Chương 3: Luật sư bị đánh thuốc mê

Hà Thanh Cầm không biết Diêm Đại nói vậy là có ý gì, nên đành phải nhẫn nhịn, lạnh lùng giễu cợt: "Nhìn bên ngoài hoa lệ đường hoàng, nhưng bên trong lại trống rỗng mục nát!"

"Ồ, vậy sao? Nhưng nơi này sao có thể trống rỗng được. Trên giá sách đó chứa đầy các loại tài liệu chuyên ngành về luật, đủ để anh nghiên cứu mấy chục năm đó." Khóe miệng Diêm Đại nhếch lên thành hình vòng cung, nhìn chằm chằm vào Hà Thanh Cầm"

Nói đến đây, Hà Thanh Cầm ít nhiều cũng có thể hiểu ra được vấn đề, nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy có chút may mắn: "Anh như này là đang muốn giam cầm tôi sao?"

Diêm Đại lắc đầu, tỏ vẻ không phải, Hà Thanh Cầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng lời nói sau đó của hắn đã làm cho anh cảm thấy còn không bằng hắn giam cầm anh luôn cho rồi!

"Tất nhiên không phải là giam cầm cậu, mà là giấu mỹ nhân vào trong phủ vàng."

Hà Thanh Cầm bị câu nói của Diêm Đại làm cho giật mình, anh muốn đứng dậy, nhưng đứng lên được nửa đường, lại đột nhiên không chút sức lực ngã quỵ xuống ghế sô pha: "Anh đã làm gì tôi!"

Lúc này, Hà Thanh Cầm không thể giữ được bình tĩnh nữa, cảm giác bất lực khiến anh vô cùng bối rối.

Diêm Đại đứng dậy, đi đến phía đối diện, ngồi bên cạnh Hà Thanh Cầm, đưa tay vuốt lại mớ tóc rối bù trên trán anh, đầu ngón tay của hắn rất ôn nhu, nhưng lời hắn nói ra lại khiến mắt cho mắt Hà Thanh Cầm đỏ hoe: "Luật sư Hà, lần đầu tiên tôi gặp cậu, tôi đã nghĩ, sẽ ra sao nếu tôi đặt một người lạnh lùng và xa cách như cậu xuống dưới thân mình."

Hà Thanh Cầm là một người đàn ông ngay thẳng chính trực, nghe thấy những lời như vậy, mặc dù nội tâm khϊếp sợ, nhưng anh vẫn giả vờ bình tĩnh: "Tôi và anh đều là đàn ông, sao có thể thoải mái được? Với lại anh còn là một kẻ hϊếp da^ʍ! Tôi mong anh hãy suy nghĩ kỹ trước khi làm."

"Hϊếp da^ʍ? Đợi lát nữa luật sư Hà sẽ biết rốt cuộc là hϊếp da^ʍ hay là thông da^ʍ."

Diêm Đại cúi người mở ngăn ẩn dưới bàn cà phê, lấy đồ đã chuẩn bị từ trước ra.

Hà Thanh Cầm nghiến răng muốn đứng dậy, nhưng lại không biết Diêm Đại cho mình uống loại thuốc gì, khiến anh không thể dùng được chút sức lực nào. Nhìn động tác của Diêm Đại, Hà Thanh Cầm chưa từng trải qua những chuyện này, tâm tình có chút sụp đổ, nhỏ giọng cứng nhắc cầu xin: “Anh thả tôi ra đi, tôi sẽ không bao giờ điều tra vụ án này nữa.”

Nghe vậy, Diêm Đại dừng động tác mở hộp trong tay, vẻ mặt buồn cười nhìn người đàn ông có vẻ khuất phục:"Ngay cả cầu xin người khác cậu cũng không biết, thì sao có thể làm cho tôi tin tưởng cậu được? Hơn nữa theo như tôi được biết, luật sư Hà có thể nói là tiên phong về pháp luật và chính trị, trước có bị uy hϊếp đến tính mạng cũng không sợ, thì làm sao lại đi sợ chuyện bị thất thân?”

"Anh điều tra tôi?" Hà Thanh Cầm nhìn chằm chằm Diêm Đại với ánh mắt tức giận

"Cậu có thể điều tra tôi, tại sao tôi không thể điều tra cậu?" Diêm Đại tháo còng tay trước mắt Hà Thanh Cầm ra, rồi lại ném còng tay vào trong lưới: "Không ngờ là thuốc này lại hiệu quả tới vậy, xem ra còng tay không cần tới nữa, nhưng cũng không thể lãng phí, để dành cho lần sau. ”

Hà Thanh Cầm ngã trên sô pha nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó mở mắt định tiếp tục khuyên nhủ đối phương, để người đó hiểu ra lý lẽ: “Anh không sợ sẽ bị cảnh sát nghi ngờ, sau khi họ phát hiện ra tôi mất tích sao? Với lại anh không sợ tôi chạy trốn được sẽ vạch trần anh sao?"

"Ừm hửm? Thứ nhất, cậu trốn không thoát, thứ hai, cảnh sát cùng lắm là hoài nghi tôi, nếu bọn họ giỏi như vậy, sao có thể để cho tôi nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật nhiều năm như thế?"

Trong lúc nói chuyện, Diêm Đại lại lần lượt đặt những món đồ đã tháo rời trong tay lên bàn cà phê, liếc nhìn chúng trong đầu tính toán: chất bôi trơn có tác dụng kí©h thí©ɧ tìиɧ ɖu͙©, mặt nạ mắt màu đen, gậy khıêυ khí©h lông tơ màu đen, da màu đen nạm ren, cùng vòng cổ có dây xích dài, còn có hai vòng chân có thể điều chỉnh bằng da có khóa...

Diêm Đại sau khi suy nghĩ một lúc, lại lấy chiếc còng tay từ ngăn ẩn ra.

Hà Thanh Cầm ngoại trừ không biết chất bôi trơn là cái gì, mặc dù những thứ khác anh chưa từng tiếp xúc qua, nhưng là một người đàn ông 30 tuổi, anh biết những thứ đó dùng để làm gì.

Sự hoảng sợ trong lòng của Hà Thanh Cầm khiến đồng tử của anh giãn ra, giọng anh run run: "Anh muốn sỉ nhục tôi? Vậy sao không gϊếŧ chết tôi luôn đi."

Diêm Đại xoay người, đưa tay nắm lấy cằm Hà Thanh Cầm đang ngã trên sô pha, hơi nâng đầu cậu lên, cúi đầu kề sát vào môi anh cười nói: "Làm sao có thể nhục nhã cậu, đợi lát nữa cậu sẽ khóc cầu xin tôi yêu thương cậu. Luật sư Hà, cậu phải kiên trì. ”