Chương 70: Minh Ngọc Tông Đại Bại

Phía trước Tần Nguyệt Nguyệt lúc này có đồng đội áp trận, cả người khí thế ngút trời, đại đao võ hồn phóng xuất ra, nhanh chóng vọt lên trước, áo giáp bắt đầu bao trùm toàn thân.

Ở bên người Tần Nguyệt Nguyệt, Thanh Thanh hai tay đồng thời nâng lên, một hình ảnh kì dị xuất hiện, phía trên mỗi ngón tay của nàng tự nhiên xuất hiện thêm một cái nhẫn, toàn bộ mười cái nhẫn tỏa ra ánh sáng lấp lánh như ngọc, thật giống như một gã nhà giàu mới nổi khoe của. Ngay sau đó, trong tay nàng xuất hiện thêm một cây quyền trượng, hai vàng, hai tím, một đen, năm hồn hoàn theo quyền trượng đi ra. Trong đó ba hồn hoàn thứ nhất, thứ hai, thứ ba sáng lên trước.

Liên tiếp ba đạo hào quang dừng trên người Tần Nguyệt Nguyệt, ngay lập tức toàn thân Tần Nguyệt Nguyệt được bao phủ bởi màu xanh và sáng bừng lên, khí thế thay đổi. Đứng ở bên cạnh Tần Nguyệt Nguyệt, trong tay Trần Tuấn xuất hiện một một tấm chắn, mặt trên có hình vuông, phía trước hình tam giác. Độ cao đạt tới hai thước, một lá chắn tiêu chuẩn thấp, nhìn không đặc biệt lắm, có vẻ như lấy hỗ trợ tăng phúc lực lượng làm việc chính. Lá chắn trong tay hắn này ước chừng được khảm bốn khối bảo thạch rất lớn.

Hồn Đạo sư đều có thể nhìn ra được, kia rõ ràng là dùng bảo thạch khắc chữ vào tấm chắn để hình thành trung tâm của pháp trận.

Đường Môn bên này, chẳng những di chuyển với tốc độ chậm, cả bảy người thậm chí cũng không có ý định bày ra năng lực to lớn gì. Từ Tam Thạch vững vàng mà tiến về phía trước, đặt lá chắn Huyền Minh Quy Giáp ở trước người, nhìn thoáng qua lá chắn trong tay Trần Tuấn, còn nói một câu khích tướng: "A, gặp được đồng nghiệp."

Khi thấy hai bên cách nhau trong phạm vi ba mươi thước, bên phía Minh Ngọc Tông, xông lên đầu tiên là Tần Nguyệt Nguyệt, đại đao trong tay nàng giơ lên cao. Nhưng mà không đợi nàng chém ra đại đao, bảy người phía đối diện Đường Môn đột nhiên tách trận hình ra, ba người bên trái, bốn người bên phải, xuất hiện một khoảng trống ở giữa.

Một đao của Tần Nguyệt Nguyệt bị cưỡng ép phải dừng lại, nàng ta tức tới độ suýt nữa hộc máu. Khoảng trống mà đối phương tách ra chính là đường nàng định chém đại đao xuống mà!

Lúc này, bên đội Đường Môn mới bắt đầu lục tục phóng thích Vũ Hồn.

Y Tiên phóng thích Tinh Linh Thần Nữ vũ hồn, đôi cánh lông vũ trắng muốt giang rộng như muốn che phủ sàn đấu. Mái tóc vàng dài của nàng bay phấp phới trong gió, để lộ đôi tai hơi nhọn, tà váy không biết biến thành màu trắng tinh khiết từ bao giờ, ôm lấy thân mình mềm mại uyển chuyển. Bảy hồn hoàn khϊếp vía xuất hiện, bức bách đội hình Minh Ngọc tông lui về sau.

Bốn hồn hoang thứ nhất, thứ hai, thứ ba và thứ năm của nàng đồng loạt sáng lên.

