Chương 59: Gặp Lại Đường Nhã

"Vũ Hạo, huynh ốm à?"

Y Tiên lo lắng hỏi. Mặt Hoắc Vũ Hạo giờ này đang đỏ bừng, nàng đưa tay lên sờ trán hắn, kì lạ, không hề nóng.

Hoắc Vũ Hạo không ngừng ho khan, cố gắng che giấu điệu bộ lúng túng của mình. Được rồi, máu sói trong người hắn có vẻ hơi kích động khi nghe Bối Bối và Từ Tam Thạch cãi nhau về hình thể của cô gái tiếp tân ban nãy.

Hắn nhìn Mạc Y Tiên, vẫn thuận mắt hơn hẳn.

Còn Vương - không thân thiện - Đông Nhi đứng bên cạnh thì tốt nhất không nên xăm soi, nếu không muốn Thanh Trần ác bá đó lột da.

Thanh Trần quả là một tên vừa dở hơi vừa cứng đầu, và cái chấp niệm đáng sợ mang tên Vương Đông Nhi của hắn nữa. Đắc tội kẻ dở hơi đó sẽ là điều ngu dại nhất mà hắn từng làm trong đời.

Mấy cái thủ tục các thứ rất lằng nhằng, vần cho đám người bọn họ mệt đứt hơi, nhưng khi họ bắt đầu tiến hành thể trắc, người quen lâu lắm chưa gặp lại đã xuất hiện.

Trong góc phòng thể trắc, một thiếu nữ đang đứng đó, vóc người thon dài, nàng vẫn tuyệt mỹ, nhìn qua cao lớn hơn một chút so với mấy năm trước, nhưng trên khuôn mặt đẹp lại có vẻ tái nhợt, một đôi mắt to trước đây hết sức linh động dường như biến sắc, trong đồng tử xinh đẹp có nhiều hơn một màu ám lam sắc, đứng ở nơi đó giống như là sáp nhập vào trong bóng tối, hoà làm một với khoảng hắc ám đó vậy.

Đúng vậy, nàng là Đường Nhã, so sánh với lúc mất tích mấy vào năm trước, dáng ngoài của Đường Nhã biến hóa cũng không quá lớn.

Bối Bối theo hướng chỉ của Hoắc Vũ Hạo, nhìn thấy Tiểu Nhã. Hắn lập tức ngây ra, miệng há hốc, nói không thành lời, "Tiểu Nhã, Tiểu Nhã..."

Qua ngần ấy năm, hắn truy tìm Đường Nhã thế nào, không ai thấu hiểu bằng những người đang có mặt ở đây. Bọn họ ngàn vạn lần không nghĩ tới, sẽ ở toàn bộ đại lục thanh niên Hồn Sư tinh anh đại tái lần này, bên trong phòng thể trắc thấy nàng.

Tiểu Nhã, nàng biết không, ước mơ gây dựng lại Đường Môn của nàng đã thành hiện thực rồi!

Ánh mắt của Đường Nhã cũng nhìn sáng bên này, đầu tiên nàng thấy được Hoắc Vũ Hạo ngồi ở trên xe lăn, sau đó thấy được Bối Bối. Nàng tựa hồ có chút thất thần, đứng ở nơi đó cũng không nhúc nhích. Làm cho người ta có cảm giác giống như là mất đi linh hồn vậy. Ngay lúc này, Bối Bối lập tức giống như là một ngọn gió, nhanh như cắt xông về phía Đường Nhã.

Trong nháy mắt tiếp theo, hắn đã đến trước mặt Đường Nhã, hai tay dùng sức nắm chặt bả vai của nàng, rung giọng nói, "Tiểu Nhã, muội những năm này rốt cục muội đã đi đâu vậy?"

Đường Nhã bị hắn nắm chặt, cả người vẫn như cũ có chút dại ra, tùy ý hắn đung đưa thân thể mềm mại của mình. Ngay lúc này, Hoắc Vũ Hạo đột nhiên cảm thấy có một chút không đúng, lớn tiếng quát: "Đại sư huynh, cẩn thận!"

Bối Bối nghe được thanh âm của Hoắc Vũ Hạo, nếu như đổi lại là lúc bình thường, trước tiên hắn nhất định sẽ chú ý xung quanh hết thảy hơn nữa cẩn thận phòng ngực nhưng vào giờ phút này, tâm tình của hắn ba động thật sự quá kịch liệt.

Năm năm tư niệm tràn đầy ở trong mỗi một góc nhỏ trong lòng hắn, rốt cục đã gặp lại người hắn yêu, hắn còn lo lắng gì nữa chứ?

