Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Đấu La Đại Lục 2] Tinh Linh

Chương 65: Nhật Nguyệt Nhận Thua

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trận thứ hai là Hoà Thái Đầu ra trận thay cho Vương Đông Nhi. Sau một tiếng đồng hồ nghỉ ngơi và hồi phục, lần nữa lên sân thi đấu không phải là Vương Đông Nhi, đội viên ra sân thi đấu của Nhật Nguyệt chiến đội cũng không khỏi ngẩn người.

Không phải nàng ta vẫn còn bình an vô sự, người không xước xát hay sao? Vậy mà bên Đường Môn vẫn đổi người ư?

Kể từ khi đi vào trong sân, Trịnh Chiến vẫn đứng ở một chỗ, liếc nhìn Hoà Thái Đầu đang bước vào, "Nếu như các ngươi thay đổi người, Vương Đông Nhi sẽ tính là nhận thua."

Hòa Thái Đầu đi tới giữa sân thi đấu, nhìn Trịnh Chiến một cái, gật đầu, tỏ vẻ mình không có ý kiến gì.

Dưới đài, Tiếu Hồng Trần thiếu chút nữa vọt lên. Tên đội viên hắn mới vừa phái lên sân này là đặc biệt nhằm vào đặc điểm chiến đấu của Vương Đông Nhi, nhưng bên phía Đường Môn lại thay đổi người, kế hoạch này xem như đi tong.

Theo như hắn suy đoán, Đường Môn rõ ràng là muốn bảo tồn thực lực, để cho Vương Đông Nhi ra sân ở trong trận đấu đoàn đội. Tình huống thương thế của Vương Đông Nhi về cơ bản chỉ là thiệt hại chút hồn lực sau khi giao chiến với Thời Hưng mà thôi, còn đâu da thịt vẫn lành lặn, làm gì có vết thương nào? Họ làm vậy không chỉ bảo toàn thực lực cho đoàn chiến mà còn phá hoại luôn kế hoạch Tiếu Hồng Trần đã định ra, đúng là một mũi tên bắn hai con chim!

Giảo hoạt, thật sự là quá giảo hoạt.

Sự an bài của Hoắc Vũ Hạo vốn dĩ là có ý muốn làm loạn tiết tấu của đối thủ. Không chỉ là bởi vì Vương Đông Nhi lâm trận khinh địch mà tức giận, còn là vì Y Tiên bại lộ thực lực của mình trước mặt mọi người nữa, tuy chưa lộ hồn hoàn nhưng cũng không ít người đoán được nàng là Hồn Thánh rồi.

Vũ Hạo sắc mặt thâm trầm, bại lộ có thể tạm cho qua, vì Y Tiên làm vậy để bảo vệ Đông Nhi, nhưng Đông Nhi lâm trận lại quá khinh địch, thản nhiên quay lưng về phía tên đội viên của Nhật Nguyệt chiến đội với khoảng cách gần như thế, cần phải tự kiểm điểm lại chính mình.

Vương Đông Nhi vừa thoát nạn trong gang tấc, cũng hiểu hành động mình vừa làm là ngu dốt tới cỡ nào nên cũng chỉ im lặng, một câu cũng không nói.

Trịnh Chiến trầm giọng, nói: "Hai bên xưng tên. "

"Đường Môn, Hòa Thái Đầu."

"Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện, Tiêu Bình."

"Hai bên lui về phía sau, chuẩn bị tranh tài. Trong trận đấu, nghe ta ra lệnh. Nếu như người nào có can đảm công kích sau khi ta đã tuyên bố kết quả trận đấu, như vậy, ta có quyền định tội cho kẻ đó."

Không người nào dám bỏ qua lời uy hϊếp của một vị Hồn Đạo Sư cấp chín, Hòa Thái Đầu và Tiêu Bình đáp ứng một tiếng, lui về bên khu chuẩn bị của riêng mình.

