Chương 75: Hoàng Kim Thánh Long - Bích Lân Xà Hoàng

Nhanh chóng theo trí nhớ, Đường Tuyết Băng liền theo con đường mà hôm qua đại sư và Đường Tam đi.

Đường Tam mất tích rồi. Lời Triệu Vô Cực nói là một lời nói dối, Phất Lan Đức, Liễu Nhị Long và đại sư dẫn hắn đi đặc huấn? Không có khả năng. Đường Tam với Tiểu Vũ thân như vậy đi đặc huấn không một lời ư? Cô không ngốc. Trừ phi hắn bị người ta bắt đi. Mà ba người kia không phải dẫn hắn đi mà là tìm kiếm hắn.

Tất nhiên, cô không thể ngồi yên chờ đợi. Hắn có thể là người trong Sử Lai Khắc mang cho cô cảm giác kì lạ nhất, cảm giác thân thuộc và cô lại càng muốn che chở hắn.

Thực sự, cô cũng đã đoán ra kẻ bắt hắn đi một phần. Đường Tam không gây thù chuốc oán với ai, ai lại bắt hắn đi? Bọn cô gần đây chỉ có đắc tội với Thiên Đấu hoàng gia học viện. Chắc chắn có liên quan đến đó.

Mấy vị giáo ủy kia? Chắc chắn không phải, bọn họ không phải là những kẻ lòng dạ hẹp hòi vậy. Nhất là khi bọn họ còn giữ bí mật cho ngoại cốt phụ hồn của Đường Tam.

Tuyết Tinh thân vương, vị thân vương kia. Thì càng không có khả năng. Hắn chỉ muốn đến phá đám tụi cô thôi. Càng không đi bắt Đường Tam làm gì. Mà cho dù muốn báo thù thì phải đi bắt Đới Mộc Bạch kẻ đã đánh vị tứ hoàng tử kia chứ.

Xét thêm Triệu Vô Cực hắn rơi vào trạng thái vô cùng lo lắng. Nếu người bình thường bắt Đường Tam hắn thực sự lo lắng đến vậy sao? Ai lại có thể khiến cho 1 vị hồn thánh lo lắng đến vậy?

Phong Hào Đấu La - Độc Cô Bác.

Chỉ có hắn là hợp lí nhất. Thực lực của hắn đủ khiến cho một vị hồn thánh lo lắng, cực kì lo lắng. Hắn là người dã từng gặp Đường Tam. Hơn nữa, lần trước, Đường Tam có giải được độc của Độc Cô Nhạn, cháu gái thân yêu của hắn trong Tác Thước Thành Đại Đấu Hồn Trường, chắc chắn Độc Cô Bác bắt hắn vì lẽ đó.

Những, đó chỉ là suy luận của cô. cô ở đây chính là kiếm bằng chứng.

Và...cô tìm thấy rồi.

Độc Cô Bác, ngươi thực sự hênh hoang quá rồi.

Một thảm cỏ xanh mượt bị tàn phá nặng nề. Nhưng chỉ một khoảng, mà thứ tàn phá nó chính là độc - Bích lân xà độc.

Ngươi mạnh, đúng! Phong Hào Đấu La rất mạnh. Nhưng ngươi thực sự... nghĩ mình ngươi mạnh sao? Ngươi nghĩ chúng ta chỉ có 2 vị hồn thánh thôi sao?

Đυ.ng đến Sử Lai Khắc của ta. Ngươi chán sống rồi!

Các ngươi đánh không lại kêu viện trợ? Ha~ nếu thích ta chiều.

Đường Tuyết Băng lạnh lùng sờ viên ngọc hình chú bướm nhỏ màu tím xinh xắn ở giữa ngực, chú bướm mà cô luôn mang theo bên người.

Nhưng lúc này Đường Tuyết Băng tháo nó xuống không nương tay, bóp mạnh nó. Con bướm bị bóp nát đột nhiên toả sáng rực rỡ. Mang theo tử quang lấp lánh nó bay với tốc độ mắt thường không thể thấy đến phương trời xa.

