Chương 11: Kết Thúc Năm Học

Không quá ngoài dự đoán, đội Hoắc Vũ Hạo thành công vượt qua vô số các đội tuyển xuất sắc khác, trở thành Quán Quân, phần thưởng là một khối hồn cốt, này là chia cho Vương Đông, dành cho Cường công hệ hồn sư, vẫn là hợp hắn nhất trong cả ba người.

Vương Đông hiếm thấy được vài phần ngại ngùng, ban đầu muốn nhất quyết chia hồn cốt cho Mạc Y Tiên, nhưng Mạc Y Tiên vẫn không ngừng từ chối, hai người cứ đưa đi đẩy lại một hồi, cuối cùng vẫn là Mạc Y Tiên nhét vào tay Vương Đông, doạ là nếu còn từ chối nữa thì ăn gậy.

Mã Tiểu Đào có đem đến cho nàng một khối hồn cốt, vừa mới tiến vào vạn năm cấp bậc, là do các vị trong Hải Thần các đầu tư. Hồn cốt khi dung hợp với các Vũ hồn khác nhau sẽ tạo thành kỹ năng khác nhau, nhưng kỹ năng này được đảm bảo rằng chắc chắn sẽ phù hợp với Hồn sư đã dung hợp nó, đây cũng là chỗ tốt nhất của Hồn cốt.

Hồn cốt trước giờ vô cùng trân quý, đãi ngộ của học viện với bọn họ quả thực không tồi. Tổng kết lại, nhóm Hoắc Vũ Hạo có được hai khối hồn cốt. Đầu tiên là Pháp Hồn Tả Tí Cốt, là một loại hồn cốt chỉ có thể có được từ một phương pháp vô cùng tàn nhẫn: trong vòng nửa canh giờ phải giết một trăm Hồn Thú cùng loại, sau đó dùng bí pháp khơi gợi linh hồn của bọn chúng, mà xác suất thành công chỉ có 10%. Nếu sử dụng trực tiếp, nó sẽ giúp biên độ của Hồn Lực tăng lên 5%.

Khối hồn cốt thứ hai của họ là một Hồn cốt chân trái tên là Không Minh Ma Báo Tả Thối Cốt. Sau khi Hồn Sư dung hợp Hồn Cốt này thì tốc độ bản thân sẽ tăng mạnh đồng thời nhận được một kỹ năng công kích bằng chân trái.

Hai mảnh hồn cốt này lần lượt đưa cho Hoắc Vũ Hạo cùng Vương Đông, mà Mạc Y Tiên lại chọn hấp thu khối hồn cốt Mã Tiểu Đào đưa.

Đó cũng là một khối hồn cốt chân trái, tên là Lưu Ly Ngọc Thố Tả Thối Cốt, lấy từ Lưu Ly Ngọc Thố vạn năm, vẫn chưa biết là hấp thu nó sẽ đem lại lợi ích gì. Nhưng Lưu Ly Ngọc Thố nổi tiếng với khả năng Tam Thứ Thuấn Di tức là thuấn di ngắn ba lần, gần giống với kĩ năng Thuấn Di của Giang Nam Nam học tỷ, khoảng cách ngắn hơn nhưng có thể lướt đi ba lần liên tiếp. Ngoài ra khối hồn cốt này còn cải thiện thân thể của hồn sư, giúp tăng lên tốc độ, hiệu quả không thể tưởng tượng được. Đối với một phụ trợ hồn sư mà nói thì họ thiếu nhất chính là khả năng tự bảo vệ chính mình, tốc độ có chút cải tiến, khả năng né tránh trong chiến đấu cũng lớn hơn. Có kĩ năng giống như Thuấn Di mà nói thì cũng chính là một cái kĩ năng bảo mệnh, vì nếu Thuấn Di cùng lúc khi đối phương sử dụng khống chế kĩ năng có thể né đi trong tích tắc.

Một năm học này kết thúc, cũng đến lúc trở về nhà rồi...

Mạc Y Tiên trong lòng vô cùng phấn khởi, được trở về nhà, đối với nàng mà nói, đây chính là chuyện hạnh phúc nhất trên đời, tuy rằng phải chia tay với Hoắc Vũ Hạo, với Vương Đông, với Tiêu Tiêu, Mã Tiểu Đào...

Hạo Hiên, Hắc thúc, Bích di... nhớ mọi người quá đi mất.

Nàng thu dọn đồ đạc, thay ra giáo phục của Sử Lai Khắc, mặc vào một bộ váy xoè hở vai màu hồng phấn, xách giỏ trúc, đội mũ cói, chọn một đôi giày đế mềm thoải mái rồi lên đường trở về nhà.

