Chương 8: Đối chiến Đới Mộc Bạch

Nhìn mọi chuyện diễn ra trước mắt, Đường Tuyết Băng không khỏi sững người. Thứ mà tên Đường Tam kia vừa sử dụng trong cuộc chiến vừa rồi, là thứ mà cô vương bài sát thủ không thể quen thuộc hơn... ÁM KHÍ!!!

Ám khí, vũ khí đi không thấy hình, về không thấy bóng gϊếŧ người trong chớp mắt. Là thứ vũ khí quen thuộc của vô số sát thủ. Đường Tuyết Băng tuy không phải là quá giỏi trong việc sử dụng ám khí nhưng người chết dưới ám khí của cô không dưới 3 vị số.

Nhưng kẻ tên Đường Tam trước mặt này thậm chí giỏi hơn cô rất nhiều lần. Trong thế giới của cô, kẻ giỏi ám khí hơn cô không thiếu, nhưng giỏi đến mức độ xuất quỷ nhập thần như vậy, thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay của một bàn tay. Hơn nữa, tên này còn sử dụng độc, nhìn qua so với Vũ nhi thì không thể nào sánh nổi nhưng rất lợi hại, lợi hại hơn những tên sát thủ điên kia rất nhiều. Hai kĩ năng gϊếŧ người này kết hợp lại đó là một kĩ năng gϊếŧ người, một kĩ năng gϊếŧ người với mức thành công trên 90%.

Có thật hắn chỉ là một đứa trẻ 12 tuổi? Không thể nào, có người dành cả đời cũng không thể học được cách phóng ám khí bách phát bách trúng chứ đừng nói xuất thần như vậy, nói chi đến một đứa nhóc 12 tuổi. Cho dù hắn có thiên tài tuyệt thế cũng không thể nào có khả năng làm được như vậy. Trừ phi hắn cũng giống cô... một kẻ xuyên việt!

Nhưng kẻ xuyên việt này... là một con quái vật. Kinh thiên quái vật!!!

Vừa ăn đậu hủ của Áo Tư Tạp, vết thương trên người Triệu Vô Cực bắt đầu lành lại, cảm giác đau đớn cũng giảm dần.

Đường Tam vừa mới khôi phục nội lực lại hao hết, lần này một tiếng cũng không phát ra được, ngất xỉu tại chỗ, may là Áo Tư Tạp đứng kề bên người vội đỡ lấy hắn.

Triệu Vô Cực thực lực cường đại, thương thế chỉ là ngoài da, cũng không lo ngại mấy, lại dùng hương tràng của Áo Tư Tạp, trong chốc lát công phu đã khôi phục chín thành.

Nhìn vào Đường Tam trong lòng Áo Tư Tạp, Triệu Vô Cực nhíu mày nói: "Mộc Bạch, ngươi lo cho bọn họ nhập học. Vũ khí quái dị của Đường Tam rơi đầy đất, ngươi chắn lại không cho ai bước vào, đợi khi nào Đường Tam khỏe lại, tự hắn đi thu thập".

Bỏ lại lời này, Triệu Vô Cực xoay người đi. Nhưng không để hắn rời đi, Đường Tuyết Băng nhanh chóng thoát khỏi trạng thái kinh hãi vội nói, âm thanh lạnh nhạt trong trẻo vang lên.

"Ta đến đây để kiểm tra khảo quan thứ 4. Xin hỏi ai là khảo sát sư?"

Lời này vang lên, tất cả mọi người mới chú ý đến cô, một cô bé nhỏ nhắn bận lam y đã đứng ở đây từ bao giờ.

5 đôi mắt đổ dồn vào đánh giá cô, nhất thời sau khi nhìn thấy dung nhan cô, tất cả mọi người liền hít tràng khí lạnh.

Trời ạ!!! Lại có người xinh đẹp đến mức độ này!!!

Người đầu tiên thoát khỏi trạng thái sững người cũng chính là Triệu Vô Cực hơi ngạc nhiên hỏi:

"Cô bé... cũng là vượt qua tất cả đến khảo quan thứ 4?"

"Không kiểm tra ở đệ nhị quan và đệ tam quan." Đường Tuyết Băng lạnh nhạt nói. Cô là thẳng trực tiếp tới đây.

"Hảo, lại thêm một tiểu quái vật vượt cấp 25." Triệu Vô Cực kinh ngạc cười thỏa mãn. Thật không ngờ quái vật năm nay lại nhiều đến vậy. Đến giờ đã có 5 tiểu quái vật rồi!!!

"Cô bé tên gì?"

"Đường Tuyết Băng." Cô lạnh nhạt trả lời hắn.

Lạnh! Hảo lạnh! Tên lạnh như người vậy.

"Đường Tuyết Băng, vượt qua cấp 25 hảo hảo không tệ, bất quá khảo thí của ta cũng không dễ thông qua vậy. Kinh nghiệm thực chiến của mỗi hồn sư phải dựa vào thực lực của chính mình. Khảo hạch thứ 4 này chính là thực chiến." Triệu Vô Cực cười giải thích. Nhìn Đường Tuyết Băng liền không dấu nổi sự tò mò, thực sự nhìn bên ngoài cô trông rất nhỏ chỉ tầm 9, 10 tuổi. Nên đoán chừng hắn nghĩ một tiểu nha đầu như cô, đạt đến 25 cấp quả là đáng sợ.

"Đối thủ?" Đường Tuyết Băng dò hỏi. Không lẽ cô sẽ chiến với hắn? Nhất thời ánh mắt cô tập trung trên khuôn mặt đầu heo của Triệu Vô Cực.

"Phì..." Đới Mộc Bạch và Áo Tư Tạp phía sau nhìn ánh mắt của cô liền biết cô nghĩ gì phì cười.

Triệu Vô Cực nghe tiếng cười nhất thời đỏ mặt vì tức giận. Hôm nay, thế mà bị một thằng nhóc đánh thành đầu heo, thật quá mất mặt!!!

"Đối thủ cô là hắn!" Triệu Vô Cực liền vội nói, tay theo phản xạ chỉ Đới Mộc Bạch.

"Được." Đường Tuyết Băng gật đầu.

"Nhưng...đâu ra vị trí để thực chiến. Ở đây, đa phần ám khí của Đường Tam phủ hết rồi." Đới Mộc Bạch nhịn cười, tiến lên tỏ vẻ có chút khó xử nói.

"Học viện mình đâu thiếu chỗ trống. Chọn đại đi." Triệu Vô Cực hầm hầm nói, phần nhiều vì quá mắt mặt giận cá chém thớt trên người Đới Mộc Bạch.

"Vâng..." Đới Mộc Bạch nghiêm túc gật đầu. Ánh mắt có chút tập trung trên người hắn, sau mới dò hỏi "Ngài có cần... quan sát cô bé khảo thí?"

Nghe đến câu này Triệu Vô Cực lại có chút khó xử. Mặt bị đánh thành đầu heo thế này... ở lại có chút ngại, mà không quan sát biết đâu... tên này thấy gái đẹp làm ăn cẩu thả.

"Được rồi, ta ở đây quan sát." Dù gì cũng đã hết mặt mũi, ở lại thêm tí cũng chả sao.

Sau khi được quyết định, những người khác được Áo Tư Tạp miễn cưỡng đưa đi nhận phòng. Còn cô cùng Đới Mộc Bạch, Triệu Vô Cực đến một mảnh đất trống trông có vẻ cũng ngang ngang chỗ vừa nãy.

"Được rồi... ta trọng tài. Các ngươi bắt đầu đi." Triệu Vô Cực ngồi xuống cái ghế đã được di chuyển qua đây, cắm một cây hương xuống đất nói.

"Đới Mộc Bạch, vũ hồn: Bạch hổ , ba mươi bảy cấp Chiến hồn tôn." Đới Mộc Bạch cười thân thiện tự giới thiệu.

"Đường Tuyết Băng, vũ hồn: Tuyết Băng Tinh Khiết, 30 cấp Chiến hồn tôn." Đường Tuyết Băng gật đầu coi như đã nghe sau cũng tự giới thiệu.

Cái gì??? Bọn họ... vừa nghe cái gì???

"Ngươi ngươi..." Triệu Vô Cực kinh ngạc bật dậy khỏi ghế nhìn chằm chằm Đường Tuyết Băng.