Chưa đầy 3 giây sau, cả cánh rừng trở nên yên tĩnh lạ thường. Chim chóc đang hót liền bất tĩnh, rơi xuống đất mà tắt thở, những sinh vật sống từ lớn đến nhỏ đều quỳ rạp mà run rẫy, nhiều loài bất tĩnh ngay tức khắp và vĩnh viễn không còn thấy ánh mặt trời. Những hồn thú cường đại trong rừng đều run rẫy mà cố gắng thu hẹp sự tồn tại của bản thân.

"Tiểu Băng nhi... muội, không sao chứ?"

Một âm thanh nhu mĩ vang lên giữa không gian yên tĩnh lạ thường, một nàng tiên vô cùng xinh đẹp mang trên người bộ xiêm y tử sắc với những chú bướm lấp lánh như tô điểm, mái tóc tím tung bay trong gió tựa bầu trời huyền ảo, đôi mắt đỏ kì lạ lại thoáng tia lo lắng và ẩn chứa một sát khí khủng lồ. Đôi cánh tử sắc rực rỡ trên vai khẽ động, mang theo những tử quang lấp lánh. Một nàng tiên, một nàng tiên hạ phàm.

"Uy... áp tỷ" Đường Tuyết Băng khó nhọc mở lời. Ngồi khụy xuống đất. Cô tựa hồ muốn bất tỉnh, cả cơ thể run bần bật. Từ trong miệng máu không kìm được phun ra.

"Tỷ quên mất." Tử Vũ liền thoáng chốc kinh ngạc, nhận thấy Tuyết Băng đang ngồi rạp trước mặt mình liền nhanh chóng thu uy áp của bản thân.

Điệp Linh Cầu là pháo truyền tín hiệu cầu cứu mà cô chế tạo riêng cho Tuyết Băng, chắc chắn cô ấy có việc gì cần cô giúp, rất gấp mới dùng nó. Bởi tính cách của Tuyết Băng tuyệt không muốn dựa dẫm vào cô. Mặc dù cô muốn thế. Vậy lần này cô liền nghĩ Tuyết Băng gặp nguy lắm rồi. Ai lại dám đυ.ng chạm đến người của cô!

Bởi sự tức giận đến đáng sợ đó cô cũng liền quên ủy áp của bản thân có bao nhiêu đáng sợ.

Uy áp 100 vạn năm hồn thú căn bản đủ gϊếŧ 1000 năm hồn thú bình thường. Mà trước mặt cô, Tuyết Băng cũng chỉ là một hồn tôn.

May mắn là lôi điện hộ giáp của cô còn tác dụng. Đáng ra cô nên đặt thêm nhiều cái nữa. Gần 1 năm chưa đặt thêm rồi, tác dụng bảo hộ của nó còn rất yếu, Tuyết Băng còn ngồi ở đây thực sự... đã may mắn rồi.

"Muội không sao chứ?" Tử Vũ khẽ nắm tay Đường Tuyết Băng không quên thuận tiện đặt thêm cho cô một số lôi điện hộ giáp.

"Khụ... " Cố gắng lau máu ở khóe miệng. Đường Tuyết Băng cảm nhận được một cỗ ngoại lực ấm áp truyền vào trong cơ thể, hồn lực vỡ tan theo tốc độ chóng mặt dần dần trở lại.

"Tỷ thành thật xin lỗi..." Tử Vũ nhìn máu trên khóe miệng Tuyết Băng liền trở nên hoảng sợ. Vội vàng rơi vào trạng thái hoảng loạn. Liều mạng dùng phép chữa trị.

Sau hơn chưa đầy nửa nén nhang được chữa trị. Đường Tuyết Băng liền khôi phục hơn hai phần ba hồn lực trong cơ thể. Tuy còn hơi khó chịu nhưng cô cũng có thể hoạt động bình thường rồi.

Tử Vũ bình thường không thể hiện... nhưng cô ấy thực sự rất rất... mạnh.

"Tỷ... muội muốn tỷ cứu một người." Đường Tuyết Băng lạnh nhạt nói. Với thực lực của Tử Vũ tuyệt không khó khăn.

"Được thôi... muội ổn chứ? Không sao rồi?" Tử Vũ không mấy bận tâm. Đừng nói 1 người ngàn người cũng được. Nhưng tiểu Băng nhi nhà cô không sao chứ??? Tiểu Băng nhi của cô a!

"Không sao... " Đường Tuyết Băng đảm bảo.

Nhìn Tiểu Băng nhi nhà mình sắc mặt ví chút trắng. Tử Vũ liền liều mạng dặn mình cẩn thận. Lần sau phải đặt thật thật nhiều lôi điện hộ giáp cho Tiểu Băng nhi mới được. Tuyệt không thể để tiểu bảo bối nhà cô bị ủy áp tổn thương.

"Tỷ có biết Độc Đấu La, Độc Cô Bác?"

"Hửm? Ủa từ từ... muội muốn cứu cái tên Độc Cô gì đó?" Tử Vũ liền kinh ngạc. Tuyết Băng nhà cô sao lại nhắc đến hắn? Sao lại quen biết hắn? À... mà hắn là ai vậy nhỉ?

"Không... một người bạn bị bắt bởi hắn." Đường Tuyết Băng đính chính. Tử Vũ để quên não ở nhà rồi sao?

Một Phong Hào Đấu La lại bị bắt? Tỷ nghĩ đi đâu vậy?

"Oh... tỷ nhớ lại chút nào..." Sau khi hiểu được vấn đề. Tử Vũ bắt đầu lục lọi lại trí nhớ.

"Độc Đấu La... nghe quen quen nhỉ? Hình như ở Lạc Nhật Sâm Lâm có một kẻ đến Phong Hào Đấu La liên quan gì đến độc thì phải. À... mà hình như hắn đúng gọi là Độc Cô Bác thì phải..." Tử Vũ khẽ nói. Sau một hồi nhớ đến điều quan trọng liền mừng rỡ nói: "Chính là cái băng hỏa tuyền. Cái vườn hoa đẹp đẹp đó đó!! Lần trước tỷ còn dẫn muội đến!"

"..." Hóa ra cái Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn của hắn sao? Hình như lần trước Tử Vũ còn muốn cướp của hắn... thì phải?

Đại lục này... cũng tròn làm sao.

"Không thành vấn đề. Bạn muội cũng là bạn tỷ. Chúng ta nhanh chóng đi cứu người!" Tử Vũ nghiêm túc nói.

Là đi cứu người đó! Cô tuyệt không phải là muốn đi đánh người cướp đồ đâu nha!

"..." Tự dưng... cô thấy tội tội Độc Cô Bác là sao ý nhỉ?

....................................................................................................................................................

Chưa tới 3 tiếng đồng hồ sau, tụi cô lại thấy một khung cảnh quen thuộc.

Một ôn tuyền cũng không lớn nhưng chia làm hai phần. Thủy đàm hình quả trứng nằm ở chính giữa. Trong thủy đàm có hai dòng nước phân biệt một dòng màu nhũ bạc và một dòng đỏ thẫm. Kì dị hơn chính là chúng mặc dù cùng tồn tại trong thủy đàm nhưng luôn có thể phân định rõ ràng. Hai dòng nước này không hề xâm phạm lẫn nhau, thủy chung vẫn bào trì trạng thái cân bằng.

Hơi nước cuồn cuộn bốc lên. Nguyên nhân chính là do hai chủng loại ôn tuyền cùng nhau tạo ra, không ngừng bốc hơi mà bay thẳng lên miệng núi rồi mới từ từ tán đi.

"Tên Độc Cô gì đó đâu rồi?" Tử Vũ sau khi hạ cánh quang sát xung quanh liền hơi ngỡ ngàng hỏi.

"Muội không biết. Tỷ nói hắn ở đây mà..." Đường Tuyết Băng sau khi ổn định lại trạng thái cơ thể mới trả lời. Bay nhiều vậy mà cô vẫn cảm thấy choáng làm sao.

Nhưng lúc này một tiếng nổ lớn vang lên. Ngay lập tức khiến bọn cô chú ý. Bốn mắt nhìn nhau, Tử Vũ liền gật đầu ôm trọn Đường Tuyết Băng vào lòng đôi cánh tử sắc chưa thu lần nữa đập cánh.