"Y Tiên, nhớ trở lại sớm." Mã Tiểu Đào ôm lấy Mạc Y Tiên vào lòng, vô cùng bá khí đe doạ. Mạc Y Tiên cười một cái rồi khẽ gật đầu, sau đó liền rời đi.

Nhưng lộ trình của nàng lại không phải là về thành Sử Lai Khắc - nhà của vị hồn sư đã thu dưỡng nàng, mà là hướng thẳng về phía Tinh Đấu đại sâm lâm mà đi.

Mạc Y Tiên xách giỏ trúc, tung tăng tiến vào bên trong, không quên thẻ ra chút khí tức thuần khiết của Tinh Linh vũ hồn. Nàng đối với Tinh Đấu đại sâm lâm dường như cực kỳ quen thuộc, vì nàng cứ vậy mà phăng phăng tiến về phía trước, không dừng lại một chút nào.

Mà điều khiến người ta kinh hãi là, tất cả những hồn thú xung quanh thấy Mạc Y Tiên đều vui vẻ nhảy lên, tựa như đang hào hứng đón tiếp chủ nhân của bọn chúng trở lại. Ban đầu là mười năm hồn thú, rồi trăm năm, ngàn năm, thậm chí có vài đầu vạn năm hồn thú cũng tránh ra nhường đường cho Mạc Y Tiên.

Mạc Y Tiên ngó ngó xung quanh, dẩu môi, sao không thấy ai đến đưa nàng vào trong vậy? Nàng hít một hơi, thanh âm kì dị cao vυ"t cất lên, vang động một mảnh rừng.

Trong nháy mắt, hàng lá cây hai bên bắt đầu rung động, phát ra tiếng xào xạc. Từ trong bụi lá, một con sói trắng muốt bước ra, ước chừng phải to ít nhất gấp ba Mạc Y Tiên. Toàn thân nó trắng như tuyết, nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy có phảng phất vài tia lục quang mang. Đôi mắt màu trắng to tròn của nó trợn trừng nhìn Mạc Y Tiên, sau đó bốn chân trắng muốt khẽ động, thoắt cái thân mình đã lắc lư xuất hiện trước mặt Mạc Y Tiên.

Nếu có một kẻ nào khác xuất hiện ở đây nhất định sẽ kinh hãi vô cùng, vì đầu hồn thú đứng trước Mạc Y Tiên hiện tại, dựa vào sắc lông, tốc độ cùng kích thước, đúng là một đầu Phong Ôn Lang ít nhất đã có sáu vạn năm tu vi, nó tuy không có hoa văn kim sắc trên đầu, không phải Phong Ôn Lang Vương, nhưng sáu vạn năm tu vi thì cũng phải là một đầu cốt cán trong bầy.

Mạc Y Tiên thấy nó, hai mắt sáng rực lên, bổ nhào ôm lấy Phong Ôn Lang, thấp giọng nỉ non: "Thanh Phong..."

Hồn thú tu vi càng cao, trí tuệ càng phát triển, tuy vạn năm cấp bậc chưa thể nói chuyện với con người, nhưng cũng hiểu được ngôn ngữ của con người. Phong Ôn Lang tuỳ ý để cho nàng ôm, rõ ràng là trong hai con ngươi của nó lộ ra vài phần vui vẻ. Mạc Y Tiên vuốt ve bộ lông trắng muốt mềm như nhung của Phong Ôn Lang, khẽ nói: "Đưa ta đi gặp mọi người, nhé."

Phong Ôn Lang gật đầu, nằm rạp xuống để cho Mạc Y Tiên trèo lên, sau khi Mạc Y Tiên ngồi vững, nó mới đứng lên, sau đó dùng tốc độ như xé gió lao vυ"t đi. Mạc Y Tiên nghe tiếng gió tạt bên hai tai, gương mặt nhỏ nhắn hiện ra vài phần thoả mãn. Về nhà, cảm giác thật quá tốt đi.

Chẳng mấy chốc, Phong Ôn Lang đã dừng lại trước một lùm cây, Mạc Y Tiên trèo xuống, thuận tiện xoa đầu cùng chào tạm biệt nó. Phong Ôn Lang thấy nàng vạch bụi cây ra rồi bước vào trong rồi mới chịu rời đi.

"Tiên Tiên!" Một thanh âm non nớt từ đâu vang lên, Mạc Y Tiên chưa kịp phản ứng thì đã bị một cái gì lao đến làm ngã bổ nhào ra mặt đất.

Nàng nhìn một đầu tóc vàng mượt như ánh nắng của người đang nhào đến ôm mình, khẽ cười: "Thuỵ Nhi."

Người được gọi là Thuỵ Nhi ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn, hai má phính phính, đôi mắt kim sắc không ngừng chớp chớp tỏ vẻ uỷ khuất. Tam Nhãn Kim Nghê nhìn Mạc Y Tiên, hờn dỗi lầu bầu: "Không biết đâu, Tiên Tiên rời đi lâu như vậy, thật là muốn để ta lo lắng muốn chết mà."

Mạc Y Tiên chỉ biết cười cười, không ngừng nịnh nọt cô nương hay dỗi hờn kia.

Đúng vậy, đây chính là Đế Hoàng Thuỵ Thú Tam Nhãn Kim Nghê. Bản thể của Thuỵ Nhi là một con vật thân dài chừng ba thước, vai rộng tám xích, lông vàng chói mắt, toàn thân cùng sư tử có rất nhiều điểm tương đồng.

Bốn chân của nó lại giống chân rồng, dưới chân lấp lánh ánh lửa. Miệng giống với Hồn Thú thuộc loài sư tử, phía dưới cái bờm dường như có một lớp vải mịn màu vàng. Trừ đôi mắt bình thường ra, nó còn có thêm con mắt thứ ba nữa, con mắt ấy còn dựng thẳng đứng khá kì quái ở giữa trán.

Tu vi của Thuỵ Nhi ước chừng chỉ hơn vạn năm, nhưng với Cực Hạn Chi Hoả và Cực Hạn Chi Quang và thuộc tính Tinh Thần, đây vẫn là một loài hồn thú cực kỳ khó nhằn. Điểm mạnh nhất của nó không phải là thực lực hay thuộc tính mà vì nó là Hồn Thú từ thời thượng cổ, là sinh vật tồn tại khi giới Hồn Thú còn thống trị đại lục. Khi nào Thụy Thú xuất hiện liền được tôn là Hoàng Đế.

Trên đại lục, Thụy Thú không khi nào xuất hiện cùng lúc hai con, nói cách khác, Thuỵ Nhi chính là con Thụy Thú duy nhất trên đại lục này. Dù Hồn Thú có thực lực mạnh như thế nào khi gặp nó cũng phải kính cẩn hành lễ, tuyệt đối không dám làm nó bị thương. Còn con nào được nó chọn làm thức ăn thì chỉ có thể chạy trốn mà không dám phản kháng chút nào.

Thụy Thú là đại diện cho điềm lành. Có sự tồn tại của Thụy Thú thì tốc độ tu luyện của Hồn Thú sẽ tăng lên gấp đôi, xác suất thành công khi Hồn Thú mười vạn năm vượt qua cổ bình cũng tăng lên gấp hai lần. Có vài câu thơ như này khắc hoạ lại khả năng phi thường của Thuỵ Thú.

Nơi nào có Thụy Thú

Nơi đó được che chở

Chúc phúc tối cao

Ai có thể đón nhận

May mắn phù hộ

Tương lai rộng mở.

"Người ta trong một năm này đã không ngừng cố gắng tu luyện nha."Tam Nhãn Kim Nghê hất cằm, bộ dáng rất ngạo kiều khoe khoang. Mạc Y Tiên bật cười, thuận tiện tạt nước theo mưa, "Được rồi, ta biết là ngươi rất rất rất chăm chỉ rồi."

Tam Nhãn Kim Nghê hai mắt sáng rực lên, trông vô cùng đáng nghi: "Ngươi cũng tán thành sự nỗ lực của ta một năm này. Vậy hôm nay... ta muốn ăn thỏ hầm nhé Tiên Tiên!"

Mạc Y Tiên nhún vai cười khổ, biết ngay là nha đầu này không thể không có âm mưu gì được mà.

Nàng ngồi xuống, ngả lưng nằm dài ra cỏ, tham lam hít lấy khí tức Sinh Mệnh vô cùng nồng đậm của nơi này. Tam Nhãn Kim Nghê nở nụ cười, ghé mình nằm xuống bên cạnh Mạc Y Tiên, khẽ khàng lên tiếng, "Không cho Tiên Tiên đi nữa đâu. Ta ở nơi này rất chán, thức ăn cũng không ngon như Tiên Tiên nấu, càng không có ai bày trò chơi với ta."

Mạc Y Tiên nghe vậy bèn thở dài thở dài, không khỏi hồi tưởng lại những tháng ngày ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm sống qua ngày trước kia của mình.

Đối với mọi người, hay những hồn sư, Tinh Đấu đại sâm lâm chẳng qua chỉ là một khu rừng với số lượng hồn thú đông đảo, nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, tiến sâu vào trong mà không đủ thực lực, không đủ cẩn thận, thậm chí còn có thể bỏ mạng lại nơi này, làm mồi cho hồn thú. Còn đối với nàng mà nói, nơi này, vĩnh viễn là ngôi nhà tuyệt vời nhất, không gì có thể thế chỗ được.