Tinh Linh Ma Trượng từ trên không trung xuất hiện, nằm gọn trong tay Y Tiên, nương theo đó, Truy Quang Anh Hoa, Phong Thân Tử Hương Vụ, Tinh Linh Chúc Phúc liên tục được phóng thích.

Toàn bộ đội hình của Đường Môn như được gột rửa thân thể, cảm giác sức mạnh tăng lên khiến cho họ vừa kinh hãi vừa khoan khoái.

Vũ Hạo giờ chuyển thành đứng ngay phía trước Y Tiên, Đông Nhi tung cánh bay lên cao, ánh sáng Điệp Thần rơi xuống như sao sa, bao trùm đối phương.

Trong bảy người Sử Lai Khắc thất quái, trừ Hòa Thái Đầu ra, sáu người còn lại đều am hiểu trung, cận chiến, ngay cả Hoắc Vũ Hạo và Mạc Y Tiên cũng không ngoại lệ.

Vũ Hạo tuy rằng cũng là Hồn Đạo sư nhưng đi theo con đường lại không phải công kích tầm xa. Còn Y Tiên, đừng quên là vũ hồn Tinh Huyết của nàng có hồn kỹ đầu tiên là Huyết Hình - hồn kỹ thường xuyên được sử dụng để tạo ra Huyết Kiếm, đem vào mà lăn xả chiến trường như một cường công cận chiến thực thụ, đấu với Mộng Hồng Trần chỉ có trên kèo chứ không thể ngang cơ, tuy có thể viễn kích bằng Huyết Tiễn nhưng xét cho cùng thì năng lực lợi hại nhất của Y Tiên vẫn là chiến đấu tầm trung và tầm gần

Sáu người Minh Ngọc Tông trước tiên ra tay ứng phó chính là Trần Tuấn đặt ngang lá chắn trong không trung, cùng Tần Nguyệt Nguyệt và Thanh Thanh. Trong tiếng nổ vang dữ dội, ba người tạm dừng bước, cũng không bị Điệp Thần ánh sáng cùng đạn pháo gây tổn thương.

Tiết Binh phía sau chặn lại phần lớn Điệp Thần ánh sáng cho Nên Ẩn, mà nàng ta cũng thi triển vũ hồn của mình rồi nhảy vọt lên, vượt qua ba người chắn trước, công kích về phía Đường Môn. Tay phải Nên Ẩn nâng lên, năm cái móng vàng nhạt nháy mắt bắn ra, dùng móng tay chặn ngang đạn pháo, trong nháy mắt miếng đạn pháo cùng móng tay của nàng va chạm lại giống như quả bóng xì hơi, căn bản không nổ được, chỉ trong chốc lát biến thành sắt vụn, ngay cả Điệp Thần ánh sáng cũng vậy.

Nhưng U Thần lại không dễ thở như vậy.

"Minh Ngọc Tông, U Thần bị loại."

Thân ảnh cao lớn nháy mắt bầu trời kia chính là Bất Phá Đấu La Trịnh Chiến, khi tia sáng màu hồng từ hồn đạo khí của bên Đường Môn rơi xuống, hắn đã đoán được U Thần không ngăn cản được, đừng nói đến U Thần đã dùng vòng bảo hộ vô địch, dù có dùng cũng vô ích, với hoàn cảnh hiện tại của hắn, dùng vòng bảo hộ vô địch cũng không thể ngăn cản được công kích khủng bố như vậy.

Đây chính là một hồn đạo khí cấp bảy cực kỳ mạnh: Đôi Mắt Sợ Hãi.

Đôi Mắt Sợ Hãi là một loại khống chế hồn đạo khí tầm xa kì dị, phải phóng ra không trung mới có thể sử dụng, độ cao phóng ra của căn cứ vào cấp bậc của hồn đạo khí mà xác định, cứ mỗi một cấp uy lực lại khác nhau.

