Quyển 2 - Chương 4: Lạc Thần Duệ Dân
“Ừm” Khương Ly thần sắc ngưng tụ, nghiệm nghị liếc nhìn ông lão. Bất Diệt Chân Kinh là công pháp chủ tu của hắn, năm xưa chỉ tu luyện quyển thứ nhất, Phàm Nhân Thiên, người khác biết thì cũng không sao. Nhưng Chân Nhân Thiên khác biệt, đây là một môn chỉ thẳng Đế cảnh tuyệt thế thần công.Nếu để lộ ra ngoài, đừng nói Chân Nhân cao thủ, ngay cả Chân Vương đại năng cũng sẽ động tâm. Dù sao, thẳng hướng Đế cảnh Chân công thiên hạ hiếm có, một bộ Đế kinh đủ để Đông Hoang nhấc lên một trận gió tanh mưa máu.Nếu ngồi trước mặt là kẻ khác, Khương Ly chỉ sợ muốn gϊếŧ người diệt khẩu. Thất phu vô tội, mang ngọc có tội, hắn hiện tại không có tu vị tại thân, sao dám để lộ bí mật. Nhưng nhìn thấy bên trong đôi mắt đυ.c ngầu chỉ bao hàm chờ mong hồi hộp, không hề tham lam, Khương Ly trầm ngâm vài chút, sau đó thẳng thắn gật đầu.Lạc Trường Sinh gặp hắn khẳng định, già nua khuôn mặt chợt toát ra vui mừng, ngửa đầu cười phá lên. Tiếng cười vui vẻ phá tan bầu không khí tĩnh lặng, lại thê thương, lại có đôi chút phức tạp cùng hâm mộ. Biểu lộ trăm mối cảm xúc đan xen, khiến Khương Ly sững sờ, trong đầu không tự chủ hiện lên năm đó sư tôn hình dáng.“Khương tiểu tử, nói thật cho lão phu, ngươi giấu diếm ta tu luyện môn phá võ công kia có phải tên là Bất Diệt Chân Kinh không?”“Ha Ha Ha, tốt tốt tốt, tiểu tử ngươi làm rất khá, lão phu thu ngươi làm đồ đệ quả thật không phí công”“Đồ đệ ngoan, mau nói cho lão phu, tu luyện Chân Kinh cảm giác như thế nào…ài đừng nói…ngươi nói sẽ khiến ta thật hâm mộ, đau lòng nha”………….“Chân Nhân thì lại thế nào, Ngạo lão thất phu, ngươi muốn bắt đồ nhi của ta, không cửa, đến đến đến, có giỏi ngươi đánh chết lão phu rồi nói”“Tiểu tử thối, còn không mau cút cho ta, nhớ lấy trốn thật kỹ, nhớ lấy phải sống sốt...nếu không, lão ở dưới suối vàng cũng không tha cho ngươi”Đôi dòng ký ức từ trong sâu thẳm quá khứ truyền về, khiến Khương Ly thất thần, có chút bùi ngùi. Lại nhìn sư đệ tấm lưng thô kệch, râu ria xồm xoàm khuôn mặt, mang theo sư tôn năm đó vài phần sắc thái, hắn nhíu mày càng sâu.Khương Ly từ lâu đã biết, công pháp của hắn cùng Lạc Thần Tông có rất sâu ngọn nguồn, nhưng lại không từng đi sâu tìm hiểu, hiện tại xem ra, vị sư đệ này có lẽ biết chút gì đó bí ẩn, đương lúc hắn suy tư, bên tai lại vang lên giọng nói của Lạc Trường Sinh.“Sư huynh hẳn đang thắc mắc vì sao ta lại biết ngươi đã đạt được quyển thứ hai của Bất Diệt Chân Kinh chứ”Khương Ly lặng lẽ gật đầu.Lạc Trường Sinh khóe miệng cười nhẹ, chợt có mấy phần hứng thú nói chuyện.“Lạc gia cổ thư từng ghi chép, phàm là người tu luyện Thánh Kinh, cả đời sẽ gặp cửu kiếp tam tai, nếu ai đều có thể từ trong cõi chết mà sống lại, thì sẽ nhận được Lạc Thần truyền thừa….”