Mạc Y Tiên sáng hôm sau dậy rất sớm, rửa mặt đánh răng sạch sẽ. Sau đó, nàng mặc y phục chỉnh tề rồi bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, không để ảnh hưởng đến Vũ Hạo đang ngủ.
Nàng có một thói quen, đó là uống trà buổi sáng. Vừa hay Minh Duyệt tửu điếm lại có một khu vực gọi là Thưởng Trà Viện, trà tuyệt đối là đỉnh cấp.
Mạc Y Tiên chậm rãi bước đến đó. Tâm tình nàng tốt hơn rất nhiều, toàn thân toát ra vẻ thanh tân ngọt ngào, y phục không quá rườm rà khiến nàng thêm vài phần thanh khiết.
Thưởng Trà Viện được trang trí rất đẹp mắt, thiên hướng kiểu nhẹ nhàng cùng vài phần cổ kính, hoa văn chủ yếu là cây trúc cùng hoa lan.
Cửa giấy đã được mở ra sẵn, nàng chậm chạp bước vào, hương thơm nhàn nhạt của quả lê chậm chạp vờn quang đầu mũi. Nơi này hôm nào cũng đổi một loại hương khí khác nhau, đều là các loại hoa quả. Hôm qua còn là hương cam.
Nhưng cá nhân nàng thích hương táo và hương lê nhất, có lẽ khi nào nên tính đến việc tìm chút hương liệu mùi lê về.
Hoặc có thể tự điều chế, chưng cất cũng không phải ý tồi.
Những người đến đây đều là thuộc tầng lớp cao quý, tuyệt đối thể hiện phong thái cao trang của quý tộc, không khí cổ kính vì vậy mà càng tăng cao.
Mạc Y Tiên chọn ngồi ghế quen thuộc ở giữa căn phòng, chỉ đáng tiếc ở nơi đó đã có người ngồi.
Chỗ ngồi ưa thích bị người ta chiếm mất, nàng đành ngồi ghế bên cạnh.
Dường như cảm thấy có người nhìn mình, người chiếm chỗ của Y Tiên ngẩng đầu lên.
Đó là một thiếu niên tương đối soái khí, mái tóc trắng cắt gọn, thêm vài đôi mắt dị sắc khiến ngũ quan của hắn càng thêm tuấn tú. Dung mạo như vậy, nói là sánh ngang với Vương Đông Nhi bản nam thì cũng không ngoa.
Nhưng mà đây đúng là người quen. Tuy có vài năm không gặp, biến hoá lớn nhưng vẫn đủ để nàng nhận ra. Y Tiên nhìn là biết hắn là ai, đôi mắt hai màu của hắn vẫn thật khiến người ta phải khắc sâu ấn tượng trong lòng.
"Mạc Y Tiên?" Thiếu niên kinh ngạc hỏi, Y Tiên lễ phép gật đầu, nói, "Đã lâu không gặp, Tiếu Hồng Trần."
Gương mặt của Tiếu Hồng Trần hiện lên vài phần hào hứng, "Nếu ngươi không ngại, ngươi có thể ngồi ở đây."
Ngươi nói như vậy, ta còn từ chối được sao? Nếu vậy cũng quá thất lễ rồi. Y Tiên không có biện pháp, đành ngồi xuống ghế đối diện hắn, nói: "Vậy ta không khách khí."
Ánh mắt của Tiếu Hồng Trần hiện lên vài phần hài lòng. Chốc sau, trà hoa cúc của Mạc Y Tiên cũng đã đưa đến. Hương hoa cúc nhàn nhạt bốc lên trong không khí, khiến người ta không khỏi thấy thoải mái.
"Ta còn tưởng ngươi không tham gia, vì ta không thấy ngươi ở đội ngũ chính thức lẫn dự bị của Sử Lai Khắc."
Không thể không nói, hắn trò chuyện như vậy vẫn xem như là tương đối gần gũi, dù cho Y Tiên cho rằng mình chẳng quen biết hắn mấy.
Biết thì biết, chứ không quen.
"Ta tham dự một chiến đội khác, dĩ nhiên không có ở Sử Lai Khắc." Y Tiên nhấp một ngụm trà, cũng không có trò chuyện vòng vo mà nói thẳng.
Tiếu Hồng Trần gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ. Thảo nào hắn tuyệt không thấy nàng đây, dù cho có cố ý đứng đợi ở hành lang nhiều lần.