Đôi Mắt Sợ Hãi cấp bảy có thể phóng ra độ cao cách mặt đất một trăm thước, vòng tấn công bao trùm đường kính ba trăm thước, cách mười giây có thể phóng ra một tia sợ hãi. Tia sợ hãi có phân giải, nổ liên tục, đâm xuyên, tan rã, cháy, ăn mòn, rất nhiều tác dụng, thời gian vận hành căn cứ vào tình huống trận pháp tập trung bổ sung năng lượng.

Sau khi Đôi Mắt Sợ Hãi xuất hiện, bên Minh Ngọc Tông ngày càng thất thế.

Đường Môn thậm chí còn không có phát huy toàn bộ lực lượng mà họ đã bị loại một người rôic, mấy người còn lại thì bị áp chế.

Nên Ẩn rốt cục cũng ra tay, lao ra như một bóng ma, tốc độ còn nhang hơn cả U Thần, thoắt cái đã xuất hiện trên đầu những thàng. Iên Đường Môn.

Hai tay nàng tanhấc lên, mười đạo ánh sáng màu vàng nhạt liền cắt hướng về Tuyết Nữ, không chỉ có thế, trong miệng nàng nháy mắt phát ra một tiếng kêu to.

Y Tiên nhíu mày, khả năng bùng phát rất tốt, tốc độ cực kì khủng khϊếp, cũng không tồi. Chú văn hình đôi cánh trên mi tâm của nàng nháy mắt bừng sáng, quang mang ấm áp bao phủ lấy tất cả mọi người Đường Môn, hoá giải hiệu ứng tiếng thét kia gây ra.

Đối mặt với mười đạo ánh sáng vàng nhạt, Tiểu Tuyết Nữ rung thân một cái, hóa thành một đạo Thâm Lam sắc quang mang, từ trong những đạo ánh sáng kia đồng thời lao ra một đôi tay nhỏ bé bay thẳng tới ấn lên l*иg ngực Nên Ẩn. Vừa ra tay nàng đã dùng ngay tuyệt chiêu của mình: Tuyết Đế tam tuyệt - Đế Chưởng Đại Hàn Vô Tuyết.

Nên Ẩn không giao đấu cùng Tiểu Tuyết Nữ, một kích không trúng, thân thể của nàng cũng đã ra hiện ra ở chỗ khác.

Lần này, nàng hiện trên tại đỉnh đầu Hoắc Vũ Hạo cùng Y Tiên, hai móng đồng thời hạ bắt, chia ra chụp về phía hai người.

Nên Ẩn thân là đội trưởng Minh Ngọc Tông, nàng đã sớm thấy rất rõ ràng trong bảy người Đường Môn, nhìn qua Hoắc Vũ Hạo ngồi ở xe lăn không di chuyển được, tưởng là điểm yếu nhất nhưng trên thực tế lại là người chỉ huy chân chính của Đường Môn.

Chỉ cần gϊếŧ chết hắn, chắc chắn Đường Môn phối hợp sẽ không có được khả năng linh diệu như vậy nữa.

Phương thức chiến đấu của Nên Ẩn chính là tiếp xúc trực tiếp, nếu không bất kể thực lực nàng mạnh thế nào, một khi lâm vào cảnh bị mọi người Đường Môn vây quanh tất nhiên cũng không thể may mắn thoát khỏi. Vì vậy, nàng không do dự, thân hình chợt lóe, lại một lần nữa vọt lên không trung. Lần này, sau lưng nàng chợt triển khai một đôi cánh màu vàng nhạt, lên như diều gặp gió, phóng thẳng đến Đôi Mắt Sợ Hãi.

Lúc này, khoảng cách tới thời điểm Đôi Mắt Sợ Hãi hoàn thành bổ sung năng lượng còn không tới ba giây. Nàng lựa chọn thời cơ có thể nói là vừa đúng lúc. Nếu không hủy diệt được Đôi Mắt Sợ Hãi, trên bầu trời vẫn sẽ luôn tồn tại thứ làm cả đoàn đội bọn hắn kiêng kỵ, có trời mới biết một đạo Sợ Hãi chiếu xuống mục tiêu là người nào.

Đường Môn lại không có ai đi ngăn cản nàng, ngay cả đưa ra ý định cũng không hề, họ chỉ nhàn nhã một chỗ.

Có Y Tiên đứng ngay bên cạnh, đừng nói Nên Ẩn, chứ dù có Thanh Trần ở đây cũng không thể đánh một kích trúng Hoắc Vũ Hạo.

Từ Tam Thạch dùng lá chắn chặn công kích của Nên Ẩn vừa rồi, sau đó lại lao lên phía trước đội ngũ, đưa lá chắn lên ngang ngực, tụ lực nhìn sang phía đối phương Tần Nguyệt Nguyệt bên kia, mà Tiểu Tuyết Nữ lại tiến gần về phía sau lưng Từ Tam Thạch, chuẩn bị kích phát Đế Chưởng bất cứ lúc nào.

Bên kia Tiết Binh bị các thành viên của Đường Môn áp chế, mà lúc này Nên Ẩn đã vọt tới trước Đôi Mắt Sợ Hãi, móng nhọn huơ lên, nhưng đúng lúc này, một cảm giác kỳ dị đột nhiên truyền khắp toàn thân nàng, Nên Ẩn chỉ cảm giác không gian xung quanh mình phảng phất bị bóp méo kịch liệt, một trảo này của nàng đã bắt vào khoảng không.

Ngay sau đó, nàng liền phát hiện, một đạo khí tức cực kỳ khủng bố, bén nhọn từ trên trời giáng xuống, mà mục tiêu chính là đỉnh đầu nàng.

Chẳng ai ngờ rằng, tràng chiến đấu sẽ xuất hiện biến hóa lớn như vậy. Vào lúc này, bất chợt Nên Ẩn cùng Từ Tam Thạch ở phía dưới đột nhiên trao đổi vị trí. Mà cũng vừa lúc đó, đại đao trong tay Tần Nguyệt Nguyệt cũng tụ lực xong, một đao ngang nhiên chém ra, mục tiêu tiếp nhận vốn là Từ Tam Thạch mà giờ đây đã hóa thành Nên Ẩn.

"Quang Mang Chi Hộ!" Y Tiên khẽ quát một tiếng, hồn hoàn thứ tư sáng lên, tạo thành một cột sáng khổng lồ chắn giữa Đôi Mắt Sợ Hãi với Từ Tam Thạch ở trên không trung.

Đại Hàn Vô Tuyết của Tiểu Tuyết Nữ, ngay cả Y Tiên cũng không chắc là mình có chắn được không. Nếu nàng phát động kịp Quang Minh Thần Tước Tả Thủ Cốt, đừng nói một cái Đại Hàn Vô Tuyết, mười cái Đại Hàn Vô Tuyết Y Tiên cũng đỡ được, chỉ cần nó phát động trong hai giây bất khả xâm phạm của Quang Mình Thần Tước Tả Thủ Cốt.

Dị biến đột nhiên xảy ra.

Bị Tiểu Tuyết Nữ đánh trúng một chưởng, ngay sau đó lại bị mũi nhọn Thiên Đao chém trúng, thân thể Nên Ẩn đột nhiên nứt ra. Chỉ thấy cả người nàng giống như là xé nát ra trong nháy mắt, hóa thành ba mảnh, đồng thời bay ra ba hướng khác nhau. Mà ba đạo thân ảnh, trên không trung rõ ràng biến thành ba con Ám Kim Biên Bức.

Trong đó một con Biên Bức bay ra không tới ba thước đã biến thành màu xanh đậm, ngay sau đó ầm ầm vỡ tung. Còn hai con Ám Kim Biên Bức kia cũng nhanh chóng bay về phía hai phương hướng. Một con nhắm thẳng vào Hoắc Vũ Hạo, con còn lại cũng ngang nhiên xông về phía Giang Nam Nam vốn đã khống chế được Tiết Binh.

Ám Kim Biên Bức hai cánh triển khai chừng ba thước, trên cổ phủ một vòng tròn màu vàng nhạt, thân thể khổng lồ đi tới trước mặt Hoắc Vũ Hạo, tức thì một tiếng rít xông tới. Tiếng rít này tràn đầy sóng âm gây chấn động.

Đáng lẽ ra tất cả mọi người Đường Môn đều phải bị chấn kinh, nhưng họ không ai bị làm sao cả! Thấy vậy, Nên Ẩn kinh hãi vô cùng.

Mà Y Tiên lại chỉ hờ hững nở nụ cười, đây chính là tác dụng của Thiện Lương Chi Đầu Cốt.

Ngay sau đó, Ám Kim Biên Bức sau lưng sáng lên một đạo huyết quang, một huyết sắc Quang Ảnh cùng nó giống nhau như đúc chợt phóng ra, vọt thẳng tới l*иg ngực Hoắc Vũ Hạo.

Một cột sáng khổng lồ chắn trước người hắn. Ám Kim Biên Bức kia trong con ngươi phảng phất bắn ra tán loạn tia hồng sắc, tràn đầy vẻ khinh thường: "Huyết Ảnh Nhân Ngẫu có thể xuyên qua bất kỳ hình thái năng lượng phòng ngự nào. Thật đáng tiếc."

"Ồ, đúng là đáng tiếc thật. Vì Quang Mang Chi Hộ của Y Tiên chắn được bất cứ thứ gì." Hoắc Vũ Hạo cười nhạt.

Ngay sau đó, một đạo huyết sắc Biên Bức Quang Ảnh giống như đúc bắn ngược quay về, trực tiếp phản xạ trên thân Biến Bức.

Ám Kim Biên Bức kêu thảm một tiếng, sau lưng nhất thời chiếu ra một đạo quang ảnh màu vàng nhạt, hóa thành từng vết kim quang trong nháy mắt hướng mặt tấm chắn dũng mãnh lao tới. Đối với cả hai bên mà nói, năng lực đối thủ sử dụng đều phải dùng từ quỷ dị mới có thể hình dung. Chẳng ai ngờ rằng đối thủ sẽ có loại năng lực này.

Điệp Thần Trảm của Vương Đông Nhi đã đến. Quang cầu khổng lồ trong nháy mắt hóa thành 108 đạo quang nhân đem Ám Kim Biên Bức bao trùm trong đó.

Một màn quỷ dị một lần nữa lại xuất hiện, Ám Kim Biên Bức lần nữa nổ bung, hóa thành vô số Biên Bức thật nhỏ bay tán loạn, từ trong công kích dày đặc của Điệp Thần Trảm chạy ra ngoài. Nhưng cũng không phải là chạy trốn thành công hoàn toàn, có một phần nhỏ Biên Bức vẫn bị trúng mục tiêu, rơi tá lả.

Quang Mang Chi Hộ lần nữa lại xuất hiện trước mặt Giang Nam Nam, Ám Kim Biên Bức lại bị bắn ngược ra.

Một đạo khí tức kinh khủng tràn đầy hồng quang của Đôi Mắt Sợ Hãi lần nữa từ trên trời giáng xuống. Lần này mục tiêu chính là Tần Nguyệt Nguyệt, trực tiếp loại nàng ta

Đôi Mắt Sợ Hãi lại một lần nữa phát uy, bắt đầu một vòng tụ lực mới. Còn Hòa Thái Đầu cũng triển khai thế công, vô số hồn đạo xạ tuyến, hồn đạo pháo, tựa như phô thiên cái địa bao trùm lên Tiết Binh và Nên Ẩn. Bên kia, Từ Tam Thạch từ trên trời giáng xuống, vừa lúc rơi vào giữa Thanh Thanh cùng Trần Tuấn.

"Đông Nhi."

Y Tiên khẽ gọi một tiếng. Đông Nhi thoáng giật mình nhưng cũng gật đầu, bay thấp xuống, đứng cạnh Vũ Hạo và Y Tiên.

Không khí phảng phất trong nháy mắt dường như cũng muốn ngưng trệ, hàng vạn hàng nghìn tia sáng nổ tung bao bọc lấy thân thể Hoắc Vũ Hạo, Mạc Y Tiên cùng Vương Đông Nhi làm trung tâm hướng phía ngoài tản ra. Ánh sáng mãnh liệt thậm chí làm người ta không dám nhìn thẳng. Thời gian vào giờ khắc này hình như cũng dừng lại trong nháy mắt.

Một đôi cánh khổng lồ chợt xuất hiện, to gấp đôi Quang Minh Nữ Thần Điệp lẫn Đoạ Thần Nữ Chi Ám Dực. Một bên cánh của nó là màu trắng muốt như tuyết trắng toả ra kim sắc chói mắt cùng Thần Quang nồng đậm và tinh khiết đến tột cùng. Trong khi bên cánh còn lại là màu hắc sắc thuần tuý, hơi thở thâm trầm kì dị của Vĩnh Hằng Chi Ám không ngừng phát ra khiến người ta muốn quỳ lạy.

Ở trên đôi cánh đối lập ấy, phảng phất có vô số bọt nước nhẹ nhàng chuyển động, chiết xạ quang mang chung quanh, hàng vạn hàng nghìn tia sáng lóng lánh, tầng tầng băng sương khí tức buông thả ra, làm thân ảnh thon dài trong lang sương kia lại càng thêm cao quý.

Băng sương lặng lẽ khuếch tán, chung quanh hết thảy bắt đầu biến thành thế giới Băng Tuyết, khí lạnh không ngừng lưu động. Xe lăn Hoắc Vũ Hạo biến mất, một thân ảnh thon dài ba màu trong vầng sáng lặng lẽ xuất hiện.

Suối tóc màu bạch kim loé lên trong đạo quang mang ba màu, từng sóng tóc mềm mại uốn lọn rũ xuống. Nàng chậm chạp nâng đầu lên, da dẻ trắng nõn như tuyết dưới sự phụ trợ của hào quang rực rỡ lại càng trở nên trắng trẻo hơn. Dung nhan tuyệt sắc làm phái nữ toàn trường trở nên mờ mịt. Mỗi một phân, một tấc, một đạo đường cong trên người nàng đều hoàn toàn cân xứng. Bất luận nam nữ, gái trai, ánh mắt mọi người tất thảy đều bị nàng thu hút.

Mái tóc dài kia hệt như từ ánh nắng dệt thành, theo mỗi bước đi của cô gái lại nhẹ nhàng tung bay, uyển chuyển đến khó tin. Hàng mi dài thoáng rung động, đôi mắt ngân sắc chậm rãi hé mở, mang đầy ý cười. Ánh mắt phong tình vạn chủng ấy di chuyển đến đâu, thế giới dường như bừng sáng đến đó.

Mỗi đường nét của nàng đều tinh xảo đến tột cùng, giống như được cẩn thận chạm khắc, không có lấy một điểm nhỏ tì vết. Lông mày thanh tú, sống mũi cao thẳng, môi đỏ thoáng nhếch lên lên thành một đường cong huyền mĩ.

Nhất tiếu khuynh thành, nhị tiếu khuynh quốc.

Nàng mặc một bộ váy màu đen ôm lấy đường cong mềm mại, tà váy lưu động trong gió, mỗi một bước đi, toàn thế giới giống như bừng sáng. Rõ ràng mặc màu đen nhưng lại không có vẻ thâm trầm, còn phá lệ chói mắt, khiến người ta rung động.

Khi Mỹ Diễm Yêu Cơ xuất thế, trận đấu này thắng thua đã định.