Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đồng Học Hôn Ước

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)

.

Truyện chỉ được đăng tải trên truyenhdt.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

.

Chương 5

Thành Nham nhìn thấy Giang Mộ Bình đang đi về phía họ, mặc dù não của anh bây giờ đang rơi vào trạng thái sụp đổ, nhưng xuất phát từ phép lịch sự trong tiềm thức, anh gật đầu với Giang Mộ Bình, động tác có chút cứng ngắc.

Hầu hết các giảng viên đại học không thể nhớ tên của các sinh viên trong lớp của họ, chưa kể những giáo sư như Giang Mộ Bình, vừa hướng dẫn nghiên cứu sinh học thạc sĩ, tiến sĩ và cả sinh viên bình thường. Hắn có ấn tượng với vẻ ngoài của Lâm Vi Kính, nhưng vẫn không thể gọi tên của cậu một cách chắc chắn, vì vậy hắn xác nhận một chút: "Lâm Vi Kính?"

Lâm Vi Kính gật đầu: "Giáo sư Giang."

"Cậu mắc bệnh hen suyễn à?" Giang Mộ Bình hỏi.

"Đúng thế."

"Hiện tại cậu cảm thấy thế nào?"

"Em đã khá hơn rồi, xin lỗi, còn phiền thầy đến một một chuyến."

"Không sao là tốt rồi." Giang Mộ Bình quay đầu nhìn Thành Nham, anh đã lui sang một bên.

Lâm Vi Kính cũng nhìn Thành Nham: "Anh...anh quen với giáo sư ạ?"

Thành Nham gật đầu.

Lâm Vi Kính kinh ngạc: "Sao hai người lại quen nhau?"

"Bạn nhỏ hỏi nhiều như vậy làm gì." Thành Nham né tránh câu hỏi của cậu.

"...Em đã hai mốt rồi."

Giang Mộ Bình liếc nhìn Thành Nham, trước mặt mọi người, hắn tiết lộ mối quan hệ giữa hai người: "Quen qua buổi xem mắt."

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenhdt.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Hô hấp của Thành Nham trong phút chốc đều ngừng lại, anh hơi nghiêng mặt đi, không muốn nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Lâm Vi Kính và bạn cùng lớp của cậu. Anh không biết tại sao Giang Mộ Bình lại phải bỏ qua chuyện họ là bạn học cũ mà trực tiếp nói đến chuyện xem mắt.

Căn cứ theo tính tình của Lâm Vi Kính, e rằng sau này cậu sẽ đuổi theo anh để hỏi đông hỏi tây.

Giang Mộ Bình chỉ tới để xem xét tình hình của Lâm Vi Kính, hắn còn phải quay về lớp học, không tiện ở lâu, hắn nhìn Lâm Vi Kính và nói: "Tôi phải về lớp, không thể ở lại lâu, thân thể cậu không thoải mái, tốt nhất vẫn nên về nhà nghỉ ngơi đi."

"Vâng giáo sư, em sẽ để anh đưa em về nhà." Lâm Vi Kính tận dụng mọi thứ, thuận thế ỷ lại anh trai mình, "Phiền phức giáo sư phê cho em nghỉ học."

Giang Mộ Bình gật đầu: "Được, tôi đi trước."

Khi đi ngang qua Thành Nham, Giang Mộ Bình dừng lại một chút, nói một tiếng tạm biệt với anh: "Tôi đi trước."

Thành Nham vẫn không nói được hai từ "tạm biệt" ra khỏi miệng, anh mấp máy môi, im lặng gật đầu.

Khang Minh quay lại phòng học để lên lớp, Lâm Vi Kính toại nguyện cùng anh trai về nhà.

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenhdt.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Lâm Vi Kính vừa lên xe đã không kìm lòng được: "Anh, anh đang hẹn hò với giáo sư Giang hả?"

Thành Nham không trả lời cậu, đột nhiên hỏi: "Sao em không gọi cho ba mẹ em?"

Hưng phấn của Lâm Vi Kính bị dập tắt một nửa, cậu không vui nói: "Anh là anh trai của em, em không gọi cho anh được sao?"

"Đúng lúc hôm nay trong tay anh không có vị khách nào, nếu như có thì làm sao?"

Lâm Vi Kính im lặng một hồi, nhỏ giọng nói: "Anh chỉ là không muốn tới."

"Đúng vậy, anh không muốn tới." Thành Nham dùng giọng nói khàn khàn của mình nói ra một câu đả thương người, "Cùng em lớn lên, nuôi em ăn học mười mấy năm nay không phải anh, là ba mẹ hiện giờ của em, có chuyện gì em nên nói với họ trước—"

Lâm Vi Kính ngắt lời anh: "Em không muốn nói chuyện này với anh."

Thành Nham ngừng nói, bàn tay cầm vô lăng hơi siết chặt.

Lâm Vi Kính thấy Thành Nham đang lái xe về hướng nhà của cậu, nhân tiện nói: "Em muốn đến studio của anh."

Thành Nham không muốn làm bầu không khí trở nên căng thẳng, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn: "Anh đưa em về nhà nghỉ ngơi."

"Studio cũng có thể nghỉ ngơi, em cảm thấy khá tốt, không có gì khó chịu."

"Có rất nhiều người ở đó."

"Anh..."

Thành Nham cảm thấy có chút bất đắc dĩ và thỏa hiệp: "Em muốn thế nào cũng được."

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenhdt.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Lâm Vi Kính lập tức nở nụ cười, cậu là người mềm cứng gì cũng không ăn, là uy hϊếp đối với Thành Nham, Thành Nhanh vĩnh viễn sẽ không có biện pháp bắt ép cậu.

Một khi bầu không khí được điều hòa lại, Lâm Vi Kính liền nhặt lên chủ đề vừa rồi: "Anh, anh không nói chuyện yêu đương với giáo sư của tụi em sao?"

"Không." Thành Nham cảm thấy những gì cậu hỏi đều vô nghĩa, chẳng lẽ có ai hẹn hò với nhau mà lại ở tình trạng như vừa rồi của bọn họ sao, xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.

Thành Nham nhìn thẳng lái xe, thản nhiên hỏi: "Hắn là giáo sư?"

"Đúng vậy, là giáo sư trẻ nhất trong trường của em."

Thành Nham chỉ biết Giang Mộ Bình là một giáo viên, nhưng không biết hắn là một giáo sư đại học, bản thân Giang Mộ Bình cũng không đề cập đến việc này.

"Hắn...dạy môn gì?"

"Anh à..." Giọng điệu của Lâm Vi Kính thậm chí có chút cảm xúc tiếc hận khi không thể mài sắt thành kim. "Rốt cuộc anh là sao vậy? Sao đến chuyên ngành của giáo sư mà anh cũng không biết."

Thành Nham không nói nên lời.

Lâm Vi Kính quay đầu lại, thăm dò hỏi một câu: "Em học ngành gì chẳng lẽ anh không biết?"

Thành Nham lãnh đạm nói: "Không biết."

Lâm Vi Kính cảm thấy buồn cười, biết Thành Nham cố ý nên không hề tức giận.

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenhdt.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

"Em học luật, vậy anh nói giáo sư Giang có thể dạy môn gì?" Lâm Vi Kính nói, "Luật hình sự, giáo sư dạy luật hình sự."

"Em vẫn luôn muốn thi nghiên cứu sinh của giáo sư." Lâm Vi Kính lại nói.

Thành Nham ừm một tiếng, "Em phải nỗ lực."

"Anh, hai người gặp nhau như thế nào? Ai giới thiệu cho hai người xem mắt vậy?"

"Là cô giáo dạy vẽ trước đây của anh, là chị họ của Giang...giáo sư Giang."

"Chị họ của giáo sư Giang thật sáng suốt." Cái miệng nhỏ của Lâm Vi Kính rất ngọt, "Anh, hai người có hi vọng không?"

"Không." Thành Nham dứt khoát nói.

"Hả?" Sắc mặt Lâm Vi Kính suy sụp, "Khẳng định như vậy? Anh không thích giáo sư Giang sao?"

Thành Nham đột nhiên cảm thấy có một khoảng cách thế hệ giữa anh và Lâm Vi Kính, Lâm Vi Kính còn trẻ, dường như chưa từng yêu đương, có lẽ vì vậy mà câu hỏi của cậu lúc này thật ngốc nghếch, ấu trĩ.

Thành Nham cảm thấy buồn cười: "Thích một người dễ dàng như vậy à?"

"Ý em không phải vậy...mà là", Lâm Vi Kính không biết phải diễn đạt ý của mình như thế nào. "có rất nhiều sinh viên trong trường em thích giáo sư Giang. Ý em là kiểu như vậy, anh biết không, là kiểu yêu thích muốn cùng giáo sư nói chuyện yêu đương, nam nữ đều có. Em nghĩ ít nhất anh cũng sẽ thưởng thức giáo sư."

"Anh rất thưởng thức hắn."

"Tình cảm có thể phát triển, anh, anh đã ba mươi lăm, có thể thử tìm người khắp nơi."

"Anh không hợp với hắn."

Bất tri bất giác đã đến studio.

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenhdt.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Lâm Vi Kính xuống xe, cách ô tô nhìn Thành Nham ở phía đối diện: "Không thử, làm sao có thể biết không thích hợp? Em cảm thấy hai người rất thích hợp, cực kỳ thích hợp. Anh, anh lúc nào cũng lười biếng như vậy cho nên mới không tìm được đối tượng."

Lâm Vi Kính dường như đã bỏ qua một điểm quan trọng. Thành Nham cố gắng làm cho cậu hiểu.

"Em không thấy được giáo sư Giang không có hứng thú đối với anh sao?"

Lâm Vi Kính sững người trong giây lát.

"Anh với hắn xem mắt vào nửa tháng trước. Trước ngày hôm nay, anh và hắn chưa từng liên lạc, cũng chưa từng gặp mặt."

Thành Nham đóng cửa xe đi về phía studio, nói móc Lâm Vi Kính: "Yêu đương được mấy lần mà ở đây làm chuyên gia tư vấn tình yêu vậy?"

"Lúc vị thành niên em đã yêu rồi được không, yêu sớm đó." Lâm Vi Kính theo sau, nóng lòng vì chính danh của mình, "Lúc học mẫu giáo em đã mất nụ hôn đầu rồi."

Thành Nham cười nhẹ một tiếng, "Hồi học mẫu giáo trông em giống củ khoai đen vậy. Ai muốn hôn em?"

Thành Nham rất ít khi cười trước mặt Lâm Vi Kính, khi anh cười, Lâm Vi Kính cũng vui vẻ theo sau anh: "Đừng nói nhảm. Hồi còn học mẫu giáo em rất đẹp mà. Anh có biết tại sao hôm nay em lại lên cơn suyễn không? Là bởi vì có người tặng hoa cho em, anh biết điều này có ý nghĩa gì không? Rất rõ ràng luôn đó."

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenhdt.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Chu Vũ đi từ giữa phòng ra: "Sư phụ."

Nụ cười trên mặt Lâm Vi Kính biến mất ngay lập tức, Chu Vũ lên tiếng chào hỏi y: "Lâm ca."

Lâm Vi Kính cứng nhắc mà ừ một tiếng.

Chu Vũ khéo lẽo cười: "Đã lâu không gặp, hôm nay sao anh cũng đến đây?"

"Muốn đến thì đến."

Chu Vũ "Ồ" một tiếng, nhìn về phía Thành Nham: "Sư phụ, có một khách hàng mới đến từ Thiên Tân. Hắn bảo hôm nay có hẹn với sư phụ, ba giờ."

"OK, tôi biết rồi."

"Em ở một mình đi." Thành Nham bàn giao với Lâm Vi Kính, "Nếu mệt thì về phòng nghỉ ngơi đi. Nhớ cởϊ qυầи áo ra, không được mặc quần áo lên giường."

"Em biết rồi."

"Lâm ca muốn uống nước không?" Chu Vũ hỏi Lâm Vi Kính.

"Không cần, cám ơn."

Chu Vũ lấy một chai nhỏ có in hình hoạt hình tưới nước cho những chậu cây trên quầy, Lâm Vi Kính khoanh tay nhìn cậu, nhàn nhạt nói: "Cậu không phải đến đây học việc sao? Sao suốt ngày làm mấy việc vặt của trợ lý vậy?"

"Mấy chậu cây này là do sư phụ nuôi, rất yếu ớt, phải chăm chúng thật cẩn thận."

Lâm Vi Kính đi tới phía sau cậu: "Đó là cách cậu làm hài lòng anh trai của tôi?"

Chu Vũ sửng sốt quay đầu lại, nhìn chằm chằm Lâm Vi Kính vài giây, sau đó đột nhiên cười khúc khích, "Tôi nói, tại sao anh luôn bày ra bộ mặt thối đó với tôi? Tôi còn tưởng rằng tôi đã đắc tội với anh chỗ nào chứ."

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenhdt.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Khóe miệng của Lâm Vi Kính hơi hạ xuống, đôi mày hơi nhíu lại.

Chu Vũ xoay người và lẩm bẩm một mình: "Đọc nhiều sách thế mà vẫn ngốc như vậy."

Cánh tay của Lâm Vi Kính vòng qua eo của Chu Vũ, vỗ lên quầy: "Cậu đang lẩm bẩm cái gì?"

"Lâm ca," Chu Vũ quay lưng lại với Lâm Vi Kính, tiếp tục tới cây, "Sư phụ là anh trai của anh, không phải của tôi."

Hết chương 5.
« Chương TrướcChương Tiếp »