Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Đấu La Đại Lục] Băng Tuyết Nữ Thần

Chương 72: Độc Đấu La - Độc Cô Bác

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mộng Thần Ky nói: "Chuyện đã như vậy, vậy, Tần sư phụ, phiền ngươi an bài giúp."

Tần Minh vội vàng gật đầu đáp ứng. Ánh mắt hắn vẫn đặt trên người Đường Tam, ngoại trừ kinh hãi, còn có rất nhiều hâm mộ. Đồng dạng là thiên tài, nhưng hào quang của hắn đã bị phụ hồn cốt của Đường Tam ở trước mặt che khuất mất.

Đang lúc đoàn Sử Lai Khắc học viện chuẩn bị cáo từ để quay lại sân của mình, thì đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, nghe tựa hồ là hai người.

"Thủ tịch Mộng Thần Ky có mặt ở đây không vậy?" Người chưa tới, âm thanh đã truyền từ ngoài vào, giọng nói to và rõ ràng, thập phần khoẻ mạnh, tuy nhiên trong âm thanh lại mang theo vài phần ngạo khí, tuy không có vẻ khinh người, nhưng tuyệt đối không lịch sự khiêm tốn một chút nào.

Mộng Thần Ky sửng sốt một chút, hắn tự nhiên nghe được chủ nhân của âm thanh này là ai, trong lòng thầm nghĩ, hắn như thế nào lại đến đây? Vội vàng đứng lên, bước ra phía ngoài đón, hai vị giáo uỷ đi theo sau hắn, sắc mặt hai người tựa hồ cũng đều thoáng có một chút biến hoá.

Rất nhanh, từ bên ngoài bước vào hai người, trong đó có một người đám Sử Lai Khắc học viện đã gặp qua, chính là tên thanh niên ngày hôm qua ở dưới chân núi bị Đới Mộc Bạch một cước đá bay.

Lúc này, hắn đứng bên phía trái, vẻ mặt cao ngạo, trong mắt tràn ngập hận ý mãnh liệt. Đi giữa chính là một lão giả mặc Hoa phục. Người này mặc đại hoàng bào, trên vải thêu hoa kim tuyến, nhưng nhìn qua lại không có chút nào lộn xộn, tóc hoa râm chỉnh tề, chải vuốt ngược ra phía sau đầu, vóc người trung bình, thân thể hơi chút béo phúc hậu, tướng mạo uy nghiêm. Chỉ có điều đôi mắt có vẻ hơi nhỏ, phá hoại cảm giác ngũ quan. Đứng chắp tay, cho dù là đối mặt với ba vị giáo uỷ hồn đấu la cũng không có chút ý tứ cung kính, ngược lại, có cảm giác cao cao tự tại.

"Thân vương đại nhân, sao người lại tới đây?" Mộng Thần Ky tiến lên, hơi khom người, hướng Hoa phục lão giả hành lễ.

"Ta không cho phép mấy người ngoại hương này gia nhập." Vị hoa phục lão giả lúc này mới lên tiếng.

Mộng Thần Ky biến sắc, "Thân vương điện hạ, cũng không thể nói như vậy được. Sử Lai Khắc học viện bồi dưỡng ra vô số hồn sư xuất sắc, cũng giống như học viện của chúng ta. Tần lão sư cũng đã từng theo học ở Sử Lai Khắc học viện. Lần này viện trưởng Phất Lan Đức cùng với các vị sư phụ của Sử Lai Khắc học viện nguyện ý đến giảng dạy ở học viện chúng ta. Bọn họ đều là những nhân tài hiếm có."

"Thế thì sao chứ?" Vị Thân vương mới tới này liền nhíu mày nói.

Người bên cạnh tên thanh niên bị một cước đá bay mới kéo áo của vị Thân vương này nói: "Thúc thúc...bọn họ là đánh con đó."

Tuyết Tinh thân vương hừ lạnh một tiếng, "Nghe rõ chưa? Thiên Đấu hoàng gia học viện là trụ cột của đế quốc, là nơi dành cho những người có khả năng và tiềm năng to lớn. Thân là sư phụ trong học viện, đối với đệ tử sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn. Ta tuyệt đối không hy vọng học viện mời một hạng người kiêu ngạo lỗ mãng. Ta nghe Tuyết Băng nói, ngày hôm qua mấy vị khách quý này mới đến học viện đã ra tay đánh hắn. Tuyết Băng nói thế nào cũng là Tứ hoàng tử của đế quốc, đại biểu cho tôn nghiêm của hoàng gia, há có thể dễ dàng chịu nhục?"