Đây là trận thứ ba của loạt trận cá nhân đào thải. Nói chuẩn xác thì là trận thứ tư, bởi vì Vương Đông Nhi đã bỏ cuộc. Điểm số hiện nay là 2-1, Đường Môn chiếm ưu thế. Hơn nữa, bằng vào hai trận thắng, bọn họ đã bảo đảm chắc chắn sẽ tiến vào trong trận đấu đoàn đội.

Đã tới bên khu chuẩn bị của mình, Hòa Thái Đầu xoay người, ánh mắt sáng quắc nhìn hướng phương xa. Chân trái của hắn tiến lên một bước, làm ra một cái động tác dường như muốn chạy nước rút vậy.

Bên kia, ánh mắt của Tiêu Bình thì tràn đầy sắc nhọn, tựa như một con báo đang vận sức chờ phát động, sẵn sàng vồ tới bất cứ lúc nào.

Tay phải giơ lên cao, Trịnh Chiến chia ra quan sát hai bên một chút, sau đó mới đột nhiên hạ xuống, tuyên bố bắt đầu thi đấu.

Ngay khi Trịnh Chiến phất tay, trong nháy mắt Tiêu Bình đã động, hồn đạo thôi tiến khí ở sau lưng chợt lóe sáng, nhanh như tia chớp vọt về hướng của Hòa Thái Đầu.

Quá dễ hiểu, hắn là Cận Chiến Hồn Đạo Sư được phái ra để đối chọi với Vương Đông Nhi, nhưng học viện Nhật Nguyệt tuyệt đối không nghĩ tới, người ra trận là Hoà Thái Đầu chứ không phải Vương Đông Nhi, vậy nên kế hoạch của Tiếu Hồng Trần chính thức phá sản.

Mà tất cả vẫn nằm trong sự kiểm soát của Đường Môn.

Đứng bên dưới quan sát, Y Tiên nhếch môi cười lạnh, trong đôi mắt lam sắc trong trẻo thấp thoáng hắc quang như ẩn như hiện, mang theo yêu khí doạ người.

Tiêu Bình chết trận, Hoà Thái Đầu thành công gϊếŧ đội viên thứ ba của Nhật Nguyệt chiến đội.

Khi Trịnh Chiến tuyên bố Tiêu Bình tử vong, tất cả những người đang xem thi đấu cũng xôn xao cả lên. Đây là Nhật Nguyệt đế quốc, không phải là Tinh La đế quốc. Ở trong trận đấu, Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện chiến đội đại biểu cho Nhật Nguyệt đế quốc liên tiếp bị đối thủ gϊếŧ chết hai người, dân chúng có thể nào không giận được chứ?

Ba chiến, mà chết cả ba người!

Sắc mặt của Trịnh Chiến có chút khó coi, thân là Hồn Đạo Sư cấp chín, mắt nhìn thấy trận đấu do mình làm chủ cũng vẫn có người chết, sắc mặt của hắn có thể đẹp mới là lạ. Nhưng mà lúc ấy hắn thật sự gặp phải khó khăn khi lựa chọn, hiện tại kết quả chỉ có thể chứng minh lựa chọn của hắn là sai.

Tiếu Hồng Trần xanh mặt nhảy lên sân thi đấu, trầm giọng nói: "Trận tiếp theo, ta lên."

Còn ở bên kia, Hoắc Vũ Hạo ngồi ở trong khu đợi chiến của Đường Môn cũng lên tiếng, "Những trận đấu tiếp theo của loạt trận cá nhân đào thải, Đường Môn toàn bộ bỏ cuộc. Chúng ta lựa chọn trực tiếp tiến vào trận đấu đoàn đội."

Tiếu Hồng Trần thoáng sửng sốt một chút, sắc mặt càng thêm khó coi. Hòa Thái Đầu tiện tay nắm bình sữa nhảy xuống khỏi sân thi đấu, tỏ ý bản thân hoàn toàn ủng hộ quyết định của Hoắc Vũ Hạo.