×— QUẢNG CÁO —“Không biết sư huynh còn nhớ Lạc Thần bí cảnh bên trong Lạc dân?”Khương Ly gật đầu, nhớ kỹ, lúc thiếu thời tham gia mười năm một lần Lạc Thần cốc thí luyện. Cơ duyên xảo hợp đi vào bí cảnh nội vực chỗ sâu, gặp một tòa thành nhỏ, thành nhỏ bên trong sinh sống một đám dân cư, tư xưng là Lạc dân.Lạc dân thượng võ hiếu khách, quanh năm làm ruộng săn bắn, chống cự Lạc thú. Lạc thú là một chủng kỳ lạ yêu thú. Chỉ cần gϊếŧ chết, đào nó xương đem luyện hóa, có thể giúp Luyện Huyết võ giả tăng cao xác xuất đột phá Ngân Cốt. Ngân Cốt cảnh dùng tu luyện cũng sẽ làm ít công to, là một loại kỳ vật.Bí cảnh bên trong Lạc dân ngoài thờ cúng tổ tiên thì còn cung phụng một vị thần linh tên là Lạc Thần, mà Bất Diệt Chân Kinh là truyền từ Lạc Thần Điện.“Hoang Cổ tích hữu võ vực chi thời, thổ địa hữu lạc điền. Kỳ điền tòng thủy triều thượng hạ. Dân khẩn thực kỳ điền, nhân các vị Lạc dân, phụng Lạc Thần, thiết Lạc Vương, Lạc hầu chủ chư bộ. Đa vi Lạc tướng, đồng ấn thanh thụ”“Sư đệ một nhà xuất thân từ trong bí cảnh, đối với chuyện cũ bí văn biết không nhiều, chỉ biết chúng ta cùng với toàn bộ dân chúng ở trong Lạc Thần Cốc đều là Lạc Thần duệ dân. Lạc Thần duệ dân, bị trời xanh đố kỵ, không nên xuất hiện trên đời. Năm đó Lạc dân cố hương hủy diệt, đếm mãi không hết Lạc Hầu, Lạc Tướng mất mạng…. Sau đó, Lạc thị tổ tiên dẫn dắt một nhóm Lạc dân từ phương bắc chạy xuống nơi này, an cư, chưa từng hưng binh làm loạn.”“Lạc thị tổ tiên dùng sức xây dựng bí cảnh, lại thành lập Lạc Thần Tông, dùng thủ hộ Lạc Thần hậu duệ.”“Ý nghĩa tồn tại của Lạc Thần Tông, cũng không phải dương danh lập vạn, mà là vì để thủ hộ tộc nhân, bởi vì nơi này là Lạc Thần duệ dân cuối cùng cố thổ”Lạc Trường Sinh nói đến đó, hơi ngừng, nhẹ liếc hắn, nói tiếp.“Sư huynh chủ tu Bất Diệt Chân Kinh, xuất phát từ Lạc Thần Điện, chính là Lạc tộc chí cao thánh điển, chỉ những ai được Lạc Thần ưu ái mới có cơ hội tu luyện. Có điều từ lúc Lạc Thần tông thành lập đến nay, toàn bộ nội vực 15 bộ Lạc dân, lại chưa từng có người đạt được Lạc Thần tán thành. Sư huynh là người đầu tiên”“Cũng vì thế, phụ thân khi biết ngươi đạt được truyền thừa liền chăm chú dạy bảo, thậm chí dùng cả tính mạng để bảo vệ sư huynh. Bởi vì chỉ có Lạc Thần truyền nhân mới có thể giúp Lạc dân tìm về nơi cố thổ”“Lạc dân di chuyển đến phương nam không biết bao nhiêu năm tháng, nhưng chưa bao giờ quên mất quê hương”“Thì ra là thế” Khương Ly thở dài, tầm mắt phức tạp.Lạc Trường Sinh cũng thở dài, nói.