Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Đấu La Đại Lục 2] Tinh Linh

Chương 73: Ngươi Có Ý Gì

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thanh niên cao cấp Hồn Sư tinh anh toàn đại lục đại tái tiến vào giai đoạn thi đấu vòng tròn lượt trận sau, Đường Môn liên tiếp hai trường gặp cường địch, rốt cục có thể thở ra một hơi. Trong bốn cuộc tranh tài kế tiếp, bọn họ không hề gặp phải đối thủ. Bằng vào thực lực cường đại liên tiếp vượt qua, dành lấy thành tích sáu trận toàn thắng, bài danh đệ nhất của bảng thi đấu. Trên căn bản đã bước một chân vào danh sách bát cường.

Trong bảng, trừ Đường Môn ra, còn có một đội ngũ giữ vững mạch toàn thắng chính là đội đại biểu của Sử Lai Khắc học viện.

Mới kết thúc trận tranh tài thứ sáu khá dễ dàng, mọi người trong Đường Môn chiến đội hôm nay không rời đi mà ngồi lại ở trong khu nghỉ ngơi của khách quý, sắc mặt lộ ra chút ngưng trọng. Cuộc tranh tài kế tiếp trong hôm nay là cuộc tranh tài cực kỳ kịch tính: cuộc so tài giữa hai đội oan gia trong Toàn đại lục thanh niên cao cấp Hồn Sư tinh anh đại tái.

Bên này, chính là đội tuyển do Tiếu Hồng Trần, Mộng Hồng Trần huynh muội dẫn dắt, năm tràng thi đấu vòng tròn trước bốn thắng một thua - Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện chiến đội. Bên kia, là Hoàng Kim Long Nữ Mạc Thuỵ Nhi suất lĩnh Sử Lai Khắc học viện chiến đội.

Đối với hai bên mà nói, đây không chỉ là một cuộc chiến vòng ngoài, mà còn là một cuộc chiến sinh tử, cuộc chiến vinh quang.

Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện cùng Sử Lai Khắc học viện kết thù oán đã nhiều năm. Mà lần này khi thi đấu vòng tròn, Nhật Nguyệt chiến đội đã bại một trận trong tay Đường Môn, nếu như trận này bọn họ thua nữa, như vậy, trận cuối cũng không cần đánh nữa, Sử Lai Khắc chiến đội cùng Đường Môn dắt tay nhau vào vòng trong. Mà chỉ cần bọn họ thắng, như vậy, vòng thi đấu vòng tròn cuối cùng chính là Đường Môn cùng Sử Lai Khắc học viện đánh nhau sống chết. Nếu như Đường Môn thắng, như vậy, Đường Môn cùng Nhật Nguyệt chiến đội cùng nhau vào vòng trong, nếu như Đường Môn bại bởi Sử Lai Khắc chiến đội. Như vậy, Đường Môn, Sử Lai Khắc chiến đội, Nhật Nguyệt chiến đội ba bên cần so về điểm số. Xem số điểm trước đến nay, Đường Môn mặc dù duy trì toàn thắng, nhưng bởi vì bọn họ một mực tôi luyện đoàn đội chiến nên không có mấy ưu thế về việc tích điểm.

Sử Lai Khắc chiến đội cùng Nhật Nguyệt chiến đội điểm số không kém bao nhiêu, chênh lệch rất có thể sẽ xuất hiện sau cuộc tranh tài này.

Nhật Nguyệt chiến đội không còn đường lui, trận này bọn họ phải thắng, chỉ cần thắng trận này, lượt trận cuối chiến thắng với số điểm lớn, tất nhiên có thể thoải mái ngồi ngoài quan khán. Đối với Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện mà nói, điều bọn họ mong muốn nhất chính là Đường Môn cùng Sử Lai Khắc đánh nhau sống chết, chỉ có một bên có thể đi tiếp.

Sử Lai Khắc chiến đội bên này cũng giống như vậy, chỉ cần có thể hạ Nhật Nguyệt chiến đội, bọn họ tất nhiên có được thành tích sáu trận thắng để vào vòng trong. Về phần là vị trí thứ nhất, thứ hai trong bảng thì sẽ quyết định trong trận đấu cuối bọn họ gặp Đường Môn.

