Chương 36: Vô Đề

Sau khi rời khỏi Sinh tử chiến đấu trường. Cô liền đến khu đấu đoàn đội. Rất nhanh bắt gặp bọn Đường Tam đang đấu trên đấu trường.

Cùng lúc thấy mấy vị sư phụ đang lo lắng, cô nhẹ nhàng bước lại.

"Tuyết Băng ngươi về rồi. Thắng chứ?" Triệu Vô Cực mừng rỡ nói. Thực sự hắn cũng muốn đi cổ vũ lắm. Nhưng tiền vào trong khu sinh tử chiến quá đắc. Trong khi đó học viện lại đang thiếu tiền trầm trọng. Không đủ tiền vé để vào xem.

"Thằng ngu này. Phải thắng mới..." Phất Lan Đức cốc đầu Triệu Vô Cực một cái, nói không ra lời. Thân là sư phụ hắn lại không bảo vệ được đồ đệ của mình. Qúa vô dụng.

"Ừ..." Cô nhẹ nhàng nói. Đủ cho mọi người nghe.

Mới khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm, sau đó tới tấp vào hỏi:

"Cô bị thương chỗ nào không?"

"Đối thủ của cô là ai?"

"Cô thắng bằng cách nào vậy?"

"..."

Cô thầm chảy mồ hôi. Làm gì mà ghê vậy?

"Chúc mừng." Đại sư chỉ hướng cô nhẹ cười nói.

Cô cũng cảm thấy khá vui. Bọn họ rất lo cho cô.

Sau cùng, cô mới ngăn lại. Nói:

"Bọn Đường Tam đấu xong, ta sẽ kể cho."

Cuối cùng, ngồi xuống một cái ghế trống bên cạnh.

Bọn họ lúc này, mới chú ý đến bọn Đường Tam đang đấu trên khán đài. Xem ra bọn Đường Tam đang thua thế.

Đối thủ của bọn họ là Cuồng chiến đội.

Một người Vũ hồn là tê giác, 2 người dương vũ hồn (con dê), 2 người khác vũ hồn là khỉ tốc độ hồn sư, còn phụ trợ là như ý bàn. Đặc biệt, khống chế hệ hồn hoàn cấp cao nhất lại là con nhện, nhưng điều giống cô chính là bản thể vũ hồn, tóc của cô ta biến thành 8 cái chân nhện.

Mới khiến cô có chút suy nghĩ lại về võ hồn của mình. Võ hồn thứ hai của cô cũng là bản thể vũ hồn như cô ta, nhưng của cô là cả cơ thể của cô là vũ hồn, sau khi tiến hành vũ hồn phụ thể tóc của cô sẽ biến thành thế nào? Cô chưa bao giờ thử cả. Thật tò mò, nhưng Tử Vũ nói cô không nên làm có ý riêng của cô ấy. Cô cứ làm theo vậy.

Bọn Sử Lai Khắc đang đứng trên không trung, Sử Lai Khắc thất quái từng người lại ăn một cây khôi phục hương tràng, khôi phục thể lực và hồn lực của bản thân. Đường Tam cũng không quan tâm đến đối thủ phía dưới, trong Cuồng chiến đội một hồn sư có khả năng phi hành cũng không có, cũng không ai am hiểu công kích từ xa, cho dù là nữ khống chế hệ hồn sư cũng không có cách nào giống Lam ngân thảo của hắn có thể khống chế đối thủ ngoài hai mươi thước cả. "Tiểu Tam, bây giờ phải làm sao? Ma cô tràng chỉ có thể giúp chúng ta phi hành trong một phút, Áo Tư Tạp thậm chí chỉ có thể phi hành trong nửa phút." Đới Mộc Bạch mặc dù không sợ đối thủ, nhưng mắt thấy Cuồng chiến đội đều là hồn sư thực lực hơn ba mươi lăm cấp mà lúc này lại tăng lên nhiều, hắn cũng không khỏi cảm thấy một trận bất lực.

Đường Tam cũng không bối rồi, trầm giọng nói: "Nếu ta đoán không sai, thực lực của bọn họ sở dĩ có thể đột nhiên tăng cường, hẳn là do phụ trợ hệ hồn sư trước khi hôn mê đã phóng thích tác dụng của ngàn năm hồn kỹ, trong nháy mắt tăng thực lực của bọn họ lên. Nhưng, các ngươi có phát hiện ra không, ngoại trừ nữ hồn sư kia, những người khác đều mất đi thần chí. Dựa theo tổng kết của sư phụ đối với năng lực phụ trợ của phụ trợ hệ hồn sư, nếu ta đoán không sai, tình huống hiện tại của bọn họ sẽ không duy trì quá lâu, tựa như ma cô tràng của Tiểu Áo. Hơn nữa khi trạng thái này của bọn họ chấm dứt, nhất định sẽ có tác dụng phụ rất lớn. Nếu không nói, vũ hồn của phụ trợ hệ hồn sư kia chẳng phải có thể cường hãn so sánh với Thất bảo lưu ly tháp của Vinh Vinh hay sao?"

Mã Hồng Tuấn nói: "Nếu lúc chúng ta rớt xuống mà trạng thái hiện tại của bọn họ vẫn chưa giải trừ thì sao?"

Đường Tam trầm giọng nói: "Vậy thì chỉ có thể đánh cược một keo. Thắng lợi tất nhiên là điều chúng ta mong chờ, nhưng mọi người an toàn thì quan trọng hơn nhiều. Với trạng thái hiện tại của Cuồng chiến đội, chúng ta không có khả năng chống lại. Tiểu Áo, ngươi còn có thể xuất ra bao nhiêu căn ma cô tràng?"

Áo Tư Tạp trước tiên đưa cho Đường Tam một căn, " Hồn lực của ta cũng không còn nhiều, lúc cùng Đới lão đại tham gia hai đấu hai đã đưa hắn một căn, lúc này chúng ta mỗi người một căn, đây là căn thứ chín. Ta nhiều nhất chỉ có thể chế tạo thêm được một căn."

Đường Tam nói: "Tốt lắm, vậy ngươi chế tạo thêm một cái cho ta, sau đó, khi năng lực phi hành của các ngươi sắp hết, mọi người hãy xuống khỏi đài."

"Tiểu Tam, cả ta nữa." Đái Mộc Bạch lúc này đã hiểu rõ ý của Đường Tam, hắn muốn kéo dài thời gian phi hành để sau khi trạng thái cuồng bạo biến mất, hắn có thể thành công ở tình huống sau khi đối phương bị kỹ năng cuồng bạo cắn trả.

Đường Tam nói: "Không, để ta. Lúc này hồn lực của mọi người tiêu hao không ít, kỹ xảo chiến đấu bằng tay của ngươi không bằng ta, huống chi ta còn có biện pháp bảo vệ tánh mạng, cho dù trạng thái cuồng bạo của đối phương thật sư kéo dài lâu hơn so với ta dự đoán, ta cũng có thể thoát ly khỏi trận chiến. Nếu đã để ta chỉ huy, thì hãy nghe lời ta đi được không."

Thời gian một phút thập phần ngắn ngủi, mắt thấy cũng sắp trôi qua rồi, quay xuống nhìn trên người thành viên của Cuồng chiến đội, trạng thái cuồng bạo vẫn chưa có dấu hiệu gì giải trừ.

Nữ hồn sư sau phút chốc giật mình đã tỉnh táo lại, cùng là khống chế hệ hồn sư, kinh nghiệm thực chiến của nàng lại vô cùng phong phú, nếu bên phía Sử Lai Khắc thất quái chỉ có một, hai người bay lên, vậy còn có thể giải thích được là trong đội của đối phương có sự tồn tại một, hai phi hành hồn sư. Nhưng bảy người đồng thời phi hành, điều này chỉ có thể chứng minh đây là tác dụng của hồn kỹ. Đường Tam đánh cuộc, nàng tại sao lại không đặt cược thời gian phi hành của đối phương đối phương ngắn hơn so với thời gian gia trì của trạng thái cuồng bạo chứ?

Áo Tư Tạp sau khi cố hết sức chế ra căn ma cô tràng thứ mười đưa cho Đường Tam, lập tức hướng ra ngoài đấu hồn đài bay xuống. Lúc này cơ hồ hồn lực của hắn đã cạn kiệt, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, cả người bị bao trùm cảm giác thoát lực. Mà lúc này, tác dụng của ba tháng huấn luyện ma quỷ trước đó mới hiện ra, mặc du trong cơ thể thoát lực cực kỳ khó chịu, nhưng hắn vẫn bảo trì thanh tỉnh như cũ, so với người bình thường thì không giống nhau, tác dụng phụ do việc hồn lực tiêu hao quá độ gây ra cũng không thể hiện ra ngoài nhiều lắm.

Sau nửa phút tiếp theo, Sử Lai Khắc thất quái ngoại trừ Đường Tam, đều nhất nhất hướng ra ngoài đài bay xuống, thoát ly khỏi chiến trường đấu hồn, cũng lúc đó cánh cũng cụp xuống, mọi người xếp thành hình tròn, vung dù trên dù còn có 6 chữ dễ thương: "Thân, cố gắng lên nha!".

Khiến mọi người có chút bất mãn. Nhất là Triệu Vô Cực phản ứng dữ dội nhất.

Đường Tuyết Băng nhìn thấy vậy không khỏi muốn cười. Dễ thương thật đấy. Đại sư thật âm hiểm nha!

Tri Chu nữ hồn sư mắt nhìn thấy bọn họ nhất nhất bay đi, nhất là chứng kiến hồn sư Thất bảo lưu ly tháp bay khỏi sàn đấu, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, nàng thấy mọi người đều phi đi rồi, nhưng lại còn một người là Đường Tam, sắc mặt không khỏi thay đổi, lúc này Đường Tam đã ăn cây ma cô tràng thứ hai.

"Ngươi còn không rời khỏi chiến trường hay sao?" Tri Chu nữ hồn sư trên mặt hiện lên một tia cười mị hoặc, nhìn lên Đường Tam đứng trên không trung.

Đường Tam lạnh nhạt cười, "Mặc dù chỉ còn lại một mình ta, nhưng ai có thể nói trước, người thắng không phải là chúng ta chứ?"

Lúc này người xem trên đài đã náo động một trận. Việc Sử Lai Khắc thất quái bay lên không trung khiến cho người xem được mở rộng tầm mắt. Mắt nhìn thấy song phương hình thành cục diện giằng co, tình huống mới lạ như vậy khiến cho tiếng hoan hô cùng âm thanh tức giận chửi bới đồng thời vang lên. Hoan hô là tự nhiên, bởi vì hồn sư phi hành là cảnh tượng kỳ lạ, mà tức giận chửi bới cũng là tự nhiên, bởi vì song phương không còn đối chiến mà chuyển sang giằng co. Mà tức giận chửi mắng chĩa mũi dùi chính là vào hướng Đường Tam đang trôi nổi trên không trung.

Đường Tam cũng không thèm để ý tới thái độ của người xem, lúc này hắn đem toàn bộ tinh lực đặt vào việc quan sát Cuồng chiến đội, trong mắt tử quang loé lên, Tử cực ma đồng đã được vận dụng.

Lúc đám người Đái Mộc Bạch rời khỏi đấu hồn thai, Đường Tam rõ ràng chứng kiến, thân thể thành viên Cuồng chiến đội phía dưới hơi run rẩy, khí thế rõ ràng rút xuống, hồn lực ba động từa hồ không còn hung mãnh như trước. Hắn đương nhiên không biết đó là do hai loại phụ gia trạng thái trên người thành viên Cuồng chiến đội đã biến mất, trong mắt hắn, đây là dấu hiệu chứng tỏ trạng tháy cuồng bạo sắp biến mất, đối với phán đoán của bản thân tự tin hơn rất nhiều.

Thành viên của Cuồng chiến đội ở phía dưới mất đi thần chí không ngừng rống to, Tri Chu nữ hồn sư ánh mắt thuỷ chung vẫn nhìn lên người Đường Tam, hai bên đang đợi, đều đợi tình huống mình hy vọng xuất hiện trên người đối phương.

Nụ cười vẫn hiện lên trên môi của Đường Tam đến giây cuối cùng, sau khi ăn căn ma cô tràng thứ ba không lâu, ngay khi hắn chuẩn bị buông xuôi, thân thể thành viên Cuồng Chiến đội đồng thời run rẩy, ngoại trừ Tri Chu nữ hồn sư ánh mắt cuồng loạn trong mắt năm người dần dần biến mất, toát ra ánh mắt ngây thơ, quang mang trong đáy mắt dần dần trở nên trong suốt. Mà hồn lực ba động trên người bọn chúng suy giảm một cách kịch liệt.

Thành công. Đường Tam trong lòng vui vẻ, nhưng hắn không dám có chút nào chủ quan. Hắn cũng không hy vọng đối phương lừa mà dẫn đến thất bại.

Hiệu quả phi hành của ma cô tràng rốt cục cũng biến mất nhanh chóng, Đường Tam chậm rãi hạ xuống mặt đấu hồn đài, nhờ hiệu quả của khôi phục hương tràng của Áo Tư Tạp, lúc này thể lực của hắn đã khôi phục trạng thái cao nhất, hồn lực tiêu hao lúc trước đã khôi phục được bốn thành.

"Quả nhiên như ta sở liệu, ngươi thuỷ chung không thể duy trì phi hành." Tri Chu nữ hồn sư có vẻ rất bình tĩnh, cũng không quan tâm đến đồng đội sắc mặt nhợt nhạt, thân thể đang phải chịu thống khổ do thừa nhận hồn lực quá sức chịu đựng, mà vẫn như cú tập trung nhìn Đường Tam, tựa hồ khôi phục sự sắc bén.

Đường Tam lạnh nhạt cười: "Các ngươi không phải cũng như vậy hay sao? Trạng thái lúc nãy cuối cùng cũng không thể cầm cự trong thời gian dài, nếu ta đoán không nhầm, cho dù vị phụ trợ hệ hồn sư kia của các ngươi không hôn mê, kỹ năng này của hắn cũng chỉ có thể phóng thích một lần được thôi phải không?"

"Như thế nào, chẳng lẻ ngươi cho rằng bây giờ còn có thể đủ thủ được thắng lợi sao? Đừng quên, ngươi chỉ có một người, mà ngươi đối mặt chính là sáu người chúng ta." Tri Chu nữ hồn sư không yếu thế chút nào nói.

Đường Tam mỉm cười, trả lời: "Chính là, chánh thức còn khả năng chiến đấu chỉ sợ còn lại mỗi mình ngươi. Mặc dù ta không biết ngươi tại sao sau khi cường hóa vẫn còn có thể thanh tỉnh để chỉ huy đồng đội. Nhưng hậu quả của nó ngươi chắc phải hiểu rõ, hồn lực còn lại của ngươi chỉ sợ đã không còn trong trạng thái tốt nhất có thể. Đã như vầy, trận đấu này không phải trở thành trận quyết chiến giữa ta và ngươi hay sao? "

Cuồng Tê lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo lại, trạng thái vũ hồn phụ thể trên người hắn đã biến mất, dù vậy bằng vào thân thể cường hãn trợ giúp hắn còn có chút gượng được "Ai nói ta không có chiến đấu lực, cho dù chỉ bằng vào sức lực cơ thể, ta cũng có thể dạy cho tên hỗn đãn ngươi một bài học."

Cuồng Tê lửa giận cũng không bởi vì hồn lực hắn không tiêu hao nhiều mà biến mất. Hắn chưa bao giờ phẫn nộ giống như hôm nay, một thân thực lực cường hãn lại bị Chu lưới trói buộc của Đường Tam là nữa phần cũng không xuất ra được. Lời vừa dứt, lập tức nhảy tới Đường Tam.

Tri Chu nữ hồn sư cũng không có ngăn cản Cuồng Tê. Nàng rất rõ ràng, bằng vào sức mạnh của Cuồng Tê, cho dù không có hồn lực phụ trợ, chỉ bằng vào thể lực vẫn có thể đánh ngã cả một con trâu.

Nàng sở dĩ có thể từ trạng thái cuồng nhiệt nhanh chóng trở lại thanh tĩnh là bởi vì cái hiệu quả do ngàn năm hồn hoàn kia mang lại chỉ là phụ trợ, không phải là hiệu quả chính do hồn hoàn tạo thành. Không kể đến độc tố mãnh liệt cùng với sự dẻo dai của Bát Chu Mâu, các hồn hoàn kỹ khác chỉ có 50% sức ảnh hưởng.

Nói cách khác, trạng thái cuồng nhiệt mà nàng phải chịu căn bản chỉ có một nữa hiệu quả. Vì lẽ đó, nàng mới có thể nhanh chóng thanh tỉnh, mặc dù hồn lực đã tiêu hao quá nữa.

Trải qua trận chiến trước đó, hồn lực của nàng hiện nay, chính xác là chỉ còn khoảng ba phần.

Mắt thấy Cuồng Tê hướng chính mình vọt tới, Đường Tam cũng không thúc dục ra Lam Ngân Thảo vũ hồn. Hắn muốn lưu lại hồn lực bản thân để cùng Tri Chu kia đối kháng. Cuồng Tê mất đi hồn lực cũng như hổ không răng. Đối phó một đối thủ như vậy, chẳng lẻ phải cần dùng đế hồn lực sao?

Cuồng Tê mở ra song chưởng hướng Đường Tam vọt tới. Đường Tam không lùi mà tiến tới, chân sử ra Quỷ Ảnh Mê Tung cước bộ, thân ảnh lập tức trở nên mờ ảo.

Quỷ Ảnh Mê Tung mang theo thân hình Đường Tam phiêu hốt không ngừng. Mặc dù nhìn như là xông về phía tước, nhưng Cuồng Tê lại không có cách nào bắt được.

Thân hình chợt lóe, Đường Tam đã đến bên người Cuồng Tê, chân trái nhẹ nhàng quét về phía hai chân Cuồng Tê. Cánh tay trái đồng thời động, từ phía sau lưng Cuồng Tê ra một đòn.

Thân hình Đường Tam tuy nhìn không cường tráng như Cuồng Tê. Nhưng nếu tính về lực lượng, cũng không kém bao nhiêu.

Làm thợ rèn từ nhỏ, thêm vào đợt cường hóa huấn luyện gần đây, làm hắn cực kì tin tưởng vào sức mạnh bản thân. Cuồng Tê chỉ cảm thấy một cỗ lực mạnh mẽ truyền đến, cả người hắn lập tức bị bức văng ra.

Ngay lúc này, Tri Chu nữ hồn sư rốt cục đã ra tay. Tình huống hồn kĩ của nàng bởi vì không có đủ hồn lực cầm cự đã biến mất, trong lòng bàn tay lập tức vô số Chu Ti xuất hiện, nhân lúc Đường Tam đánh ngã Cuồng Tê, lập tức được phóng ra, đem cả phạm vi lớn bao trùm vào trong.

Đường Tam nhíu mày, "ngươi vẫn không từ bỏ ý định?" Lần này, hắn cũng không có né tránh mà tùy ý để cho Chu Ti quấn quanh thân thể. Chỉ trong nháy mắt, Đường Tam đã như một cái kén, toàn thân bị bao phủ bơi một lớp dày Chu Ti màu phấn hồng.

Tri Chu nữ hồn sư mừng rỡ, cao giọng nói: "Mau, đưa hắn ném xuống đài, chúng ta tựu thắng."

Nhưng lập tức, nàng rất nhanh phát hiện có điều không đúng, bởi vì không có gã đồng đội nào hưởng ứng. Nghiêng đầu nhìn lên, nàng giật mình phát hiện các đồng đội của nàng đang bị một cây Lam Ngân Thảo màu tím quấn quanh. Dưới tình huống không còn hồn lực để ngăn cản độc tố, bọn họ ngay cả nói chuyện cũng không có khả năng.

Tri Chu đột nhiên cảm thấy tim nàng đập mạnh, một loại cảm giác bất an trong tâm nàng từ từ dâng lên. Cũng không đợi nàng xé Chu Ti đem Đường Tam ném xuống đài, một trận uy áp từ Đường Tam chợt phát ra, ngay sau đó.

Áp lực cũng không phải do hồn lực sinh ra mà được tạo thành bởi một loại hơi thở hết sức đặc thù. Đối với nàng mà nói, cổ hơi thở này mang đến cảm giác vô cùng cường hãn.

Một màn quỷ dị xuất hiện, Chu Ti ở phía sau lưng Đường Tam giống như băng tuyết đang ran rã. Chu Ti ở những chỗ khác, sau một lúc, bắt đầu được kéo về phía sau lưng Đường Tam, tựa như đó là một dạng năng lượng chứ không phải là vật thể rõ ràng.

Chỉ vài cái nháy mắt, Chu Ti trên người Đường Tam đã hoàn toàn biến mất. Tri Chu chợt phát hiện ra Đường Tam đang nhìn nàng với cặp mắt khác thường.

Chu Ti vốn dĩ từ tay nàng xuất ra. Sau khi bị Đường Tam hấp thu, theo chuyển động của nó, một cổ lực hấp dẫn mạnh mẽ kéo nàng về phía Đường Tam. Ngay khi nàng kịp phản ứng đã thấy mình đứng trước mặt Đường Tam.

Tri Chu muốn phản khán, nhưng nàng tự nhiên lại hít thở có chút khó khăn. Cái áp lực kia khiến nàng không thể có bất kì hành động nào.

Nàng tuy không nhìn thấy nhưng người đang theo dõi trận đấu ngồi phía sau lưng Đường Tam lại thấy rất rõ ràng. Y phục sau lưng Đường Tam đã biến mất, tám cái chân nhện màu đen xuất hiện sau lưng. Chu Ti đúng là bị những cái chân nhện này hấp thụ.

Giơ lên tay phải, Đường Tam nắm lấy cổ của Tri Chu, nhờ vậy mới ngăn trở cơ thể nàng khỏi rung động vì cái hấp lực kia.

Trong mắt Đường Tam lúc này chỉ thấy toát ra vẻ băng lãnh. Hắn quay đầu, nhìn về phía khán giả. Phàm những ai tiếp xúc với cái ánh mắt kia điều quay mặt tránh né hoặc cúi đầu. Mọi người điều có cảm giác rung mình khi nhìn vào cái ánh mắt tà ác ấy.

Đường Tam đưa ngón trỏ của bàn tay trái lên môi, ra hiệu mọi người giữ yên lặng.

Thế cục đã không có gì nữa biến hóa nữa. Trừ Tri Chu ra những người khác vẫn đang hôn mê, khắp người bị quấn đầy Lam Ngân Thảo. Mà Tri Chu lại đang bị Đường Tam khống chế ở cổ. Trận đấu hồn, đến tận đây, rốt cục kết thúc.

Tám căn Chu Mâu màu đen sau lưng Đường Tam yên lặng biến mất. Áp lực khiến Tri Chu khó thở theo đó cũng được giải trừ.

Ánh mắt nàng phức tạp, có chút không cam tâm nhìn Đường Tam, "là... là tại sao"

Đường Tam đương nhiên là biết nàng hỏi cái gì. Nắm chặc cổ của nàng kéo lại, sử dụng âm thanh chỉ để hắn và nàng có thể nghe rõ nói: "Bởi vì, đệ tam hồn hoàn của ta chính là Nhân Diện Ma Chu ngàn năm, giờ ngươi đã hiểu chưa? "

Tri Chu nữ hồn sư thân thể chợt run rẩy một chút, "Ngươi.. ngươi rõ ràng là thực vật hệ hồn sư, tại sao, tại sao lại có thể hấp thu......"

"Không có cái gì là không thể, chỉ là tình huống có thể khác nhau. Thực vật hệ hồn sư cũng tương tự như khí hồn sư, nếu đồng đội của ngươi có thể tùy tiện hấp thu hồn hoàn của ma thú, vậy Lam Ngân Thảo của ta sao lại không thể?"

"Ngươi...thua rồi!" Đường Tam hừ lạnh. Phất tay tính dùng hồn lực đẩy cô ta ra. Mà không để ý Triệu Vô Cực đang ở trên đài hét cẩn thận.

Đường Tam quá bất cẩn rồi. Và sau khi cô ta bị đẩy ra. Đồng thời tóc của cô ta cũng quấn lấy tay Đường Tam. Kéo hắn ra.

Cả hai đồng thời xuất giới.

"Kết quả lần này là..." Vị trọng tài cao giọng nói...

Hòa hòa hào...tất cả mọi người đều nghĩ vậy

"Sử Lai Khắc thất quái Thắng!!!"

Nhất thời mọi người ồ lên kinh ngạc. Vị nữ hồn sư Tri Chu kia là kinh ngạc nhất phản bác.

Và tất nhiên nguyên do thắng chính là do Áo Tư Tạp chưa xuất giới. Và hắn cũng để lộ ra tự sáng hồn kĩ của bản thân miên miên khinh.

Thế nên có thể nói không thể kinh thường bất cứ người nào trong Sử Lai Khắc được.

Thực sự mà nói, tự sáng hồn kĩ này của Áo Tư Tạp, Đường Tuyết Băng cô cũng có biết. Ngươi ta đồn rằng, trong Sử Lai Khắc đêm đêm có tiếng tru của yêu ma quỷ quái không phải của hắn chứ là của ai? Hắn chính là bị đại sư treo lên cây lâu như vậy mà.

.....................................................................................................................................

End chap rồi nhá!

Ủng hộ tớ nha!!! Chap sau Tuyết Băng tỉ tỉ sẽ bộc lộ một bí mật khủng khϊếp đó nha!!!

Bye! Chap sau vào thứ 5, 7 or 2 tuần sau nhé!!