🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Truyện chỉ được đăng tải trên truyenhdt.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
.
Chương 1
Tiếng "rè rè" cuối cùng cũng dừng lại, Lý Tư Tri quay đầu nhìn xem, lúc này chị đang nằm trên chiếc giường nhỏ, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi.
"Được chưa?" Lý Tư Tri hỏi một câu.
Thành Nham gật đầu, có lẽ đã lâu không nói chuyện, vừa lên tiếng thì giọng nói cũng trở nên có chút khàn: "Được."
Vốn dĩ giọng nói của anh bẩm sinh đã khàn khàn, nhưng lần này nghe có vẻ không có khí lực gì.
Lý Tư Tri đang định đứng lên, Thành Nham ngăn chị lại: "Nằm úp sấp nghỉ một lát, trên lưng vẫn đang chảy dịch mô, cần quan sát thêm một lúc."
"Vậy tôi có thể ngồi để cậu xem được không? Nằm úp sấp quá lâu tôi không thoải mái."
Thành Nham tháo khẩu trang, sau đó cởi găng tay cao su ném vào thùng rác, quay đầu liếc nhìn Lý Tư Tri: "Chỗ mới xăm bây giờ không được đυ.ng vào thứ gì, cô không được mặc quần áo."
Lý Tư Tri gật đầu, hiểu rõ.
Vị trí xăm hình của chị là ở sau vai, vừa nãy nhờ cô trợ lý của Thành Nham giúp chị cởϊ qυầи áo và áσ ɭóŧ, bây giờ chị không thể mặc quần áo, nên cô trợ lý quấn cho chị một chiếc chăn mỏng, dùng đồ kẹp lại ở sau lưng, chỉ để lộ ra bờ vai.
Trong khi chờ đợi quan sát, Lý Tư Tri bắt đầu trò chuyện với Thành Nham, chị kêu một tiếng: "Thành Nham?"
Thành Nham đang thu dọn đồ nghề, không hề ngẩng đầu lên: "Hả?"
"Nghe cô bé tóc ngắn kia nói cậu còn chưa có kết hôn?"
Cô bé tóc ngắn mà chị nói là trợ lý của Thành Nham. Lý Tư Tri là người quen cũ cũng từng là giáo viên của Thành Nham. Hai người đã nhiều năm không gặp. Cách đây không lâu, Lý Tư Tri đã tìm thấy studio này, chị muốn xăm một cái hoa văn, mới phát hiện ra chủ của studio này là một người bạn cũ.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenhdt.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Mấy ngày nay, hầu như ngày nào chị cũng đến đây để xem Thành Nham làm việc, hơn nữa chị cũng thích cùng mấy cô gái nhỏ ở đây tán gẫu, trò chuyện về Thành Nham
Thành Nham đáp lại: "Ừ."
"Cũng không yêu ai?"
Thành Nham như cười như không, đi đến bên cạnh chị xem vết thương: "Không có, làm sao vậy?"
"Cậu thích đàn ông sao?" Thời điểm Lý Tư Tri hỏi câu này tựa hồ mang theo nghi vấn, nhưng đôi mắt của chị lại bình tĩnh, nhìn qua còn rất sáng ngời.
"Là mấy cô nhóc kia nói cho chị biết đúng không?" Thành Nham hỏi.
"Ừ." Lý Tư Tri nở nụ cười nhẹ, chị gần bốn mươi tuổi, nhưng khuôn mặt vẫn rất trẻ, mái tóc đen mượt dài quá vai, khí chất tao nhã lịch sự, tính tình cũng rất thẳng thắn.
Thành Nham thừa nhận: "Ừ, tôi thích đàn ông." Anh lấy chiếc khăn sạch nhẹ nhàng đè lên vai Lý Tư Tri, anh nghe Lý Tư Tri nói: "Tôi muốn giới thiệu cho cậu một người. Không biết cậu có nguyện ý nhận cái ân tình này của tôi không?"
Thành Nham bôi một lớp thuốc mỡ lên hình xăm trên vai Lý Tư Tri, xé màng bọc thực phẩm dán lên chỗ có hình xăm, hỏi: "Giới thiệu chuyện gì?"