Trời ạ, chưa tới 12 tuổi hồn tôn. Đây thiên phú nghịch thiên mức nào a!!!

"30 cấp hồn tôn?!" Đới Mộc Bạch cũng không thoát khỏi kinh hãi. Chằm chằm nhìn Đường Tuyết Băng... cô ta, thế mà lại phá kỉ lục của hắn!!! Trước giờ hắn nghĩ 13 tuổi đột phá hồn tôn đã là sử vô tiền lệ nay... nay lại có một con nhóc chưa tới 12 tuổi đột phá... trời ạ!!!

"Chỉ mới đột phá." Đường Tuyết Băng có chút không hiểu. Thiên phú thế này... là khó chấp nhận quá sao? Cô thấy cũng đâu có tệ!!!

Sự thật mà nói, trước nay Đường Tuyết Băng chưa từng thấy hồn sư nào tu luyện. Nên cô cứ nghĩ thiên phú mình bình thường, thậm chí có chút thất vọng. Đây cũng lần đầu tiên thấy biểu hiện kinh hãi của người khác khi biết thiên phú của mình như vậy mới không hiểu như vậy.

Lời này của cô như đánh thức trạng thái ngơ ngác của hai người kia. Sau khi lấy lại hình tượng, Triệu Vô Cực đã hoàn toàn quên cảm giác xấu hổ, hoàn toàn bị cảm giác vui sướиɠ lấn áp.

Mới cười thoải mái, còn nhìn Đới Mộc Bạch có chút thoải mái nói "Hay để ta tới!"

"Phó viện trưởng, cô ấy chỉ có một mình!!!" Dới Mộc Bạch vội nói. Dù gì thiên phú tốt, nhưng cô bé này sao có thể đấu với hồn thánh 76 cấp được. Đây rõ ràng là ỷ lớn hϊếp nhỏ!!!

Nhận ra sự sai sai trong câu nói. Triệu Vô Cực mới khẽ ho hai cái. Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng cười tươi rói nói: "Trận chiến bắt đầu. Các ngươi đấu không cần nương tay."

Ý câu nói, nếu có vấn đề bất trắc hắn sẽ lo liệu. Thật là quá tin tưởng Đường Tuyết Băng đi.

Nghe câu bắt đầu Đới Mộc Bạch mới hô lên, cả cơ thể hắn dần biến đổi:

"Bạch hổ, phụ thể."

Một tầng quang mang màu trắng nhạt chợt từ trên người hắn mãnh liệt bộc phát ra, đôi mắt hắn hai màu bỗng hiện lên hoa văn hình hổ, hai tay Đới Mộc Bạch đồng thời hướng hai bên mở rộng, ngực nhô cao, cốt cách toàn thân truyền ra từng âm thanh "ba ba", cơ thể chợt bành trướng, mang quần áo trên người căng ra. Mỗi một khối cơ thể dưới y phục cũng trở nên cực kỳ rõ ràng, ngay cả không khí bên người hắn tựa hồ cũng đã trở nên hỗn loạn.

Tóc vàng đầy đầu trong nháy mắt liền biến thành đen trắng giao thoa, màu trắng chiếm đại bộ phận, lượng ít tóc đen ở trong đó nhưng lại hết sức rõ ràng. Trên trán hiện ra bốn đạo hoa văn nhàn nhạt, ba ngang một dọc, vừa lúc hợp thành một cái chữ Vương.

Hai tay của hắn biến hóa lớn nhất, so với trước tăng lên những hai lần, bộ lông màu trắng bao trùm trên cả bàn tay, trong lúc mười ngón tay rung động, lợi trảo như dao găm bén nhọn không ngừng từ trong bàn tay lộ ra rồi thu hồi. Mỗi một căn lợi trảo đó đều như là lưỡi đao, chiều dài chừng tám tấc. Lóe ra hàn quang lạnh lẽo.

Thân trên của Đái Mộc Bạch chậm rãi nằm xuống phía trước, hai tròng mắt bốn đồng tử đều biến thành màu lam thâm, làm cho người ta có cảm giác như là một cỗ máy gϊếŧ chóc.

Dưới chân hắn, ba đạo quang hoàn liên tiếp lóe sáng mọc lên, lặng yên bay lên, hai vàng một tím, trong lúc hồn hoàn lưu chuyển, hồn lực mênh mông hình thành từng đợt sóng áp lực phi tới đập vào mặt.

"Tà Mâu Bạch Hổ..." Tinh La Đế Quốc. Đường Tuyết Băng khẽ nhẩm...như suy nghĩ cái gì đó.

Nhưng đối thủ không hề nghe, thoát khỏi suy nghĩ cô cũng lạnh lùng nhìn hắn, bàn tay phải cũng nâng lên, một bông hoa tuyết thập cánh chậm rãi hiện lên.

Cả cơ thể Đường Tuyết Băng bị bao phủ bởi một tầng lam quang nhàn nhạt, mái tóc lam sắc khẽ tung bay. Hai chiến nơ xinh xắn trên mái tóc dần bị thay thế bằng hai đôi cánh trắng tinh luôn tỏa ra kì lạ lam quang. Giữa ngực cô, hoa văn thập cánh hoa tuyết bạch sắc tỏa ra lam quang, ánh sáng đó tựa như vượt qua nhiều lớp áo hiện ra trên viên ngọc hình con bướm nhỏ xinh xắn.

Lấy cô làm trung tâm, hai vòng sáng màu vàng dần dần hiện lên áp đảo lại áp lực tỏa ra từ Đới Mộc Bạch, cùng với đó là một loạt hàn khí khiến người ta rét run.

[Đấu La Đại Lục] Băng Tuyết Nữ Thần - Chương 8: Đối chiến Đới Mộc Bạch

"Vũ hồn gì thế này?" Đới Mộc Bạch há hốc mồm kinh ngạc. Cả cơ thể như cảm nhận được độ lạnh từ vũ hồn của cô mà run lên.

Độ lạnh của vũ hồn này thậm chí xuyên qua vũ hồn chân thân giáp của hắn a!!!

Đúng là băng tuyết vũ hồn tất nhiên sẽ có độ lạnh riêng nhưng đâu thể lạnh đến nổi xuyên qua chân thân giáp của cấp hồn tôn.

Đây... so với cực hạn băng vũ hồn đâu có thua kém!!!

"Cô bé này... quả là quái tài!!!" Triệu Vô Cực cũng không thể kìm được sung sướиɠ nhìn Đường Tuyết Băng. Qủa nhiên cũng bị cô làm cho bất ngờ.

"Xin chỉ giáo." Đường Tuyết Băng mặc kệ suy nghĩ của Đới Mộc Bạch mà nói.

Căn bản đến cả Tử Vũ còn không tin được chuyện này Đới Mộc Bạch phản ứng cũng đúng. Sau khi hấp thu đệ nhất hồn hoàn, vũ hồn của cô càng ngày càng trở nên lạnh khi phóng xuất. Bất quá, Tử Vũ nói mức độ này cũng không ảnh hưởng lắm đến thân thể cô. Nên cô cũng không quá quan tâm đến nó. Bởi đây là dị biến, một dị biến cực kì tốt.

Sau khi kết thúc câu Đường Tuyết Băng bắt đầu tấn công.

"Băng Tiễn Lưu Ly."

Thanh âm của cô vang lên, hồn hoàn thứ 2 dần lớn lên rực sáng.

10 mũi tên băng từ đâu nhanh chóng xuất hiện đằng sau lưng cô. Tay cô đưa về phía trước như hiệu lệnh 10 mũi tên băng đồng loạt bắn về phía Đới Mộc Bạch.

Nhìn thấy hành động của đối thủ Đới Mộc Bạch cũng nhanh chóng phản ứng lại.

"Bạch hổ hộ thân tráo" nói rồi, hồn hoàn thứ nhất màu vàng của hắn đại phóng.

Từ bên ngoài hắn hình thành một màn hào quang màu trắng. Băng tiễn cứ như vậy bắn vào tầng hào quang thì vỡ ra.

Trong lúc đó, cô nhanh chóng lui ra phía sau. Giơ tay qua phải, liên tiếp mũi tên băng bắn vào hắn, không thể tấn công. Đới Mộc Bạch chỉ có thể phòng thủ. Tuy hắn hơn cô 7 cấp, nhưng cũng không hoàn toàn có thể phá được liên tiếp mũi tên băng bắn tới. Tuy hồn kĩ này không tiêu tốn hồn lực lắm nhưng cứ như vậy cũng không thể kết thúc trận đấu được. Đến khi cô hết hồn lực cũng là lúc cô thua.

Đệ nhị hồn kĩ của cô là một hồn kĩ lấy từ một con Lưu Ly Băng Miêu 900 năm. Cô chính là hấp thu vượt cấp hồn hoàn. Tuy vậy, so với hấp thu lần đầu tiên cũng không gọi là quá khó khăn. Cô chỉ mất khoảng hơn 3 ngày để hoàn toàn hấp thu. Một phần là nhờ hồn hoàn đầu tiên sau khi hấp thu vượt cấp, thân thể, tinh thần lực của cô đã vượt trội lớn mạnh. Nhưng song song với đó lợi ích đem lại là cực kì lớn.

Hồn kĩ này chính là một kĩ năng quần công, công kích nhiều mục tiêu. Với hồn lực bây giờ của cô, đồng loạt nhiều nhất bắn ra được 20 băng tiễn. Lần này để tiếp kiệm hồn lực cô chỉ dùng 10 cái. Hồn kĩ này tương đối đặc thù cấp càng cao số lượng mũi tên băng ra càng nhiều. Và độ cứng rắn của nó khỏi chê.

Thế trận cứ như vậy một người công một người thủ.

Nhưng Đường Tuyết Băng vẫn không có dấu hiệu muốn dừng. Thứ cô muốn hắn chịu không phải là sức công phá mà là tinh thần chiến đấu của hắn. Bạn sẽ nghĩ sao nếu một chiến hệ hồn sư phải phòng ngự mà không tấn công hết cả một trận đấu. Nếu hắn phòng ngự như vậy cũng không hẳn là cô thua, một nén nhang, hồn lực của cô chịu đựng được. Cô luôn có cách chọn đường lui cho bản thân. Nếu hắn phòng ngự cô vẫn có lợi.

Nhưng hắn có đồng ý hay không là cả một vấn đề. Với một hồn sư cao cấp hơn mà sở trường là chiến đấu, phòng ngự hết trận đấu người ta nghĩ gì? Hồn kĩ thứ ba thiên niên của hắn rực sáng,

"Bạch hổ kim cương biến!" Nói rồi, cả cơ thể hắn lại biến đổi lần thứ hai.

Lúc này, Đới Mộc Bạch xuất hiện vốn bởi vì vũ hồn bạch hổ phụ thể mà thân thể trở nên hùng tráng lại bành trướng, cơ bắp trên người nổi lên một cách khoa trương, quần áo trên thân hoàn toàn bị phá nát, lộ ra cơ bắp cường tráng kinh khủng, quỷ dị nhất chính là, trên da của hắn cũng xuất hiện từng vệt từng vệt vằn ngang màu đen, nếu như mà có thêm bộ lông, quả thực cùng với da hổ không có gì khác nhau.

Một đôi hổ chưởng lại lớn thêm một vòng, những lưỡi kiếm sắc bén ở phía trên bắn ra đều biến thành màu bạc, kỳ lạ nhất chính là, trên dưới toàn thân hắn đều bao phủ trong một tầng kim quang mãnh liệt, phảng phất bản thân như được mạ bằng vàng. Hai tròng mắt màu đỏ huyết lộ ra quang mang màu máu, toàn thân đều mang theo cái loại khí phách của Thú trung chi Vương.

Hắn đưa hổ trảo tính cào lấy cô. Nhanh chóng né, chụp hụt Đới Mộc Bạch gào lên một tiếng, liên tiếp hổ trảo chộp đến người cô, theo những đường đánh cô liên tiếp né tránh. Trước đây, làm sát thủ những đòn roi liên tiếp đánh tới còn không ăn thua những hổ trảo này tốc độ tuy nhanh tính là gì chứ! Phản xạ của cô phải nói là tuyệt đỉnh của tuyệt đỉnh rồi. Với lại sức ép của bạch hổ không gọi là lớn, cũng do hồn lực của cô cũng không thấp hơn bao nhiêu, mà luyện tập của cô là dưới sức ép của hồn thú 100 vạn năm Tử Vũ đấy.