Đường Môn đã thắng ba trận cá nhân đào thải, ở trong một trận đấu chỉ có bảy người có thể ra sân, cho dù đối thủ chiến thắng hết tất cả đội viên của bọn họ cũng không thể vượt qua con số năm điểm của Đường Môn, cuối cùng phân thắng bại vẫn là phải quyết định ở trong trận đấu đoàn đội. Nhưng chủ lực của Nhật Nguyệt chiến đội đã chết trận cả ba người, tỷ số tạm thời là 7 - 4, theo quy định của đại tái, sau khi đã quyết định đội viên ra sân thì không thay đổi được nữa, ở trận đấu đoàn đội tất nhiên sẽ có lợi lớn. Lúc này lựa chọn đoàn đội chiến, đối với Đường Môn không thể nghi ngờ là rất có lợi.

Trịnh Chiến nhìn Hoắc Vũ Hạo một cái thật sâu, trầm giọng tuyên bố: "Cá nhân đào thải kết thúc, hai bên tạm thời nghỉ ngơi và hồi phục. Sau khi nghỉ ngơi và hồi phục sẽ tiến hành trận đấu đoàn đội. Tiểu phân phương diện, Đường Môn ba điểm, Nhật Nguyệt chiến đội bảy điểm."

Nhìn sắc mặt đang trở nên càng ngày càng khó coi của Từ Thiên Nhiên, Kính Hồng Trần cũng chau mày.

Thực lực của Đường Môn còn mạnh hơn so với sự tưởng tượng của hắn, liên tục hai người ra sân thi đấu cũng đều là Hồn Đế sáu hoàn, hơn nữa Hòa Thái Đầu còn thể hiện ra thực lực của Hồn Đạo Sư cấp bảy. Thay vì nói ba người bên phía Nhật Nguyệt chiến đội không có phát huy ra toàn bộ thực lực, thì nói bọn họ bị đối thủ áp chế mới đúng.

Chưa kể, bọn họ còn có một Phụ Trợ hồn sư cấp bậc Hồn Thánh! Uy áp mà Hồn Thánh Mạc Y Tiên của Đường Môn phát ra khiến hắn thậm chí còn run rẩy từ trong linh hồn.

Phụ Trợ hồn sư cấp bậc Hồn Thánh kinh khủng cỡ nào? Trong đợt Đấu Hồn Đại Tái trước họ đã được chứng kiến qua tăng phúc của nàng ta, giờ còn là Hồn Thánh nữa!

Chưa kể nàng ta còn là hồn sư có vũ hồn song sinh, song khống phụ trợ! Cái vũ hồn máu quỷ dị kia trải qua ba năm chưa hề phai nhạt trong ký ức của Tiếu Hồng Trần.

Thật sự đúng là khó lại càng thêm khó.

Kính Hồng Trần đang quan sát đương nhiên thấy vô cùng lo lắng. Trận đấu đoàn đội sau đó mặc dù bên phía Nhật Nguyệt chiến đội, thực lực của đội viên thay thế bổ sung và đội viên chính thức không cách biệt quá lớn, nhưng cuối cùng cũng có chênh lệch. Huống chi, có hai người là cháu ruột của hắn nữa.

"Trận đấu đoàn đội có thể thắng sao?" Từ Thiên Nhiên thản nhiên đặt câu hỏi, hắn rất coi trọng trận đấu này.

Kính Hồng Trần nghe vậy, hít sâu một cái, đáp: "Lão thần tin tưởng những đứa trẻ kia, nhưng xin bệ hạ đáp ứng, sau khi kết thúc đại tái này tuyệt đối không thể để cho những người này của Đường Môn sống sót trở về. Bọn họ tuổi còn nhỏ như thế mà đã có thực lực như vậy, tương lai tất thành đại họa."

Từ Thiên Nhiên nhìn hắn một cái, hờ hững lên tiếng trả lời: "Thần phục hoặc chết."

Dứt lời, hắn đưa mắt quan sát về phía Đường Môn, gương mặt có chút đăm chiêu.