Ngay lúc này, tụi cô đã ở gần phạm vi vụ nổ vừa nãy tầm 100 thước. Vụ nổ mạnh đến nỗi cách 1000 thước cũng nghe thấy. Kẻ đánh nhau phải là kẻ có thực lực lắm. Và kẻ có thực lực nhất ở đây chỉ là kẻ tụi cô đang tìm kiếm Độc Cô Bác.

Và đúng như dự đoán, đó là một chiến lớn, giữa Độc Cô Bác và... một con rồng.

Bốn trảo lớn trông cực kỳ uy mãnh, toàn thân bao trùm bởi những vẩy Rồng thật lớn, tỏa ra kim quang mãnh liệt, hai râu Rồng hiện ra khiến xung quanh trang ngập bởi khí thế uy nghiêm, Long uy cường đại tứ tán làm mặt trời mờ nhạt, Hồn thú trong rừng sợ hãi chạy tứ tán.

"Hoàng Kim Thánh Long. Thần Thánh Cự Long sao?" Tử Vũ thoáng chốc kinh ngạc. Đôi mắt lóe lên tia hứng thú. "Bất quá... chỉ là một con rồng giả. Nhưng... đại lục này cũng có người có thể khiến Thần Thánh Cự Long hiện thân sao?"

"Hoàng Kim Thánh Long?" Đường Tuyết Băng có chút nghi hoặc.

"Đó là long đứng đầu trong số vạn long. Chỉ tồn tại trên thần giới. Tuy chỉ là trạng thái tạm thời, sức mạnh không tới một phần ba của Hoàng Kim Thánh Long thật. Nhưng trận chiến này... rất có ích cho muội đấy." Tử Vũ cười cười giải thích.

Độc Cô Bác bên đó nhíu mày. Thân hình cao gầy của hắn bị quang mang bao phủ. Đệ thất hồn hoàn của hắn liền toả sáng rực rỡ.

Lân Phiến màu Xanh biếc cũng có hình lăng phiến, nhìn qua giống như một mảnh phỉ thúy bình thường, Thân thể con người của hắn bỗng biến mất, Lúc này đằng sau lưng Độc Cô Bác là một con Đại Xà cực lớn màu xanh biếc, tốc độ biến đổi của hắn so với Hoàng Kim Thánh Long thì nhanh hơn một ít. Hơn nữa thân thể trong nháy mắt cũng đã vượt qua cả Hoàng Kim Thánh Long dài chừng ba mươi thước, miệng hé ra trông như cái hang sâu hun hút.

Đôi mắt rắn cực kỳ âm lãnh nhìn chằm chằm về hướng Cự Long. Lưỡi Trong miệng rắn thò ra thụt vào, khí màu lục nồng đặc bao trùm quanh thân thể nó. 9 quay vòng quanh thân thể cao lớn của nó tỏa ra uy áp kháng ngạch lại Thánh Long.

"Bích Lân Xà Hoàng? Cũng là một loài trong Long Tộc, bích lân xà hoàng càng gần đạt đến Cự Long. Bất quá so với khí thế thì bên tiểu xà thua thiệt rồi." Tử Vũ nhận xét.

Đây là Võ hồn chân thân giáp của Độc Cô Bác sao?

Tất cả những hồn sư sở hữu vũ hồn đạt tới bảy mươi cấp sau khi có đệ thất hồn kỹ đều có chung một khả năng, đó là Vũ Hồn chân thân. Giống như bình cảnh của hồn sư ba mươi cấp, bảy mươi cấp cũng vậy. Một khi hồn sư sở hữu Vũ Hồn chân thân, thực lực được tăng lên rất nhiều, đồng thời kỹ năng này chính là chiêu tối hậu sử dụng để liều mạng với kẻ địch.

Độc Cô Bác lúc này sử dụng đệ thất hồn hoàn kỹ năng, cũng là kỹ năng bá đạo nhất, Vũ Hồn chân thân thi triển ra, chính là vũ hồn bản thể của Bích Lân Xà Hoàng.

Một khi sử dụng Vũ Hồn chân thân, có thể không hạn chế sử dụng tất cả bảy hồn kỹ, ngoại trừ Vũ hồn chân thân trong vòng ba mươi phút đồng hồ, uy lực tăng một trăm năm mươi phần trăm.

Đương nhiên sau mỗi một lần sử dụng Vũ Hồn chân thân, hồn sư sẽ bị mất đi năm mươi phần trăm thuộc tính, phải mất bảy ngày thời gian mới có thể khôi phục lại bình thường. Cho nên, nếu không trong trường hợp bất đắc dĩ, hồn sư trên bảy mươi cấp tuyệt đối không sử dụng Vũ Hồn chân thân.

Mà Độc Cô Bác với thực lực Phong Hào Đấu La thi triển ra Chân Thân Giáp chứng tỏ rất tôn trọng với thực lực của Hoàng Kim Thánh Long này.

Kim quang cùng bích quang không ngừng va chạm, cả tòa núi lớn đang không ngừng rung động, trong lúc nhất thời núi đá vỡ vụn, hào quang chói mắt, làn sóng khí thế khổng lồ phát tán ra xung quanh làm các hồn thú chạy tán loạn.

Trong công kích của Hoàng Kim Thánh long công kích cũng hàm chứa Lôi điện cùng lửa. Đối diện với hai loại công kích thuộc tính bá đạo này, dù phòng ngự thân thể vẫn chưa bị phá hủy nhưng nguyên tử công kích trong đó cũng đã xâm nhập vào bên trong cơ thể khiến hắn chịu thống khổ rất lớn làm thân thể bích lân xà hoàng chớp lên liên tục.

Oanh——, đuôi rắn khổng lồ đánh lên hoàng kim thiết tam giác tạo nên những cột sáng bừng lên chiếu thẳng lên trời. Kim quang cùng bích quang lại va chạm, vầng sáng va chạm nhau khiến chúng bay tán loạn, hoàng kim thánh long bị năng lượng mạnh mẽ chấn ngược lại lên trời còn Bích lân xà hoàng cũng kịch liệt vặn vẹo cơ thể.

"Tiểu bối, các ngươi thật sự muốn tìm cái chết sao? " Độc Cô Bác rốt cục đã bị chọc giận thật sự. Trầm giọng nói giọng nói, giọng nói mang theo hồn lực khiến mọi người chấn động.

"Tiểu bối?! Đừng nói Hoàng Kim Thánh Long kia chính là... đại sư, Phất Lan Đức và Liễu Nhị Long viện trưởng sao?" Đường Tuyết Băng ngạc nhiên.

Hoàng Kim Thiết Tam Giác Tối Hậu Nhất Giác? Hình như là vậy. Võ hồn tam hợp kĩ? Thật đáng kinh ngạc.

Sự tình này tại Hồn Sư giới cực kỳ ít xảy ra, cơ hồ là tình huống không thể. Phải biết rằng, vũ hồn dung hợp kỹ tùy vào việc có càng nhiều hồn sư thi triển ra thì uy lực lại càng lớn. Đồng thời, uy lực của vũ hồn dung hợp kỹ cũng cùng với thực lực của các hồn sư trong đó có liên quan.

Đuôi rắn khổng lồ thu hồi lại gần cơ thể, đồng thời khí độc xung quanh lại bị hắn hấp thụ vào cơ thể, còn đầu rắn thì dựng đứng lên, trong chớp mắt đôi mắt rắn hình tam giác chuyển sang màu trắng trên đầu rắn của nó thì được bao phủ bởi tầng ánh sáng màu vàng trắng.

Hai đạo ánh sáng trắng bệch đồng thời từ hai mắt của Xà Hoàng bắn ra, trực tiếp hướng tới thân thể Hoàng Kim Thánh Long.

"Hồn cốt? Kĩ năng đầu bộ hồn cốt." Tử Vũ kinh ngạc nói. "Tên Độc Cô này cũng lợi hại đó."

Trước quang mang đó. Một chùm khí vụ màu vàng từ dưới đuôi rồng phun ra, tại giữa không trung ngưng tụ thành một đoàn quang thuẫn mày vàng kim đón đợi đòan bạch quang đang đánh tới.

Ông một tiếng, Hoàng Kim Thánh Long thân thể đồng thời kịch liệt run rẩy, va chạm mạnh mẽ của Kim Thuẫn và Bạch Quang giữa không trung, hơn nữa sau đó một màn xảy ra khiến người khác phải giật mình: Khi Kim Thuẫn bị chạm vào quang mang đã bị nó hòa quyện vào rồi năng lượng vốn là hư vô bỗng biến thành thật thể, hóa thành một tảng đá từ trên trời rơi xuống đất.

"Kĩ năng từ Medusa sao? Oh thú vị!" Tử Vũ cười thích thú. Loại hồn thú tồn tại cao nhất của xà tộc hơn nữa đây là tồn tại đặc biệt, Medusa khi sinh ra chắc chắn sẽ có Hồn Cốt. Mà kỹ năng nhìn vật khác mà khiến chúng hóa đá là Kỹ năng Độc đáo nhất của chúng.

Một tiếng Rồng ngâm vang vọng từ trong miệng Cự Long vang lên. Kim quang lại lóng lánh. Mở đôi cánh ra, lần này Hoàng Kim Thánh Long đã không trốn khỏi công kích của Bích Lân Xà Hoàng, toàn thân kim quang giống như ngọn lửa thiêu đốt lên. Một tiếng Rồng ngâm phát ra với khí thế sấm sét, ngọn lừa màu vàng kia bỗng ngưng tụ lại thành hình dạng một long ảnh trong suốt hướng Bích Lân Xà Hoàng phóng tới.

"Quy tắc của Thánh Long, Thánh Long Bổn Tướng. Mấy người này lại có thể thi triển nó? Thật đáng kinh ngạc." Tử Vũ phấn khích nói. Thú vị thú vị a!!

"Hỗn Độn. " Độc Cô Bác nổi giận gầm lên một tiếng.

Đệ bát Hồn hoàn từ trên người Độc cô bác sáng lên, quang mang màu đen thẩm thấu vào thân rắn, nhất thời làm màu xanh biếc biến thành màu xanh đen. Độc Cô Bác đã khôi phục được như trạng thái tốt nhất, Khối châu màu xanh biếc trong miệng hắn lại được phun ra lần nữa.

Một màn Quỷ dị xuất hiện, bất luận là sắc mặt tái nhợt của ba người Hoàng kim thiết tam giác, hay Thánh long bổn tướng vẫn đang ở giữa không trung trong giờ phút này đều bị dừng lại tại chỗ, xung quanh mọi vật đều bị dừng lại hết cả..

Tất cả như là thời gian đã bị ngưng đọng lại.

Thân thể khổng lồ của Bích lân xà hoàng hóa thành trong suốt rồi biến mất không thấy đâu nữa, thân thể Độc Cô Bác Huyền Phù giữa không trung, tay phải khống chế hạt châu màu lục kia chậm rãi hướng tới Cự Long bay đến.

Lục quang trong nháy mắt khuếch tán, đem Thánh long bổn tướng màu vàng kia hoàn toàn biến thành một màu xanh biếc, trông như một l*иg Phỉ thúy cự kỳ to lớn nhốt một con rồng vậy.

Mang theo một chuỗi tàn ảnh màu bích lục, Độc cô bác đi hướng tới Thánh long bổn tướng đã hóa thành màu xanh biếc trước mặt, ánh mắt hắn đã có vẻ tái nhợt.

"Độc Cô tên đó hên thật. Con rồng này chỉ là ngụy Ngụy Hoàng kim thánh long mà thôi. Nếu thật sự là thánh long bổn tướng của Hoàng kim thánh long, vậy ngay cả khi hắn cố gắng hết sức cũng không thể chế ngự được nó." Tử Vũ vuốt cằm nhận xét.

"..." Tỷ ấy nói gì. Sao cô không hiểu gì hết vậy.

Giơ tay lên, cẩn thận đem hạt châu màu lục thu hồi lại vào trong miệng, Tay trái đặt tại đầu của Thánh long bổn tướng, trong mắt bích quang thu liễm Toàn bộ tay trái của hắn đã biến thành màu xanh biếc.

Năm ngón tay thu lại vào bên trong, Ánh mắt xuất hiện vẻ lạnh lẽo, rồi Độc cô bác hét lớn một tiếng, "Phá. "

Không gian ngưng đọng lại một lần nữa trở về bình thường, chỉ là Thánh long bổn tướng kia cũng không thể hồi phục như trước được, tất cả các vết rách làm nó biến thành như lưu ly bị nghiền nát ra, Phanh một tiếng, quang mang bắn ra bốn phía, một vòng năng lượng mênh mông ba động hóa thành vầng sáng tứ tán bay tán loạn, cũng không còn uy thế của đòn công kích kia nữa.