Nhiều lần chộp không được, hồn hoàn thứ hai trên người Đới Mộc Bạch sáng lên, bạch quang khổng lồ trong nháy mắt ngưng tụ, theo một tiếng hổ hống của Đái Mộc Bạch, một quang cầu màu nhũ trắng từ trong miệng hắn phun ra.

Đây chính là hắn đệ nhị hồn kĩ bạch hổ liệt quang ba lại kết hợp với đệ tam hồn kĩ thiên niên hồn hoàn bạch hổ kim cương biến uy lực phải nói vô cùng kinh khủng.

Thúc đẩy hồn lực, một mũi tên băng lớn hơn bất kì 10 mũi tên băng trước giờ của cô gộp lại phóng thẳng vào ánh sáng đó. Lam quang và bạch quang va chạm vào nhau, tỏa sáng rực rỡ một tiếng nổ thật lớn vang lên. Cả hai người đồng loạt nhảy về phía sau.

Hồn lực tiêu tán, trong lúc hắn vẫn còn giật mình, từ trong hồn đạo khí, cô xuất ra 6 thanh chùy thủ, đồng thời phóng về phía hắn.

Đâu phải chỉ có Đường Tam có ám khí. Cô cũng có chứ! Cô không phóng ám khí giỏi như hắn nhưng không có nghĩa là cô phóng không giỏi. Có lẽ khi có áp lực nặng nề cô phóng không trúng, nhưng khi không có áp lực, hơn nữa đối phương còn không chút phòng bị mà lại phóng không trúng? Như vậy quá nhục nhã cho cái danh đệ nhất sát thủ thế giới ngầm rồi.

Vậy câu hỏi phóng trúng hay không? Tất nhiên là trúng.

Nhìn ám khí tới vị trí bản thân. Đới Mộc Bạch mặt thoáng biến sắc. Trận chiến vừa nãy của Đường Tam và Triệu Vô Cực thật sự tác động đến hắn rất lớn. Khi thấy ám khí phóng đến bản thân cũng không thương tiếc sử dụng đệ nhất hồn kĩ. Hắn sợ hãi không thôi, đến Triệu Vô Cực còn bị thiệt đến vậy, hắn tính là gì? Thật sự mà nói trong thân tâm của hắn có chút sợ hãi thứ gọi là ám khí này rồi. Nhưng không ngờ cô gái này lại có ám khí, bọn họ cùng học nghề đó sao?

Trong lúc ám khí tới chỗ Đới Mộc Bạch cô cũng không ngồi không, cầm thanh chùy thủ trong tay lao nhanh đến vị trí của hắn.

Thanh chùy thủ rơi trúng tầng phòng ngự bên ngoài của của hắn, lập tức rớt xuống, tiếng kêu leng keng vang lên.

Nhưng 6 thanh chùy thủ vừa rớt hết xuống, cũng là lúc hồn lực của hắn tiêu tán, tầng bạch quang mấy chốc tàng vỡ. Mấy thanh chùy thủ đó thật cứng.

Chưa kịp phản ứng tiếp Đường Tuyết Băng đã lao đến thanh chùy thủ trên tay giơ lên cao tính vung xuống.

Đới Mộc Bạch thoát thất kinh, thúc đẩy hồn lực, đệ nhị hồn kĩ - Bạch Hổ Liệt Ba Quang nhắm ngay tay cô thanh chùy thủ mà phun ra. Mục đích duy nhất chính là đánh bay thanh chùy thủ, khi cô ta hết vũ khí, đối với cường công hệ hồn sư như hắn tấn công gần là sở trường của hắn.

Nhưng...Leng keng...

Âm thanh chùy thủ rơi xuống đất như đóng băng Đới Mộc Bạch lại.

Khi quang mang màu vàng chưa kịp chạm tay, Đường Tuyết Băng lại buông thanh chùy thủ trên tay ra, quang mang không trúng đích phóng thẳng lên trời.

Hành động của cô làm hắn kinh ngạc, ai có thể ngờ Đường Tuyết Băng cô ta lại buông vũ khí trong tay cơ chứ?

Nhưng chưa kịp hoàn hồn, một cú đá ngay mặt hắn làm hắn loạng chọang ngã người ra phía sau, trong lúc này hắn sơ hở nhất, Đường Tuyết Băng sẽ tha cho hắn? Câu trả lời là không!

Sau cú đá, lấy vai hắn làm trụ cô vòng ra sau hắn, hồn đạo khí phát trữ vật trên người cô phát sáng, trên tay một thanh chùy thủ khác lại hiện ra trong tay cô, kết thúc động tác cũng là lúc, Đới Mộc Bạch cảm thấy kinh sợ, một thanh chùy thủ được đặt kề cổ hắn.

Cảm giác bị dao kề cổ là gì? Là sợ, kinh sợ tột độ.

"Ngươi thua." Đường Tuyết Băng lạnh giọng nói như đánh thức hắn khỏi trạng thái ngây người vì sợ.

"Ta thua." Kinh sợ đáp, Đới Mộc Bạch thầm kính trọng cô. May mắn thay, cô gái này không có sát tâm đối với hắn. Lần đầu tiên cảm giác thấy quý trọng mạng sống của mình như vậy.

"Được rồi. Trận chiến kết thúc!!!" Triệu Vô Cực đứng dậy, vỗ tay. Khuôn mặt tràn ngập sự hài lòng.

"Tuyết Băng đúng không, rất tốt. Ngươi được nhận."

Triệu Vô Cực cũng hoàn toàn bất ngờ với phương thức chiến đấu của Đường Tuyết Băng. Còn nghĩ băng vũ hồn cô ta sẽ là tầm xa chiến đấu, ai ngờ lại dùng phương pháp thô bạo trực tiếp đánh thẳng vào tâm lí của đối phương.

Nhưng thật không ngờ... chính cô ta cũng biết sử dụng thứ như tên Đường Tam vừa nãy. Thật... không biết bọn họ là học ở đâu thứ đáng sợ đến thế!!!

Đường Tuyết Băng liền buông Đới Mộc Bạch ra, nhanh chóng thu mấy thanh chùy thủ trên đất cũng như trên tay lại. Trận chiến vừa rồi đối với Đường Tuyết Băng cô cũng không mấy vinh quang. Cô biết cô đánh không lại hắn, nhưng thứ cô có là gì? Kĩ năng gϊếŧ người! Cô biết nếu cứ so hồn lực cô không bằng hắn. Nhưng tiểu xảo cùng võ thuật, hắn chắc chắn không bằng cô. Gϊếŧ người trước hết là gì? Là dọa! Cô biết hắn tâm lí sợ hãi ám khí, cô mới dùng ám khí dọa hắn, để tiếp cận thời cơ lại gần và thực hiện kế hoạch. Cô biết hắn sẽ bắn thanh chùy thủ đi, nhưng thứ cô không thiếu là vũ khí. Trận chiến này đích xác mà nói là đòn đánh vào tâm lí của Đới Mộc Bạch.

........................................................................................................................................................

Sau khi hoàn thành bài kiểm tra. Triệu Vô Cực cũng nhanh chóng sai Đới Mộc Bạch sắp xếp chỗ ở cho cô. Tất cả quá trình Đới Mộc Bạch đều nhìn cô bằng đôi mắt chứa đầy tâm tư.

Chắc là do bị kí©h thí©ɧ bởi trận vừa nãy.

Đường Tuyết Băng được sắp xếp trong một tiểu viện khá đơn sơ, bạn cùng phòng của cô gái tên Chu Trúc Thanh thì phải.

Hướng cô ấy chào hỏi một cái, sau đó cô nhanh chóng sắp xếp đồ đạt, ngồi lên giường tiến vào trạng thái nhập định. Trận chiến này tiêu hao quá nhiều hồn lực. Nhất là đòn Cự Tiễn, đòn đó đã lấy hơn phân nữa hồn lực của cô.

....................................................................................................................

Hết rồi, mong các bạn tiếp tục ủng hộ. Chap sau sẽ được đăng trong tuần này, nếu muộn thì đầu tuần sau.

Comment và vote cho tớ nhé~