Mấy vị Hồn Sư thuộc tính thổ đang bận rộn sửa chữa lại sân thi đấu trong thời gian đợi một lát nữa bắt đầu trận đấu đoàn đội. Sân thi đấu có đường kính một trăm thước nhìn qua không nhỏ, nhưng nếu đồng thời dung nạp mười bốn người tranh tài cũng không phải là quá rộng, bọn họ phải làm bằng phẳng lại phần nền đất trước.

Hoắc Vũ Hạo một lần nữa nhắm hai mắt lại, tay phải nắm lấy tay trái của Y Tiên. Những người khác tất cả cũng riêng rẽ nhắm mắt lại, lợi dụng thời gian ít ỏi trước trận đấu ngưng thần nội liễm, làm cho Tinh, Khí, Thần của mình giữ vững ở trạng thái tốt nhất. Đối với bọn họ, kế tiếp không chỉ là một trận đấu, đồng thời cũng là một cuộc chiến sinh tử. Bất cẩn một chút, chỉ sợ cũng sẽ có người bị thương, thậm chí tử vong, may mà trọng tài đã đổi thành một vị Hồn Đạo Sư cường đại nên mọi người cũng còn có thể an toàn một chút.

Nền đất của sân thi đấu rất nhanh bằng phẳng xong, tuy không thể kịp lắp đặt kim loại vào nhưng ít ra sẽ không ảnh hưởng trận đấu.

"Hai bên đội viên vào sân." Trịnh Chiến trầm giọng nói.

Mạc Y Tiên không phải là người đầu tiên đứng lên, mà là Vương Đông Nhi. Nàng đi tới phía sau của Hoắc Vũ Hạo, chậm rãi đẩy xe lăn về phía trước, Y Tiên và những người khác cũng đều không có vượt qua bọn họ, theo ở phía sau, hiện ra việc Hoắc Vũ Hạo là đội trưởng.

Bên kia, bốn người còn lại trong khu đợi chiến của Nhật Nguyệt chiến đội rối rít phóng người lên, nhảy lên sân thi đấu. Tiếu Hồng Trần âm trầm đi ở đằng trước, ánh mắt âm lãnh nhìn Hoắc Vũ Hạo, nắm chặt hai đấm, phảng phất như là muốn cắn người vậy.

Bảy đấu với bốn, những người chân chính quen thuộc người của Đường môn cũng thấy được, trên thực tế Đường Môn đã chiếm cứ ưu thế áp đảo. Trừ phi có tình huống đặc thù phát sinh, nếu không, rất khó cho Nhật Nguyệt chiến đội lật ngược được thế cờ. Đây chính là chỗ tốt khi đánh chết đối thủ dự thi. Thiếu ba người, đối với đoàn đội mà nói áp lực là rất nhiều.

Tuy không muốn, nhưng Tiếu Hồng Trần cũng buộc phải đưa ra quyết định: "Trọng tài, chúng ta nhận thua đoàn chiến."

Trịnh Chiến ngây ngốc một chút, có chút không xác định được, hỏi: "Ngươi nói Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện nhận thua trận đấu đoàn đội, cũng chính là nhận thua trận đấu này?"

"Vâng."

Tiếu Hồng Trần cơ hồ là cắn răng dùng sức gật đầu. Phía đối diện, tinh quang trong mắt Hoắc Vũ Hạo đang ngồi ở trên xe lăn chợt lóe lên, hai mắt híp lại nhìn Tiếu Hồng Trần, tay phải không tự chủ nắm chặt tay vịn của xe lăn.

Trịnh Chiến hơi chút dừng lại, nhìn Tiếu Hồng Trần một cái thật sâu, trầm giọng tuyên bố: "Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện nhận thua ở trận đấu đoàn đội. Trận đấu này Đường Môn thắng."

Lấy tu vi cửu hoàn Phong Hào Đấu La của hắn, thanh âm truyền ra rất xa, tất cả người xem cũng đều có thể nghe được, trong phút chốc, toàn trường một mảnh xôn xao.

