Chương 73: Lam Bá Học Viện

Trải qua sự thất bại ở thiên đấu hoàng gia học viện, đám người Sử Lai khắc đã tới Thiên Đấu Hoàng Thành.

Sử Lai Khắc học viện một hàng người đến bên ngoài cửa thành, ngay khi mọi người chuẩn bị tiến vào trong thành thì thấy trên bảng thông báo lớn ở cổng thành có dán thông báo thật lớn.

"Kính mời. Lam Bá cao cấp hồn sư học viện, do mở rộng ra, hiện tại muốn tuyển nhân viên, mười Hồn tôn đã ngoài bốn mươi cấp, hồn lực càng cao càng được ưu tiên, một khi được tuyển, đãi ngộ không cần phải lo nghĩ."

Đọc được tin tức này, Phất Lan Đức có chút kinh ngạc, "Tại sao quảng cáo của học viện lại có thể dán ở thông báo trên cửa thành thế này? Việc này tốn không ít tiền a!" Tâm tình khôi phục, một chút bản sắc lại thể hiện ra.

Tần Minh đối với tình huống ở thủ đô của Thiên Đấu đế quốc này vô cùng quen thuộc, vội vàng nói: "Có thể mở cao cấp hồn sư học viện trong Thiên Đấu thành này nhất định phải có bối cảnh. Mà bối cảnh đằng sau Lam Bá học viện này là cái gì ta mặc dù không biết, nhưng trong lần toàn đại lục cao cấp hồn sư học viện đại tái trước,trong khi tham gia hình thức thi đấu vòng tròn tại thủ đô Thiên Đấu thành, Thiên Đấu hoàng gia học viện tham gia hai đội, còn bọn họ tham gia một đội, bất quá, năm nay đám đệ tử đó của Lam Bá học viện đều đã tốt nghiệp hết, mà Hoàng đấu chiến đội của Thiên Đấu học viện năm nay thực lực mạnh hơn rất nhiều so với đội tham gia cao cấp hồn sư học viện đại tái năm ngoái, e rằng lần này bọn họ không có cơ hội gì."

Phất Lan Đức nói: "Lam Bá học viện này có quy mô, kích cỡ như thế nào?"

Tần Minh nói: "Ước chừng bằng một phần ba Thiên Đấu hoàng gia học viện. Quy mô kích thước mặc dù nhỏ hơn một chút, nhưng bọn họ mở ở bên trong Thiên Đấu thành, phí tổn so với Thiên Đấu hoàng gia học viện cũng không thấp hơn mấy, chỉ có điều không có bối cảnh hoàng thất mà thôi. Nghe nói giáo học tại học viện này phi thường nghiêm cẩn, hơn nữa lại có một đặc điểm, chỉ thu bình dân đệ tử, cự tuyệt toàn bộ quý tộc, nếu nói không có bối cảnh, quyết không có khả năng trụ vững bên trong Thiên Đấu thành đâu."

Phất Lan Đức trong mắt toát ra một tia trả thủ khoái ý, "Ai nói Lam Bá học viện tham gia đại tái lần này không thể so với Thiên Đấu Hoàng gia học viện. Bọn họ có thể, sẽ rất nhanh thôi."

Tần Minh sững sở, "Viện trưởng, ngài muốn nói..."

Phất Lan Đức thở dài một tiếng, nói: "Vừa rồi trên đường đi ta đã suy nghĩ rất kỹ. Sử Lai Khắc học viện của chúng ta vốn không có tư cách là cao cấp hồn sư học viện. Muối khôi phục dễ dàng, thì phải xử lý nhiều vấn đề lắm, mà ta thì đã già rồi, không thể để các lão huynh đệ vì lý tưởng mờ mịt hư vô của ta mà phải chịu khổ. Lam Phách học viện, không sai, chúng ta đi xem thử, huống chi, mối nhục hôm nay mà không báo, tuyệt không phải là phong cách của Phất Lan Đức ta. Các ngươi thấy thế nào?" Câu cuối cùng hắn hướng sang đám sư phụ cùng Sử Lai Khắc bát quái nói.

Triệu Vô Cực a a cười, nói: "Ngươi là lão Đại, ngươi tác chủ là được rồi, còn hỏi chúng ta làm gì?"

Sư Lai Khắc bát quái đồng thanh há miệng nói: "Viện trưởng toàn quyền tác chủ."

