Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Đấu La Đại Lục 2] Tinh Linh

Chương 91: Hắn Là Người Của Ta

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một thời gian sau...

Nhận được mật báo của Hoắc Vũ Hạo, Y Tiên ngay lập tức chạy đi viện trợ, đích đến lần này chính là Cực Bắc Băng Nguyên.

Thư mà hắn đưa là thông qua Giang Yến Vy mà lấy được, báo về cho Giang Nam Nam ở đang ở Tinh La.

Giang Yến Vy là biểu muội của Giang Nam Nam, Hồn Vương 51 cấp vũ hồn Bạch Yến - một chiến hồn sư thuần Mẫn, năng lực chiến đấu tuy khá kém cỏi nhưng tốc độ lại cực kỳ nhanh, năm nay đã hai mươi chín tuổi, lúc trước cũng có cơ hội rèn luyện trong học viện Sử Lai Khắc một thời gian, gia nhập Đường Môn cũng được ba, bốn năm rồi.

Nàng sau khi gia nhập Đường Môn đã được huấn luyện đã trở thành một người đưa tin kiêm tình báo, hiện luôn theo sát, cẩn thận phán đoán tình hình của Hoắc Vũ Hạo.

Mà từ khi biết biến cố xảy ra ở Tinh La, Y Tiên sớm đã lên đường tiến vào khu vực phụ cận của Cực Bắc Băng Nguyên chờ sẵn. Trông thấy Hoả Phượng hồn đạo sư đoàn truy sát Hoắc Vũ Hạo tới tận đây, Giang Yến Vy không dám chậm trễ, lập tức tìm Y Tiên báo tin.

Cực Bắc Băng Nguyên rất lạnh, dù vậy thì từ sau khi có Minh Linh Ngư Hồn và Nhân Ngư Quân Chủ tạm trú trong Tinh Thần Hải thì năng lực chống chịu của Lan Y Tiên cũng đã tăng thêm một chút.

[Quân U, ngươi có cảm nhận được gì không?] Y Tiên cất giọng hỏi Nhân Ngư Quân Chủ ở trong Tinh Thần hải.

Quân U là một hồn thú bảy mươi tám vạn năm vô cùng cường đại, sở hữu song song hai thuộc tính là Tinh Thần và Quang Minh, tuy Quang Minh là chủ đạo nhưng Tinh Thần lực vẫn thực không tồi.

[Y Tiên, ngươi sử dụng Nhân Ngư Diệu Tâm đi là sẽ tìm được hắn.] Thanh âm trầm bổng dễ nghe của Quân U vang lên, hệt như một bản hoà tấu vậy.

Nhân Ngư Diệu Tâm là ngoại phụ hồn cốt mà Y Tiên có được từ Nhân Ngư Quân Chủ, như cái tên, nó là trái tim, tính ra gọi là "cốt" thì cũng không đúng lắm.

Tương truyền Nhân Ngư là loài hồn thú mang trong mình một tình yêu cực kỳ cao thượng và sâu sắc, đến chết cũng chỉ nguyện trung thành với bạn lữ mình đã chọn, đồng sinh cộng tử. Trong số các kỹ năng mà Nhân Ngư Diệu Tâm mang đến có một cái là Niệm Như Thâm Hải, có thể giúp chủ thể xác định được hoàn cảnh, vị trí của bạn lữ hiện tại và cũng có thể tức tốc lại gần, thậm chí là kéo bạn lữ về phía mình!

Đặc biệt như vậy nên hồn cốt Nhân Ngư Diệu Tâm không phải ai cũng có thể hấp thụ được, phải là một kẻ có trong lòng một tình yêu trong sáng, thuần khiết, cao thượng, coi tình yêu lên trên tất cả mới có thể sử dụng được. Khi thấy Y Tiên hấp thụ Nhân Ngư Diệu Tâm vô cùng dễ dàng, ngay cả Quân U cũng phải giật mình, nhưng sau đó nàng lại lắc lắc đầu, thở dài: "Quả đúng là con gái của ân nhân có khác."

