Chương 7
Khu chợ ồn ào, Tư Đồ Thuần quần áo sạch sẽ đứng ở sạp hàng đầy mùi tanh hôi. Cho dù cô cùng nơi hỗn độn này không hề phù hợp, nhưng vẫn hấp dẫn ánh mắt An Dĩ Phong. Tóm lại, trong dòng người chật chội, An Dĩ Phong tình cờ liếc qua một cái liền nhận ra Tư Đồ Thuần.
Hắn để mấy tên thủ hạ đứng một bên, tự mình đi qua, cười với Tư Đồ Thuần đang đứng cạnh sạp hàng: “Hi! Nhìn không ra em còn rảnh rỗi như vậy, còn có thời gian làm việc này.”
“......”
Cô giống như không nghe thấy, tiếp tục làm việc của mình, chính là cố tình dùng tay khuấy vào thùng cá đầy nước, làm bắn vào người hắn.
“Để anh giúp em.” Hắn vươn tay đỡ lấy chiếc thùng, cô không nói không rằng buông tay.
Hắn bất ngờ còn không kịp dùng sức đỡ, cũng may phản ứng nhanh, chật vật ôm lấy.
Khi ngẩng mặt cô đã nghe thấy người bán cá hỏi: “Là bạn trai cô sao?”
“Có phải đang theo đuổi cô? Đẹp trai lắm!”
“Đúng vậy! Đúng vậy!” Mấy cô gái bên cạnh tỏ vẻ đồng ý.
Cô nghiêm mặt trả lời: “Là nghi phạm gϊếŧ người.”
Sau vài giây im lặng ngắn ngủi, đám người biến mất.
Cô cầm lấy cảnh phục mặc vào, hờ hững bước qua hắn.
“Em rốt cuộc đến bao giờ mới để mắt đến anh? Tiểu Thuần ...” Hai chữ cuối cùng hắn cố ý gọi ra thực buồn nôn.
“Phòng lấy khẩu cung!”
...
Vài ngày sau, hắn tình cờ đi qua cục cảnh sát, nhớ tới lời nói của cô, nhất thời xúc động bước vào.
Lúc một viên cảnh sát nghe thấy hắn đến tự thú, lập tức lấy ảnh hắn ra, so đi so lại, vẻ mặt khϊếp đảm đưa hắn vào phòng lấy khẩu cung.
Hắn cũng không muốn cùng người khác mất thời gian, nói thẳng: “Gọi Tư Đồ Thuần đến, ngoài cô ấy ra, tôi không nói chuyện cùng bất cứ người nào.”
Viên cảnh sát làm việc rất nhanh, không đến mười phút sau người hắn muốn gặp liền xuất hiện.
“Quân hàm cao lắm!” An Dĩ Phong thong thả dựa lưng vào ghế, ngắm cầu vai trên cảnh phục cô. Hắn không biết về cảnh hàm, chỉ biết cô cùng với mấy viên cảnh sát bình thường có điểm khác nhau.
“Anh tự thú cái gì, nói đi!” Cô ngồi xuống đối diện hắn, cảnh phục hoàn toàn che giấu những đường cong thon thả, nhưng hắn nhìn vào, máu lại sôi trào một trận.
Hắn chỉ vào camera, “Tắt đi, bằng không một chữ anh cũng không nói.”
Cô phân vân một chút, tắt máy.
“Tại sao trước đây anh chưa từng gặp em?” Hắn hỏi.
“Tôi mới được điều đến khu này.”
“Khu này nổi tiếng loạn, phụ nữ như em tới làm gì?”
“Tôi đang thẩm vấn anh.” Thanh âm của cô không gợn chút sợ hãi, nghe không ra cảm xúc gì, nhưng hắn nghe lại thấy thật ngây thơ, đáng yêu.
“Ờ! Vậy em hỏi đi.” Hắn cô ý cười xấu, “Đối với em, anh nghe bao nhiêu cũng không thấy đủ, nói bao nhiêu cũng không thấy hết.”
“Anh muốn tự thú tội gì?”
Hắn suy nghĩ nửa ngày, hỏi: “Em muốn anh tự thú tội gì?”
Cô đi ra ngoài, vài phút sau ôm một tập hồ sơ lớn đặt lên bàn.
“Nhiều hồ sơ như vậy?”
“Đều là anh làm!”
“Không phải chứ?” Hắn tò mò cầm một bản lên xem, ảnh chụp là một thi thể đầy máu, hắn nhanh chóng gấp lại, không nghĩ đến lại nhìn thấy ...
“Nam, quốc tịch: Trung Quốc, Tuổi XX, Cao XX, nặng XX ...”
Hắn chặn lại mấy lời vô nghĩa của cô: “Em đã cùng đàn ông lên giường sao?”
Đây là thói hư vinh chết tiệt của đàn ông, cuộc sống của mình dù bê bối đến cơ nào, cũng hi vọng người con gái mình yêu thuần khiết như thánh nữ.
Cô bình tĩnh hơn so với hắn nghĩ, thở sâu vài hơi, đem áo khoác cởi ra, để lên bàn.
Hắn nhìn cô, lần đầu tiên phát hiện phụ nữ mặc cảnh phục có thể quyến rũ đến thế, hắn thật muốn tiến đến đặt cô lên bàn, xé đi cảnh phục chính thống, giữ lấy hai tay của cô, kiểm tra xem cô rốt cuộc có hay không đã từng cùng người đàn ông khác.
“An Dĩ Phong. Anh tiếp tục nhìn, tôi sẽ buộc anh vào tội quấy rối tìиɧ ɖu͙©.”
Hắn lưu luyến không chịu rời nơi ngực cô đang phập phồng, “Em có chứng cớ sao?”
“Dùng ngôn ngữ ám chỉ khıêυ khí©h phụ nữ là có thể khép vào tội quấy rối tìиɧ ɖu͙©.”
“Tội này ngồi tù bao nhiêu năm?”
“Tùy nặng nhẹ mà định.”
“Như tôi thì sao?” Thấy bàn tay cô vẫn mềm mại cầm bút viết mà không trả lời, hắn thật sự nhịn không được cười: “Đừng suy nghĩ phức tạp, anh đơn giản là muốn tham khảo pháp luật.”
“Ba đến mười năm tù giam!”
“À!” Hắn lại đem ánh mắt trở về ngực cô. Nếu để cho hắn cởi bộ cảnh phục k ra, hôn đôi môi gợi cảm của cô, tiếp theo là ... Hắn cảm thấy, “Ba năm cũng không phải là lâu lắm!”
“Tập trung vào việc chính, đừng lung tung.”
“Cảm ơn nhắc nhở.”
Hắn phát hiện ra cô rất bình tĩnh, tức giận nhưng không thất thố, sắc mặt hơi hồng, cho thấy cô đang cực lực áp chế lửa giận.
“Anh rút cuộc có phải đến tự thú hay không? Nếu không phải, mời anh về cho!”
“Đương nhiên!” Hắn chậm rãi lật từng bộ hồ sơ, trong đó là những bức ảnh vô cùng thê thảm, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn cũng không nhớ rõ mình đã từng gϊếŧ nhiều người như vậy.
Nói thật, với chừng này hồ sơ, hắn thực cảm thấy nếu chính mình không bị tha ra ngoài xử bắn, mẹ nó, thật xin lỗi đời.
“Tại sao đều là gϊếŧ người?” Hắn hỏi: “Không có tội danh nào nho nhỏ hay sao? Ví dụ phi lễ, quấy rối cái gì đó?”
“Anh còn làm những chuyện đó sao?”
“Không có!”
Cô giật lại hồ sơ, “Anh có thể đi rồi!”
“Em đừng sốt ruột, anh nhìn thấy cái này.” Hắn mở bộ hồ sơ tiếp theo, cuối cùng phát hiện ra một chuyện, tâm tình tốt hắn lên. “Vụ này không phải anh làm.”
“Ý của anh là hắn tự sát?”
Sau một giây kinh ngạc, hắn lập tức nhận ra sự mỉa mai của cô, thái độ liền nghiêm túc: “Ý của anh là, anh biết hung thủ là ai!”
