Cái quỷ gì vậy? Thanh âm nào đang gào khóc bên tai vậy?
Hả? Xuyên qua?!!!
Nhưng cô là nữ mà? Sai lại có người kêu cô Hán Văn, gọi cô là đệ đệ?
Khoan đã, ngực của cô!!! Vẫn còn vẫn còn, trời ạ, may quá, bộ ngực ngoại cỡ của cô vẫn còn.
Bên tai còn có người khóc lóc: Hán Văn à, tỷ có lỗi với đệ. Lúc trước mẹ quyết định làm thế cũng vì tốt cho đệ mà thôi, đệ đừng nghĩ quẩn…
Tình huống gì đây chứ?
Có điều hai chữ Hán Văn này hơi quen quen, thậm chí là quen đến nỗi mắc ói…
————————–
“Cô là ân nhân của ta, cho nên ta phải báo ân. Gả hay là chết?” Mỹ nam áo trắng phất phơ cầm kiếm chỉ vào cổ cô, mặt không chút cảm xúc, lạnh giọng hỏi.
“Hả?” Cô ngẩn ngơ nhìn chàng trai trước mặt. Đây là thái độ báo ân của ngươi đấy sao? Đây là Bạch Xà trong truyền thuyết đấy ư?
“Gả hay là chết?” Mỹ nam áo trắng phất phơ nhắc lại câu hỏi như cái máy.
“Ngươi không thấy bây giờ ta đang là nam nhi sao? Là nam nhi đó! Có gả thì cũng là ngươi gả!” Cô đang trong cơn tức giận cùng cực nên lớn tiếng quát.
“Được!” Chỉ một tiếng đơn giản, đã khiến cuộc đời cô từ đây xảy ra thay đổi long trời lở đất.
Má ơi, tên phúc hắc giả tạo kia, tránh xa ta ra được không? Cô ngửa mặt nhìn trời, nước mắt giàn giụa thét dài. Báo ân cái đầu mi, ta đổi ý được không?
Lời tác giả: Đây là câu chuyện hoàn toàn trái ngược với Bạch Xà chính truyện, nhẹ nhàng hài hước, mọi người đừng quá nghiêm túc, nghiêm túc là thôi rồi!
Nữ chính là trạch nữ, hơi ngang tàng nhưng biết thẹn thùng, có chút bỉ ổi đáng khinh.