Khi còn học tại Sử Lai Khắc làm trao đổi sinh một thời gian, hắn chỉ biết nàng đã mất tích, khi kỳ trao đổi sinh sắp kết thúc mới tình cờ trông thấy từ xa, nhưng hắn không nghĩ rằng bao lần cầu mà không được, cuối cùng lần này ngẫu nhiên đến đây thưởng trà sáng sớm lại gặp được nàng.
Cuộc trò chuyện giữa Tiếu Hồng Trần và Mạc Y Tiên dần đi vào bế tắc. Hắn chọn lựa hồi lâu mới tìm được chủ đề nói chuyện với Y Tiên, nhưng Y Tiên cũng chỉ hỏi câu nào đáp câu ấy, vì vậy không khí giữa họ ngày càng trở nên khó xử.
Y Tiên uống trà xong, cũng không còn gì lưu luyến ở chỗ này nữa, khách khí cáo biệt rồi rời đi.
Nhìn theo bóng lưng mềm mại của Y Tiên chậm rãi đạp bước mà đi, Tiếu Hồng Trần ảo não thở dài.
Từ khi hình ảnh cô gái ảo hoá trong trận chung kết Đấu Hồn Đại Tái lần trước, trong đầu hắn đã khắc sâu hình ảnh một cô gái xinh đẹp như thiên tiên, nhảy múa nhẹ nhàng, từng ánh mắt từng nụ cười đều mê người đến đáng sợ.
Không biết từ khi nào, cô gái ấy đã in sâu vào trong tâm trí hắn.
Đáng tiếc, cơ hội gặp lại bất ngờ này không khiến hắn có thời gian trò chuyện nhiều hơn với người đẹp. Sự lạnh lùng cao ngạo, chẳng phải hồn sư sở hữu vũ hồn băng hệ mà hắn lại cảm nhận được hàn khí lạnh lẽo nhàn nhạt phát ra.
Chẳng lẽ nữ thần của hắn căm ghét hắn đến vậy sao? Hắn cũng không biết nữa. Nhưng qua năm năm, nàng càng trở nên xinh đẹp hơn, trổ mã từ một cô bé 11 tuổi xinh xắn khả ái thành một thiếu nữ 16 kiều diễm mê người.
Mạc Y Tiên nhanh chóng trở về phòng nghỉ, dù sao sắp chiến đấu, nàng đem những việc linh tinh này ném hết ra sau đầu.
Sau khi toàn bộ đại lục thanh niên cao cấp Hồn Sư tinh anh đại tái tiến vào vòng hai, các trận đấu càng kịch liệt hơn. Còn lại tám mươi bốn đội ngũ tranh giành với nhau. Trải qua những trận đấu trong ngày đầu tiên, đã có hai mươi mốt đội ngũ thuận lợi vào vòng trong. Mà chỉ cần qua được vòng này, cũng có nghĩa bọn họ đã bước một chân vào giai đoạn thi đấu vòng tròn.
Bởi vì sau vòng này sẽ chỉ còn bốn mươi hai chiến đội. Vòng tiếp theo mặc dù vẫn còn là vòng loại. Nhưng trừ hai mươi mốt đội ngũ chiến thắng có thể trực tiếp vào vòng sau, hai mươi mốt đội ngũ còn lại sẽ lấy phương thức so điểm số, quyết định ra mười một đội ngũ tiến vào giai đoạn thi đấu vòng tròn. Tiến vào giai đoạn thi đấu vòng tròn, đối với một vài đội ngũ cũng đã là vinh dự tương đối cao rồi.
Ăn xong cơm trưa, nghỉ ngơi một lát, mắt thấy thời gian đã gần đến, lúc này mọi người của Đường Môn mới lên đường, đi tới sân thi đấu. Khu nghỉ ngơi rõ ràng vắng lặng hơn rất nhiều, không còn cảm giác chật chội nữa. Nhưng số lượng người xem chỉ có tăng không có giảm. Mấy trận đấu kịch liệt mấy ngày nay khiến cho bọn họ nhìn đã con mắt.
Ngày hôm qua Hoắc Vũ Hạo đã quyết định chiến thuật, tự nhiên hôm nay cũng không còn gì để nói nữa. Ở trong khu nghỉ ngơi dành cho khách quý, sự chú ý của hắn cũng đặt ở mấy đội ngũ mà hắn chú ý nhất. nằm ngoài dự kiến của hắn chính là mãi đến hiện tại, hắn cũng không thể hoàn toàn xác định, rốt cục đội ngũ nào mới là đại biểu Bản Thể Tông.