Mà lúc này đây, Đường Nhã rốt cục cũng có phản ứng, hai tay của nàng giơ lên, đặt tại ngực của Bối Bối, giống như là khước từ sự cầm nắm của hắn đối với mình. Nhưng sau một khắc, nàng đột nhiên ngẩng đầu, tròng mắt ám lam sắc chợt sáng lên.

Bối Bối ngây dại, hắn chỉ cảm giác như mình nhìn thấy là hai cái vực sâu không thấy đáy. Ánh mắt lập tức bị hấp dẫn. Tiếp theo trong nháy mắt, chỗ ngực chợt truyền đến một cổ lực lượng cường đại không thể chống đỡ, nhất thời cả người hắn giống như một con diều đứt dây bay ra ngoài.

Máu đỏ tươi từ trong miệng của Bối Bối điên cuồng bắn ra, trên khắp người hắn cũng tràn ngập một tầng quang mang ám lam sắc, điên cuồng cắn nuốt sinh mệnh lực của hắn.

Ngay khi Hoắc Vũ Hạo hô lên câu đại sư huynh cẩn thận, Sử Lai Khắc Thất Quái những người khác cũng không đứng yên. Từ Tam Thạch là người thứ hai xông ra ngoài, đừng thấy bình thường hắn cùng Bối Bối đấu võ mồm với nhau mỗi ngày, nhưng trên thực tế tình cảm giống như huynh đệ ruột. Một bước lao ra, đồng thời vũ hồn cũng phóng thích ra.

Mạc Y Tiên ở trong Thánh Linh Giáo bao nhiêu lâu? Khí tức đặc biệt này của Đường Nhã làm sao nàng không nhận ra? Thảo nào ngay từ đầu, nàng đã thấy ánh mắt kia thật kì dị.

Nàng lập tức có phản ứng, còn tiến lên trước cả Từ Tam Thạch, trước khi Vũ Hạo lên tiếng. Nàng đạp Quỷ Ảnh Mê Tung, lại dùng Tam Thứ Thuấn Di tiến đến trước mặt Bối Bối và Đường Nhã, phóng thích Tinh Linh Vũ Hồn.

Không phải Vĩnh Hằng Chi Ám, không một thứ tà ác nào có thể xâm phạm đến Thần Quang! Đường Nhã bị bức lui về sau, ôm ngực phun một búng máu.

Đáng tiếc, Đường Nhã xuất thủ thật sự quá đột ngột. Huyền Minh Trí Hoán của Từ Tam Thạch vẫn chậm một bước, không thể trợ thủ.

Mắt thấy Bối Bối bị đánh bay ra ngoài, hắn vội vàng nhảy lên cao, một tay đón lấy Bối Bối. Quang mang đen nhánh trên người trong nháy mắt lan tràn toàn thân Bối Bối, đối kháng những quang mang ám lam sắc đang xâm nhập vào thân thể của Bối Bối.

Hồn lực của hai bên mới vừa tiếp xúc, sắc mặt của Từ Tam Thạch cũng hơi đổi. Hồn lực thật cường đại.

Hồn lực của Tiểu Nhã lưu ở trên người Bối Bối rất dày, lại còn có một cỗ thực lực lượng mạnh mẽ vô cùng. Lấy tu vi của Từ Tam Thạch đi đối kháng, một chút tiện nghi cũng không chiếm được. May mà tu vi của Bối Bối cũng không thấp, sau khi bị công kích hồn lực của bản thân cũng phóng ra ngoài, mạnh mẽ chống cự lại với hồn lực đang xâm nhập vào cơ thể. Mà Đường Nhã chẳng qua chỉ đẩy mạnh một cái chứ không phải công kích. Chỉ là bộc phát ra hồn lực rót vào trong cơ thể hắn, cũng không phải đập vào l*иg ngực của hắn, vì vậy, Bối Bối mặc dù bị trọng thương, nhưng xương cốt lại không có chuyện gì.

"Tam sư huynh, ta giúp Đại sư huynh." Mạc Y Tiên trầm giọng, liếc nhìn Đường Nhã, trong lòng rối rắm. Mà Đường Nhã nhìn thấy Mạc Y Tiên, gương mặt hiện lên vẻ kích động, giống như một kẻ chết đuối vớ được cọc.

Bối Bối sắc mặt tái nhợt, máu tươi chảy đầy miệng và mũi, Một kích kia của Đường Nhã, không chỉ là đánh trọng thương thân thể của hắn, cũng gần như đánh nát tim của hắn. Hắn chẳng bao giờ nghĩ tới, năm năm không gặp, mới vừa gặp mặt lại, đây lại là quà gặp lại mà người hắn yêu dành cho hắn.

