Chương 34

Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)

.

Truyện chỉ được đăng tải trên [email protected]@d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

.

Chương 34

Giang Mộ Bình nghe được từ giảng viên mà hắn biết nói ở gần đây có tiệm mắt kính tương đối tốt, ăn cơm trưa sớm một chút, họ liền lái xe đến đó.

Thành Nham vẫn cảm thấy rất mới mẻ, sức lực mới mẻ vẫn còn rất thừa, Giang Mộ Bình lái xe, anh ngồi ở ghế phụ, động một tí là ánh mắt nhìn vào đôi mắt của hắn.

Nếu như không phải sợ làm phiền Giang Mộ Bình lái xe, anh có thể trắng trợn quay đầu nhìn chằm chằm Giang Mộ Bình.

Cặp kính gọng đen này quá nặng đối với một học sinh, gọng kính trông hơi dày, quả thật không giống chiếc kính mà Giang Mộ Bình sẽ chọn.

Thành Nham nhớ Giang Mộ Bình đã đeo kính từ khi còn học cấp ba, là loại kính hình bầu dục phổ biến nhất, cái gọng màu xám khói, rất mỏng.

Thành Nham không biết tại sao mình lại nhớ được phần ký ức liên quan đến Giang Mộ Bình, thậm chí anh còn nhớ rất rõ những chi tiết đó.

Anh thậm chí có thể nhớ lại rằng Giang Mộ Bình đã từng ngước mắt lên, xuyên qua tròng kính mỏng, phát ra ánh mắt lạnh lùng.

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenhdt.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Vào thời điểm đó, anh đã bị xử lý kỷ luật vì mâu thuẫn với Thiệu Viễn Đông, giáo viên chủ nhiệm yêu cầu anh viết một bản kiểm điểm dài một nghìn chữ giao cho lớp trưởng Giang Mộ Bình. Lớp trưởng của họ là học sinh đáng tin cậy nhất của giáo viên chủ nhiệm, mà giáo viên chủ nhiệm sẽ không lãng phí thời gian quý báu của mình đến lật đi lật lại tờ giấy kiểm điểm với chữ viết như cua bò của Thành Nham.

Đó là lần đầu tiên Thành Nham tiếp xúc với Giang Mộ Bình gần như vậy, cũng là lần đầu tiên va vào mắt của hắn mà không lập tức né tránh.

Tiếc là lúc đó Thành Nham đang trong trạng thái rất chật vật, khóe miệng bầm dập, bị xử lý kỷ luật, kết thù với bạn thân nhất của Giang Mộ Bình.

Thành Nham đoán rằng lớp trưởng của bọn họ sẽ nghĩ rằng cậu bạn đứng trước mặt mình trông thật khủng khϊếp, nhưng lớp trưởng chỉ lấy ra một chai xịt hoạt huyết từ trong hộc bàn, đưa cho Thành Nham và rút tờ kiểm điểm nhàu nát ra khỏi tay Thành Nham.

Tương tự như một cuộc trao đổi, Giang Mộ Bình lấy lọ thuốc để đổi lại một bản kiểm điểm.

Thành Nham từ lâu đã nghe nói bố của Giang Mộ Bình là một trong ba bác sĩ chuyên gia hàng đầu của một bệnh viện, việc hắn mang theo bình xịt trị sưng tấy này cũng không có gì là lạ.

Thành Nham không biết sau đó Giang Mộ Bình có đọc bản kiểm điểm đó hay không, nhưng chai thuốc xịt khi đã quá hạn sử dụng Thành Nham vẫn không dùng đến.

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenhdt.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

"A Nham."

Giọng nói của Giang Mộ Bình trôi về hiện tại từ quá khứ xa xăm.

Giang Mộ Bình mười bảy tuổi sẽ không gọi Thành Nham như vậy.

"Hả?" Thành Nham có chút hoảng thần, "Sao vậy?

"Em luôn nhìn tôi." Giang Mộ Bình nói.

"Nhìn chồng mình cũng không được sao?"

Tay cầm vô lăng của Giang Mộ Bình hơi dừng lại một chút.

Được Thành Nham gọi là chồng, hắn có một cảm giác rất kỳ diệu.

Giang Mộ Bình hỏi: "Em đang nhìn chồng em hay đang nhìn kính mắt của chồng em?"

Thành Nham bị vạch trần, không thể làm gì khác hơn là tươi cười thừa nhận: "Nhìn kính mắt của chồng."

"Kính mắt kỳ lạ hay là do tôi mang kính này kỳ lạ?"

Thành Nham oán thầm: Có gì đâu mà lạ, đẹp trai đến đòi mạng.

"Chỉ là cảm thấy rất mới mẻ."

"Cặp kính này do Lý Tư Tri mua, không phải tôi mua." Giang Mộ Bình nói, "Khi tôi còn học đại học, loại kính gọng đen này có vẻ phổ biến, nên Lý Tư Tri đã mua cho tôi một cặp."

Thành Nham hơi kinh ngạc: "Anh còn giữ cho đến bây giờ?"

"Độ cận của tôi lúc lên đại học cũng không bị tăng quá nhiều, nhưng cặp kính này có hơi nặng, mang không thoải mái, nên sau khi xuất ngoại tôi đã đổi cái mới." Giang Mộ Bình nhìn chằm chằm vào con đường phía trước, "Là cái lúc sáng bị vỡ."

Thành Nham nhớ đến chiếc áo khoác trắng mà Giang Mộ Bình mặc khi còn học đại học, với cặp kính gọng đen đầy khí chất sinh viên này...

Giang Mộ Bình thời đại học cũng quá thanh thuần.

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenhdt.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Cửa hàng kính mắt có rất nhiều kiểu mẫu, nhìn đến hoa cả mắt, nơi này có rất nhiều học sinh, đều là những khuôn mặt tuổi trẻ, non nớt, đeo túi xách cầm trà sữa, rộn ràng tiếng cười nói.

Hai người chọn một cửa hàng kính mắt ở gần đó, quy mô rất lớn, khách hàng cũng đông.

"Xin chào, ngài muốn đo kính cận sao?" Nhân viên cửa hàng bước lên chào đón.

"Phải." Giang Mộ Bình nói.

"Trước tiên ngài có thể chọn xem kiểu ngài thích", nhân viên cửa hàng dẫn họ đến tủ kính, "Đây đều là những kiểu rất thịnh hành trong năm nay. Có rất nhiều người nổi tiếng cũng mang những kiểu như thế này, ngài xem có thích không."

Giang Mộ Bình nhìn lướt qua, nhưng không hợp ý cái nào.

Nhân viên bán hàng là một người chuyên nghiệp, rất am hiểu nghe lời đoán ý, từ trong mắt Giang Mộ Bình đã đọc được sở thích của hắn không phải mấy thứ trong tủ, liền mỉm cười hỏi: "Thưa tiên sinh, ngài làm nghề gì?"

"Sao lại hỏi chuyện này?"

"Chúng tôi có thể căn cứ vào nghề nghiệp của ngài để đề cử kiểu kính mắt phù hợp. Ngài xem, chỗ của chúng tôi có rất nhiều kiểu kính, để chọn ra một mẫu hợp ý cũng không phải chuyện dễ."

"Giảng viên."

"Ngài là giảng viên?" Nhân viên cửa hàng có chút kinh ngạc, có lẽ cô chưa từng thấy qua giảng viên nào lại đẹp như vậy.

Thành Nham, với tư cách là người nhà của giáo sư Giang, sinh ra một chút tâm lý khoe khoang, anh nói thêm: "Giáo sư."

Người bán hàng có vẻ rất nhiệt tình, dẫn họ đến một quầy trưng bày khác, ngữ khí có chút phấn khích: "Còn trẻ như vậy mà đã làm giáo sư rồi, thật lợi hại." Cô giới thiệu cho Giang Mộ Bình một cặp kính có dây xích bằng kim loại nhỏ, cho biết phong cách retro này năm nay rất phổ biến, cũng rất phù hợp với thân phận giáo sư của Giang Mộ Bình.

"Chỗ này còn có rất nhiều mẫu, ngài xem có thích không?"

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenhdt.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Giang Mộ Bình không quan tâm mình có thích hay không, đối với hắn thì dáng kính nào cũng giống nhau, chỉ là đeo vào có thoải mái hay không mà thôi.

Thành Nham ngược lại thực sự thích cặp kính mà nhân viên giới thiệu, anh thích chạy theo thời trang, lại cảm thấy rằng nếu Giang Mộ Bình đeo cặp kính này chắc chắn sẽ gợi cảm chết người.

Nhưng anh biết Giang Mộ Bình sẽ không bao giờ chọn cặp kính lòe loẹt như vậy.

"Thật quá lạ mắt." Giang Mộ Bình quả nhiên nói thế, "Có loại nào đơn giản hơn, trọng lượng nhẹ hơn, tốt nhất là không có gọng kính."

Nhân viên bán hàng không hiểu yêu cầu của hắn: "Không có gọng?"

"Như thế này." Thành Nham mở điện thoại, mở một tấm ảnh trong album đưa cho nhân viên bán hàng xem.

Nhân viên bán hàng lại gần, nhìn thấy tấm ảnh liền khẽ mở to hai mắt, ánh mắt kinh ngạc nhanh chóng đảo qua giữa Giang Mộ Bình và Thành Nham.

Giang Mộ Bình cũng nhìn lướt qua bức ảnh——

Là bức ảnh cưới treo ở phòng khách trong nhà.

Mặc dù những bức ảnh đó mang phong cách đường phố nhưng nhϊếp ảnh gia đã cố tình để Giang Mộ Bình đeo kính nhằm tạo cảm giác tương phản. Một tiên sinh văn nhã ngồi xổm trên tường hút thuốc thú vị biết bao.

Thành Nham nhấn giữ màn hình để phóng to đôi mắt của Giang Mộ Bình và nói với nhân viên: "Loại này, chỉ có tròng kính, không có gọng."

Nhân viên gật đầu liên tục: "Tôi biết rồi, có có, mời hai vị theo tôi lại đây, chúng tôi có rất nhiều kiểu dáng, ngài xem thích cái nào."

Giang Mộ Bình đi theo nhân viên bán hàng, nghiêng đầu nhìn thấy Thành Nham vẫn đứng ở chỗ cũ, ánh mắt lưu luyến nhìn vào cặp kính trong tủ trưng bày.

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenhdt.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Giang Mộ Bình thử vài mẫu, Thành Nham đều nói rất đẹp. Sau đó, Giang Mộ Bình để Thành Nham quyết định, sau đó Thành Nham chọn một mẫu Giang Mộ Bình mang vào trông đẹp nhất, Giang Mộ Bình liền đi đo độ, để nhân viên cửa hàng cắt tròng kính.

Thành Nham dựa vào quầy nhìn điện thoại, chờ đợi.

"Em thích cái cặp cùng dây kim loại lúc nãy đúng không?" Cuối cùng Giang Mộ Bình đã phát hiện tâm tư của Thành Nham.

Thành Nham nâng mắt lên, vô thức liếʍ môi, "Em nghĩ anh đeo cặp kính đó nhất định sẽ rất đẹp."

Thành Nham thực sự muốn nói "rất gợi cảm", nhưng lý trí bảo anh phải dè dặt, loại từ ngữ này không thích hợp ở những nơi công cộng như vậy.

"Em có thể xem một chút được không?" Thành Nham nhìn Giang Mộ Bình hỏi.

Giang Mộ Bình nói: "Được rồi", sau đó hắn gọi nhân viên cửa hàng, chỉ vào cặp kính có sợi dây kim loại trong tủ trưng bày, nói: "Làm phiền cô lấy cho tôi thử mẫu đó một lát."

Nhân viên cửa hàng cũng muốn nhìn thấy trai đẹp nên cười nói: "Được!"

Nhân viên đưa kính mắt cho Giang Mộ Bình, Giang Mộ Bình tháo chiếc kính gọng đen trên mặt xuống, đầu tiên treo sợi dây kính bằng kim loại quanh cổ, sau đó đeo kính vào. Hắn nhấc mắt lên, ánh mắt từ sau tròng kính nhìn Thành Nham.

Hô hấp Thành Nham chậm lại một giây.

Phán đoán của anh đã sai, mức độ gợi cảm của Giang Mộ Bình khi đeo cặp kính này còn gấp mấy lần anh tưởng tượng.

Anh cảm thấy Giang Mộ Bình thật kỳ quái, tại sao lại có thể thuần khiết lại sắc dục như vậy.

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenhdt.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Giang Mộ Bình dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Thành Nham.

"Đẹp trai." Mặt ngoài Thành Nham rất bình tĩnh.

"Em có thích không?" Giang Mộ Bình hỏi.

Dĩ nhiên Thành Nham cực kỳ thích. Anh cười: "Cũng không phải em đeo."

"Vậy là thích." Giang Mộ Bình rút ra kết luận. Hắn tháo kính ra, đeo lại chiếc kính gọng đen rồi nói với nhân viên cửa hàng: "Tôi cũng lấy cái này".

Nhân viên cửa hàng cười đến mức không ngậm được miệng: "Tôi nói cái này rất thích hợp với ngài, rất đẹp."

Thành Nham âm thầm cao hứng, trên mặt lại lộ ra vẻ thâm thúy: "Không phải anh nói cái này quá màu mè sao, mua về không đeo sẽ rất lãng phí."

"Thời gian tôi ở cùng với em nhiều như vậy, sao lại lãng phí?"

Thành Nham biết Giang Mộ Bình lại đang chơi chữ với mình, anh suy nghĩ một hồi liền tự động dịch nghĩa câu này thành: Tôi thường xuyên gặp em, tôi sẽ đeo cho em xem, mua cặp kính này cũng không lãng phí.

Nhân viên bán hàng đưa hai cặp kính đã được cắt xong cho Giang Mộ Bình. Giang Mộ Bình đeo cặp kính không có gọng vào và đặt chiếc kính gọng đen nặng nề vào hộp đựng kính.

"Hai vị đi thong thả." Nhân viên cửa hàng cười tươi như hoa.

Ngày mai Giang Mộ Bình phải đi công tác, Thành Nham chủ động giúp hắn thu dọn hành lý.

"Giáo sư Giang, anh phải đi mấy ngày?" Thành Nham đẩy vali đi đến phòng chứa quần áo.

Giang Mộ Bình đang bị phân tâm không thể giải thích được, nghĩ đến hôm nay trên đường đến cửa hàng kính mắt, Thành Nham đã gọi hắn là chồng. Mặc dù Thành Nham không có trực tiếp gọi như thế nhưng vẫn mang lại cho Giang Mộ Bình một cảm giác tuyệt vời.

Thành Nham muốn giúp hắn thu dọn hành lý, trong hoàn cảnh như vậy, gọi hắn là chồng có vẻ thích hợp hơn giáo sư một chút.

Giang Mộ Bình bắt đầu ghét bỏ cái danh xưng Giáo sư Giang này.

"Giáo sư?" Thành Nham gọi một lần nữa.

Giang Mộ Bình hoàn hồn: "Bốn ngày."

Thành Nham khựng lại: "Lâu như vậy."

"Còn được." Giang Mộ Bình đi tới. Trước đây hắn còn phải tham gia một hội thảo kéo dài đến tận nửa tháng, bốn ngày được xem như bình thường rồi.

Thành Nham chọn bốn chiếc áo sơ mi, một bộ âu phục và một chiếc áo khoác len dài cho Giang Mộ Bình.

"Có muốn mang thêm áo khoác không?" Thành Nham hỏi.

"Không cần, nhét vào vali sẽ không vừa."

"Có thể mang theo hai cái vali mà."

Giang Mộ Bình cười: "Mệt mỏi."

Thành Nham thầm nghĩ: Em đi với anh, nhưng anh không biết hội nghị học thuật kiểu này có được phép mang theo người nhà hay không.

Thành Nham đặt một chiếc máy tạo độ ẩm di động nhỏ gọn vào vali rồi hỏi: "Anh muốn mang cà vạt nào?"

Giang Mộ Bình nói: "Mang theo bốn cái."

"Hả?" Thành Nham sững sờ, đột nhiên nở nụ cười, "Anh đi bốn ngày mà mang theo bốn chiếc cà vạt? Mỗi ngày đổi một chiếc sao?"

Giang Mộ Bình bày ra một bộ dáng đương nhiên: "Ừm."

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenhdt.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Thành Nham mỉm cười xoay người chọn cà vạt, Giang Mộ Bình có một cái tủ chuyên dùng để đặt cà vạt, có lẽ Giang Mộ Bình không để ý, nhưng hắn thực sự có một bộ sưu tập cà vạt rất nghiêm túc.

Mắt thẩm mỹ của Thành Nham rất tốt, cà vạt anh chọn đều rất hợp với áo sơ mi của Giang Mộ Bình, Giang Mộ Bình cảm thấy rất hài lòng.

Thành Nham cúi xuống sắp xếp đồ trong vali, vạt áo bị kéo lên, lộ ra vòng eo gầy gò.

Ánh mắt của Giang Mộ Bình có chút hờ hững, lại rất trực tiếp, lặng lẽ nhìn vòng eo xinh đẹp đó, mở miệng nói: "A Nham, lần này tôi phải mang theo một nghiên cứu sinh để dự hội thảo."

Thành Nham quay lưng với hắn, nhẹ nhàng ừ một tiếng, bộ dáng không để ý lắm.

"Em không hỏi là ai sao?"

Thành Nham nghe theo lời hắn, hỏi: "Ai vậy?"

Giang Mộ Bình cảm thấy anh vẫn không thèm để ý, không vui nói: "Liêu Phàm Kha."

Động tác trong tay của Thành Nham dừng lại, cảm thấy cái tên này có chút quen tai. Anh quay đầu lại, vẻ mặt làm cho Giang Mộ Bình có chút không nhìn thấu.

"Là cái người thích anh?" Thành Nham hỏi.

"Cậu ta không biểu thị rõ ràng, nhưng tôi nghĩ có lẽ chỉ có khả năng này."

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenhdt.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Thành Nham ngồi xổm xuống, đóng nắp vali lại, cười cười: "Không phải có lẽ, mà khẳng định là như vậy. Anh...sao lại dẫn cậu ta đi?"

"Người ta quy định phải dẫn theo một nghiên cứu sinh tiến sĩ, cậu ta đáp ứng tất cả các yêu cầu tốt nhất."

Thành Nham gật đầu: "Em hiểu rồi."

"Dọn xong rồi." Thành Nham đứng dậy, nhất chiếc vali lên.

Giang Mộ Bình theo thói quen nói: "Cảm ơn."

Thành Nham nắm tay kéo vali lên, đẩy tới đẩy lui, giống như chơi đùa, anh không yên lòng im lặng một lúc, sau đó đột nhiên hỏi: "Chắc là không chỉ đặt một gian phòng thôi đúng không?"

Giang Mộ Bình sửng sốt.

"Hai người đều là đàn ông, trường học có sắp xếp hai người ở cùng một phòng không?" Thành Nham cúi đầu lẩm bẩm.

Giang Mộ Bình nhếch miệng nở nụ cười: "Có sắp xếp như vậy thì tôi cũng không ở."

Thành Nham à một tiếng, ngước mắt lên nhìn hắn, cười cười, cười đến có chút ý tứ.

Hết chương 34.