Tên đó mà là...hoàng tử sao? Cả Sử Lai Khắp đều tràn trong sự kinh ngạc. Hoàng tử đế quốc...từ khi nào lại hèn yếu như vậy??? Đánh không lại tìm người trợ giúp sao?

Mộng Thần Ky ba người lúc này mới hiểu được vị Tuyết Tinh thân vương vì sao mà đến. Nhìn tứ hoàng tử Tuyết Băng đứng bên cạnh vẻ mặt đầy hận ý đang gắt gao nhìn chăm chú vào Đới Mộc Bạch, người không khỏi thởi dài trong lòng. Thiên Đấu hoàng gia học viên đúng là bởi vì có mấy cái loại quý tộc bại não như thế này, mới không thể đào tạo ra nhiều nhân tài vĩ đại nổi.

Phất Lan Đức lạnh nhạt nói: "Vậy Thân vương điện hạ muốn giải quyết chuyện này như thế nào? Không biết ngài đã hỏi Tuyết Băng điện hạ xem hắn bị đánh vì lý do gì chưa?"

Hồn sư là chức nghiệp xa hoa đắt tiền bậc nhất trên đại lục. Hồn sư căn bản không xem quý tộc vào trong mắt. Phất Lan Đức bản thân đã là hạng người kiêu ngạo không tuân lệnh người khác bao giờ, nếu không phải vì hy vọng mấy vị hảo huynh đệ đi theo mình nhiều năm sau này có nơi chốn tốt để trở về, thì ngay từ thời điểm Tuyết Tinh thân vương nói câu đầu tiên nhằm vào Sử Lai Khắc học viện, hắn đã muốn phát tác.

"Câm miệng, bổn vương đang nói chuyện với Mộng Thần Ky ai cho phép các ngươi ở đó sủa bậy hả?" Thân vương mặc hoa phục kiêu ngạo nói. Bên cạnh vị tứ hoàng tử của Thiên Đấu Đế quốc cũng kiêu ngạo xem thường ra mặt lên tiếng:

"Đúng đó, thật mất dạy!"

"Ngươi..." Đới Mộc Bạch giận tím mặt, định một bước xông lên.

Nhưng ngay lúc này, nhiệt độ trong Giáo uỷ đại sảnh phảng phất giảm xuống vài phần. Đới Mộc Bạch kêu lên một tiếng đau đớn, bậc ngửa ra phía sau toàn thân kịch liệt run rẩy.

"Lão đại..." Sử Lai Khắc bát quái kinh hoảng kêu lên.

Đường Tam nhanh chóng chạy lại đỡ Đới Mộc Bạch.

"Cái này là uy áp độc hình thành." Đường Tuyết Băng chạm nhẹ vào người Đới Mộc Bạch khẽ nói. Người mới tới này...thật lợi hại.

Nghe tới từ độc, Đường Tam liền không do dự, nhanh chóng mở bát chư mâu hút chửng chất độc.

Nhưng bất quá, loại độc này phát tán thẳng trong không khí, nhanh chóng khiến cho bát quái gần như say sẫm.

May mắn là cũng may bát quái Sử Lai Khắc phản ứng nhanh, nhanh chóng ăn tỏi giải độc của Áo Tư Tạp.

"Đại nhân, ngài là Phong hộ đấu la. Cái quái gì lại đối xử với bọn nhóc như vậy." Mộng Thần Ky liền đứng trước mặt Sử Lai Khắc bát quái hấp tấp lên tiếng.

Sắc mặt đám người Sử Lai Khắc học viện thay đổi. Cái gì?! Phong hộ đấu la!!!!!!!!!!!!!!!!!

"Haha..." Lúc này, đằng sau lưng Thân vương, một người bước ra. Người này nhìn còn khá trẻ thân người gầy gò, nhìn giống như một mũi lao bình thường, thế nhưng tóc lại có màu xanh biếc. Toàn thân gây cho người khác một cảm giác hư ảo, tựa hồ như là ảo ảnh, nhìn không thấy bước chân di động. Khuôn mặt người này không chút thay đổi, hay nói cách khác là toàn bộ khuôn mặt cứng ngắc, hai má hõm sâu, mái tóc trên đầu rối bời, trên thân là một bộ trường bào màu xám đơn giản, Đặc biệt là đôi mắt hắn có là một đôi mắt màu lục xanh biếc, ánh mắt không có một chút sinh khí nào cả, không chỉ toát ra là lạnh lẽo như băng, mà còn có cả sự lãnh khốc tà dị.