Phất Lan Đức mỉm cười nói, "Nơi này nếu không được, chúng ta sẽ trở về khôi phục học viện, đi thôi, trước tiên đi xem rồi nói sau." Không ai để ý, lúc này sâu trong đáy mắt Phất Lan Đức toát ra một tia quang mang giảo hoạt.

"Nhưng trước hết...chúng ta phải thay đổi quần áo!"

"Tại sao?" Đại sư liền nhăn mặt. Chỉ đi học viện, tại sao phải thay đồ.

"Bởi vì...ta không muốn bị kêu là đồ nhà quê nữa." Phất Lan Đức cười hắc hắc nói, nhanh chóng lấy nón và khăn choàng của người bên cạnh.

.................................................................................................................................

"Viện trưởng râu của thầy..." Mã Hồng Tuấn là người đầu tiên nhịn không được khi thấy sự khác lạ trên khuôn mặt của Phất Lan Đức.

Không chỉ cắt hết râu, Phất Lan Đức thậm chí thay một bộ đồ rất sang trái ngược với bản tính kiết tiền của hắn. Thực sự khó tin.

"Cạo rồi...có phải bảnh hơn rất nhiều không?" Phất Lan Đức xoa cằm láng láng của mình cười ha hả nói.

Dựa theo địa chỉ có ghi trên thông báo, mọi người tiến vào trong Thiên Đấu thành, không cần phải hỏi, có Tần Minh dẫn đường, bọn họ chuyển qua nhiều con đường, rất nhanh tìm đến được nơi cần đến.

Bên trong Thiên Đấu thành cực kỳ phồn hoa, tất cả các ngã tư đường đều là đá xanh lát phẳng, mỗi một cái ngã tư đường đều là những con đường rộng lớn như Tác Thác thành, cả toà thành thị quy mô kích thước chỉ có thể dùng từ hoành tráng để hình dung.

Cửa vào Lam Bá học viện nhìn qua không khác nhiều so với cửa thành Thiên Đấu thành, mặc dù đơn giản hơn rất nhiều, nhưng cánh cửa quả thật cao mười thước, bạch ngọc điêu ở cửa ra vào mặc dù nói là không hoa lệ hơn, nhưng rất có khí thế, phía trên cánh cửa có tám chữ vàng to: Lam Bá cao cấp hồn sư học viện

Vừa đến cửa Lam Bá học viện, Tần Minh ngay lập tức tìm được cửa tiếp đón, phía trên ghi Phòng báo danh tuyển dụng.

"Các ngươi đều đến báo danh tuyển dụng làm sư phụ ở học viện đấy ư?" Phụ trách tiếp đãi là một gã hồn sư trung niên nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, nghi vấn của hắn chủ yếu nhằm vào Sử Lai Khắc bát quái, dù sao, mấy đứa nhỏ này cũng mới chỉ hơn mười tuổi.Phất Lan Đức nói: "Không, báo danh là chúng ta, mấy đứa nhỏ này là đệ tử của chúng ta, nếu chúng ta có thể ở được tuyển dụng, hy vọng đệ tử của chúng ta cũng có thể được vào học viện."

Tiếp đãi sư phụ nói: "Đệ tử nhập học cũng phải trải qua khảo hạch, như vậy đi, các vị trước tiên trắc thí hồn sư trước, nếu các ngươi có thể trở thành học viện sư phụ, ta nghĩ, đệ tử của các ngươi cũng có thể thông qua tiến cử vào học trong học viện, dù sao, bây giờ cũng trải qua kì báo danh học viên mới, hơn nữa, đệ tử của các ngươi còn hơi nhỏ".

Bình thường mà nói, cao cấp hồn sư học viện cho dù có hồn sư xuất sắc cũng ít nhất là mười sáu tuổi đến mười tám tuổi mới có thể tiến vào, chủ yếu là hai mươi tuổi. Bọn Đường Tam nhìn qua như thế nào cũng không giống bộ dáng mười tám tuổi. Nhất là cô bé cuối hàng, nhìn thế nào cũng còn quá nhỏ a!

"Được thôi, dẫn đường."

Tiếp đãi sư phụ ở chỗ này cũng đã vài ngày, số lượng hồn sư đến báo danh rất ít, dù sao, đến học viện làm sư phụ, đãi ngộ như thế nào cũng không thể so sánh với y phục mọi người tộc. Đó mới là hướng đi tốt nhất cho hồn sư cao cấp. Mà ít nhất bảy người trước mắt đến báo danh làm sư phụ, hắn làm sao dám sơ xuất.