Trên đài chủ tịch, Từ Thiên Nhiên cũng sửng sốt một chút, khi Kính Hồng Trần cho là hắn đang giận tím mặt, trên mặt vị Nhϊếp Chính Vương này lại lộ ra nụ cười.

"Biết tiến biết lùi, không tệ, Hồng Trần đường chủ, vị cháu này của ngài tiến bộ hơn rất nhiều. Không còn bộ dáng đánh liều xông liều nữa." Từ Thiên Nhiên hờ hững lên tiếng.

Kính Hồng Trần cúi đầu, cười khổ, "Điện hạ, bọn họ làm cho đế quốc mất thể diện, xin ngài trách phạt."

Từ Thiên Nhiên cười nhạt một tiếng, nói: "Vòng bảng mới chỉ vừa bắt đầu mà thôi, còn lâu mới kết thúc. Kết quả cuối cùng chưa quyết định được, người nào cũng không thể nói bọn họ làm mất thể diện. Hơn nữa trải qua lần giáo huấn này, ta tin bọn họ cũng rút ra được bài học, ở trong các trận đấu kế tiếp sẽ không phạm sai lầm giống như vậy nữa."

Hắn thoáng dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Cô gái ban nãy đứng ra của Đường Môn... Quốc sư, ngươi nói thử xem nào?"

"Thuộc tính Cực Hạn Chi Quang, vũ hồn là sinh vật truyền thuyết Tinh Linh, phụ trợ hệ Hồn Sư. Một phụ trợ hệ mà tu luyện nhanh đến vậy, đúng là một mối hoạ. Dựa vào thông tin từ Đấu Hồn Đại Tái năm năm trước, năng lực phụ trợ của người này dù cho là Thất Bảo Lưu Ly Tháp cũng không bằng. Cháu của Hồng Trần đường chủ hẳn cũng rõ điều này, một đội hình bốn người mà đối chọi với một đội hình có tăng phúc còn hơn cả Thất Bảo Lưu Ly Tháp thì tuyệt đối không có khả năng thắng. Bảo tồn thực lực, tiếp tục cố gắng ở trong các trận đấu kế tiếp thì chắc chắn sẽ có cơ hội báo được thù."

Vị quốc sư đó đưa mắt nhìn về phía Đường Môn, trong mắt lộ ra vài tia quang mang khó dò. Đúng ra thì vũ hồn đó phải bị hắc hoá rồi chứ? Thánh Nữ Tâm Ly, rốt cục ngươi là sinh vật thuần Hắc Ám đến để cứu rỗi Thánh Linh Giáo hay là mang theo Quang Minh đến để xoá bỏ Thánh Linh Giáo đây?

Sau khi Tiếu Hồng Trần nói nhận thua, hắn lạnh lùng nhìn Hoắc Vũ Hạo một cái, sau đó mới cùng muội muội và hai gã đồng bạn khác cùng nhau nhảy ra khỏi sân thi đấu. Từ đầu đến cuối đều không nói bất kỳ một câu nào nữa.

Mọi người Đường Môn bắt đầu lục đυ.c rời khỏi sân thi đấu, vẻ mặt trên mặt cũng thoải mái hơn, cho dù là như thế nào, bọn họ cũng đã chiến thắng Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện ở trước mặt dân chúng của Nhật Nguyệt đế quốc. Hẳn là từ giờ khắc này trở đi, cái tên Đường Môn này rất nhanh sẽ nổi tiếng khắp Nhật Nguyệt đế quốc. Dĩ nhiên, những chiến đội khác cũng sẽ coi trọng bọn họ hơn rất nhiều.

Vòng bảng được tiếp tục, nhưng Nhật Nguyệt chiến đội và Đường Môn chiến đội cũng đều lựa chọn lập tức rời đi. Nhóm người Đường Môn nhanh chóng về tửu điếm, không nói hai lời mà ai về phòng nấy.