“Lạc gia trước nay âm thầm thủ hộ bí cảnh, chưa từng buông lỏng, trải qua trăm đời, đến phụ thân một đời, Ngọc Mệnh cảnh bốn người, cùng Ngạo gia chiến đấu chết ba người, còn một vị nguyên lão trọng thương lùi về sau núi dưỡng lão, thật lâu trước đó đã qua đời. Đến sư đệ một đời, có hai trai một nữ, tư chất kém cỏi, tu vị cao nhất chỉ đạt tới Kim Thân, đời này đạt đến Ngọc Mệnh cảnh hay không còn chưa rõ.”×— QUẢNG CÁO —“Sư đệ tu luyện gặp ra đường rẽ sợ rằng không sống được bao lâu, Lạc Thần Tông những người còn lại Đại trưởng lão, dẫn theo lượng lớn trưởng lão tuân lệnh Tứ Hoang điện chống đỡ Kiếp tộc, Nhị trưởng lão tính cách âm trầm, yêu thích quyền lực, không đáng tin, tam trưởng lão trầm mê luyện đan, võ công tầm thường, tứ trưởng lão làm việc điệu thấp tâm tư không rõ, Ngũ trưởng lão lại vừa chết ở Kiếp tộc vây công. To như thế một cái môn phái, muốn kiếm một người đáng để nhờ vả, mãi không tìm thấy”“Cũng may, sư huynh trở về, còn tìm được Bất Diệt Chân Kinh quyển thứ hai, có thể nói tương lai không hạn lượng”“Sư huynh, không phải Lạc dân, nên hẳn đối với chỗ này chẳng mang nhiều quyến luyến, sư đệ không dám yêu cầu gì, chỉ là cầm lấy năm đó gia phụ ân tình, cầu mong sư huynh một lời hứa hẹn….”“Sau khi ta chết, trợ giúp sư đệ thủ hộ Lạc Thần cốc, để Lạc tộc huyết mạch không suy tàn trong tay ta…bằng không, sư đệ dưới suối vàng không còn mặt mũi nào đối với tổ tiên.”Lạc Trường Sinh nhìn phía xa sông Vị Hà, giọng nói trầm thấp.Hắn sống đến số tuổi này, chỉ còn nhiều lắm mười năm tuổi thọ, sợ hãi sau khi chết không ai thay hắn thủ hộ Lạc dân.Lạc Thần cốc tòa này bí cảnh, Vị Hà quận các môn phái nhòm ngó đã lâu, nếu không phải hắn tên này nửa bước Chân Nhân cao thủ tọa trấn, lạ thêm Khương Ly hung danh ở đó. Chỉ sợ từ lâu đã bị xâu xé ăn sạch. Cũng may Khương Ly tuyệt địa phùng sinh, thậm chí ra tay gϊếŧ chết ba vị Chân Nhân đại vũ giả, khiến Lạc Thần Tông áp lực giảm bớt.Nhìn Lạc Trường Sinh chân thành vẻ mặt, Khương Ly mấp máy môi, tâm tư xoay chuyển, cuối cùng thở dài gật đầu nói.“Sư tôn ân trọng như núi, năm đó Lạc gia vì ta mà chết, ân tình này vốn dĩ nên trả, Khương mỗ ở đây xin hứa với sư đệ ngươi, chỉ cần Khương mỗ còn sống ngày nào, Lạc dân sẽ không diệt ngày đó”Lạc Trường Sinh thỏa mãn gật đầu, đứng dậy hướng hắn bái một bái.“Có sư huynh lời này, Lạc Trường Sinh dù chết cũng an lòng”Nói rồi lần nữa chắp tay, xin phép ra về. Lúc đi đến cửa, chợt quay lưng nhìn chằm chằm hắn, bảo:“Một tháng nữa, Lạc Thần Tông chiêu thu đệ tử, cũng sẽ mở ra Lạc Thần cốc, nếu sư huynh cảm thấy hứng thú, có thể đến quan sát một hai”Nói xong liền thẳng thắn cáo từ, chỉ còn Khương Ly một mình im ắng suy tư.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương