Chương 1/2

Sau đó, dưới ảnh hưởng của rượu và pheromone, cả hai đã lên giường với nhau.

"Ả? Mẹ muốn nói gì sao?"

Chu Diễm gõ bàn, móng tay có sơn màu đỏ lấp lánh trong mắt Vương Tiểu Long, phảng phất như rất có tính công kích.

"Mẹ hỏi con đó, con định cùng Tề Long dự định khi nào thì có con?"

“Mẹ hỏi anh ta đi, con cũng không quyết định được.” Vương Tiểu Long không kiên nhẫn gõ nhẹ mép cốc cà phê, nói tiếp: “Không phải mẹ cũng biết rõ tính tình của Tề Long sao.”

Chu Diễm im lặng, không cam lòng nói: "Gần đây hai đứa có ngủ cùng nhau không? Bao lâu một lần? Con có thực hiện các biện pháp an toàn gì không?"

Kết hôn nửa năm, Tề Long rất ít khi ở nhà, cho dù là ở nhà, hai người cũng không nói được vài câu, thì đã lăn lên giường.

Tề Long không nói nhiều, bình thường anh chỉ là từ phía sau ôm lấy Vương Tiểu Long, mơ hồ hôn lên vành tai cùng cổ của cậu, thì Vương Tiểu Long sẽ hiểu là anh muốn quan hệ.

Cậu sẽ không bao giờ từ chối Tề Long, thậm chí cậu đạt cao trào rồi nhưng nếu anh muốn thì cậu vẫn chấp nhận.

Về việc có dùng biện pháp an toàn hay không, thì Tề Long không bao giờ đeo bαo ©αo sυ và anh rất thích bắn vào trong.

Nhưng Vương Tiểu Long là một omega thuộc tầng lớp thấp kém, cho dù không đeo bαo ©αo sυ hay uống thuốc thì cậu cũng rất khó có thai.

“Thôi được rồi con đừng nói nữa, đây là nơi công cộng.” Vương Tiểu Long lỗ tai đỏ lên, do dự hồi lâu mới nói: “… Hơn nữa, bây giờ chúng tôi làm gì có tiền nuôi con.”

“Hừm, mẹ không tin, sau khi con sinh con xong, thì Tề gia vẫn sẽ còn dửng dưng không quan tâm?”

"Tại sao lại không chứ? Lúc trước khi Tề Long ở trên công trường xảy ra tai nạn, cha Tề của anh ta đã cho anh ta xu nào đâu? Thậm chí tề Long còn vì chuyện bồi thường tiền mà bán hết xe."

Hai người tranh cãi không dứt, cuối cùng Chu Diễm nói: "Nếu mẹ biết chuyện Tề Long không có thế lực gì ở Tề gia, thì mẹ đã tìm cho con một chỗ tốt hơn."

“Mẹ!” Vương Tiểu Long nhíu mày.

Sau khi về đến nhà, Tề Long hiếm thấy đang bận rộn trong phòng bếp, nhà ở cũng không lớn, không đến sáu mươi mét vuông, phòng bếp cũng quá nhỏ, không thể chứa hai người.

Vương Tiểu Long đứng ở cửa hỏi anh: "Anh Tề, sao anh lại trở về? Không phải anh đi công tác sao?"

Tề Long nói: "Hôm nay kết thúc sớm, công việc không được phê duyệt."

Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy Vương Tiểu Long rũ mắt xuống, nhưng cậu vẫn an ủi Tề Long nói: "Không sao, lần sau sẽ có cơ hội thôi."

Tề Long bưng mâm thức ăn đi ra, Vương Tiểu Long xoay người nhường đường cho anh, Tề Long đến gần cậu thì thào nói: "Thực xin lỗi."

Hai mắt của Vương Tiểu Long đỏ lên.

Vương Tiểu Long biết Tề Long là một người kiêu ngạo như thế nào.

Anh sẽ không bởi vì người khác chèn ép mà cúi đầu, cũng sẽ không bởi vì bị xa lánh mà thỏa hiệp, càng sẽ không vì chuyện mình không làm sai mà nói xin lỗi.

Và tất cả những điều này mang đến điểm đặc biệt của Tề Long, anh tồn tại giống như một cái gai nhọn, lúc ở trường học không ai dám tới gần anh và cũng không có ai nguyện ý đi vào trong cuộc sống của anh.

Chỉ cần Vương Tiểu Long nghe nói về "Chiến công hiển hách" của Tề Long, thì cậu đã cảm thấy rất kinh ngạc rồi, huống chi lúc đó cậu còn là người tận mắt chứng kiến

cảnh đánh nhau đó của Tề Long.