"Còn có thể là chuyện gì?" Lý Tư Tri nói thẳng, "Là loại làm mai cho ấy."
"Xem mắt."
"Cậu có thể hiểu như vậy."
Thành Nham không trả lời mà gọi ra ngoài cửa: "Mao Mao."
"Có!"
"Đến đây giúp khách thay quần áo." Thành Nham dặn dò, "Cho khách xem thành quả xăm."
"Được rồi." Trợ lý đi vào, cầm quần áo của Lý Tư Tri trong tay. Sau đó Thành Nham đi ra ngoài.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenhdt.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Cuộc nói chuyện bị gián đoạn, một lúc sau, Lý Tư Tri ăn mặc chỉnh tề xuất hiện trong văn phòng của Thành Nham. Thành Nham cầm cốc nước ngẩng đầu lên, Lý Tư Tri kéo ghế ngồi xuống trước bàn làm việc của anh.
"Cô bé đó cho tôi xem hình, tôi rất thích."
Thành Nham đặt cốc nước xuống, dùng ngón tay xoa xoa giọt nước trên khóe miệng, "Cô thích là được rồi. Trong vòng sáu tiếng đồng hồ nữa không được để đυ.ng nước, tắm rửa không nên dùng sữa tắm, mỗi ngày phải bôi thuốc, vết thương kết vảy không được gãi."
Thành Nham dặn dò những chuyện cần chú ý một cách ngắn gọn và đơn giản, Lý Tư Tri tiếp tục chủ đề vừa rồi: "Thế nào? Có muốn nhận phần ân tình này của tôi không?"
Thành Nham cầm cốc nước, im lặng một lúc, nếu là người khác, anh sẽ trực tiếp kết thúc chủ đề này. Lý Tư Tri là giáo viên cũ của anh, đã dạy anh mỹ thuật trong một thời gian. Tuy rằng Lý Tư Tri chỉ lớn hơn anh vài tuổi, nhưng đối với anh có ơn tri ngộ. Cho đến bây giờ, Thành Nham vẫn gọi chị một tiếng cô Lý.
Vì vậy Thành Nham thuận theo lời chị hỏi: "Người nào?"
"Em họ của tôi, bằng tuổi cậu."
Thành Nham hỏi một câu rất thực tế: "Hắn làm nghề gì?"
"Giáo sư."
Thành Nham lắc đầu, anh còn chưa tốt nghiệp cấp ba, không phải là người có học thức gì, không thích hợp. Anh nói: "Không thích hợp."
"Tại sao?"
"Có thể không có tiếng nói chung."
Lý Tư Tri nở nụ cười: "Cậu là người trẻ tuổi sao lại bảo thủ như vậy, cậu cho rằng nó là cái loại già mồm bá đạo? Hay là một ông chú hói đầu mặc áσ ɭóŧ Polo?"
"Ý của em không phải vậy..."
"Nó tên là Giang Mộ Bình." Lý Tư Tri trịnh trọng nói, "Rất đẹp trai, cũng rất xuất sắc."
.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenhdt.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
.
Giang Mộ Bình vừa bước vào sân đã ngửi thấy mùi thức ăn đậm đà, trong sân có một chiếc bàn đá, trên bàn có đầy đủ các món ăn, dì bảo mẫu đi ra từ trong bếp với món canh cá vừa được ninh xong.
"Tiên sinh đã về?"
Giang Mộ Bình công tác ở một trường đại học, là giáo sư, dì bảo mẫu đã lớn tuổi, tư tưởng truyền thống, thích dựa theo cách xưng hô xưa đối với thầy giáo nên vẫn gọi hắn là "tiên sinh".
"Dì Thái." Giang Mộ Bình lên tiếng chào hỏi.
"Mau nhanh vào nhà rửa tay, chuẩn bị ăn cơm."
"Hôm nay nhiều món như vậy?" Giang Mộ Bình nhìn lướt qua trên bàn.
Cha mẹ của Giang Mộ Bình ở một gian trong tứ hợp viện (*). Giang Mộ Bình bước vào nhà chính, mẹ Giang đang ngồi trên ghế sofa xem tranh vẽ, nói: "Hôm nay Tư Tri đến đây, nó nói nó mới vừa xăm một cái hình, phải cho chúng ta xem."
"Hình xăm?" Giang Mộ Bình cầm ấm trà trên khay lên, rót một chén nước.
"Từ trước đến giờ nó nói là làm (*), còn nói là một người quen xăm cho, rất đẹp."
(*) Chỗ này gốc là"一出是一出", có nghĩa là làm một việc gì đó mà không xem xét cẩn thận, có thể khiến người khác chỉ trích ngay lúc đó. Nhưng mà mình không tìm được từ phù hợp để diễn tả, nên mình tạm thời để như vậy. Nếu bạn nào biết hoặc có đề nghị gì thì cứ nói cho mình nhé.
Giang Mộ Bình không tiếng động mà cười cười, nâng chung trà lên nhấp môi một miếng.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenhdt.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Ngay khi Lý Tư Tri vừa đến, chị cởi bỏ chiếc khăn choàng bằng lụa màu trắng trên vai, chị mặc một chiếc váy hở lưng, khi cởi khăn choàng ra, có thể nhìn thấy một nửa hình xăm, chỗ xăm vẫn còn dán một lớp màng bọc, xung quanh còn hơi hồng hồng, bên mép còn có chút sưng, trông khiến người ta sợ hãi.
"Thế nào? Dì, dượng?"
Mẹ Giang, cha Giang đã lớn tuổi nên hai người không hiểu thẩm mỹ của giới trẻ và không thể nói lý do tại sao, cha Giang chỉ có thể chỉ ra chỗ mấu chốt hỏi: "Hình xăm của con có đau không?"
"Không sao." Lý Tư Tri kéo khăn choàng lên, "Thợ xăm có tay nghề rất tốt."
Cha mẹ của Lý Tư Tri qua đời trong một vụ tai nạn ô tô khi chị còn nhỏ. Mẹ của chị là em gái của mẹ Giang Mộ Bình. Chị được cha mẹ Giang Mộ Bình nuôi lớn. Cha Giang mẹ Giang xưa nay luôn là người hiền lành và văn minh, chưa bao giờ xen vào quyết định của vãn bối, đều nói: "Tư Tri cảm thấy được là tốt rồi."
Giang Mộ Bình không tiếng động mà dùng cơm, một chút tiếng vang cũng không có, mặc dù thường ngày hắn cũng dùng trạng thái này để dùng cơm, nhưng hôm nay Lý Tư Tri lại có tâm khuếch đại cảm giác tồn tại của hắn.
"Mộ Bình." Lý Tư Tri gọi hắn.
Giang Mộ Bình ngẩng đầu lên.
"Sao không nói gì hết vậy, cho hình xăm của chị chút nhận xét đi."
Giang Mộ Bình nuốt hết cơm rồi mới lên tiếng: "Là cá voi sát thủ?"
"Em nhìn ra rồi?"Khóe miệng của Lý Tư Tri hơi câu lên.
Giang Mộ Bình gắp một cái đũa đồ ăn, "Nhìn ra, em rất thích cá voi sát thủ."
"Chị cũng thích."
Cá voi sát thủ là hoa văn chính mà Lý Tư Tri đặt ra cho Thành Nham, ngoài ra chị cũng đưa ra nhiều yêu cầu vụn vặt, bản thiết kế cuối cùng Thành Nham thực sự là một bức tranh rất mông lung về hình thức lẫn ý nghĩa.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenhdt.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
"Có ngụ ý gì sao?" Giang Mộ Bình khá thức thời hỏi một câu, thật ra hắn cũng không muốn biết nhiều như vậy, nhưng hiếm thấy Lý Tư Tri tràn đầy năng lượng, hắn cảm thấy chị còn ý tứ gì đó nên không không muốn dập tắt sự hăng hái của chị.
"Có tự do, có quyền lực."
Cha Giang gật đầu nói: "Ý tốt."
Lý Tư Tri từ trong túi xách lấy ra một tấm danh thϊếp, đưa cho Giang Mộ Bình: "Có hứng thú thì em cũng có thể đi."