Mạc Y Tiên thay Từ Tam Thạch đỡ Bối Bối. Sắc mặt hắn rất kém, Mạc Y Tiên truyền hồn lực cùng Thần Quang của chính mình vào, sắc mặt hắn dùng tốc độ bằng mắt thường nhìn thấy dần trở nên hồng hào trở lại.

"Tiểu Nhã, ngươi điên rồi à?"

Từ Tam Thạch nhìn Đường Nhã, khó tin thốt.

Cũng ngay lúc này, mấy tên hắc y nhân đi tới trước mặt Đường Nhã, trong đó có một gã lão giả nhìn về hướng mọi người Đường Môn. Thấy người này, Hoắc Vũ Hạo chợt chấn động, sắc mặt cũng trở nên khó nhìn một chút. Tên lão giả này hắn cũng biết, bởi vì, vào mấy tháng trước, hắn đã từng hóa thành người chặn đường, chặn lại ở trên con đường Hoắc Vũ Hạo trở về học viện Sử Lai Khắc.

Trương Bằng, phong hào Hạt Hổ, gọi là Hạt Hổ Đấu La. Hắn là một bán Tà Hồn Sư, cường giả cấp bậc Siêu Cấp Đấu La cấp 96. Khi cùng viện trưởng hệ vũ hồn Ngôn Thiểu Triết của học viện Sử Lai Khắc chiến đấu một chọi một cũng không rơi vào thế hạ phong.

Thế mà hắn lại xuất hiện ở nơi này, hơn nữa còn hiện ra ở bên cạnh Đường Nhã, vậy là ý gì? Hoắc Vũ Hạo cắn răng, nhìn phản ứng của Mạc Y Tiên hắn cũng mờ mờ đoán ra. Nhưng không thể ngờ rằng, Tiểu Nhã lão sư thành Tà Hồn Sư rồi.

Ánh mắt lạnh lùng của Hạt Hổ Đấu La Trương Bằng nhìn về hướng Đường Môn mọi người, hắn liếc mắt liền thấy được Hoắc Vũ Hạo đang ngồi ở trên xe lăn, không khỏi hơi sững sờ, hai mắt híp lại, toát ra mấy phần trầm ngâm.

Nhưng Đường Nhã lại khác, nàng không có dáng vẻ trầm ngâm như hắn mà kích động như một kẻ điên. Nàng ta chỉ vào Mạc Y Tiên, khẽ nói gì với Trương Bằng.

Hoắc Vũ Hạo không nghe được bọn họ nói gì, nhưng rõ ràng, mắt Trương Bằng đột nhiên loé lên.

"Cô bé kia, ngẩng đầu lên." Hắn nhìn về phía Mạc Y Tiên đang đỡ Bối Bối, thanh âm mang vài phần run rẩy vì phấn khích.

Y Tiên lúc này đang đưa lưng về phía họ, chỉ để lộ ra mái tóc dài màu vàng.

Mạc Y Tiên nghe hắn nói vậy, cắn môi. Nàng tắc trách quá. Nhưng rõ ràng nàng chưa từng gặp qua Đường Nhã ở Thánh Linh Giáo, kể cả tên Hạt Hổ Đấu La kia, sao họ biết mặt nàng?

Trương Bằng phát ra khí thế của Siêu Cấp Đấu La, lập tức một áp lực vô hình đánh tới nhóm người Đường Môn.

Mạc Y Tiên nhíu mày, nàng truyền Thần Quang của mình phân chia ra bên ngoài, lấy một tầng phòng hộ vô hình chống lại áp bức của Trương Bằng.

Trương Bằng giật mình, Quang nguyên tố, còn là tinh khiết đến mức khó tin! Không thể là Đại Thánh Nữ được.

Hắn và Đường Nhã cũng chỉ biết mặt Mạc Y Tiên qua ảnh, qua thông tin được Thánh Linh Giáo cung cấp, việc Mạc Y Tiên có vũ hồn Tinh Linh Thần Nữ dĩ nhiên họ không biết.

Trương Bằng lại nói gì với Đường Nhã, sắc mặt thâm trầm.

Đường Nhã tỏ vẻ thất vọng, xoay người rời đi. Những tên Hắc y nhân còn lại cũng đi theo nàng. Thậm chí ngay cả Hạt Hổ Đấu La Trương Bằng cũng vậy.

Hắn và Đường Nhã thân phận còn chưa đủ cao để tiếp xúc với nội tình của Thánh Linh giáo. Nếu như có một vài vị cao tầng của Thánh Linh giáo ở đây, họ chắc chắn sẽ nhận ra Đại Thánh Nữ Tâm Ly của họ!