Y Tiên và Vũ Hạo tiến vào trong phòng. Sau khi đóng cửa lại, Y Tiên xoay người, đối mặt với Vũ Hạo. Dưới tác dụng của ma pháp Vũ Hạo dùng để bảo trì bình tĩnh, sắc mặt của hắn thoạt trông lạnh lùng đến đáng sợ.

Nàng nhìn Vũ Hạo, há miệng định nói gì, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo tỉnh táo đến đáng sợ, bị một loại ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, thậm chí có chút cảm giác như bị xuyên thấu khiến Y Tiên không khỏi e dè.

Vũ Hạo thấy vẻ mặt của Y Tiên, đành giải trừ cái năng lực kia, nhìn Y Tiên, ánh mắt đầy vẻ bất đắc dĩ.

"Lần này muội bại lộ thực lực, đám Tà Hồn Sư kia nhất định sẽ để ý, Y Tiên."

Y Tiên nhìn hắn, cắn môi, nói: "Nhưng lúc đó quá bất ngờ. Muội biết huynh có thể cứu được Đông Nhi, nhưng việc Đông Nhi bị thương chắc chắn sẽ xảy ra. Vì vậy..."

Hoắc Vũ Hạo thở dài, không tiếp tục nói đến vấn đề này nữa.

Hắn ngừng lại, chuyển chủ đề: "Hẳn muội cũng đã nhận ra, tên Tiếu Hồng Trần kia cấp bậc thế nào rồi. Hơn nữa, lấy năng lực của hắn đối với tác dụng của hồn đạo khí, sẽ phi thường khó đối phó. Huynh hiện tại rất lo lắng sau khi Sử Lai Khắc chiến đội gặp phải bọn họ sẽ như thế nào. Lấy biểu hiện hôm nay của chúng ta, hơn nữa còn có vinh quang của Sử Lai Khắc, bọn họ tuyệt đối không thể bỏ cuộc trong trận đấu, nhất định sẽ lựa chọn liều mạng. Chuyện này cũng không phải là chuyện mà huynh muốn thấy. "

Y Tiên tiến lại gần Vũ Hạo, cúi người: "Hắn là Hồn Thánh giống muội. Hắn không có thiên phú tốt như muội lẫn Tiểu Đào tỷ, thậm chí còn chẳng bằng Thanh Trần ca, hẳn đã trả giá lớn để thành Hồn Thánh. Nếu muội không nhầm, hồn sư của học viện đó đều dùng qua một loại dược vật nào đó để đề thăng thực lực đúng không?"

Vũ Hạo thoáng gật đầu, trả lờ: "Minh Đức Đường có tiền, đương nhiên cũng sẽ không thiếu hụt tài nguyên ở khắp mọi mặt. Dùng dược vật trân quý để mạnh mẽ tạo ra một Hồn Thánh ở tuổi hai mươi cũng không phải là không thể."

Y Tiên bĩu môi, "Thật ngu ngốc, để đạt được mục tiêu nhất thời mà đánh đổi cả tương lai. Trải qua một tương lai lớn lên bằng thuốc như thế, kết quả chẳng bao giờ tốt đẹp gì."

Vũ Hạo bật cười, đương nhiên không phải ai cũng có thiên phú quái vật như vợ của hắn rồi, "Đương nhiên rồi, muội nghĩ ai cũng mạnh như mình sao? Muội nhỏ hơn hắn đến bốn tuổi, thực lực lại bằng hắn, tên Tiếu Hồng Trần đó hẳn cũng biết rồi, chỉ là huynh không biết hắn đối với chuyện này có cảm thụ như nào. Dù sao cách đây năm năm, hắn là Hồn Vương, muội cũng là Hồn Vương. Giờ đây hắn cố lắm mới thành Hồn Thánh, muội cũng là Hồn Thánh rồi, mà phải biết, hắn kiêu ngạo, tự cho mình là thiên tài số một đến độ nào."

Thanh âm Vũ Hạo mang theo vài phần kì quái. Y Tiên thấy giọng điệu của hắn có chút kì lạ, liền đưa mắt nhìn chằm chằm hắn, chăm chú quan sát.

Vũ Hạo nhìn gương mặt xinh đẹp của Y Tiên phóng đại trước mặt mình, không kìm được mà tiến lại gần, áp môi mình lên môi Mạc Y Tiên, quyến luyến một hồi mới dứt ra.

"Y Tiên, huynh đang ghen. Từ đầu đến cuối, ánh mắt của tên Tiếu Hồng Trần đó chỉ đặt trên muội." Vũ Hạo nheo mắt, tỏ vẻ bất mãn.

Y Tiến bị Vũ Hạo hôn thì đỏ bừng mặt, cúi gằm mặt lí nhí: "Muội biết."

Vũ Hạo nhướn mày, tay phải đặt lên tay vịn, chống cằm, hỏi: "Hử? Vậy là muội biết rồi sao? Thế mà hôm trước còn ở Thưởng Trà Viện ngồi cùng một bàn và trò chuyện với hắn? Thân thiết ghê nhỉ?"

Y Tiên mím môi, không nói gì. Vũ Hạo nhếch môi, nói.

" Y Tiên, huynh rất khó chịu. Muội không biết muội có mị lực đến mức nào đâu. Nếu tên Tiếu Hồng Trần đó giở trò với em khi ở Thưởng Trà Viện thì sao?" Không riêng gì tên Tiếu Hồng Trần kia mà gần như tất cả những tên nam tử từng trông thấy Y Tiên của hắn đều không thể rời mắt được!

Y Tiên đối mặt với Vũ Hạo, thấy chột dạ, đành phản bác một cách yếu ớt: "Nhưng hắn không đánh lại em."

Vũ Hạo lần nữa nhướn mày. Không thể không nói, thái độ này của Y Tiên làm hắn thấy rất hứng thú, giống như bắt nạt một con thỏ trắng nhỏ đáng yêu ngây thơ. Hắn cười gian xảo, tiếp tục bỡn cợt:"Ồ, vậy muội từng giao thủ với hắn rồi sao? Sao huynh không biết nhỉ?"

Y Tiên thấy tóc gáy mình dựng lên, quả là càng nói càng tự đào hố chôn mình mà. Nàng đứng bật dậy, chạy vụt vào trong phòng tắm, vừa đi vừa nói: "Muội... đi tắm đây."

Vũ Hạo thấy Y Tiên chạy trối chết, thoáng cười gian trá. Hắn đẩy xe lăn tiến lại chỗ tủ quần áo, lấy ra bộ váy ngủ màu trắng trong đó, lại hơi cúi người, lấy thêm vài thứ trong ngăn cuối cùng rồi gộp lại thành một cái bọc.

Hắn hướng về phía cửa phòng tắm đang đóng chặt, cười cợt: "Muội không đem quần áo vào thay, chốc định quấn khăn tắm chạy ra à?"

Bên trong phòng tắm không phát ra chút thanh âm nào mà chỉ im thin thít, Vũ Hạo đặt đống đồ lên nóc tủ gần cửa phòng tắm, nói: "Muội không nên đánh giá cao định lực của huynh, Y Tiên. Muội cứ như vậy, huynh sẽ không kìm được mà ăn muội đấy."

"Huynh... háo sắc!"Y Tiên nghe hắn nói vậy, mặt đỏ bừng, khẽ gắt.

Đông Nhi nói không sai, Y Tiên mà ở cùng với Vũ Hạo, sẽ bị đè ép đến không ngóc đầu lên được.

Vũ Hạo nhìn thấy cửa phòng tắm mở ra, một cánh tay trắng nõn thò ra tóm lấy đống quần áo rồi vội rụt lại đóng cửa cái "rầm" thì bật cười ngặt nghẽo, đẩy xe lăn ra phía cạnh giường, nhắm mắt lại vận chuyển hồn lực, bắt đầu tu luyện.
« Chương TrướcChương Tiếp »