Đi vào bên trong Lam Bá học viện, cảm giác so với Thiên Đấu hoàng gia học viện khác nhau không nhỏ. Nơi này mặc dù không có cảnh sắc đẹp như Thiên Đấu Hoàng gia học viện nằm trên núi, nhưng tất cả mọi thứ đều gây cho người khác một loại cảm giác phi thường khí thế. Con đường mở rộng, trải dài vào bên trong, hai bên đường là rừng cây. Cuối đường có thể thấy một toà thao tràng lớn đường kính hơn hai trăm thước, vây quanh bởi một loạt toà kiến trúc ba tầng. Tiếp đãi sư phụ lần lượt giới thiệu với mọi người, các toà nhà ba tầng này là lớp học, túc xá cũng như nơi tu luyện của học viện. Nếu nói Thiên Đấu hoàng gia học viện kiến tạo như một đỉnh núi, thì Lam Bá học viện này kiến tạo ở giữa trung tâm rừng râm, bởi vì phạm vi còn lại xung quanh các toà nhà đều là rừng rậm. Nghe nói, đây là mảnh thực vật lớn nhất nằm bên trong Thiên Đấu thành. Có thể sở hữu một mảnh rừng rậm như vậy, đúng như câu Tần Minh nói, kẻ nào dám bảo Lam Bá học viện không có bối cảnh đây?

Và sau khi kiểm tra...vị sư phụ phụ trách bình trắc liền toát mồ hôi hột, mặt hoàn toàn ngốc trệ.

Trời ạ! Toàn mấy thằng trâu bò cấp 60, 70...móa không thể tin nổi!!!!!!!!

"Chúng tôi đạt yêu cầu chứ hả?" Phất Lan Đức vuốt cằm nói.

Gã phụ trách bình trắc mới bừng tĩnh, giọng điệu cung kính: "Các, các vị tiền bối đẳng cấp quá cao rồi...chúng tôi không tài nào bình định...nếu không phiền thì đi gặp viện trưởng tụi tui ạ, để cho cô ấy quyết định."

"Được thôi." Phất Lan Đức mỉm cười. Tâm tình của các vị sư phụ Sử Lai Khắc học viện cũng tốt hơn rất nhiều. Dù sao được người khác tôn kính so với bị người khác khinh miệt cũng tốt hơn rất nhiều, mặc dù nơi này hoàn cảnh không bằng Thiên Đấu hoàng gia học viện nhưng cũng có ưu điểm của nó.

Gã phụ trách bình trắc tên Âm Thư kính cẩn dẫn mọi người theo con đường nhỏ hướng về phía đằng sau học viện, nhanh chóng ra khỏi khu nhà dành cho sư phụ tiến vào sâu bên trong rừng rậm.

"Viện trưởng các ngươi không sống trong học viện hả?" Đại sư nhìn lối đi nghi hoặc hỏi.

Âm Thư trả lời: "Viện trưởng bình thường không có mặt trong học viện, nàng tương đối thích an tĩnh, một mình ở trong rừng. Việc bình thường của học viện đều do các vị sư phụ tự giải quyết, chỉ có đại sự mới phiền đến viện trưởng."

Nhắc tới viện trưởng, trong mắt vị Âm Thư này xuất hiện sự tôn kính xuất phát từ nội tâm.

"Học viện chúng tôi tuy nhỏ hơn học viện Thiên Đấu nhưng thiết bị tốt lắm đó." Âm Thư tự hào nói. Sau liền nói thêm "Giống như khu rừng to lớn này, nó là rừng tự nhiên sinh thái đó."

Đi chừng mười phút, mọi người xuyên qua một cây đại thụ liền thấy cảnh sắc trước mặt hòan toàn biến đổi. Đó là một hồ nước nhỏ,chiều rộng mặt hồ không quá năm mươi thước mà thôi.Một dòng suối nhỏ rộng chừng ba thước từ bên kia rừng nhẹ nhàng len lỏi chảy vào trong hồ, và sau đó chảy ngược lại.Nước trong hồ có thể được xem như là luôn được lưu chuyển không ngừng.

Bên cạnh hồ,có một căn nhà tranh đơn sơ, chỉ gồm những tấm gỗ cùng với cỏ tranh tạo thành, hoàn toàn hòa vào quang cảnh chung quanh thành một thể.Xung quanh căn nhà tranh, có một cái hàng rào, bên trong hàng rào có trồng rất nhiều loài hoa và cây cỏ đua nở, tỏa hương ngào ngạt, vô cùng xinh đẹp. Ở giữa những hàng cây và khóm hoa nọ, một nữ tử đang đứng đó,tay cầm bình tưới,đang tưới cho những cái cây này. Trong không gian yên ắng đó, một tiếng ca lãng đãng như khói thoảng từ phía trước bỗng truyền đến.

Tiếng ca uyển chuyển đập vào thích nhĩ, u oán triền miên, giống như nỉ non giống như oán thán, khiến cho cảm thấy một trận buồn. Giai điệu cũng vậy, vô cùng nhu mỹ.

"Ban đêm khó ngủ, dùng gì để mê say. Tâm tình quá nhiều, làm sao để đối mặt.

Không phải không muốn người bồi tiếp

Nhưng có một số việc người không thể nào hiểu được.

Bỏ đi phòng bị, cô đơn bám theo.

Ta muốn một không gian của chính mình.

Tưởng tượng về tương lai giữa chúng ta.

Nếu tình yêu không đẹp như chúng ta nghĩ.

Vậy tất cả hãy để cho ta mang theo

Trái tim ta muốn một chút hỗn loạn

Nếu ngươi hiểu được hãy để ta đi

Tâm ta bấn loạn chẳng dám yêu nhiều

Ta muốn khóc nhưng không thể nào khóc được

Tâm ta rối bời không sao hiểu

Ông trời tại sao quên mất ta

Tâm ta loạn vì sợ tình phản bội

Muốn khóc là ta một tiểu hài bị lạc

Một tiểu hài bị lạc."

Tiếng ca dần biến mất trong yên lặng, đi phía trước là Phất Lan Đức và đại sư đều đã dừng bước.Lúc này Phất Lan Đức thần sắc nhìn qua có chút quái dị, còn đại sư thì lệ rơi đầy mặt

"Thầy, thầy bị sao vậy?" Nhìn biểu cảm kì lạ của đại sư, Đường Tam liền tò mò hỏi.

"Ca khúc đó là do ta viết..." Đại sư ngơ ngác nói...nước mắt rơi lã chã, nhỏ giọng nói "Cũng là...cô ta thích nhất..."

Đột nhiên đại sư xoay mạnh người, hướng lại phía đường cũ mà chạy đi, lại bị Phất Lan Đức tóm được một cánh tay.

Phất Lan Đức khẽ quát: "Tiểu Cương, ngươi còn muốn trốn chạy đến khi nào?"

Đại sư cắn răng. Đúng rồi! Đáng ra ta nên sớm đoán ra. Lam Bá học viện, Lam Bá...Lam Điện Bá Vương Long.

"Phất Lan Đức, ngươi ép tụi ta thay quần áo, có phải đã biết cô ta ở đây hả?" Đại sư phẫn nộ nói. Hóa ra là vậy? Đó là lí do hắn bắt bọn họ thay quần áo. Vì thế sao?

Phất Lan Đức tỏ vẻ bất đắc dĩ, "Ta sao biết được nàng lại ở nơi đây.Đây có lẽ là trùng hợp mà thôi." Xin lỗi, tiểu Cương. Vì hạnh phúc của các ngươi, ta buộc phải làm vậy.

"Viện trưởng, mấy vị tiền bối cấp 60 trở lên đến thử chức. Chúng tôi không dám làm chủ, xin viện trưởng định đoạt." Âm Thư nói như đánh thức cô gái tuyệt mĩ khỏi tâm trạng u sầu...

Cô gái quay lại, đó là một mỹ phụ nhìn qua chỉ hơn ba mươi tuổi, một thân thanh sắc bố quần giản dị nhưng lại khó giấu được phong tư yêu kiều, chiếc khăn vải màu xanh trên đầu bay phất phơ, khuôn mặt có chút tái nhợt.Ngũ quan lay động lòng người, hàng lông mày như vẽ, đôi mắt to màu đen giờ tuy đã trở nên ngốc trệ, nhưng cũng rất có thần. Dưới lớp áo vải không giấu được thân thể phong loan điệp chướng,ba đào mãnh liệt,phong tư thành thục,tuyệt không phải cô gái bình thường nào cũng có thể so sánh.

Nhưng là, ánh mắt nàng lướt qua gã dẫn đường của Lam Bá học viện phía trước, rơi vào Phất Lan Đức cùng đại sư ở phía sau thì, cả thân thể trong nháy mắt trở nên cứng đờ, tay buông rơi chiếc bình tưới, phát ra một tiếng "Phanh".Mặc cho nước chảy ra, nàng lúc này lại như hoàn toàn quên mất.

.................................................................................................................................................

Ủng hộ tớ nha~