“Ai?”
“Con trai của Khi Dã – Trác Diệu. Thủ hạ của hắn ôm tiền định bỏ trốn, bị hắn phát hiện, gϊếŧ.”
“Anh có chứng cơ sao?”
“Chứng cớ? Cảnh sát các em thật phiền toái, sự thật chính mắt nhìn thấy, không tin tưởng còn đòi hỏi chứng cớ gì nữa?”
“Không phải tôi tin, mà là quan tòa tin. Nếu không anh nghĩ anh còn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật sao?”
Hắn ngoắc ngoắc ngón tay với cô, nhỏ giọng nói: “Vậy không bằng để anh giúp em nghiên cứu án tử của tên súc sinh kia, thế nào?”
Cô nghi ngờ nhìn hắn, “Hồ sơ của người đó tôi không thể cho anh xem. Nhưng tôi có thể nói cho anh.”
Ở trong giới không có ai là không biết Trác Diệu con trai Khi Dã, kiêu ngạo lại không có phẩm cách, An Dĩ Phong cùng Hàn Trạc Thần đã sớm xem tên súc sinh đó không vừa mắt, nhưng đại ca không muốn đối đầu với Khi Dã, gây thêm hiềm khích.
Hắn cũng không trông cậy vào cảnh sát có thể vì dân trừ hại. Nhưng giờ có thể tiếp cận Tư Đồ Thuần, lại có thể làm cho tên súc sinh đó rắc rối, hắn tình nguyện một lần làm tròn trách nhiệm của một “công dân gương mẫu”.
“Nếu không, em cho anh biết số điện thoại, anh về nếu hỏi được tin tức gì sẽ gọi cho em.” Hắn nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm một câu, “Tốt nhất là di động của em, anh không muốn để lộ thân phận.”
Cô rất nhanh nói một dãy số.
Hắn rất nhanh ghi nhớ.
“Hôm nay đến đây, nếu rảnh em cứ mời anh đến uống trà nói chuyện, thời gian anh có rất nhiều.”
Hắn đi ra ngoài, lần đầu tiên phát hiện một nơi sạch sẽ thoáng mát như sở cảnh sát, là một nơi hẹn hò rất tuyệt.
Lúc chờ đèn đỏ, An Dĩ Phong lại nghĩ tới khuôn mặt phiếm hồng, bộ dáng ẩn nhẫn, kìm chế tức giận của Tư Đồ Thuần.
Nhớ lại cô bộ dáng uy nghiêm lạnh lùng trong bộ cảnh phục màu xanh, chỉ muốn ôm cô, giữ lấy cô. Cảm giác thương tiếc lúc đầu không còn nữa, bây giờ, cảm giác là một loại chinh phục, một loại chiếm hữu bị khıêυ khí©h đi ra.
Hắn lấy điện thoại, ấn dãy số mà hắn đã ghi nhớ.
“Xin chào!” Giọng nói cô êm êm truyền đến.
“Hi! Tiểu Thuần ... Là anh.”
Đầu dây bên kia im lặng chừng một phút đồng hồ, ngay tại lúc hắn nghĩ đường dây có gì đó trục trặc hay không, giọng nói ấy lại vang lên: “Chuyện gì?”
“Anh đồng ý có tin tức gì sẽ báo cho em.”
“Tin tức của anh nhanh thật đấy. Anh mới rời đi 5 phút đồng hồ mà thôi.”
“Đương nhiên, cái khác không dám nói, anh từ trước đến nay vốn là người nhanh nhạy.”
“......”
Hắn lại suy nghĩ xem di động của mình có phải có vấn đề hay không, thanh âm của cô lại truyền đến: “Có tin tức gì, nói đi.”
“6 giờ tôi nay, gặp ở tiện cơm tây Hồng Lâm.” Để tránh cho chính mình bị leo cây, hắn bổ sung một câu: “Trí nhớ anh không tốt, nếu em không đến, hoặc là đến muộn, chắc anh sẽ không nhớ được thời gian địa điểm giao dịch đêm mai của bọn họ đâu.”
“Vừa lúc đèn xanh sáng, hắn cười cười cúp điện thoại, tiếp tục lái xe.
***
Đúng sáu giờ, An Dĩ Phong đến Hồng Lâm, cô đã ở một góc khuất chờ hắn.
“Tiểu Thuần ... em thật đúng giờ.” Hắn tặng cho cô một ánh mắt cháy bỏng, cô khẽ cúi đầu né tránh.
“Nói đi.”
“Thịt bò nơi này được lắm, em nếm thử đi.”
“An Dĩ Phong, nếu anh tiếp tục quanh co, tôi sẽ khép anh vào tội cản trở người thi hành công vụ.”
“Còn có tội này sao? Với em một chỗ quả là mở mang kiến thức. Thì ra bị em thu hút cũng là phạm tội, mời em ăn cơm nói chuyện cũng là phạm tội! Vậy em nói thẳng cho anh xem: Anh yêu em, bị phán bao năm tù?”
Cô uống một ngụm nước đá trước mặt, ngón tay bao quanh chiếc ly thủy tinh đọng đầy nước: “Tôi muốn một suất thịt bò hồ tiêu đen, bảy phần chín.”
...
Suốt bữa cơm, hắn chăm chú nói dông nói dài, cô chăm chú ăn thịt bò.
“Tiều Thuần, em nói một câu đi.”
“Chúng ta không phải là người cùng một thế giới.”
“Thế sao?” Lại là câu vô nghĩa này, hắn khống chế mình không chửi thề, “Vậy em ở thế giới nào? Sao hỏa?”
“Đi tàu vũ trụ bảy tháng có thể đi từ trái đất đến sao hỏa.” Cô giương mắt nhìn hắn: “Nhưng cảnh sát cùng sát thủ ...”
“Ai nói anh là sát thủ? Anh cùng sát thủ bản chất khác nhau, sát thủ là vì tiền!”
“Vậy anh gϊếŧ người là vì cái gì?”
An Dĩ Phong nhìn Tư Đồ Thuần, nhìn bộ cảnh phục trên người cô, ngực lại đau một trận. Hắn đã từng bị người khác đâm một dao, nhưng cũng không thấy đau như giờ phút này.
Rất lâu sau hắn mới nói: “Tin anh ... anh là người tốt!”
Cô châm chọc cười: “Tôi nghe người trong giới các anh nói một câu: “Thà rằng tin An Dĩ Phong không gϊếŧ người, cũng không thể tin Hàn Trạc Thần nói yêu một người phụ nữ.”
“Vậy em có biết hay không, mọi người còn nói một câu khác.”
Cô cúi đầu, ly nước trong tay lạnh lẽo, “Hàn Trạc Thần không gϊếŧ người, An Dĩ Phong không chạm vào phụ nữ.”
...
Cô không biết, sao có thể vì một câu “Anh yêu em” của hắn mà rung động?
Tư Đồ Thuần lấy ly nước đá trước mặt uống một hơi cạn sạch, làm dịu đi trong ngực một trận nóng cháy. Cô hờ hững đứng lên, lạnh giọng cảnh cáo người đàn ông đối diện đang luyên thuyên không dứt: “An Dĩ Phong! Anh rõ ràng là cản trở người thi hành công vụ, về sau có tin tức gì thì cũng không cần gọi cho tôi.”
An Dĩ Phong vội vàng nắm lấy cổ tay cô, cô dứt khoát thoát ra, bước nhanh khỏi ra ngoài.
Tư Đồ Thuần vừa gọi được một chiếc taxi, chuẩn bị mở cửa xe, An Dĩ Phong đuổi theo, đè cửa xe lại, “Từ từ!”
Cô tức giận, lấy tay hướng chỗ hõm vai hắn phản đòn.
“Cô gái như em thật ...” An Dĩ Phong khẽ cắn môi, đóng lại cửa xe, tay cũng không buông: “An Dĩ Phong này đã nói, không bao giờ nuốt lời.”
“Được rồi, anh nói đi.” Cô xoay người 45 độ nhìn hắn. Chiều cao hai người chênh lệch như vậy, cô cũng không muốn ngẩng lên.
“Thế giới này không có bữa cơm nào là miễn phí cả, tin tức quan trọng như vậy, em cũng nên trả giá một chút, phải không?”
“Không thành vấn đề!” Cô lấy ví từ trong túi, mở ra xem thấy còn mấy trăm tệ, liền đem cả ví dúi vào tay lắn: “Tôi chỉ còn thế này, mật khẩu thẻ tín dụng là sáu số 1, nhưng không còn tiền.”
Hắn nhìn qua, đàm đạm cười: “Tiền vừa rồi anh trả so với bằng này còn nhiều hơn. Cảnh sát nghèo như vậy sao?”
“Tôi vừa trả một năm tiền thuê nhà, còn mua ...” Cô dừng nói câu kế tiếp, giật lại ví tiền: “Tôi đương nhiên không nhiều tiền bằng sát thủ rồi.”
“Nếu không có tiền, lấy thân để trả là được rồi.”
“Anh!” Thấy ánh mắt hắn lại nóng bỏng hướng ngực mình, cô đưa tay tức giận đánh hắn.
Lúc này, hắn sớm có phòng bị, rất nhanh đã bắt lấy cổ tay cô, trước khi cô giãy ra, dùng hai tay nắm chặt, bàn tay to lớn của hắn bao trọn lấy đối tay xinh xắn của cô.
“Hồi chiều em cũng không phát hỏa đến mức như vậy!”
“Buổi chiều là ở phòng thẩm vấn ...”
“Tại sao em hay thay đổi như vậy, rốt cuộc người nào mới thật là em?”
“Người nào mới thật là tôi anh không cần biết, tôi biết anh thực sự là người như thế nào là đủ rồi.”
“Ở trong mắt em, anh là người như thế nào?”
“Hồ sơ của anh tôi xem suốt một đêm. Toàn bộ đều là gϊếŧ người!”
Hắn nhìn cô, trong ánh mắt phát ra những tia say lòng người, “Vì sao phải xem cả một đêm ...?”
Cô bối rối cúi đầu.
Một nhà hàng gần đó mở ca khúc của Lưu Đức Hoa.
Tình yêu của anh, không giấu được, mặc cho cả thế giới này vô tình xếp đặt.
Anh không sợ đau, cũng không sợ thua, chỉ sợ dù cố gắng bao nhiêu cũng không thể ...
Cô đương nhiên sẽ không nói cho hắn: Đêm hôm đó, cô đem từng hồ sơ, từng bức ảnh chụp những thi thể nhìn không biết bao nhiêu lần, nhìn cho đến khi nhiệt tình nóng bỏng của mối tình đầu đóng băng lại.
Nhìn đến khi cô thực sự tin rằng: An Dĩ Phong, cô sẽ không bao giờ yêu, cũng không có cách nào để yêu.
...
“Tiểu Thuần ... Em theo anh đi.”
Lời nói kinh điển, xứng với giọng nói kinh dị của An Dĩ Phong, cô nghe xong cả người run lên.
Ngay cả những điều phiền muộn cũng chết lặng.
“An Dĩ Phong, anh có thể hay không bỏ đi sự bất cần đời của mình!”
“Có thể!” Hắn xấu xa cười: “Anh chỉ sợ em chống cự không được.”
Cô khinh bỉ trừng hắn.
“Em không tin? Được!’ An Dĩ Phong dắt tay cô, đem cô kéo tới một ngõ nhỏ đèn đường không chiếu tới, đặt ở góc tường.
Một loại dự cảm xấu làm cho cô hơi cảnh giác: “Anh muốn làm gì?”
“Anh chỉ nghĩ nói cho em ...” Giọng nói hắn hơi ngập ngừng, như không tìm được cách nào diễn tả được ý tứ.
“Bỏ lỡ anh, em sẽ không gặp được người đàn ông thứ hai yêu em liều lĩnh như vậy.”
Cô nhắm mắt lại, cả người bủn rủn dựa vào vách tường: “Tôi biết ...”
Đúng vậy, ngoài hắn, ai lại ngốc nghếch đến mức biết rõ cô là cảnh sát còn cùng cô dong dài, ai lại ngốc nghếch chạy đến cục cảnh sát cùng cô đùa giỡn, ai lại ngốc nghếch đến cắn răng chịu đau cũng không buông tay để cô rời đi.
Bỏ lỡ hắn, ai còn có thể đem cô bức đến không còn đường lui ...
Thấy hắn tới gần, cô từ bên hông lấy súng ra, ngắm thẳng mi tâm hắn: “An Dĩ Phong, anh dám tiến gần một bước nữa, tôi sẽ nổ súng.”
Hắn vẫn bước tiếp, nắm lấy họng súng của cô đặt ở ngực mình: “Muốn bắn thì bắn ở nơi này, anh không có cách nào khác làm nó không nhớ tới em.”
“Anh đừng tưởng là tôi không dám, tôi là cảnh sát, anh là tội phạm, tôi bắn chết anh coi như là gϊếŧ người tự vệ.”
Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, ôm lấy eo cô, cường ngạnh hôn.
Nòng súng lạnh lẽo đặt ở nơi trái tim hắn đang nhảy lên từng nhịp, mà An Dĩ Phong cũng không hề để ý ...
Đôi môi vừa tiếp xúc, lý trí của hắn đã tan rã, máu trong người như sôi trào. Hắn muốn cô, trái tim cô, thân thể cô, tất cả những thứ thuộc về cô.
Nhưng cô gái sắt đá này lại cắn chặt răng, kiên quyết tỏ thái độ cự tuyệt.
Trong lúc hắn mãnh liệt hôn, tay Tư Đồ Thuần cầm súng bắt đầu nhũn ra. Cô rốt cuộc cũng chỉ là phụ nữ, dù cứng cỏi đến đâu, lý trí đến đâu, nhưng khi bị chính người đàn ông mình yêu cưỡng hôn sao có thể không mê man.
Ngay lúc cô không biết chính mình nên nổ súng, hay là nên dùng hai tay phản kháng, An Dĩ Phong đã đoạt được súng, trả về bên hông cô.
Miệng hắn nhích sang bên tai cô, cười nói: “Cảnh sát Tư Đồ, em cho rằng anh chưa chơi súng bao giờ sao? Em ngay cả bảo hiểm cũng chưa mở, đừng giả bộ hù dọa người, được không?”
Súng có bảo hiểm hay không cô đã quên không còn một mảnh, để cho huấn luyện viên của cô biết, chắc chắn sẽ tức đến hộc máu mà chết.
Trong lúc ảo não, An Dĩ Phong đã ngậm lấy vành tai của cô, bắt đầu hôn. Hơi thở nóng cháy làm lòng cô chấn động, hai tay hết sức đẩy hắn. Hắn giữ lấy hai tay cô đặt lên tường, toàn thân đặt trên người cô, đem cô ôm lấy.
Cô không thể không thừa nhận, nếu so về thể lực, cô căn bản không có cách nào chống lại hắn. Nhưng cô không thể không phản kháng, bởi ...
Hắn hôn nồng nhiệt, một đường kéo dài từ tai xuống cằm, mãnh liệt lại mạnh mẽ làm cho hơi thở của cô bắt đầu dồn dập, chân tay bủn rủn, chống cự ngày càng yếu ớt.
Trong lúc giằng co, chiếc mũ đồng phục cọ vào vách tường mà rơi xuống, tóc cô tung ra, cô mới không lâu đi làm tóc xoăn ...
Trong ban đêm, đẹp mơ hồ mà quyến rũ!
An Dĩ Phong buông cánh tay đang giữ tay cô, mê man vuốt ve, đột nhiên lại ôm mạnh eo cô, hắn lại mạnh mẽ cuốn lấy đôi môi mê hồn kia ... Hơi thở ngắn ngủi của cô lại hoàn toàn bị hơi thở đàn ông của hắn bao trụ. Cô vì không thể nào hô hấp bình thường mà khuất phục, hàm răng khẽ mở, khát cầu không khí, làm cho lưỡi hắn đi vào.
Nụ hôn sâu đó đã làm cho cô không còn cách nào tiếp tục cường ngạnh, nó làm cho cô bắt đầu mất đi lí trí.
Tất cả sự phòng vệ của cô, ở lúc đầu lưỡi đυ.ng chạm, trong nháy mắt sụp đổ, bị cuồng phong gió táp mưa rền của hắn làm cho phiêu tán.
Nhiệt tình bị chôn giấu ở nơi sâu nhất trào ra, cô quên đi tất cả ôm lấy vai hắn, ngây ngô đáp lại ... Vô thức ôm, nồng nàn đi vào, cuồng luyến giao cuốn. Không có một chút dịu dàng thương tiếc, cô muốn yêu hắn như vậy, hôn hắn như vậy ...
Cô không cần bất cứ người đàn ông nào thương tiếc, cũng không cần bất cứ người đàn ông nào bảo vệ. Cô nghĩ cô đã có một người đàn ông của mình.
Tình yêu của bọn họ, nếu sai thì sai bởi – bọn họ sinh ra để dành cho nhau!
Trong không gian, lời ca còn vương vấn ...
Nếu nói, tất cả đều là thiên ý, tất cả đều là vận mệnh, như vậy chẳng phải là không thể thay đổi?
Có hay không có thể yêu thêm một ngày, có thể nhìn nhau thêm một lần, thương sâu thêm một chút.
Nếu nói, tất cả đều là thiên ý, tất cả đều là vẫn mệnh, nào ai trốn tránh được đâu?
Cứ yêu đi, cuộc đời này còn gì ...
Nụ hôn đầu tiên của cô, mối tình đầu của hắn ...
Kỉ niệm ngọt ngào ngay tại nơi ngõ nhỏ ánh đèn đường không chiếu đến, mang theo hương vị môi hôn. Tình yêu của họ cũng ở lúc triền miên giao cuốn này mà bắt đầu giao hòa, không thể tiếp tục kiềm chế.
Khi nụ hôn nồng nhiệt kia chấm dứt, hắn gục ở trên vai cô thở dốc, tim đập so với cô còn cuồng loạn hơn, hơn nữa ... ở phía dưới cô ... có cái gì đó ...
Tay trái hắn đan vào tóc cô, nhẹ nhàng vuốt ve, trong mắt phát ra những tia du͙© vọиɠ cháy bỏng.
Tay phải hướng đến cổ áo ...
“Không được!” Ở thời khắc mấu chốt, cô trở lại lý trí, đẩy An Dĩ Phong ra, giọng nói run rẩy: “Anh ... hạ lưu!”
An Dĩ Phong lấy hai tay vuốt mặt, bình tĩnh trở lại.
Hắn khàn khàn giọng nói: “Hai giờ chiều mai, dãy nhà A, mang nhiều người một chút, nhớ cẩn thận.”
Hắn đang muốn rời đi, liền bị cô gọi lại: “An Dĩ Phong, hai chúng ta ...”
Hắn nghiêng người, nhìn cô: “Anh biết em sẽ không chấp nhận. Chỉ cần anh yêu em, như vậy đủ rồi!”
Bóng hắn biến mất trong ngõ tối đã thật lâu, cô vẫn còn dựa vào vách tường, không thể rời đi.
Hắn nói rất đúng, nếu hắn không còn bất cần đời, cô căn bản không thể chống cự được! Trên người cô còn lưu mùi vị của hắn, bên môi còn dư vị của hắn. Cô cúi đầu cười khổ: “An Dĩ Phong, anh vì sao không thể là tên ăn mày, tên trộm vặt, thậm chí là trai bao đều được ... vì sao anh lại ở cảnh giới cuối cùng của cái xã hội này ...?
Khi cô xin đến khu này, ba cô có nói: Đó không phải là nơi phụ nữ nên đến.
Bây giờ cô tin.
Cô không nên tới, không phải bởi vì tỉ lệ tử vong của cảnh sát nơi này cao nhất, mà là bởi khu này có hai người đàn ông ương ngạnh, lại gợi cảm mê người!