Đối với huynh muội Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần mà nói, cuộc tranh tài hôm nay có tầm quan trọng thậm chí vượt qua trận chung kết kỳ trước. Dù sao trận chung kết trước mặc dù bại bởi Sử Lai Khắc chiến đội nhưng bọn hắn nhưng cũng không phải đội dự thi chính thức, Tiếu Hồng Trần cũng không phải là đội trưởng. Nhưng lần này không giống vậy nữa, họ đại biểu Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện, đại biểu Minh Đức Đường, đại biểu Kính Hồng Trần, lại còn là đại biểu cho đế quốc Nhật Nguyệt. Chính vì thế, trong lòng họ đây là một cuộc đấu không được phép thua.

Nhưng kết cục không theo chiều hướng hai huynh muội Hồng Trần muốn, chiến đội Nhật Nguyệt thua, còn là thua một cách thảm hại.

Kết thúc trận đấu, Y Tiên đưa mắt nhìn chiến đội Sử Lai Khắc trên đài, lại đưa mắt nhìn Vũ Hạo, mím môi không nói gì.

"Y Tiên, huynh xin lỗi vì đã ra tay mà không nói với muội."Vũ Hạo cười khổ, đưa tay lau đi vết máu trên miệng.

Hắn vừa rồi đã đỡ hộ Mạc Thuỵ Nhi một kích bằng cách hoá thân làm áo giáp lấy Thuỵ Nhi làm chủ, vì vậy mới có thể dẫn đến được chiến thắng vừa rồi cho học viện Sử Lai Khắc.

"Huynh biết muội định nói gì, Y Tiên. Muội có thể tạo vòng bảo hộ còn chắc chắn hơn huynh, cũng không bị phản lại tự thân như huynh, nhưng nó lại quá lộ liễu. Ánh mắt mà muội nhìn Mạc Thuỵ Nhi đầy vẻ ân cần và lo lắng, huynh hiểu rằng nếu nàng ta xảy ra chuyện gì, muội nhất định sẽ không chịu được." Vũ Hạo thở dài.

Ngừng lại một chút, hắn nói tiếp: "Hơn nữa thương thế của anh không phải quá nghiêm trọng đâu. "

Trên đài thi đấu, Mạc Thuỵ Nhi đứng cũng không vững nữa mà ngã xuống trên người Trương Nhạc Huyên. Nàng ta nhìn về Y Tiên đang đứng bên Vũ Hạo, ánh mắt lập loè quang mang khó dò, sau đó cúi đầu xuống.

Trận đấu đặc sắc cuối cùng cũng kết thúc. Sử Lai Khắc chiến đội cuối cùng vẫn chiến thắng chiến đội Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư Học Viện. Đến tận bây giờ, bọn họ cũng giống như Đường Môn, cùng lấy thành tích toàn thắng tiến vào vòng trong.

Y Tiên trầm mặc hồi lâu mới nhàn nhạt lên tiếng: "Muội qua đó hỗ trợ họ một chút. Thuỵ Nhi... tình huống không khả quan lắm, hẳn cũng bị thương không nhẹ."

Nhìn bóng người đơn bạc của Y Tiên chạy vội rời đi, Vũ Hạo chỉ biết thở dài thườn thượt, bản thân cũng "thúc thủ vô sách".

Y Tiên cư xử như vậy bởi vì nàng đang cho rằng Vũ Hạo đã biết mối quan hệ giữa Thuỵ Nhi và nàng, sợ rằng nếu Thuỵ Nhi xảy ra chuyện thì nàng sẽ rất đau buồn nên mới ra tay giúp Thuỵ Nhi.

Về cơ bản, nàng hiện giờ đang tự cho rằng mình là thứ vướng bận khiến Vũ Hạo bị thương. Vũ Hạo rất hiểu Y Tiên, liếc mắt đã đọc vị được những suy nghĩ hiện giờ trong đầu nàng.