Hôm nay Thánh Linh Tông không có tới đây, bọn họ thi đấu vào buổi sáng, đã thuận lợi vào vòng trong. Quá trình thi đấu mọi người của Đường Môn mặc dù không thấy được, nhưng có thể đoán được, nhất định sẽ không quá dài.
Ngược lại Sử Lai Khắc học viện đại biểu đội dù đã thuận lợi qua vòng, nhưng chiều hôm nay toàn bộ đội viên lại đến khu nghỉ ngơi dành cho khách quý để xem chiến. Không nghi ngờ chút nào, bọn họ tới vì trận đấu của Đường Môn.
Trận đấu buổi chiều tiến hành đến trận thứ năm, rốt cục đến phiên Đường Môn xuất chiến.
"Đường Môn đấu với Thiết Kiếm Môn. Hai bên đội viên tiến vào khu đợi chiến. Đội viên dự thi trận đầu lên đài."
Theo tiếng gọi của trọng tài, mọi người của Đường Môn rối rít đứng dậy, Y Tiên đẩy Hoắc Vũ Hạo đi ở đằng trước, cùng các đồng bạn cùng nhau tiến vào trong khu đợi chiến.
Trong trận đấu lúc trước, mặc dù ở vòng thứ nhất coi như Hoắc Vũ Hạo một thắng bảy nhưng Đường Môn vẫn không có tiếng tăm gì, cũng không được chú ý nhiều. Ấn tượng khắc sâu nhất của dân chúng của Nhật Nguyệt đế quốc đối với Đường Môn chỉ là Hoắc Vũ Hạo. Vì căn bản tính đến hiện tại cũng chỉ có mình hắn lên sàn, còn là người tàn tật.
Đối với Đường Môn, cái tên Thiết Kiếm Môn này hết sức xa lạ, nhưng có thể qua được vòng một, tất nhiên cũng có chỗ hơn người.
Lên thi đấu bên phía Thiết Kiếm Môn là một thiếu nữ vóc người thon dài, tướng mạo thanh tú, tóc dài màu đen xõa ở sau đầu, trong sự ôn nhu không mất vẻ hào sảng.
Họ không gặp nhiều khó khăn gì, thuận lợi đi qua. Phương thức chiến đấu của Từ Tam Thạch làm cho người ta có cảm giác rất đơn giản và chất phác, không có quá nhiều hoa chiêu, nhưng đem tấm thuẫn vận dụng đến mức xuất thần nhập hóa. Mấy hồn kỹ thì linh hoạt đa dạng, người khác nhìn thấy, dường như hắn đem một cái hồn kĩ sử dụng ba cách khác nhau. Ai nấy đều thấy được, hắn tuyệt đối không dùng toàn lực.
Bất quá, đánh xong trận thứ hai, dựa theo ước định lúc trước, Từ Tam Thạch nhận thua, xuống đài. Nhường trận thi đấu thứ ba cho đồng bạn.
Dường như thực lực của Thiết Kiếm Môn chủ yếu tập trung ở trên người Vương Trình Tích, những trận đấu sau đó, đối với Đường Môn mà nói, giống như là chém dưa thái rau vậy, căn bản không gặp phải chống cự gì. Về phần đoàn chiến, càng là thắng lợi áp đảo.
Trong đó, Hòa Thái Đầu, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi, Bối Bối bốn người, căn bản không có xuất thủ, càng không nói đến Y Tiên - lá bài tẩy của đội.
Từ Tam Thạch mang theo Giang Nam Nam, Tiêu Tiêu và Na Na giải quyết trận đấu. Tranh tài kết thúc, Đường Môn tiến vào vòng thứ ba. Thiết Kiếm Môn bị loại.
Liên tục hai vòng, Đường Môn cũng không có gặp qua đối thủ quá mạnh, chỉ cần qua được vòng tiếp theo, bọn họ đã tiến vào giai đoạn thi đấu vòng tròn.
Đêm hôm đó, Na Na mang theo tin tức nàng ta thu thập về một cuộc đại tái khác ở chợ đen cho Y Tiên và Vũ Hạo. Yêu cầu tham gia rất đơn giản, tuổi không quá ba mươi, tự tin chính bản thân mình có năng lực đoạt được tư cách dự thi, chỉ cần nộp một trăm kim hồn tệ lệ phí là được. Dự thi đều là Hồn Đạo Sư, là đoàn thể có quyền thế nhất ở Nhật Nguyệt đế quốc.
Y Tiên không tham gia, vì nàng không phải Hồn Đạo Sư. Đây sẽ là cơ hội tốt để Vũ Hạo và Hoà Thái Đầu có thể va chạm nhiều với những Hồn Đạo Sư khác hơn.