Chương 42: Hoàng đấu chiến đội

Nhìn nhân viên công tác đang ở trước mặt mình, Đường Tuyết Băng hơi nghi hoặc.

Lại có chuyện gì sao?

Đúng vậy, đột nhiên sắp tới trận đấu của cô thì một công tác nhân viên đến trước mặt cô nói không cần đấu, đại sư muốn chuyển lời với bọn cô.

Nhưng cũng không nhiều lời, cô vẫn đi theo nhân viên công tác đến chỗ đại sư, cùng gặp THất quái trên khuôn mặt họ cũng có chút nghi hoặc.

Đại sư cùng Phất Lan Đức cũng đã có mặt ở đó. Chưa kịp để bọn cô lên tiếng hỏi, đại sư đã lên tiếng giải thích.

Thì ra ba ngày trước, có một đội hồn sư đến đây, bọn họ cấp bậc toàn bộ đã là ngân đấu hồn hồn sư, hình như là các hồn sư quý tộc đến từ Tác Thác Thành. Liên tục hai ngày, điều giành được thắng lợi khiến cho không đội nào nguyện ý cùng họ đối đầu nữa. Đại Đấu Hồn Trường vì lẽ đó tổn thất không ít. Hồn sư đạt tới Ngân đấu hồn huy chương bình thường điều đã ngoài bốn mươi cấp. Nhưng thành viên của toàn đội này chỉ là hồn tôn, Đại Đấu hồn trường cũng không thể phá bỏ quy củ đem bọn họ đối đầu với các hồn tông chiến đội khác. Cứ tiếp tục như vậy, Đại Đấu Hồn Trường tổn thất sẽ rất lớn. Chính vì vậy bọn họ muốn Sử Lai Khắc xuất chiến. Mà phần thưởng nhận được tất nhiên không nhỏ.

Sau khi giải thích đại sư cũng đem tư liệu được chuẩn bị đặt lên bàn.

Đường Tam đứng một bên đột nhiên phát hiện trong mắt Đại Sư có chút khác thường. Cái khác thường đó chính là ngọn lửa mãnh liệt trong mắt. Cho dù là hắn, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Đại Sư biểu hiện ra như vậy chiến ý.

Đại Sư đưa bàn tay mở tài liệu trên bàn ra, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Được rồi việc này đã được quyết định....trước nghiên cứu một chút đối thủ của các ngươi đi. Đối với các ngươi mà nói, trận này sẽ là một trận đầy gian nan."

Tài liệu được ghi trên bố thạch màu trắng, xung quanh có các đường kim tuyến trang trí, hai bên có đầy các dấu hiệu của Đấu Hồn Điện. Ở giữa chính là phần tư liệu được ghi chép rất chỉnh tề. Mọi người cúi đầu nhìn một lần, cho dù là Đới Mộc Bạch một thân ngạo, cũng không khỏi phải hấp một ngụm không khí. Đám Bát Quái cũng có chung loại cảm giác kia.

Dựa theo quy định của đoàn chiến đấu hồn, mỗi đoàn đội có thể có nhiều nhất là mười người, ít nhất là bảy người. Nếu số đội viên hai bên không bằng nhau có thể trao đổi để thống nhất số người tham gia. Ngân đấu hồn chiến đội kia, chỉ có bảy thành viên.

Hoàng Đấu Chiến Đội, thành viên bảy người, Ngân đấu hồn huy chương.

Đội trưởng: Ngọc Thiên Hằng, vũ hồn: Lam Điện Bá Vương Long, ba mươi chín cấp cường công hệ chiến hồn sư. Hồn hoàn: Hai hoàng nhất tử.

Phó đội trưởng: Độc Cô Nhạn, vũ hồn: Bích Lân Xà. Ba mươi tám cấp khống chế hệ chiến hồn sư. Hồn hoàn: Hai hoàng nhất tử.

Đội viên: Thạch Mặc, vũ hồn: Huyền Vũ Quy, ba mươi tám cấp phòng ngự hệ chiến hồn sư. Hồn hoàn: Hai hoàng nhất tử.

Đội viên: Thạch Ma, vũ hồn: Huyền Vũ Quy, ba mươi bảy cấp phòng ngự hệ chiến hồn sư. Hồn hoàn: Hai hoàng nhất tử.

Đội viên: Ngự Phong, vũ hồn: Phong Linh Điểu, ba mươi sáu cấp mẫn công hệ chiến hồn sư. Hồn hoàn: Hai hoàng nhất tử.

Đội viên: Áo Tư La, vũ hồn: Quỷ Báo, ba mươi sáu cấp mẫn công hệ chiến hồn sư. Hồn hoàn: Hai hoàng nhất tử.

Đội viên: Diệp Linh Linh, vũ hồn: Cửu Tâm Hải Đường. Ba mươi lăm cấp phụ trợ hệ khí hồn sư. Hồn hoàn: Hai hoàng nhất tử.

Tư liệu cũng không có nhắc tới hồn kỹ của đối thủ. Đối với điểm này, Đại Sư cũng biết, không phải Đại Đấu Hồn Trường không muốn cung cấp, mà là không có cách nào khác để cung cấp. Ai có thể khẳng định đối phương tại hai trận đấu trước là cố ý che dấu thực lực? Hồn kỹ một khi phán đoán sai lầm, rất có thể mang đến tổn thất không nhỏ. Cho nên, Đại Đấu Hồn Trường lựa chọn để cho Sử Lai Khắc tự mình dò xét.

Xem qua tư liệu của đối phương, tám người ngẩng đầu, hai mặt nhìn nhau, trong ánh mắt mỗi người điều thấy được sự kinh dị. Bọn họ mặc dù cũng biết đã là Ngân đấu hồn huy chương trình độ tất nhiên là không kém. Không nghĩ tới lại cường đại như vậy.

Riêng Đường Tuyết Băng vừa nhìn liền cảm thấy có chút xấu hổ. Một tháng trước cô vừa ép tiền bọn họ xong, dĩ nhiên cô biết mấy người đó. Nhưng nhìn 7 người kia thế mà vũ hồn cũng cao cấp ghê, quả nhiên con nhà quyền quý có khác.

Phất Lan Đức nhìn tư liệu của bày người kia, mũi hơi nhăn lên nói "Nếu ta đoán không sai, chi đội này tại Mỗ Toạ thành thị nhất rất có danh tiếng. Như thế nào đột nhiên tới Tác Thác Thành. Tiểu Cương, ngươi thật không nên đáp ứng bọn họ. Sợ rằng, chúng ta không phải đối thủ. "

Đại Sư lạnh nhạt nói: "Áp lực mới sinh ra động lực. Đối mặt khó khăn mà lùi bước, vĩnh viễn không thể trở thành cường giả. Phất Lan Đức, cái nhiệt huyết tuổi trẻ của ngươi đi đâu hết rồi? "

Phất Lan Đức bị Đại Sư hỏi, sắc mặt có chút khó coi. Triệu Vô Cực một bên không quên tiếp thêm dầu vào lửa, dáng vẻ có chút bá đạo nói: "Đại Sư, lời ngài vừa nói rất đúng. Chỉ có đối mặt với khó khăn mới có thể thu hoạch lớn. "

"Nhưng thế nhưng bên kia có 7 người đội chúng ta tới tận 8 người." Lúc này Triệu Vô Cực cũng vào ý chính nói.

Mà mỗi lần đoàn đấu đội 8 người thì không nói, nhưng cứ đấu với đội 7 người, bọn họ thường lâm vào trạng thái khó xử thế này đây.

"Vậy như cũ, rút thăm." Đường Tam đem ra một hộp giấy đặt trên bàn nói.

Và tất nhiên bọn họ thường làm như thế này, nếu gặp đoàn đội có 7 người. Và mọi người cũng đều đồng ý cách như vậy, ai loại ra được chứ? Cứ để trời định.

8 người như cũ tiến lên bốc thăm, và kết quả:

"Chúc các ngươi thi tốt." Đường Tuyết Băng mở tờ giấy không có hình gì hết đưa ra, mặt không biến sắc nói.

"Cái gì???" Đới Mộc Bạch có chút kinh ngạc nhìn tờ giấy trên tay Tuyết Băng nói.

"Lần trước bốc thăm có bao giờ trúng muội đâu? Sao hể mà đấu đội khó muội đều không tham gia vậy???" Áo Tư Tạp thất kinh nói.

Vâng, trên tay 7 người kia đều có in hình một con quái vật dễ thương cũng là hiệu huy của Sử Lai Khắc, điều đó tượng trưng cho 7 người kia sẽ tham gia đấu. Còn Đường Tuyết Băng không có gì, tức cô phải ở nhà cổ vũ cho 7 người kia đấu.

"Không tính, bốc lại. Người mạnh nhất mà bỏ đi, tỉ lệ thắng sẽ giảm mạnh a!!!" Mã Hồng Tuấn từ chối gấp lại bỏ vào hộp giấy nói.

"Không cần đâu, theo ta thấy, nếu 7 người các ngươi tham gia chiến sẽ thu được nhiều lợi hơn so với ta." Cô lạnh nhạt nói.

Khiến mọi người có chút mờ mịt. Riêng đại sư như hiểu ý cô chỉ khẽ cười, cô bé này thật tính kế không chừa một ai.

"Các ngươi nhớ điều kiện để chúng ta tốt nghiệp Sử Lai Khắc không?" Đường Tuyết Băng lạnh nhạt hỏi.

"Đạt ngân đấu hồn." Trữ Vinh Vinh đáp lời. Chuyện này thì sao?

"Đúng vậy, ta căn bản đã có huy chương ngân đấu hồn, hơn nữa chỉ cần một trận nữa huân chương kim đấu hồn sẽ vào tay ta, điều kiện tốt nghiệp Sử Lai Khắc ta đã có. Nhưng điều cần lo lắng là các ngươi." Đường Tuyết Băng phân tích nói.

"Ý của Tuyết Băng là nếu chúng ta đấu với một ngân đấu chiến đội, và thắng thì tích phân của chúng ta sẽ đại tăng. Và giành được ngân huy dễ dàng." Đường Tam tiếp lời.

"Đúng vậy, vì vậy so với ta ra đấu các ngươi nêu thắng thu được nhiều lợi hơn." Đường Tuyết Băng lạnh nhạt nói, nhưng vẫn có chút tiếc nuối. Cô thực sự cũng rất muốn đấu với Ngọc Thiên Hằng của Lam Điện Bá Vương Long kia a! Không biết thiên hạ đệ nhất thú võ hồn sẽ mạnh thế nào nhỉ? Nhưng nếu mà xui bóc trúng lá này cũng không còn cách khác, cô cũng không thể vì sự ham muốn đánh nhau của mình mà không nghĩ đến lợi ích chung được. Thế nên hy sinh chút vậy.

"Nhưng lỡ chúng ta không thắng được thì sao???" Mã Hồng Tuấn ôm đầu nói. Lợi thì lợi khi thắng thôi, thua thì sao??? 7 người kia đều là hồn tôn hết đó, trong khi đó chúng ta còn 3 đứa chưa tới hồn tôn nữa sao thắng nổi?

"Hồng Tuấn nói đúng đó!!! Chúng ta bốc lại đi." Áo Tư Tạp cũng đồng tình nói.

"Hừ, các ngươi làm ta quá thất vọng." Đường Tuyết Băng lạnh lùng nhìn họ trầm giọng nói.

"Hả???" Nghe cô ấy nói câu này, mọi người liền sững người. Thất vọng?!

"Chúng ta đã 27 trận liên thắng chẳng lẻ không thắng tiếp được? Họ có mạnh chẳng lẽ chúng ta không mạnh! Sử Lai Khắc này cũng không phải mình ta mạnh, các ngươi từ khi nào nhút nhát vậy chứ? Ta tin tưởng các ngươi chẳng lẽ không làm được?" Đường Tuyết Băng lạnh lùng nói. Làm đồng đội với họ 6 tháng nay, cô có lòng tin tuyệt đối với họ thế nhưng biểu hiện của họ hôm nay làm cô thực sự thất vọng.

"Đúng!!! Tuyết Băng nói đúng! Đẳng cấp võ hồn họ cao, nhưng đẳng cấp võ hồn của chúng ta cũng không thua. Họ mạnh nhưng chúng ta cũng không có yếu." Đường Tam quyết tâm nói.

Sau đó, Đường Tam quay qua Đới Mộc Bạch nói " Mộc Bạch, đừng có mà quên. Đẳng cấp cường công hệ không chỉ có Lam Điện Bá Vương Long, Bạch Hổ của cậu cũng vậy."

"Không sai! Ta sẽ nói cho hắn biết võ hồn của ai mới là thiên hạ đệ nhất!" Đới Mộc Bạch được an ủi, liền cười lớn. Tự tin nói. Võ hồn của hắn cũng không yếu.

"Còn thần kì nhu kĩ của tiểu Vũ." Đường Tuyết Băng tiếp lời.

"Đập nát cái võ rùa kia!" Tiểu Vũ tự tin nói.

"Thêm vào tốc độ không ai sánh bằng của Chu Trúc Thanh." Đường Tam nói tiếp.

Chu Trúc Thanh nghe vậy, cũng tự tin hẳn.

"Và đẳng cấp biến dị võ hồn của Hồng Tuấn." Đường Tam liền nói.

"Đúng đó~ thiếu gia dù thế nào cũng là phụng hoàng k hông lẽ xử không xong thằng điểu nhân kia!" Mã Hồng Tuấn nghe vậy, kiêu ngạo khoanh tay nói.

"Và hệ phụ trợ thì chúng mình có cả Thất Bảo Lưu Ly của Vinh Vinh và hồn sư duy nhất hệ thực vật tiên mãn hồn lực Áo Tư Tạp. Chúng ta chắc chắn sẽ toàn thắng!" Đường Tuyết Băng lạnh giọng nói.

"Chính xác." Cả bọn như được thắp lại sự quyết tâm. Đúng vậy, thứ cô muốn thấy chính là như vậy. Sự tự tin và quyết tâm thắng lợi. Đó chính là tin thần của Sử Lai Khắc.

"Tốt lắm, Đới Mộc Bạch, Áo Tư Tạp, Đường Tam, Mã Hồng Tuấn, Trữ Vinh Vinh và Chu Trúc Thanh. Bảy người các ngươi sẽ tham gia trận chiến này." Đại sư tổng kết nói.

Cô cũng chỉ khẽ nhìn bảy người họ nói "Ta tin tưởng các ngươi. Ta đợi các ngươi chiến thẳng trở về."

"Được. Cố lên." Đường Tam giơ tay về phía trước, mọi người hiểu ý đặt tay lên nhau.

"Chiến thẳng!!!"

Mọi người như đồng thanh hô lên. Sự quyết tâm và tin cậy lẫn nhau chính là tinh thần của Sử Lai Khắc không chỉ hiện giờ mà cả sau này...đó cũng là điều để Sử Lai Khắc nổi danh đại lục.

...............................................................................................................................................

End chap đây thôi.