Y Tiên hơi nhắm mắt lại, hình dung ra gương mặt của Hoắc Vũ Hạo, tức thời, dung nhan xinh đẹp của nàng ôn hoà đi rất nhiều.

Vị trí ngực trái của Y Tiên sáng rực quang mang bảy màu, tươi đẹp không gì sánh bằng.

Ở bên kia, Hoắc Vũ Hạo đang lấy Quất Tử ra làm con tin để đe doạ Hoả Phượng Đấu La - suất lĩnh cũ của Hoả phượng hồn đạo sư đoàn, nay đang dưới trướng đương kim hoàng hậu của Nhật Nguyệt đế quốc Quất Tử.

Vốn Quất Tử định bắt Hoắc Vũ Hạo, nhưng ngay khi hắn giải trừ trạng thái hoá trang, nàng đã từ bỏ ý định đó ngay lập tức, lên tiếng đề nghị hắn lấy mình ra làm con tin để có chạy thoát.

Vũ Hạo đang đưa mắt nhìn đoàn người trước mặt thì đột nhiên thấy trong lòng ấm áp vô cùng, hệt như vừa có một dòng nước ấm đổ vào, khiến toàn thân hắn khoan khoái vô cùng,

Trong đầu Vũ Hạo, một bóng người hiện ra. Nàng có mái tóc dài vàng tươi như nắng, mắt xanh như biển cả, từng hành động, từng ý cười đều dịu dàng tươi đẹp như một đoá hoa.

Y Tiên.

Cảm giác này thật kỳ quái, nhưng bản năng của hắn lại không hề bài xích nó.

[Vũ Hạo, đừng ngắt kết nối, đó là Tâm Linh Tương Thông, kỹ năng của tộc Nhân Ngư!] Thiên Mộng Băng Tằm đương nhiên nhận ra dị biến, vội vã cất tiếng nhắc nhở Vũ Hạo.

Vũ Hạo một bên đối phó với đám hồn đạo sư, một bên nói chuyện với Thiên Mộng Băng Tằm: [Thiên Mộng ca, Tâm Linh Tương Thông là sao? Nhân Ngư không phải Hải hồn thú ư, sao lại có mặt ở Cực Bắc được?]

[Không, đó không phải của hồn thú tác dụng lên đệ mà là của hồn sư sử dụng đó, người này phải là một người có quan hệ cực kỳ mật thiết với đệ. Nhân Ngư có một kỹ năng tự thân là Tâm Linh Tương Thông, có thể cảm nhận được vị trí, nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh thông qua nhãn lực của người đó, đồng thời có thể tiếp cận trong nháy mắt, thậm chí là dịch chuyển thời không, đưa người đó đến vị trí của mình.] Thiên Mộng Băng Tằm mừng rỡ giảng giải.

Mới vừa rồi năng lực Vũ Hạo thi triển thật sự quá mạnh mẽ nên đã lừa đám hồn đạo sư được một vố, khiến chúng nghĩ rằng mình ít nhất cũng là Phong Hào Đấu La trở lên mới khiến chúng kiêng kỵ đến vậy. Hiện giờ có cô bé Lan Y Tiên kia ở đây, vậy không cần phải lo lắng nữa rồi.

Băng Đế không khỏi giật mình, mà Tuyết Đế kinh nghiệm sống phong phú hơn, cũng đã nghe qua qua về Hải hồn thú, đối với Nhân Ngư cũng có thể xem như có chút nhận thức.

[Thiên Mộng, sao ngươi biết?] Tuyết Đế nhíu mày, hỏi.

[Ngươi quên ta từng trôi dạt trên biển sao? Trong thời gian đó ta đã được nghe giai thoại về Nhân Ngư. Bẩm sinh họ là loài vô cùng hiền lành, trông thấy ta như "thực phẩm bổ dưỡng" cũng không tham lam, thậm chí còn giúp ta trôi dạt về Tinh Đấu đại sâm lâm.] Hắn dừng lại một chút, hô lên, [Kìa, hai ngươi nhìn đi, mắt của Vũ Hạo không phải phát ra quang mang bảy màu sao, cô bé Y Tiên kia đang quan sát mọi chuyên thông qua mắt của hắn đó.]

Hắn vừa dứt, Băng Tuyết nhị đế cũng vội vã xem thử, quả đúng thế thật,

Mà đôi mắt của Hoắc Vũ Hạo chợt phát sinh dị biến cũng khiến đám hồn đạo sư kia không khỏi cẩn thận hơn.

Hoả Phượng Đấu La nhìn Hoắc Vũ Hạo, lại nhìn Quất Tử đang bị kề dao vào cổ, mặt thâm trầm. Bà với Quất Tử có thể nói là hệt như người thân vậy, không chỉ là mối quan hệ sư đồ nữa, chính bà đã xem Quất Tử là cháu gái mình rồi. Ngoài mặt tuy tỏ ra bình tĩnh nhưng thực chất trong lòng bà ta đang gấp gáp vô cùng.

Trên người Quất Tử đương nhiên có Vô Địch Phòng Hộ Tráo, nhưng Hoả Phượng Đấu La vốn cho rằng Hoắc Vũ Hạo là Siêu Cấp Đấu La trở lên nên không dám trông cậy vào món đồ đó.

Dù sao thì Vô Địch Phòng Hộ Tráo cũng là vô dụng với những kẻ mạnh tới vậy. Nhớ lại trận giao thủ của Thanh Trần với Y Tiên, bản thân Thanh Trần đương nhiên có Vô Địch Phòng Hộ Tráo, nhưng Ấn Ký Ma Long của Y Tiên đã phong ấn hồn lực của hắn, mà Vô Địch Phòng Hộ Tráo còn chưa hiện đại tới mức độ có thể tự phát động khi tính mạng hồn sư gặp nguy hiểm đâu.

"Tránh hết ra, bằng không thì ta sẽ cho nàng táng thân cùng ta!" Hoắc Vũ Hạo đè ép thanh âm của mình, biến thành một giọng nói vô cùng kỳ quái, không nghe rõ là nam hay nữ, lại khàn khàn, đến ngay cả tuổi tác cũng khó xác định.

Hoả Phượng Đấu La dè chừng nhìn Hoắc Vũ Hạo, lúc này lại có một đạo uy áp từ phía sau lưng đánh úp lại.

Ầm!

Uy áp cường đại mạnh mẽ tuôn trào như thuỷ triều, mang theo cơn sóng khí thế áp đảo đánh về phía Hoả Phượng hồn đạo sư đoàn.

Tức thời, Hoả Phượng hồn đạo sư đoàn kẻ nào kẻ nấy mặt trắng như tờ giấy, đồng loạt quay đầu về sau nhìn, ngay cả Vũ Hạo lẫn Quất Tử đang giả làm con tin cũng nhìn chằm chằm về nơi uy áp đánh tới.

Ở nơi đây, duy chỉ có Hoắc Vũ Hạo là hoàn toàn không cảm nhận được gì.

Cách đó không xa, trên bầu trời tuyết trắng của Cực Bắc Băng Nguyên chợt xuất hiện một vạch nứt, nó cứ lớn dần, lớn dần, hoá thành một vòng tròn phát ra quang mang bảy màu chói mắt, lúc này, nếu để ý cũng có thể thấy bên ngực của Vũ Hạo sáng lên một loại quang mang hệt như vậy.

Từ bên trong lỗ hổng, một bóng người tiến ra. Kẻ đó mặc áo choàng đen tuyền, hệt như màn đêm mãnh liệt kéo đến, khiến mọi người không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.

Kẻ đó mang theo khí thế khϊếp người xông đến, khi cả người hoàn chỉnh đứng trên tuyết trắng, vòng tròn bảy màu kia cũng đã biến mất. Mà ngay khi kẻ bí ẩn đó xuất hiện, thậm chí ngay cả trời đất cũng tối sầm.

"Nơi này thực thú vị." Từ bên dưới áo choàng, một tiếng cười trầm thấp vang ra, khiến mỗi một kẻ ở đây đều cảm nhận được tóc gáy của mình dựng đứng hết cả lên, đến ngay cả Hoả Phượng Đấu La cũng không phải ngoại lệ.

Hoả Phượng Đấu La khϊếp sợ nhìn Lan Y Tiên lúc này đang bịt kín người trong đấu bồng màu đen, mặt cắt không còn giọt máu.

Nàng chậm rãi bước tới, mỗi một bước đều mang theo một loại khí tức vô cùng quỷ dị, tựa như hàng trăm, hàng vạn sinh linh đang không ngừng rít gào, kêu khóc bên tai, quỷ dị và tang tóc đến lạ thường.

Đồng thời, nàng cũng mang theo một thân tà khí vô cùng mãnh liệt, khiến trong tất cả những kẻ ở đây đều nảy ra một từ.

Tà hồn sư!

Sau lưng nàng, chín hồn hoàn hiện ra, bốn đen mà có tới năm đỏ, khiến toàn bộ những kẻ có mặt ở đây không ai dám tin vào mắt mình nữa. Mà hồn hoàn đầu tiên của nàng lại vô cùng kỳ quái, tuy là đen thẫm nhưng lại pha sắc đỏ, bên trên là mười đạo huyết văn rực rỡ chói mắt, khí tức cường đại đánh thẳng về phía họ.

Hoả Phượng Đấu La không dám tin vào mắt mình nữa rồi. Bốn đen năm đỏ ư? Ngay cả Thống Tướng của Tam Đại Tà hồn đạo sư đoàn là Yêu Nữ Đấu La: kẻ sở hữu bộ hồn hoàn kinh tủng lòng người mới sáu đen ba đỏ đã mạnh tới mức kinh người rồi, hạ gục Công tước Bạch Hổ - Bạch Hổ Đấu La Đái Hạo chỉ bằng một chiêu!

Gần nhất nàng ta đã tiến cấp được thêm một hồn hoàn nữa lên đỏ thì vẫn thua kẻ trước mặt bà hiện giờ một cái hoàn mười vạn năm!

Thánh Linh giáo vẫn còn cao thủ ẩn mình ư?

"Đừng đánh đồng bản tôn với những kẻ đó." Thanh âm thanh lãnh của Y Tiên vang lên, hệt như khắc băng lạnh lẽo đâm vào màng nhĩ những kẻ có mặt ở đây.

Giọng điệu của nàng vô cùng quái dị, rất khó nghe, chỉ có thể mờ mờ đoán được là nữ.

Nàng không có năng lực mô phỏng cường đại như Hoắc Vũ Hạo, không thể tuỳ biến âm điệu, được vậy là đã rất xuất sắc rồi.

Hoả Phượng Đấu La giật mình kinh hoảng, không phải Tà hồn sư ư? Vậy là thế nào?

Lan Y Tiên đưa mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo, ghét bỏ nói: "Thả thứ đồ vật bẩn thỉu trong tay ra đi."

Vật bẩn thỉu đương nhiên ám chỉ Quất Tử.

Thấy Quất Tử bị khinh thị, đám hồn đạo sư tuy phẫn nộ nhưng lại bị Hoả Phượng Đấu La cản lại,

"Sao, bất mãn à? Một đám sâu kiến các ngươi trong mắt bản tôn chẳng là cái gì cả. Nếu có mặt ả Yêu Nữ kia ở đây thì ít ra còn có vài phần ý tứ." Y Tiên bật cười đầy cuồng ngạo, trong mắt đầy vẻ khinh miệt.

Dứt lời, thân thể nàng khẽ động, thoắt cái đã đứng trước mặt Hoả Phượng Đấu La, nhanh tới mức khó tin. Khi Hoả Phượng Đấu La còn chưa nhận thức được chuyện gì xảy ra, một cảm giác lạnh buốt đã lướt qua cổ bà ta.

Cơ thể bà ta thoắt cái đã biến thành vô lực, vũ hồn vị cưỡng bách thu hồi lại, toàn thân bị phong ấn, đến cả cử động cũng không thể.

"Hắn là người của ta, ai dám vọng động?"
« Chương TrướcChương Tiếp »