Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đồng Nghiệp Tôi Đều Là Tiểu Động Vật

Chương 32

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhật tử đơn giản, an nhàn đến mức có chút phiêu phiêu, khiến người ta chỉ muốn nằm trên ghế bập bênh lắc lư, thích thú mà phơi cái bụng ra.

Tuy nhiên, có lẽ do no ấm sinh tình, gần đây các đồng sự ngày càng hao tổn tinh thần vì chuyện tình cảm.

Như lúc này, mọi người đang thư thái ngồi ở khu giải trí tầng hai, cùng nhau xem bộ phim mới chiếu trên màn hình trắng phía trước.

Hai nữ chính đang diễn cảnh rượt đuổi kinh điển.

La Biện vân vê mái tóc dài màu xanh nhạt của mình, chợt nói:

"Ngày xưa, mỗi lần cãi nhau, người nhà tôi vừa giận là bỏ đi bơi, tôi liền đuổi theo. Cuối cùng, tốc độ bơi của tôi được rèn luyện đến mức không ai trong đàn bơi nhanh bằng."

Các đồng sự còn lại sôi nổi thổn thức, còn Diệp Thanh Vũ ngồi bên trái giật giật tai hỏi: "Các cô đều cãi nhau ở bể bơi à?"

La Biện như đắm chìm trong hồi ức, khẽ thở dài: "Thường là ở sông, đôi khi ở hồ, tùy theo mùa thôi."

Diệp Thanh Vũ chớp mắt.

Thì ra là một đôi tình nhân thích bơi lội ngoài trời.

Chẳng bao lâu sau, hai nhân vật chính trong phim bắt đầu giằng co, chú chó con họ nuôi chung tội nghiệp bị kẹt giữa, không biết nên an ủi chủ nhân nào.

Kim Xán xem đến rơi nước mắt, mái tóc vàng óng theo tiếng nấc run rẩy: "Trước kia tôi đã lo, nếu chủ nhân có bạn đời, liệu có bắt đầu xem nhẹ tôi không."

Diệp Thanh Vũ sâu sắc chấn động.

Thì ra họ không chỉ đóng vai nhân vật, mà còn có mối quan hệ mở.

Nhìn đồng sự chân thành si mê như chó con thật sự chịu đựng sự trêu đùa của những người phụ nữ tệ bạc, Diệp Thanh Vũ cũng thấy khó chịu, lấy khăn giấy từ trong túi, đưa qua hai tờ.

Nhưng một trong hai tờ giấy đã bị nhanh tay cướp trước —

Cổ Nguyệt giật lấy, thương tâm mà hỉ mũi.

"Hai nữ chính này kéo dài ba năm vẫn chưa chia tay được, sao tình yêu của tôi lại luôn ngắn ngủi thế. Đến giờ vẫn chưa hiểu, rốt cuộc tôi kém cái con ngỗng hàng xóm kia chỗ nào."

Cô ấy u buồn nói, "Ngày mai tôi muốn lại đi kẹp con ngỗng đó."

Diệp Thanh Vũ đưa khăn giấy cho cô, tay run run.

Cổ Nguyệt luôn miệng nói "kẹp tới kẹp lui", như thể cô ấy có mỏ vậy.

Kết hợp với ảnh đại diện WeChat là cái mỏ hồng to đùng của cô ấy, lại liên tưởng đến sự cuồng nhiệt của cô với trò chơi Plants vs. Zombies —

Diệp Thanh Vũ không nhịn được nghĩ: Liệu Cổ Nguyệt có đang tưởng tượng mình là một con bồ nông không?

Thấy đồng nghiệp nhân loại cầm giấy ngẩn người, Cổ Nguyệt giật lấy tờ giấy, khịt mũi mời:

"Sao thế Diệp Thanh Vũ, cô muốn cùng tôi đi gặp con ngỗng đó không?"

"Không cần." Diệp Thanh Vũ từ chối khéo, "Tôi sợ chim."

Cổ Nguyệt sửng sốt: "Không chỉ chim nhỏ?"

"Ừm, chỉ cần là động vật có lông vũ là tôi đều rất sợ." Diệp Thanh Vũ thành thật nói.

— Nếu con mồi rơi vào trạng thái sợ hãi, xác suất bị bắt và nuốt vào sẽ tăng cao.

Cổ Nguyệt lập tức nghĩ đến điều này.

Cô ấy chớp chớp mắt, bỗng nhiên hưng phấn lên, không nhịn được muốn vỗ vỗ cánh.

Lần sau vẫn nên thử kẹp kẹp Diệp Thanh Vũ, biết đâu có thể nuốt được? Cái mỏ to của cô ấy đâu phải nặn bằng bùn.

Thấy ánh mắt Cổ Nguyệt sáng lên, nỗi buồn vì tình yêu vừa rồi biến mất không còn tăm tích, Diệp Thanh Vũ bỗng thấy lạnh sống lưng.

Lúc này bộ phim đã qua nửa, hai nữ chính lại đón nhận một cuộc xung đột — một người bị gia đình ép đi xem mắt.

"Lộc cộc lộc cộc..."

Một tiếng gầm trầm thấp vang lên từ loài động vật họ mèo lớn, thể hiện sự tức giận.

Diệp Thanh Vũ quay đầu nhìn theo tiếng động, thấy đồng nghiệp có đôi mắt xanh ngọc và mái tóc đen đang chăm chú nhìn màn hình, đầu ngón tay trắng bệch vì dùng lực, bẻ cong cả chìa khóa đang cầm trên tay.

Niệm Thu kinh ngạc nói: "Chìa khóa của cậu bị cong rồi! Đây không phải là chìa khóa nhà chủ cũ của cậu sao?"

Ô Xu cúi đầu nhìn, đồng tử co lại.

Cô nhanh chóng nắm chặt chìa khóa trong lòng bàn tay, hừ lạnh một tiếng không chút bận tâm:

"Cong thì cong, dù sao tôi cũng định vứt đi, chỉ là chưa tìm được thùng rác thích hợp."

La Biện nói: "Hiện nay tiệm sửa chìa khóa hiếm lắm, lần trước tôi lái xe ba bánh ra chợ, hình như thấy một tiệm ở gần đó..."

Ô Xu lập tức quay đầu nhìn cô, đôi mắt xanh ngọc sâu thẳm: "Ở đâu?"

La Biện nhướng mày: "Ơ, không phải nói muốn vứt sao, còn sửa làm gì?"

Ánh mắt Ô Xu bỗng trở nên cực kỳ hung hăng, cổ họng cũng phát ra tiếng gầm gừ nguy hiểm, nhìn chằm chằm La Biện không nói một lời, giống như một con thú nhỏ nổi giận.

Diệp Thanh Vũ đứng bên cạnh, khẽ cong môi.

Các đồng nghiệp thật giống như những con vật nhỏ, tuy tính cách khác nhau, nhưng đều không may gặp phải các kiểu phụ nữ tệ bạc, song thực ra tâm địa rất thuần khiết.

So sánh lại, cuộc đời trước của cô dường như quá đỗi bình lặng và nhàm chán.

Bộ phim làm nền, âm thầm trôi đến hồi kết, hai nữ chính sau bao lần chia ly hợp tan cuối cùng cũng đón nhận kết cục viên mãn, hạnh phúc bước đi cùng nhau.

Khi nhạc kết thúc ngọt ngào vang lên, những "con vật nhỏ" đã tiêu hao tinh thần vì phụ nữ đều ủ rũ, tinh thần hoảng hốt.

Niệm Thu ngáp một cái, nghi hoặc nói: "Trước đây đâu thấy các cậu đa sầu đa cảm thế này?"

Dừng một chút, cô bỗng tỉnh ngộ:

"Có phải sắp đến mùa động dục không?"

Thủy Trục run run tai, nói tiếp: "Dù sao cũng là mùa xuân mà."

"Đúng vậy!"

Mọi người nhao nhao lên tiếng, bắt đầu tỏ vẻ thực ra mình không lưu luyến những người phụ nữ tệ bạc kia, chỉ là mùa xuân đến, mùa động dục bắt đầu quấy nhiễu.

Diệp Thanh Vũ, người đang điều khiển đầu phát phim, phản ứng sau hai giây, ngước mắt từ điện thoại lên, lông mi khẽ run.

Cái gì mà mùa động dục?

Đây đâu phải tiểu thuyết ABO.

Cũng chẳng phải vườn thú.

"Khụ."

Bạch Sương, người từ đầu đến cuối không nói gì, bỗng lên tiếng, cắt đứt cuộc trò chuyện sắp vượt khỏi tầm kiểm soát.

Ánh mắt bình tĩnh của cô lướt qua, ẩn chứa sự nhắc nhở và cảnh báo.

"..."

Những "con vật nhỏ" hoàn hồn giật mình, lập tức im bặt, đồng loạt nhìn về phía con người đang ngồi trên ghế sofa.

"Được, nếu đến kỳ sinh lý thì cứ xin nghỉ trực tiếp."

Giọng Bạch Sương bình thản vang lên trong khu giải trí im lặng.

Ồ, hóa ra không phải mùa động dục, mà là kỳ sinh lý.

Diệp Thanh Vũ giơ tay véo véo đôi tai đang ảo giác.

Cô vẫn còn lý trí, không thể vì các đồng nghiệp hơi giống động vật nhỏ mà thật sự cho rằng họ là động vật được.
« Chương TrướcChương Tiếp »