Đại sư, phất lan đức cùng liễu nhị long đang đứng ở nơi đó, ba người khóe miệng đều có các tia máu chảy xuống.

"Qủa nhiên... là ba người họ." Đường Tuyết Băng lạnh nhạt nói. Họ thất bại rồi. Vũ hồn dung hợp kĩ này chắc chắn làm tiêu hao hết hồn lực bọn họ. Trong khi Độc Cô Bác vẫn cao cao tối thượng.

Trong ánh mắt Độc cô bác đã có tâm tình nhiều hơn bình thường, nhàn nhạt nhìn ba người đã không còn khả năng chống cự, nhưng lại vẫn như trước, nhìn thẳng vào ba ngừoi Hoàng kim thiết tam giác, lạnh nhạt nói: "Các ngươi được đấy, có thể ép bổn tọa triển khai đệ bát hồn kĩ, chắc các ngươi tự hào lắm nhỉ?"

"Độc Cô Bác, ta nguyền rủa ngươi thiên địa bất dung!!!!!!!!!" Liễu Nhị Long gào lên. Nước mắt tuôn rơi lã chả. "Nhưng... có thể chết cùng cậu, tớ đã thực sự rất vui..."

"Nhị Long, đừng khóc. Chúng ta chết cùng nhau như vậy là quá tốt rồi. Kiếp sau chúng ta lấy lại hết những gì trời thiếu mình. Tiểu Cương, kiếp này cậu hời quá rồi 5 cái kim hồn tệ cậu nợ mình coi như hết rồi đó! Haha..." Phất Lan Đức cười dài trong tiếng khóc.

"Đúng... nhưng Độc Cô Bác ngươi hại chết tiểu Tam, cha hắn tuyệt không tha cho ngươi đâu!"

"Không cần phải lo." Độc Cô Bác cười lạnh, búng tay một cái từ dưới đất 3 con rắn bò lên người bọn họ quấn quanh càng ngày càng chặt

"Trên thế gian này cũng chẳng có mấy người có thể làm được như thế, ta căn bản không quan tâm."

Bị quấn chặt, đại sư cố gắng nói: "Vậy...Hạo Thiên Đấu La..."

Hạo Thiên!? Ngay lập tức hắn liền giải trừ trói buộc. Ba con rắn liền đứt đoạn.

"Hắn là...con của..Hạo Thiên?" Độc Cô Bác đầu tiên là sửng sờ một chút rồi rất nhanh hắn đã nghĩ tới cái gì đó. Sắc mặt nhất thời đại biến Đường Tam. Đường Tam, người kia cũng họ Đường. Tuổi tác của hắn vừa đủ để làm cha...

"Không đúng, tại sao tên tiểu tử kia lại chỉ có vũ hồn là Lam Ngân Thảo. " Độc Cô Bác lập tức phản bác ý nghĩ vừa rồi. Nếu là con của tên điên đó thực sự có chuyện rồi!!

Đại sư âm thanh lạnh lùng nói: "Nhưng nếu hắn có song sinh vũ hồn thì sao? " Hắn cho rằng Đường Tam đã chết thì không cần phải giữ kín bí mật này nữa.

Trong mắt Độc Cô Bác đã vận chuyển lưu quang bất định, tay phải chậm rãi giơ lên, trong mắt hung quang chớp động. Lúc này, hắn đã thầm hạ quyết tâm, chẳng những muốn lập tức đem ba người trước mắt này gϊếŧ chết, đồng thời để cũng phải mau nhanh đi tìm Đường Tam rồi gϊếŧ chết. Phất lan đức nói không sai, người kia quả thật bằng vào hắn thì không thể dây dưa được... Nhưng chỉ cần chính mình hủy thi diệt tích, lập tức rời khỏi nơi này như vậy người kia muốn tìm được mình đã không dễ dàng nữa.

..............................................................................................................................................................

End chap đây nha. 3 ngày sau sẽ cóa chap mới đóa!!!!

Ủng hộ tớ nha~