Chương 64: Diệt Nhật Nguyệt

Lúc này, trọng tài đã vào sân đấu. Sau khi tuyên bố quy tắc thi đấu của vòng bảng, cuối cùng nói: "Trận đầu tiên của bảng A, Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện chiến đội đấu với Đường Môn. Đội viên dự thi của hai bên tiến vào khu đợi chiến. Đội viên đầu tiên của hai bên lên sân thi đấu."

Trừ Hoắc Vũ Hạo, tất cả đội viên dự thi của hai bên đều đồng thời đứng lên, ánh mắt va chạm lẫn nhau, nhất thời bắn ra tia lửa mãnh liệt, mà Hoắc Vũ Hạo vẫn lim dim hai mắt, giống như đã thật sự ngủ thϊếp đi vậy.

Bên phía của Nhật Nguyệt chiến đội, Tiếu Hồng Trần vẫy vẫy một gã thanh niên, tên thanh niên đó lập tức phóng người lên sân thi đấu. Người này thân hình cao lớn, bả vai hết sức rộng. Ánh mắt bình thản khiến cho người ta cảm thấy hết sức tỉnh táo, cũng có thể coi là có tướng mạo anh tuấn. Hai tay của hắn rất lớn, mười ngón tay rất dài. Ở trong trận đấu, nó làm cho người ta có một loại cảm giác thực lực của hắn không hề tầm thường. Bên phía Đường Môn, Y Tiên nhẹ nhàng vỗ tay phải của Hoắc Vũ Hạo, cũng đứng lên từ chỗ mình đang ngồi, chỉ vào Đông Nhi.

Hoắc Vũ Hạo rốt cục cũng mở hai mắt ra. Ánh mắt của hắn lạnh như băng, thậm chí có thể dùng từ lãnh khốc để hình dung, hướng Vương Đông Nhi khe khẽ gật đầu nhưng không có dặn dò gì cả.

Mũi chân của Vương Đông Nhi điểm xuống đất, nhẹ nhàng bay lên sân thi đấu. Sau khi nàng đã vào sân thi đấu, vòng bảo hộ chung quanh sân thi đấu trong nháy mắt bay lên, ngăn cách bọn họ với thế giới bên ngoài.

Vương Đông Nhi và tên thanh niên của Nhật Nguyệt chiến đội cũng đã đi tới giữa sân thi đấu. Trọng tài nhìn hai bên một chút, trầm giọng hô: "Đây là trận đầu của vòng bảng, các ngươi cẩn thận một chút, dốc hết sức không đánh cho đối thủ tàn phế. Một khi ta đoán được kết quả thắng bại, lập tức sẽ tách các ngươi ra. Ai cũng không được tiếp tục công kích, nếu không, sẽ bị phán thua, hiểu chưa?"

Giai đoạn vòng loại thực sự đã chết quá nhiều người, ban tổ chức đại tái cũng chịu áp lực không nhỏ, nên yêu cầu đối với trọng tài cũng đã nghiêm khắc hơn rất nhiều.

Không khác so với kết quả bên Đường Môn định ban đầu, Thời Hưng - tên đối chiến với Đông Nhi chết trận, mà lại chết không minh bạch. Đám Nhật Nguyệt học viện nhìn chằm chằm Vương Đông Nhi, như hận không thể róc xương uống máu nàng.

Trận thứ hai là một gã thanh niên cường tráng, kẻ đó nhìn qua thì thấy giống như là một cái vật thể hình vuông. Thân thể của hắn rất rộng, nhưng chỉ cao chừng một thước sáu, cánh tay tráng kiện còn thô hơn so với bắp đùi của rất nhiều người. tóc đầu đinh , tản ra hơi thở rất mạnh, hai mắt dường như muốn phun ra lửa vậy.

Kết quả trận đấu đương nhiên cũng như bên Đường Môn đã dự trù, Vương Đông Nhi giành chiến thắng, nhưng tên Chu Hưng Hạo đó ngay khi mà trọng tài tuyên bố Đường Môn thắng lại giở trò.

"Ta còn chưa thua, đi chết đi!"

Chu Hưng Hạo điên cuồng hét lớn một tiếng, chợt ngửa người ra sau, lộ ra tám khẩu pháo màu bạc nơi ngực và bụng của mình. Ngay sau đó, tám đạo xạ tuyến đã bắn về hướng của Vương Đông Nhi.

Vương Đông Nhi đang quay lưng với hắn, nàng cũng ngàn vạn lần không nghĩ tới, dưới tình huống trọng tài đã quyết định kết thúc trận đấu, Chu Hưng Hạo lại vẫn phát ra công kích hướng về phía mình, hơn nữa trọng tài cũng không ngăn lại. Thực tế thì lần này trọng tài không có thiên vị, hắn cũng không nghĩ tới Chu Hưng Hạo sẽ tiếp tục công kích, nhưng khi tám đạo xạ tuyến kia bay về phía Vương Đông Nhi, trong lòng hắn cũng không khỏi dâng lên một cỗ kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt.

Một đám Nhật Nguyệt Đế Quốc nông cạn và kinh tởm.

"Cẩn thận!"

Thanh âm lạnh như băng của Hoắc Vũ Hạo chợt vang lên ở trong đầu Vương Đông Nhi. Đối với lời nói của Hoắc Vũ Hạo, cho tới bây giờ Vương Đông Nhi luôn tin tưởng không nghi ngờ gì cả, huống chi sau lưng còn truyền đến thanh âm điên cuồng của Chu Hưng Hạo. Nàng mạnh mẽ nằm sấp về phía trước, Hồn Hoàn thứ năm lại sáng lên lần nữa, kim quang mãnh liệt và chói lọi trong nháy mắt tràn ngập toàn thân.

Mặc dù Vương Đông Nhi né tránh rất nhanh, nhưng tốc độ của hồn đạo xạ tuyến nhanh cỡ nào cơ chứ? Đã có ba đạo quang mang định đánh vào lưng của nàng rồi!

Mạc Y Tiên đã cảm ứng được thân thể của Chu Hưng Hạo giật giật khi trọng tài tuyên bố Đường Môn thắng, vì vậy đã sớm chuẩn bị tinh thần bất cứ lúc nào.

Ngay khi ba đạo quang mang của hồn đạo xạ tuyến định tấn công Vương Đông Nhi, một cột sáng vàng kim khổng lồ đã xuất hiện chắn giữa nàng và ba đạo quang mang kia.

Mạc Y Tiên sắc mặt thâm trầm đến đáng sợ, chợt nhếch môi cười.

Quang Mang Chi Hộ tiến hoá khi nàng đạt đến Hồn Thánh, có thể phản lại một lần công kích.

Ngay khi Chu Hưng Hạo định cuồng tiếu vì cho Vương Đông Nhi không thể toàn mạng, ba đạo quang mang của hồn đạo xạ tuyến lại dội ngược về phía hắn.

Khi hắn ngửa đầu lên trời mà cười, cũng là lúc hắn chết.

Những người đang xông lên của Đường Môn, cùng với những người đang xông lên của Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện, tất cả động tác đều ngừng lại ở trong nháy mắt đó. Giống như là thời gian đã ngưng lại vậy.

Khi đám khói bụi tan đi, họ chỉ còn thấy một mình Vương Đông Nhi đang nửa quỳ trên mặt đất.

Tiếng kinh hô trong nháy mắt vang dội khắp cả sân thi đấu, trên đài chủ tịch, Kính Hồng Trần chợt đứng lên, sắc mặt xanh mét. Còn không khí kinh khủng ở trên sân thi đấu được sinh ra do lực nổ cũng khiến cho tất cả mọi người của Nhật Nguyệt chiến đội đang xông lên cũng hơi chậm lại, ngay cả Tiếu Hồng Trần cũng dừng lại một chút

Kính Hồng Trần đương nhiên có thấy được cột sáng vàng kim kia, càng thấy một màn kinh hãi thế tục vừa rồi. Tiếu Hồng Trần ngây người, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Tại sao Chu Hưng Hạo lại chết? Tại sao Vương Đông Nhi kia bình an vô sự, trong khi đáng ra nàng ta mới là người chết không toàn thây?

Sau giây phút ngắn ngủi khϊếp sợ, tất cả những người bên phía Nhật Nguyệt chiến đội cũng muốn phát điên lên. Trong lúc nhất thời, các loại hồn đạo khí đều được phóng ra, Hồn Hoàn bay lên, một cuộc hỗn chiến sắp được triển khai.

Bên phía Đường Môn cũng đồng thời hành động, Từ Tam Thạch âm trầm đứng ra, đem Vương Đông Nhi che ở phía sau. Hòa Thái Đầu ở bên cạnh hắn, một cái pháo đài khổng lồ trực tiếp bị hắn phóng ra, ánh sáng ngưng tụ trong mười sáu khẩu Gia Cát Thần Nỏ Pháo, vô số viên đạn pháo khổng lồ đã lộ ra ở ngoài miệng pháo, hơi thở kinh khủng tràn ngập trong nháy mắt, bộ dáng rõ ràng chính là bất cứ lúc nào cũng có thể bắn được. Tiêu Tiêu, Giang Nam Nam, Na Na ở hai bên của hai người bọn họ. Tất cả cũng đều phóng ra Vũ Hồn của mình.

Mà đứng trước nhất là Mạc Y Tiên.

Nàng đứng đó, sắc mặt thâm trầm hiếm thấy, đôi đồng tử lam sắc tràn đầy huyết quang, vẻ nhu hoà đã thối lui toàn bộ, giờ đây một thân sát khí như muốn đại khai sát giới.

Đôi cánh lông vũ màu đen khổng lồ đại khai, giang rộng che chở cho mọi người phía sau, uy áp kinh người đánh thẳng về phía đối thủ. Dưới tác dụng của của Đoạ Thần Nữ Chi Ám Dực, toàn bộ hồn hoàn của nàng đã được che giấu triệt để.

"Tất cả dừng tay." Một tiếng quát vang lên từ trong không trung, ngay sau đó, một đạo thân ảnh từ trên trời giáng xuống. Đó là một lão giả mặc trường bào màu xanh, thân hình rơi xuống ở ngay bên cạnh tên trọng tài kia. Chỉ thấy hắn khoát tay một cái, một màn sáng màu xanh đã bay lên đạt đến mấy trăm mét, đem hai bên hoàn toàn tách ra, ngay cả áp lực được sinh ra bởi khí thế của hai bên cũng phân ra làm hai.

Bên phía Đường Môn thần sắc của tất cả mọi người đều trở nên nghiêm nghị, nhất là Hòa Thái Đầu. Hắn là Hồn Đạo Sư, tự nhiên hiểu được lão giả trước mắt này thi triển năng lực gì, chỉ sợ đó là một loại hồn đạo khí cấp chín. Lực phòng ngự của nó cho dù là Phong Hào Đấu La cũng không dễ dàng đánh vỡ được.

Lão giả xoay người tát một cái, đã đánh tên trọng tài chủ trì trận đấu này bay ra ngoài, trực tiếp rớt khỏi sân thi đấu.

"Tất cả dừng tay, cố gắng giữ tĩnh táo. Lão phu là Trịnh Chiến, là trọng tài trưởng của kì đại tái này. Ai dám vọng động, lập tức bị loại khỏi đại tái này."

Khóe miệng của Tiếu Hồng Trần thoáng giật giật một chút, hắn dĩ nhiên biết Trịnh Chiến, một vị Hồn Đạo Sư cấp chín cường đại nhưng quan hệ với gia gia của mình cũng không quá tốt. Hắn chính là đại nhân vật của Đế Quốc Cung Phụng Đường. Bàn về tu vi, cho dù không bằng gia gia nhưng hắn cũng không kém hơn bao nhiêu. Hơn nữa Trịnh Chiến này đặc biệt chuyên sâu về phòng ngự hồn đạo khí, được xưng là Bất Phá Vương. Phong hào của hắn chính là Bất Phá: Bất Phá Đấu La Trịnh Chiến.

Tiếu Hồng Trần giơ tay lên, mọi người của Nhật Nguyệt chiến đội lúc này mới chấp nhận thu lại hồn đạo khí của riêng mình, nhưng ánh mắt của mỗi người cũng đều muốn phun ra lửa.

Hắn nhìn Y Tiên đang thu lại đôi cánh lông vũ màu đen, thần sắc vô cùng khó dò. Qua bản báo cáo, hắn nhận được thông tin rất có khả năng sẽ có một Hồn Thánh của học viện Sử Lai Khắc dự thi, không ngờ người đó lại ở Đường Môn, còn là nàng.

Qua áp lực mà hắn cảm nhận được, Mạc Y Tiên đúng là Hồn Thánh. Hắn trả giá quá nhiều, khó khăn lắm mới được như hiện tại, mà giờ...

Giang Nam Nam lại gần đỡ Vương Đông Nhi, lo lắng hỏi: "Đông Nhi, ngươi sao rồi?"

Vương Đông Nhi đứng dậy rất bình thường, hệt như không có thương thế nào, "Tứ sư tỷ, ta ổn. May có Quang Mang Chi Hộ của Y Tiên xông đến kịp thời."

"Trịnh trọng tài trưởng, chúng ta cần một lời giải thích." Thanh âm lạnh như băng truyền đến từ phía sau mọi người của Đường Môn, chỉ thấy Kiếm Si Quý Tuyệt Trần đẩy xe lăn của Hoắc Vũ Hạo, Kinh Tử Yên và Nam Thu Thu che ở hai bên cùng lên sân thi đấu.

Tất cả người của Đường Môn đều tránh ra hai bên, để cho Hoắc Vũ Hạo đi tới phía trước nhất, đứng ngay bên cạnh Mạc Y Tiên. Lúc này, ánh mắt lạnh như băng của hắn phảng phất có thể đông lại tất cả thế gian này vậy. Hoắc Vũ Hạo lẳng lặng nhìn thân là Phong Hào Đấu La, đồng thời cũng là Hồn Đạo Sư cấp chín Trịnh Chiến, vậy mà ở trên phương diện khí thế lại chẳng kém hơn chút nào.

Trịnh Chiến trầm giọng, "Mới vừa rồi hết thảy lão phu đều thấy rõ. Sự cố hoàn toàn bởi vì trọng tài. Lão phu đã tước đoạt tư cách trọng tài của hắn, trọng tài của trận đấu này, sẽ do lão phu hoàn thành."

Y Tiên nhìn hắn, nở nụ cười nhạt, đạm nhiên lên tiếng: "Đây không phải lời giải thích chúng ta cần, thưa Trịnh trọng tài trưởng."

Không để Trịnh Chiến đáp lời, nàng đã lên tiếng nói tiếp, "Sau khi đã tuyên bố kết quả trận đấu, Chu Hưng Hạo công kích đội viên Đường Môn, Vương Đông Nhi. Đã có lý do đáng phải chết. Chết là đáng. Nhưng hắn đã trả giá bằng sinh mạng của mình. Chuyện này, coi như đã thanh toán xong đi. Ta quyết định, Đường Môn tuyển thủ Vương Đông có thể nghỉ ngơi một tiếng đồng hồ sau đó có thể tiếp tục dự thi. Còn về vị trọng tài kia, nhất định sẽ chịu trừng phạt thích đáng vì không làm tròn trách nhiệm."

Đứng trước Trịnh Chiến, Mạc Y Tiên không hề run sợ, thậm chí còn phát ra khí trường mạnh mẽ để thị uy, áp bức lại chính Trịnh Chiến.

Mà điều bất ngờ hơn là khí thế của nàng vậy mà cũng khủng khϊếp không thua kém Bất Phá Đấu La!