"Hắn là...Độc..." Đại sư như nhận ra người dối diện là ai, kinh hoảng lắp bắp lên tiếng nhưng người cũng có dấu hiệu trúng độc chưa hết câu đã ngất xỉu.

Độc?! Lẽ nào...vừa nghĩ tới Phất Lan Đức liền biến sắc, nhanh chóng cung kính nói: "Các hạ họ là Độc Cô, trên người toát ra mùi vị áp bức, nếu ta đoán không sai, các hạ có lẽ là Phong hào vì độc, Độc đấu la Độc Cô Bác tiền bối."

Phong hộ đấu la...trẻ tuổi vậy sao?

"Ha ha ha ha." Lục phát lão giả cười một tiếng kì quái, "Không ngờ, có người lại có thể nhận ra ta, đúng, ta đúng là Độc Cô Bác. Đã biết tên của ta, các ngươi còn chưa chịu lăn đi sao?"

"Độc Cô đại nhân, chỗ này dù sao cũng là Hoàng gia học viện, xin ngài hãy nể mặt chúng tôi..." Mộng Thần Ky liền nhanh chóng biến sắc, nói.

"Được, ta nể mặt các người..." Độc Cô Bát liền gật đầu nói.

Nghe vậy, mọi người liền thở phào nhẹ nhõm. Vị Phong hộ đấu la này cũng không khó nói lí lẽ như vậy.

"Đếm tới mười...lập tức cút!" Độc Cô Bát tiếp lời. Độc khí xung quanh càng tỏa ra mãnh liệt. Ngay lập tức Vàng, vàng, tím, tím, đen, đen, đen, đen, đen. Tổng cộng chín hồn hoàn xuất hiện, hào quang chói mắt khiến cho cả Giáo uỷ đại sảnh cũng trở nên huyễn lệ hơn.

"Chờ một chút." Mộng Thần Ky trong mắt quang mang rực sáng, chăm chú nhìn chín hồn hoàn lóng lánh trên người Độc Đấu La. "Độc Cô Bác, để cho ba lão già chúng ta lĩnh giáo độc của ngươi."

Thiên Tinh lô Hồn đấu la Bạch Bảo Sơn, Thiên Thanh đằng Hồn đấu la Trí Lâm lần lượt đi ra đằng sau Mộng Thần Ky, ba người đồng thời phóng thích ra khí thế mạnh mẽ.

Mộng Thần Ky thân thể trở nên hư ảo, cả người hoá thành một đạo hư ảnh tối đen, một màn hắc vụ từ dưới chân mọc lên, hai vàng, ba tím, ba đen, tám hồn hoàn đồng thời phóng thích.

Từ hồn hoàn có thể nhìn ra chênh lệch giữa hai bên. Hồn hoàn thứ năm của Độc Đấu La Độc Cô Bác đã là cấp bậc vạn năm, trong khi hồn hoàn thứ năm của Mộng Thần Ky lại chỉ có một ngàn năm.

Thiên Tinh Lô hồn đấu la Bạch Bảo Sơn lòng bàn tay xuất hiện một cái lô kim quang rực rỡ, phía trên có tổng cộng bảy khối ngân tinh sáng lấp lánh, hồn hoàn có cùng phẩm chất giống với Mộng Thần Ky, hơi thở ngưng trọng toả trải rộng toàn thân.

Thiên Thanh đằng hồn đấu la Trí Lâm trên ngươi chỉ xuất hiện một cây Thiên thanh đằng nhưng sợi dây này màu sắc lại giống như phỉ thuý trong suốt, thanh khí nhàn nhạt từ trên người toả ra, tràn ngập toàn thân.

Lúc này, bên đám Sử Lai Khắc học viện, mọi người sắc mặt đều rất khó coi, nhưng ai cũng không chú ý tới, Tiểu Vũ đứng ở phía sau cùng lúc này đang kịch liệt thu liễm hơi thở bản thân, sắc mặt đã có vẻ hơi tái nhợt, không còn chút máu.

Từ lúc Tuyết Tinh thân vương ba người tiến vào nơi này, nàng đã bắt đầu làm như vạy, chỉ có điều vẫn không ai chú ý tới nàng mà thôi, hai mắt của nàng bất tri bất giác đã biến thành màu đỏ.

Ba vị hồn đấu la cùng một vị Phong hào đấu la giằng co, khiến cho không khí trong Giáo uỷ đại sảnh trở nên cực kỳ ngưng trọng.

Ba vị Hồn đấu la hơi thở bảo vệ đám người Sử Lai Khắc học viện ở phía sau lưng, mà Độc Đấu La Độc Cô Bác tự nhiên ngăn chặn áp lực đập vào mặt Tuyết Tinh thân vương cùng với vị tứ hoàng tử của Thiên Đấu đế quốc, có thể thấy đại chiến hết sức căng thẳng.

Độc Cô Bác mặc dù thực lực vô cùng mạnh mẽ, nhưng đối mặt với ba gã Hồn đấu la liên thủ, hắn cũng không dám đại ý, đôi mắt màu xanh biếc rốt cục toát ra vài phần ngưng trọng.

Ngay lúc này, không khí đã trở nên càng ngày càng gay gắt, một tiếng nổ lớn vang lên khiến cho cả căn phòng như sụp đổ, tất cả mọi người đều bị bắn văng ra ngoài, nhưng ngay lúc này Thiên thanh đằng của Trí Lâm hồn đấu la đã phóng xuất nhanh chóng đem mọi người đất nhẹ nhàng xuống đất.

"Ba vị Giáo uỷ, các ngươi làm gì vậy?" Tuyết Tinh thân vương giọng nói tức giận, hắn lúc này trong lòng đã có chút hối hận. Ba vị Giáo uỷ này dù sao cũng đều hơn tám mươi cấp, là cường giả được Thiên Đấu đại đế coi trọng, nếu vạn nhất thật sự đánh nhau, xảy ra vấn đề gì hắn cũng không thể gánh nổi trách nhiệm.

"Tuyết Tinh thân vương, ngươi khư khư cố chấp, sau hôm nay, ba người bọn lão phu nhất định đến trước mặt bệ hạ tố cáo ngươi, để bệ hạ xử lý." Mộng Thần Ky thực sự nổi giận nói. Đám người Sử Lai Khắc học viện đã để lại ấn tượng vô cùng tốt cho hắn, lại càng làm cho bọn hắn cực kỳ kinh hỷ là Đường Tam, mà lúc này sự hợp tác vô cùng có lợi đối với Thiên Đấu hoàng gia học viện lại đang biến thành bọt nước, hắn làm sao mà chịu nổi đây?

Nói về tuổi, vị Phong hào đấu la Độc Cô Bác kia cũng không lớn hơn hắn, lúc này vị Giáo uỷ thủ tịch đã thực sự nổi giận, bất chấp hậu quả. Đối với hắn mà nói, tình thế trước mắt đã không còn là chỉ của việc đám Sử Lai Khắc học viện lưu lại hay không, mà liên quan đến chuyện mặt mũi ba vị Hồn đấu la bọn họ. Đương nhiên, sự kinh diễm do Đường Tam lúc trước mang tới cũng có tác dụng xúc tác quan trọng.

"Độc Cô tiên sinh, gây họa rồi. Ba vị giáo ủy đó là người của nhị hoàng tử, không phải người ngài có thể đυ.ng đâu..." Thân vương hoa phục liền gấp gáp nói. Đôi mắt lóe lên tia gian xảo. Lẽ ra chỉ tính cản trở ba lão già đó bổ sung thêm hồn sư cho lão nhị, không nghĩ tới thằng điên này gây rối mọi chuyện lên. Mượn tay hắn giải quyết luôn ba lão già kia, loại trừ hậu hoạn, bệ hạ truy cứu thì đổ đầu thằng điên này hết.

"Không đυ.ng nổi..." Cả khuôn mặt Độc Cô Bác liền trở nên tối sầm. Từ lúc lên Phong Hào Đấu La không có mấy người mà hắn không dám đắc tội, mà người đằng sau vị nhị hoàng tử là ai? Không một chút danh tiếng, chả khác nào sỉ nhục thực lực của hắn?

"Được, ta xem xem người gì mà bổn tọa không đυ.ng nổi..." Nói là làm Độc Cô Bác liền khai triển hồn hoàn, đệ nhất hồn hoàn liền sáng lên.

"Gia gia...đừng đánh nữa!" Một âm thanh vang lên như cắt ngang không khí đang ngưng trọng.

Ngay lập tức, toàn thân khí thế hừng hực của Độc Cô Bác nháy mắt tan biến.

"Người còn dám làm loạn ở đây nữa, con 1 tháng sẽ không nói chuyện với người. Có đếm tới 3, nếu không đồng ý thì quyết định vậy đi! Con đếm đó! 1..." Mà cô gái vừa lên tiếng này Cô gái này Sử Lai Khắc bát quái đều biết, chính là lần trước ở Tác Thác thành đại đấu hồn tràng tiến hành đấu hồn với nhau, Hoàng đấu chiến đội khống chế hệ hồn sư, Độc Cô Nhạn.

"Haha...thân vương lão phu hôm nay tâm trạng tốt, chuyện này coi như xong nhé." Độc Cô Bác liền cười hai tiếng, Lúc trước vẻ mặt còn âm lãnh, Độc Cô Bác gặp lại nàng, trên mặt thần sắc ngay lập tức trở nên nhu hoà.

"Còn chuyện...người đã nói..." Thân vương liền trở nên khó coi. Vậy ba lão già kia tính làm sao?

"Hừ...ngươi nghĩ ta trúng kế khích tướng của ngươi?" Độc Cô Bác liền nhíu mày, liếc vị Thân vương hoa phục một cái, sát khí liền tỏa ra "Nhớ kĩ, nếu mai mốt còn tính kế bổn tọa, đừng mơ mà sống sót!"

Sau đó liền nhanh chóng nhảy xuống dưới.

Vị thân vương kia cũng vì sợ hãi quá, tím mặt may thay có vị tứ hoàng tử của mình bên cạnh đỡ bằng không đã nằm rạp xuống đất.

"Haha...Nhạn Nhạn lại mập lên rồi..." Độc Cô Bác cười ôm Độc Cô Nhạn vào lòng, cười lớn.

"Ai mập hả?" Độc Cô Nhạn bị ôm không bất ngờ, nhưng sắc mặt lại khó coi nói lại. Cô ghét từ mập!

"Con nhỏ đó là người của hoàng đấu chiến đội..." Mã Hồng Tuấn vừa ăn tỏi giải độc vừa lên tiếng nói.

"Đó không phải chuyện quan trọng, cuối cùng Độc Cô Bác là ca ca hay gia gia nó vậy." Áo Tư Tạp liền đập đầu Mã Hồng Tuấn nói. tên này quả thực còn rất trẻ a!

"Đồ nhà quê, Phong hộ đấu la cũng chưa gặp qua." Trữ vinh Vinh sau khi được giải độc cố gắng ngồi dậy, nhăn mày nói.

"Nói ai nhà quê hả?" Mã Hồng Tuấn liền nhăn mặt nói. Hắn quê điểm nào!

"Khi cảnh giới tới Phong Hộ Đấu La. Đại đa số hồn sư sẽ xuất hiện hiện tượng phản lão hoàn đồng. Cho nên mới nhiều người tới Phong hộ đấu la lam vĩnh bảo thanh xuân." Trữ Vinh Vinh liền lên tiếng giải thích.

"..." Đường Tuyết Băng chỉ hơi nhíu mày. Cô cảm thấy tên Phong Hào Đấu La gọi Độc Cô Bác này...hơi quen quen.

Sau khi hai người họ Độc Cô bỏ đi, Phất Lan Đức mới cắn răng, hai nắm chặt chợt buông ra, hai mắt dấu sau kính pha lê trở nên bình tĩnh lại, hướng ba vị Hồn đấu la hơi thi lễ, "Không ngờ, lần này đến đây, lại gây cho ba vị tiền bối phiền toái như vậy, Phất Lan Đức vô cùng hổ thẹn. Thiên Đấu hoàng gia học viện sẽ không lưu chúng ta lại, chúng ta sao có thể nhờ vả chứ? Cho dù qua ngày hôm nay, chỉ sợ cũng không thể có được sự an bình. Ba vị tiền bối, lần này tạm biệt, ngày khác Phất Lan Đức trở lại bái phỏng."

Sự sỉ nhục hôm nay, hắn nhịn đã đủ lắm rồi.

"Phất Lan Đức viện trưởng."Mộng Thần Ky kêu lên có chút lo lắng.

Phất Lan Đức không xoay người lại, dẫn đám người Sử Lai Khắc học viện bước nhanh ra phía ngoài. Khi Sử Lai Khắc bát quái đi ngang qua vị Tứ hoàng tử kia, rõ rằng thấy lại trong mắt hắn có chút hả hê, còn vị Tuyết Tinh thân vương thì đầu ngẩng lên cao, phảng phất như không nhìn thấy đoàn người Phất Lan Đức. Ba vị Hồn đấu la sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, hiển nhiên là đã phẫn nộ tới cực điểm, nhưng lúc này bọn họ có năng lực gì? Nơi này dù sao cũng thuộc về Thiên Đấu đế quốc hoàng thất.

"Ba vị Giáo uỷ, thực xin lỗi, ta nghĩ, ta cũng phải rời khỏi Học viện."

Người nói chính là Tần Minh, lúc này hắn trên mặt lộ vẻ bi phẫn thực sự, sư trưởng nhịn nhục, mà bản thân mình lại không có khả năng khuất nhục đối phương, đây là một chuyện vô cùng thống khổ, nhưng bất luận thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không cho phép bản thân mình lưu lại. Bất luận nơi này có rất nhiều đãi ngộ, nhưng trong lòng hắn, vĩnh viễn không bao giờ có thể so sánh với nơi khởi điểm của hắn, Sử Lai Khắc học viện.

Ba vị Giáo uỷ đồng thời cả kinh, mà ngay cả vị Tuyết Tinh thân vương kia cũng giật mình. Địa vị của Tần Minh tại Hoàng gia học viện kỳ thật so với đám người Phất Lan Đức biết còn cao hơn rất nhiều. Có thể nói chỉ thua ba vị giáo uỷ này. Dù sao, vị trí của hắn bây giờ, trong Vũ Hồn điện đều có ghi lại, là người trẻ tuổi nhất trong số những người đạt đến sáu mươi cấp, tuyệt đối là nhân tài hiếm có. Ba vị Giáo uỷ khẳng định khi đến sáu mươi tuổi Tần Minh có thể trở thành một vị Phong Hào đấu la.

Một vị Phong hào đấu la xuất hiện, đối với học viện có ý nghĩa trọng đại, cho dù là đối với cả Thiên đấu đế quốc mà nói, cũng cực kỳ quan trọng.

Giờ phút này, Tuyết Tinh thân vương trong lòng rốt cục cũng có chút hối hận, chau mày. Nhưng lúc này hắn tự nhiên không thể nói gì, nếu không chẳng phải là tự mình tát mình hay sao?

Mộng Thần Ky tiến về phía trước ngăn Tần Minh lại, "Tần lão sư, chuyện này có thể chờ chúng ta cẩn thận thương lượng lại rồi nói được không, chuyện hôm nay chúng ta nhất định phải tấu lên bệ hạ, nhờ bệ hạ chủ trì công đao."

Tần Minh lắc đầu, trong mắt toát ra vẻ kiên định, nhàn nhạt nói: "Nơi này là Thiên Đấu hoàng gia học viện, dù sao cũng thuộc về hoàng thất. Hoàng thất đã chán ghét ngươi của Sử Lai Khắc học viện chúng ta, Tần Minh này làm gì có mặt mũi lưu lại. Ba vị Giáo uỷ, hảo ý Tần Minh xin tâm lĩnh. Năm đó lúc đến Tần Minh cũng có một thân, hôm nay rời đi như cũ cũng một thân. Ba vị giáo uỷ bảo trọng, tình cảm chiếu cố những năm gần đây xin Tần Minh khắc trong tâm khảm, sẽ có ngày hồi báo. Cáo từ".

Hắn không cho ba vị Giáo uỷ có cơ hội giữ lại, thúc dục hồn lực, thân hình chợt loé lên, chạy ra khỏi Giáo uỷ đại sảnh, đuổi theo đám người Sử Lai Khắc học viện.

................................................................

End chap đây nha! Hôm nay chừa đất diễn cho Độc Cô Bác - nhân vật tớ tương đối thích trong truyện!!!!

Ủng hộ tớ nha!
« Chương TrướcChương Tiếp »