Hắn nhìn bàn tay đang đặt lên tay để xe lăn của mình, thở hắt ra. Hắn giúp Mạc Thuỵ Nhi đúng thật phần lớn là vì Y Tiên, phần còn lại là do hắn thật sự khâm phục cô gái này và muốn giúp học viện chiến thắng.

Thấy Y Tiên đến hỗ trợ, Trương Nhạc Huyên cũng không nói gì, chỉ đưa Y Tiên vào phòng nghỉ trong Minh Duyệt Tửu Điếm - căn phòng được chuẩn bị riêng cho học viện Sử Lai Khắc.

Người trong chiến đội học viện Sử Lai Khắc lần này hầu hết đều cư xử với nàng rất khách sáo, tuy không từ chối việc nàng giúp họ trị thương nhưng vẫn rất xa cách. Y Tiên không phải quá để ý điều này, sau khi hỗ trợ bọn họ thì nàng đến căn phòng của Thuỵ Nhi, tiến đến vị trí nàng ta đang nằm.

Mạc Thuỵ Nhi trông thấy Y Tiên cũng không nói gì, để mặc Y Tiên muốn làm gì thì làm.

Chẳng mấy chốc, Thuỵ Nhi đã cảm nhận được thương thế của mình bắt đầu dùng tốc độ kinh người mà hồi phục, hồn lực cũng liên tục được bồi bổ.

"Ngươi không cần như vậy." Mạc Thuỵ Nhi nhìn Y Tiên, hờ hững cất giọng.

Thấy Y Tiên không đáp, nàng không để ý mà tiếp tục nói: "Nói với Hoắc Vũ Hạo rằng hắn đừng xía vào chuyện gì của ta. Tuy hôm nay rất cảm ơn hắn, nhưng ta vẫn thật sự mong những ngày sau hắn không cần ta tay tương trợ như vậy nữa."

"Thuỵ Nhi..."

"Ngừng, Y Tiên! Không phải lỗi của ngươi hay gì. Ta bị thương nhưng ta cảm thấy rất tốt." Mạc Thuỵ Nhi hơi ngừng lại, chợt bật cười đầy mỉa mai: "Tiên Tiên, đây không phải Tinh Đấu đại sâm lâm nữa rồi, ngươi phải mạnh mẽ lên, dứt khoát lên. Ngươi nghĩ ta không biết sao? Ngươi luôn luôn mạnh hơn ta, ta không đánh lại ngươi, dù cho cái vũ hồn của ta có là Lực tổ đi nữa cũng không trên cơ được ngươi. Ngươi làm cái gì đều cũng đều hạ thủ lưu tình, đúng chứ?"

Y Tiên im lặng, hồi lâu mới trả lời: Ta không có lý do gì để nặng tay."

Mạc Thuỵ Nhi đột nhiên bật cười lớn. Câu vừa rồi nàng còn nói chưa xong đâu. Nghe thấy Y Tiên nói vậy, nàng bật cười lớn, hệt như vừa nghe được chuyện gì nực cười lắm vậy. Nàng nhìn Y Tiên, bỡn cợt: "Nhưng chỉ cần liên quan đến Vũ Hạo, đường sống ngươi cũng không muốn chừa cho một kẻ dám đυ.ng vào hắn. "

Y Tiên nhíu nhíu mày, nhưng cũng không phản bác.

"Sao? Ta nói đúng chứ? Ngươi coi trọng hắn hơn tất thảy mọi thứ trên đời. Hắn cũng là vì ngươi nên mới ra tay cứu ta."

Mạc Thuỵ Nhi phẫn nộ nói lớn. Một kẻ kiêu ngạo như nàng, có lòng tự tôn của mình, không thể chấp nhận được việc Vũ Hạo đã ra tay cứu mình.

"Ngươi bỏ mọi người ở lại trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm mấy năm ròng mà không quay về! Ngươi biết Bích di lo lắng cho ngươi thế nào không? Hiên bá chết là ngươi bỏ chúng ta đúng không? Giữa ngươi và chúng ta không còn cái ràng buộc nào đúng không? Ngươi coi trọng tên nhân loại bẩn thỉu đó hơn chúng ta!" Hai mắt Mạc Thuỵ Nhi hằn lên tia máu vì giận dữ.

