triệu sư phụ để được đãi ngộ a." Vừa nói vừa chỉ vào Đường Tam.

Mã Hồng Tuấn có chút không tin nhìn vào Đường Tam: "Không đúng, ngươi mặc dù hồn lực so với ta có cao hơn, nhưng tựa hồ cũng cao hơn không nhiều lắm hẳn là không tới 30 cấp hồn sư sao có thể để Triệu sư phụ phải ra tay. Dù sao ông áy cũng là hồn thánh cấp bảy mươi sáu, ta không tin."

Đường Tam mỉm cười nói "Chỉ là may mắn mà thôi" Thực lực của bản thân, hắn không cần người khác tin tưởng làm gì.

"Vậy còn ai người đánh bại ngươi là cô gái lạnh lùng này hả?" Nói rồi hắn chỉ chỉ Đường Tuyết Băng. Nghe Đới lão đại nói, cô bé này rất lợi hại. Đánh bại cả Đới Mộc Bạch luôn sao? Khó tin.

Nghe hắn nói vậy nhất thời mọi người có chút khó thích ứng, kinh ngạc nhìn cô. Nhất là Đường Tam và Tiểu Vũ, vì thực lực của Đới Mộc Bạch bọn họ đã kiểm chứng qua.

"Đúng vậy! Cô ấy rất lợi hại." Đới Mộc Bạch không phủ định hướng mọi người nói. Đường Tuyết Băng cô ta rất giỏi, chuyện này hắn công nhận.

Đường Tuyết Băng cũng chỉ lạnh nhạt không nói gì.

Không đề cập đến vấn đề này nữa Đới Mộc Bạch đem tên và vũ hồn của năm người mới đến nói cho Mã Hồng Tuấn, còn về thực lực thật sự của Đường Tam và Đường Tuyết Băng, hắn cũng không giải thích nhiều lắm, chỉ ám chỉ với Mã Hồng Tuấn rằng, tốt nhất là không nên trêu chọc bọn hắn.

Giới thiệu xong, Đới Mộc Bạch tiếp tục nói "Mọi người từ nay về sau đều ở cùng một chỗ tu luyện. Xưng hô cũng không nên quá mức câu nệ, hơn nữa tính cả mới tới bốn người các ngươi, học viện cũng chỉ có tám người mà thôi. Tiểu Áo cùng Mập Mạp gọi ta là Lão Đại, bởi vì tuổi của ta so với bọn hắn nhiều hơn một chút, các ngươi gọi ta Mộc Bạch là được, Mã Hồng Tuấn thì trực tiếp gọi hắn là Mập Mạp, tên Áo Tư Tạp kia các ngươi có thể gọi hắn là tiểu Áo hoặc là Đại hương tràng thúc thúc đều được. Đường Tam, sau này ta gọi ngươi là tiểu Tam, thế nào?"

Đường Tam gật gật đầu, tỏ vẻ không có ý kiến gì, đối với Sử Lai Khắc học viện, mặc dù tiếp xúc chưa nhiều lắm nhưng trong lòng hắn cũng đã có vài phần cảm tình. Đới Mộc Bạch, Áo Tư Tạp, Mã Hồng Tuấn, ba người này tuy có nhiều điểm kỳ lạ nhưng cũng không làm hắn phản cảm.

Không đợi Đới Mộc Bạch nói vô ích về chính mình,Trữ Vinh Vinh lập tức đứng lên sảng khoái nói "Các ngươi có thể gọi ta là Vinh Vinh là được, thân nhân cùng bằng hữu của ta đều gọi ta như thế."

Trên mặt nàng vẫn còn đọng lại nụ cười, chỉ một câu đơn giản một câu, vô hình trung kéo khoảng cách mọi người gần nhau hơn.

"Có thể gọi ta Tuyết Băng." Nói cho cùng hắn nói cũng có lý. Không có lý do gì cô phản đối, hơn nữa bọn hắn cũng là bạn bè đầu tiên của cô.

Cách xưng hô với Tiểu Vũ tự nhiên ko cần thay đổi, lúc ánh mắt Đới Mộc Bạch hướng về phía Chu trúc Thanh. Chu Trúc Thanh nhưng lại đứng dậy"ta ăn no rồi." Sau đó xoay người đi ra bên ngoài.

Mã Hồng Tuấn có chút kinh ngạc hướng Đới Mộc Bạch nói "Đới lão Đại, ngươi không phải được xưng là đối với đàn bà không bao giờ gặp bất lợi, được xưng là sát thủ tán gái sao? Như thế nào tịnh muội mới tới này chính là cả xem cũng không nguyện ý nhiều nhìn ngươi liếc mắt?''

Đới Mộc Bạch vẻ mặt cười khổ, lắc lắc đầu, cũng không có giải thích.

Đường Tam hướng Đới Mộc Bạch nói: "Mộc Bạch, chúng ta đều là người mới tới, giảng giải cho chúng ta quy củ và khóa trình của học viện đi''.

"Quy định học viện của ta rất đơn giản, đó là không được bắt cóc hϊếp da^ʍ. Nhưng cổ vũ chiến đấu cá cược. Cá cược có thể tăng cường tố chất tâm lý, đề cao lực quan sát, lực phán đoán. Đương nhiên phải biết dừng đúng lúc. Chiến đấu không được gϊếŧ người, nếu thua chỉ thua cái quần thôi." Đới Mộc Bạch miễn cưỡng thu hồi tâm tư của mình đối với Chu Trúc Thanh nói.

Cá cược? Quy định thật thú vị. Cô dần hiểu ra lí do vì sao Tử Vũ cô cô lại bắt cô nhập học trường này rồi.

Đột nhiên, từ bên ngoài truyền đến những âm thanh: "Đinh -đong- đinh -đong ..."

Đới Mộc Bạch liền đứng dậy nói: "Đây chính là tiêng chuông triệu tập của viện trưởng chúng ta. Mập mạp ngươi dẫn bọn họ đi đến đại thao trường, ta sẽ đi gọi Trúc Thanh. " Nói xong, liền bước nhanh ra khỏi thực đường.

Mã Hồng Tuấn nhìn theo phía hắn rời đi, rồi nói: "Lão Đại hình như có chút khác lạ, trước giờ chưa thấy hắn quan tâm quá đến như vậy đối với một nữ tử."

Trữ Vinh Vinh cười nói: "Ngươi mới từng này tuổi mà đã nói nữ tử này nữ tử nọ. "

Mã Hồng Tuấn hừ một tiếng, ra vẻ tự hào nói: "Ta mặc dù tuổi không lớn, nhưng dù nói thế nào đi nữa cũng có nữ nhân của mình. Còn không đi mau, viện trưởng ghét nhất là phải chờ người khác đó."Nói đến đây hắn chợt rùng mình, dường như đã nếm trải không ít đau khổ a.

......................................................................................................

Các bạn thật quá đáng! Tớ tham khảo hết truyện tranh đến truyện chữ để viết cho các bạn đọc những chap hay nhất có thể mà ngắn gọn đủ chi tiết, thế mà các bạn không thương tớ. Không một comment nào luôn, ghét các bạn ghê!

Đừng ra đi vội quá! Tớ khóc đó, tớ thật sự rất thương tâm a~

Nên các bạn phải like và comment cho tớ để tớ có động lực nhanh ra chap mới nha~

Bye~ tuần này hoặc tuần sau hẳn sẽ có! Gặp lại sau~