Giang Mộ Bình liếc xuống cái tên trên danh thϊếp, nghiêm ngặt tuân theo đường lối của nhà giáo, nghiêm trang nói: "Giảng viên không được xăm hình."
Lý Tư Tri mở miệng nói: "Hình xăm trên mông thì có ai nhìn thấy chứ."
Mẹ Giang bưng bát cơm sặc một tiếng, cười mắng: "Con đang nói cái gì vậy?"
Giang Mộ Bình nhếch khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, đẩy tấm danh thϊếp trở lại: "Chờ ngày nào đó em không dạy nữa, có thể suy xét một chút."
Hôm nay Giang Mộ Bình ở lại chỗ của bố mẹ. Phòng của hắn ở phía tây, còn của Lý Tư Tri thì ở phía đông. Sau khi tốt nghiệp đại học được vài năm thì từng người đều rời khỏi gian nhà cũ này.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenhdt.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Khi Lý Tư Tri bước vào phòng, Giang Mộ Bình đang đọc luận văn của sinh viên. Lý Tư Tri cầm một tách cà phê sau đó đặt lên bàn của Giang Mộ Bình.
"Buổi tối em không uống cà phê." Giang Mộ Bình không nhìn lên, "Ngủ không được."
"Chị không muốn em đi ngủ sớm như vậy mới rót cho em ly cà phê. Em là một thanh niên trai tráng chính trực, sao lại giống như một cụ ông đến giờ liền đi ngủ vậy?" Lý Tư Tri nhìn hắn.
"Ba mươi lăm tuổi không còn là thanh niên."
"Cũng không phải cụ ông."
"Em không thích cà phê."
"Được rồi." Lý Tư Tri không làm khó hắn nữa, tự mình bưng tách lên nhấp một ngụm cà phê, "Mộ Bình, chị muốn giới thiệu đối tượng cho em."
Giang Mộ Bình ngẩng đầu, mắt kính trên sống mũi ánh lên màu lam nhạt dưới ánh đèn.
"Chị không nói đùa với em. Trước giờ chị chưa từng đề cập chuyện này với em." Vẻ mặt và giọng điệu của Lý Tư Tri rất nghiêm túc. Chị dựa vào bàn sách, quay lưng lại với Giang Mộ Bình. "Cậu ấy là người quen cũ của chị. Tính tình khá tốt."
Giang Mộ Bình nhanh chóng đoán ra "cậu ấy" trong miệng Lý Tư Tri là ai: "Là thợ xăm đã xăm cho chị?"
"Ừ." Lý Tư Tri quay đầu lại, "Gần đây dì cũng giới thiệu cho em mấy người đúng không, em đều không chịu?"
"Em không có thời gian." Giang Mộ Bình lại nhìn máy vi tính.
"Bớt đi, em chỉ chiếu lệ thôi." Lý Tư Tri nói: "Cũng là do dì dượng quá hiền, không lải nhải với em."
Khóe miệng của Giang Mộ Bình uốn cong, không nói gì.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenhdt.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Một lát sau, Giang Mộ Bình hỏi: "Sao chị đột nhiên lại muốn giới thiệu đối tượng cho em?"
Lý Tư Tri thản nhiên nói: "Bởi vì chị nghĩ cậu ấy là kiểu người em sẽ thích."
Giang Mộ Bình không giải thích được nở nụ cười: "Làm sao chị biết?"
"Đoán." Lý Tư Tri chớp mắt.
Khi mẹ Giang bước vào, Lý Tư Tri quay lại nói: "Dì, con có người muốn giới thiệu cho Mộ Bình làm quen."
"Được được."
"Chính thợ xăm đã xăm cho con."
"Thợ xăm..." Bước chân của Mẹ Giang chậm lại, nhìn Giang Mộ Bình sau đó lại nhìn Lý Tư Tri, "Người tốt là được, Mộ Bình?"
Ánh mắt của Giang Mộ Bình từ đầu tới cuối không hề rời khỏi màn hình máy tính, hắn đẩy đẩy mắt kính, ngước mắt lên nhìn mẹ của mình:
"Vâng."
Hết chương 1.
(*) Tứ hợp viện: