Khương Ly tỏa ra thần niệm, quan sát bốn phía, thấy được không ít quỷ vật đang lượn lờ.
Đám quỷ vật này, chính là những binh sĩ đã tử trận trong trận chiến năm xưa giữa Đại Lý Vương Triều và Đại Trần Vương triều. Bởi vì điều kiện đặc thù của Âm Nhãn Cốc mà dần dần sinh ra linh trí, lại mượn Cực Âm chi lực tu luyện thành tài.
Đương nhiên, cũng có những kẻ, vốn là Đông Hoang võ giả, tham gia bí cảnh thí luyện, không may chết ở bên trong Âm Nhãn Cốc, linh hồn hóa thành quỷ vật.
Theo như Thiên Vận Vương giảng giải, thật lâu trước đó, có vị đại năng bí ẩn dùng thượng cổ đại trận đem Âm Nhãn Cốc hoàn toàn phong bế. Cũng chia Âm Nhãn Cốc thành bảy khu vực khác nhau tiến hành nuôi quỷ.
Thiên Vận Vương từng có mấy lần xâm nhập vào bên trong, dự định lấy trộm Âm Nhãn, nhưng đều không thành công, thậm chí suýt chút nữa mất mạng. Đoạn lưỡi kiếm ẩn chứa Bất Diệt Kiếm Ý kia, là do ông ta lấy được từ khu vực thứ bảy.
Khương Ly nhíu nhíu mày, chậm rãi đi đường, lâu lâu gặp phải chút quỷ vật không có mắt chặn đường, bị hắn tiện tay gϊếŧ chết.
Quỷ vật ở khu vật thứ nhất, hầu như không có linh trí, thực lực thì tương đương với cấp độ Luyện Huyết cảnh.
Khu vực thứ hai, quỷ vật tương đương với Ngân Cốt Cảnh
Khu vực thứ ba
Khu vực thứ bốn
Khương Ly một mạch liền vượt qua bốn khu vực.
Hắn cũng xem như hiểu rõ, thực lực của quỷ vật ở trong từng khu vực được phân bổ như thế nào.
Khu vực thứ bốn mạnh nhất là Ngọc Mệnh cảnh quỷ vật, đã sinh ra một ít linh trí, nói như vậy quỷ vật ở khu vực thứ năm chính là cấp bậc Chân Nhân rồi.
Khương Ly hít một hơi, tung người đột phá bình chướng của khu vực thứ bốn, tiến vào khu vực thứ năm.
Thần niệm nhè nhè quét qua xung quanh, lập tức bắt được bảy tám đạo khí tức mạnh mẽ. Quả đúng như hắn dự đoán, khu vực thứ năm này tồn tại một chút quỷ vật có thực lực tương đương với nhất phẩm Chân Nhân, hơn nữa đám quỷ vật này đã sản sinh ra hoàn chỉnh linh trí, thậm chí mở miệng nói tiếng người.
Nếu như thế, khu vực thứ sáu hẳn là Nhị phẩm Chân Nhân quỷ vật, khu vực thứ bảy rất có thể sẽ tồn tại Vương cấp quỷ vật rồi.
Nhiệm vụ lần này tựa hồ không dễ giải quyết, Khương Ly trầm ngâm.
Hơn nữa, từ lúc bắt đầu xâm nhập Âm Nhãn Cốc, hắn liền phát hiện bốn phía phong cảnh nơi đây, ẩn dấu một tia ý cảnh rất nhạt, rất nhạt. Tia ý cảnh ấy theo mỗi khu vực thì càng ngày càng thêm nồng nặc hơn.
Bất Diệt Kiếm Ý
Thiên Vận Vương không lừa hắn, bên trong Âm Nhãn Cốc ẩn chứ Bất Diệt Kiếm Ý, chỉ là vì sao kiếm ý này lại tồn tại ở đây? Không lẽ vị đại năng bố trí trận pháp nuôi quỷ cùng Hoặc Thiên là cùng một người.
Khương Ly lắc lắc đầu, không tiếp tục suy nghĩ.
Khu vực thứ năm kiếm ý mặc dù vẫn còn rất mỏng manh nhưng lại so với khu vực thứ bốn dày đặc hơn nhiều.
Khương Ly khẽ nhắm mắt, thả lỏng bản thân chầm chậm cảm nhận từng tia kiếm ý hòa tan ở trong trời đất.
Kiếm ý này, tựa hồ có thể kêu gọi đáy lòng ký ức, khiến người ta sầu muộn.
Khương Ly chầm chậm bước đi, từng hình ảnh chuyện cũ chợt hiện lên trước mắt, mà tâm tình của hắn bởi vì kiếm ý, đang lấy một loại tốc độ nhỏ bé không thể nhận ra chầm chậm tăng lên.
Khương Ly sắc mặt bất động, nhưng trong lòng lại âm thầm giật mình.
Vị kia không hổ là một đại cấm kỵ trong Hoang Cổ Thập Tam Cấm, kiếm ý lưu lại trong Âm Nhãn Cốc đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng, lại vẫn chưa hề tiêu tán, còn có thể tác động đến lòng người.
Theo Khương Ly chìm đắm vào trong kiếm ý, bên tai hắn chợt vang lên một giọng nói thanh lãnh, nhạt nhòa.
“Tuyên cổ thanh thiên ai xưng đế, nhất kiếm xuất trần vạn kiếm khô”
Một câu nói, mang theo khí thế bễ nghễ thiên hạ, lại cô độc tang thương, giấu ở trong kiếm ý. Bởi vì Khương Ly lòng yên tĩnh như giếng nước, mới có thể nghe được.
“Ừm”
Khương Ly chợt ngừng bước chân, hình như hắn đã từng nghe thấy câu nói này rất nhiều lần rồi, nhưng mỗi lần nghe xong ký ức của hắn chợt nhớ chợt quên, chỉ cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Vị kia một tay một kiếm gϊếŧ chết hơn nửa cường giả của Đông Hoang, gϊếŧ đến xương trắng phơi ngàn dặm, hình thành Mai Cốt Táng Địa, một kiếm phá hủy Bạch Cốt Tộc Tổ Đình, gϊếŧ Đại Năng như gϊếŧ chó, đã từng đến đây, tỏa ra kiếm ý của bản thân, rồi thở dài một tiếng ư?
“Nơi này Kiếm Ý quá nhạt, không thể cảm ngộ được gì”
Khương Ly lắc đầu, bước chân càng nhanh, chốc lát đã xuyên qua khu vực thứ năm, đến khu vực thứ sáu rồi.
Khu vực thứ sáu, không khí vẫn ảm đạm tiêu điều, tàn lưu lại kiếm ý ở nơi này quả nhiên so với khu vực thứ năm dày đặc gấp bốn năm lần.
Khương Ly lần thứ hai nhắm mắt, chìm đắm vào trong kiếm ý, nỗ lực cảm ngộ ý cảnh bên trong.
Dần xung quanh tiếng động chợt yên tĩnh, hắn không còn nghe thấy bất kỳ thanh âm nào khác, khu vực thứ sáu cảnh vật tựa hồ biến mất, mà trong đầu của hắn chợt hiện lên một cái hình ảnh.
Một gã nữ tử mặc váy trắng, không thấy rõ dung nhan, đang chống cây dù màu đen, ngước mắt nhìn lên bầu trời thì thào.
“Đông Hoang này, không có ngươi…”
Câu nói ấy, mang theo bi thương da diết, cuối cùng đọng lại ở trong một tiếng thở dài.
Niềm bi thương của nàng, ảnh hưởng tới cảnh vật xung quanh, khiến toàn bộ Âm Nhãn Cốc quỷ vật đều rơi lệ rưng rưng.
Hình ảnh đến đó, chợt im bặt. Khương Ly chầm chậm mở mắt, trong đáy mắt ẩn chứa bi thương.
Đông Hoang này, không có ngươi…
Không có ngươi…
Nữ tử kia tựa hồ đang tìm kiếm một ai đó, nhưng tìm hoài chẳng thấy, khiến nàng vì đó mà đau lòng, vì đó mà thở dài.
Một câu nói nhìn như bình thường không có gì lạ, chẳng biết vì sao, khi rơi vào tai Khương Ly, lại khiến hắn cảm thấy cõi lòng chua xót, vụn vỡ.
Khu vực thứ năm một câu nói, tựa hồ là một loại quét ngang thiên hạ khí thế, khiến Khương Ly cảm phục cùng hướng tới.
Mà khu vực thứ sáu này một câu nói, lại bao hàm tất cả tâm tình bi thương, chua xót hòa vào trong kiếm ý.
Vị Hoặc Thiên kia vì sao lại gây nên hắc ám náo động, huyết tẩy Đông Hoang.
Vi Hoặc Thiên kia vì sao lại xách kiếm xông vào Bạch Cốt Tổ Đình, tàn sát Bạch Cốt nhất tộc.
Vị Hoặc Thiên kia vì sao lại đến nơi đây…
Khương Ly ánh mắt lộ ra suy tư, nhìn lên bầu trời, dùng đúng tư thế của nữ tử trong ảo cảnh, mà nhìn ngắm.
Hắn tựa hồ bắt lấy được điều gì đó, nhưng vào đúng lúc này Khương Ly chợt giật mình mở mắt.
Chỉ thấy từ trên trời cao chợt có bốn đạo hư huyễn kiếm ảnh, từ bốn phía khóa lại chính mình, mà vô số kiếm ảnh thì từ bốn phía truyền đến.
Càng khiến hắn giật mình cả kinh là bốn kiếm này, còn nhiễm lên một tia Bất Diệt Kiếm Ý.
Bốn đạo kiếm ảnh như tuyên cổ trường tồn, xé nát thương khung, mang theo khí tức tang thương bất diệt. Khiến trong không khí chen lẫn mùi máu tanh nhàn nhạt. Mùi máu tanh này là máu của vô số võ giả biến thành.
Có người đánh lén hắn.
Khương Ly nhéo mắt, không dám chậm trễ vội vận dụng Bất Diệt Kim Thân, cùng Niệm Thuẫn, đem hắn bao bọc thành thùng sắt. Thần niệm lạnh lùng đảo qua, liền phát hiện bốn phía xuất hiện bốn gã quỷ vật, khí tức vào khoảng Nhị phẩm sơ kỳ, đang đạp không mà đứng hăng hái đánh giá Khương Ly.
“Thú vị, thú vị, Âm Nhãn Cốc phong ấn còn chưa mở ra, vậy mà đã có kẻ âm thầm chui vào chịu chết. Khà khà, thật lâu chưa nếm thử hương vị của người sống, có chút nhớ nhung nha”