Y Tiên hít một hơi thật sâu, khó khăn nói: "Ta không hề có ý đó. Những năm ta không thể trở về được... là do biến cố xảy ra."

"Biến cố, ngươi lại nói về biến cố. Đó chỉ là một cái cớ mà thôi. Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đã chẳng là cái thá gì trong mắt ngươi nữa rồi. Ngươi thay đổi rồi."

"Ngươi có ý gì?" Y Tiên uất ức quát lớn, nàng siết chặt tay, hô hấp có chút khó khăn.

"Ta chưa bao giờ có ý như vậy, vì lý do gì ngươi đều phải tự biên tự diễn như thế chứ? Ta sai, ta công nhận là ta sai vì đã khiến mọi người lo lắng. Nhưng sao ngươi luôn phải coi thường Vũ Hạo như vậy? Ta yêu huynh ấy thì sai à? Hay... trong mắt ngươi, hắn chỉ là một tên nhân loại thấp kém, yếu nhược, bẩn thỉu hả Đế Hoàng Thuỵ Thú Tam Nhãn Kim Nghê?" Y Tiên trào phúng nhìn Mạc Thuỵ Nhi, đôi mắt chợt trầm xuống, thanh âm dần lạnh như băng.

"Thuỵ Nhi, ngươi mới là người thay đổi." Dứt lời, nàng đứng dậy xoay người đi thẳng, mãi đến khi bước đến phía cánh cửa phòng thì cước bộ hơi dừng lại.

"Thuỵ Nhi, ngươi đừng tiếp tục như vậy, ngươi không có cảm nhận tốt đẹp gì với Vũ Hạo, ta biết. Nhưng ta cầu xin ngươi, đừng tiếp tục dùng thái độ đó với huynh ấy. Ít nhất huynh ấy hiện tại cũng là người ta yêu nhất, trong mắt các ngươi, nhân loại có thấp kém, hèn mọn đến đâu thì trong mắt ta, anh ấy vẫn là Vũ Hạo ta yêu nhất. Liệu ngươi có để ý rằng, thứ sinh vật hỗn huyết, người không ra người, hồn thú không ra hồn thú như ta mới là kẻ hèn mọn nhất hay không?" Nàng mở cửa, bước ra ngoài sau đó đóng sập cánh cửa phòng lại, để mình Mạc Thuỵ Nhi ngồi trong căn phòng.

Y Tiên cảm thấy khó thở vô cùng, vội vã quay trở lại phòng của chính mình.

Cạch...

Vũ Hạo ngồi trong phòng, nghe thấy tiếng mở cửa thì quay đầu nhìn ra ngoài thì thấy Y Tiên bước vào, đầu hơi cúi làm mái tóc vàng rũ xuống, che đi gương mặt nhỏ nhắn.

Hắn thoáng nhíu mày, khe khẽ hỏi: "Y Tiên?"

Tạch...

Một thứ gì đó rơi xuống mặt đất, va chạm với nền gạch rồi vỡ tan, cứ thế từng giọt, từng giọt rơi xuống, lại chạm với mặt đất rồi vỡ tan ra thành vô số vụn nước bắn tung toé.

Vũ Hạo hoảng hốt đẩy xe lăn của mình lại gần Y Tiên, sốt sắng nhìn nàng, đưa tay ra nắm lấy bàn tay của Y Tiên, nói: "Không, Y Tiên, muội đừng khóc."

Y Tiên cúi người xuống, đưa mắt nhìn Vũ Hạo, đôi mắt xanh lam giờ đã đỏ hoe, trong mắt ầng ậc nước. Từng giọt nước mắt như kim cương cứ trượt dài trên gò má của nàng, ngày càng nhiều hơn.

"Vũ Hạo... muội... muội không biết làm sao cả." Nàng nức nở nói, một tay gạt nước mắt đang che chắn tầm nhìn mơ hồ trước mặt.

Nàng thật sự cảm thấy bất lực, nàng không muốn bất hoà với Thuỵ Nhi, không muốn một chút nào Nhưng nàng cảm nhận được rằng, giữa nàng và Thuỵ Nhi hiện tại đã có một bức tường đang ngày càng lớn dần, khoảng cách giữa hai người cũng ngày càng lớn theo.

Vũ Hạo lấy tay mình vuốt ve gò má của Y Tiên, ánh mắt xót xa. Nhìn cô gái mình yêu khóc nức nở đau lòng đến vậy, hắn có thể không cảm thấy lòng mình đau xót sao?

"Thuỵ Nhi... muội không muốn cùng nàng ấy cãi nhau. Nhưng hai người muội lại không thể nói chuyện một cách bình thường và vui vẻ như trước. Muội... muội không trở lại gặp nàng, tại muội em lại không trở lại cơ chứ? Muội đã lãng quên nàng, muội thật vô tâm." Y Tiên vòng tay ôm chặt lấy Vũ Hạo, vùi mặt vào vai hắn mà trút bỏ tâm tư nỗi lòng của mình.

Nàng sai rồi, tại sao nàng lại không trở về Tinh Đấu đại sâm lâm cơ chứ? Hạo Hiên tuy không còn, nhưng vẫn còn mọi người mà. Nàng vì không muốn nhìn những cảnh vật ngày xưa mà nhớ đến Hạo Hiên nên mới trốn tránh, nhưng lúc đó nàng đâu có nhớ ra rằng có rất nhiều người đang đợi nàng trở về?

Tại sao nàng lại vô tâm như vậy?

Nàng đương nhiên biết cái cảm giác đợi chờ một người nó đau khổ đến ra sao, vậy mà nàng lại để mọi người phải nếm thử cái tư vị đắng ngắt ấy. Nàng có thể vào Tinh Đấu đại sâm lâm săn hồn hoàn, nhưng vẫn tuyệt không trở lại gặp mọi người.

Hắc thúc... không thể có chuyện không biết việc Huyết Thiết Quỷ Điểu - hồn thú hai mươi vạn năm mà nàng săn gϊếŧ đã chết được. Hắn chắc chắn biết, nhưng vẫn cứ im lặng. Động tĩnh khi nàng giao chiến với Huyết Thiết Quỷ Điểu rất lớn... mà khi ấy xung quanh có thể nói là chỉ có mình Huyết Thiết Quỷ Điểu và nàng, tức là có người phải can thiệp vào khu vực ấy nên mới không có bất cứ loài hồn thú nào muốn nhân cơ hội khi cả hai đã suy yếu mà nhảy vào.

Sao nàng không nhận ra? Nàng đang làm cái gì thế này?

"Y Tiên, muội đừng tự trách bản thân như vậy." Vũ Hạo tuy không biết đầu đuôi mọi chuyện ra sao, nhưng nhìn ánh mắt đầy sự tự trách của Y Tiên, hắn cũng hiểu được đôi thứ.

"Nếu muội không thể bù đắp cho những chuyện trong quá khứ, vậy hãy làm những hành động đó trong hiện tại. Mạc Thuỵ Nhi có lẽ chỉ là tức giận vì muội không trở về gặp lại nàng ta. Trong phút nóng giận, không ai giữ được bình tĩnh của mình cả. Y Tiên ngoan, muội đừng khóc. " Vũ Hạo cười khổ, vỗ về cô gái bé nhỏ đang rúc vào trong l*иg ngực của mình, ánh mắt thoáng trở nên sắc bén.

Hắn không biết chuyện gì xảy ra vì Y Tiên chưa tiết lộ cho hắn, nhưng người mà hắn yêu, không ai được phép khiến nàng bị thương, không ai được phép khiến nàng đau buồn, càng không ai được phép để nàng rơi dù chỉ một giọt nước mắt.

Tiếng sụt sùi trong lòng ngày càng trở nên nhỏ hơn, Vũ Hạo xoa xoa đầu Y Tiên, nhẹ giọng: "Y Tiên, em lau mặt đi. Cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên nghỉ ngơi lại sức thôi."

...

Cuộc thi Thanh Niên Hồn Sư cao cấp toàn đại lục đã tiến đến trận thi đấu vòng tròn cuối cùng, so với cuộc thi vòng loại lúc đầu không khí bây giờ cũng trở nên khẩn trương hơn. Trận thi đấu vòng tròn cuối cùng, sẽ quyết định vị trí bát cường cuối cùng.

Đây là lần đầu tiên Tông Môn cùng Học Viện cùng tham gia thi đấu trong một cuộc thi, sự cạnh tranh cũng vì vậy trở nên gắt gao hơn trước rất nhiều. Những chiến đội có thể cạnh tranh với hơn 100 chiến đội khác để tiến vào vòng bát cường cuối cùng, đã chứng minh được thực lực vô cùng mạnh mẽ. Không ai chú ý đến quá trình, người ta nhìn nhận cũng chỉ có kết quả.

Hôm nay chính là ngày thi đấu cuối cùng của cuộc thi đấu vòng tròn. Trong ngày thi đấu cuối cùng này, rất nhiều đầu mối bắt đầu xuất hiện. Nhưng mà, ở vòng thi đấu cuối cùng này cũng không phải tất cả các trận đấu đều diễn ra kịch liệt. Một số đội ngũ đã không còn hi vọng lọt vào bát cường, tự nhiên cũng không thể dùng toàn lực đi tranh đấu như trước, bọn họ chỉ đi ngang qua đài thi đấu mà thôi. Mà những đội ngũ phải dựa vào thắng lợi trong trận đấu cuối cùng này để quyết định thứ hạng thì lại đánh nhau chết sống, vô cùng kịch liệt. Đây chính là hai cực trái ngược trong một cuộc thi.

Tổ 1, trận đầu, Sử Lai Khắc chiến đội thi đấu cùng Đường Môn chiến đội. Ở sáu trận thi đấu vòng tròn trước, bọn họ vẫn duy trì thành tích sáu trận toàn thắng. Cho dù là kết quả trận thi đấu cuối cùng này thế nào, hai chiến đội này cũng đã chắc chắn tiến vào vòng trong.

Cùng là tiến vào vòng trong, nhưng xếp vị trí thứ nhất và thứ hai trong nhóm thi đấu hoàn toàn khác nhau. Tất cả mọi người, đều đang chú ý đến cuộc tranh tài này. Giờ khắc này, toàn trường một mảnh yên tĩnh, mọi người nhìn tình hình tranh tài trên đài thi đấu, đều có cảm giác miệng đắng lưỡi khô, nhất là nam nhân, có thể rõ ràng nhất. Trên đài thi đấu hiện tại là hai tuyệt sắc mỹ nữ đứng đối diện với nhau.

Là Vương Đông Nhi và Mạc Thuỵ Nhi.

Vương Đông Nhi nhìn chằm chằm Mạc Thuỵ Nhi - kẻ có dung mạo giống y đúc tri kỷ của mình, ánh mặt lạnh lẽo.

Mạc Thuỵ Nhi này dù có giống cũng không phải Y Tiên.

Vương Đông Nhi thuận lợi lừa gạt Vũ Hạo một phen, nói rằng mình sẽ thay hắn lên nhận thua nên hiện giờ nàng mới là người lên đánh với Mạc Thụy Nhi.

Nhưng xin lỗi, không bao giờ có chuyện đó.

Nàng mặc xác Mạc Thuỵ Nhi là cái cóc khô gì, chứng minh thân phận đã có, tuy nàng ta rất giống Y Tiên nhưng trên thực tế họ không hề liên quan gì về huyết thống với nhau. Mắt Y Tiên hôm nay vẫn hơi sưng, rõ ràng là cho thấy hôm qua Y Tiên đã khóc rất nhiều.

Khi Y Tiên trở về từ phòng nghỉ của Chiến đội Sử Lai Khắc, nàng còn tình cờ thấy Y Tiên chạy vụt qua phòng mình, đôi mắt xanh lam rưng rưng nước mắt.

Còn không phải do người tên Mạc Thuỵ Nhi này sao? Nàng không cần biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng nhất định Mạc Thuỵ Nhi đã nói gì với Y Tiên khiến Y Tiên phải bật khóc. Y Tiên hiền lành, dễ tha thứ nhưng Vương Đông Nhi nàng thì không.
« Chương TrướcChương Tiếp »