Chương 94: Halloween (10)

Muốn mạng! Bạn trai nhà tôi điên rồi!

Úc Sâm thở ra một hơi thật dài, nháy mắt lại cảm thấy càng chóng mặt.

Anh vịn tay Tư Tuyên Dương a một tiếng ý bảo muốn ngồi dậy, cảm thấy bản thân mình hiện tại cần phải ăn một chút thức ăn bổ sung thể lực, nếu không tâm thần và thể xác sẽ mệt mỏi, không thể vượt qua đêm nay.

Trong dị giới hiện đại hóa, mọi thứ tiện lợi đều có.

Cà ri được đựng trong nồi cơm giữ nhiệt, bên trên có một ít mì sợi ngâm trong nước nóng, không bị vón cục, cũng không bị lạnh, ăn vào mùi vị không tệ lắm, rất dễ nuốt xuống, dạ dày dần ấm lên.

Cổ anh bị băng gạc quấn lấy, vốn không quá nghiêm trọng, nhưng Tư Tuyên Dương rất cẩn thận, không cho anh cúi đầu, tự mình đút từng muỗng cho anh ăn.

Đầu Úc Sâm còn nóng, thường thường ho khan có thể khiến Tư Tuyên Dương căng thẳng, vô cùng lo lắng nhìn băng gạc trên cổ anh.

Không chừng sát ý đối với Viên Phi trong lòng lại nhiều hơn vài phần.

Mẹ nó!

Úc Sâm chán nản, không có biện pháp ngăn cản lệ khí trong lòng của Tư Tuyên Dương, lúc này lại không thể nói chuyện, anh cũng không thể giải thích lý do không muốn hắn xúc động, choáng váng trong đầu biến tư duy của anh thành một đống hồ nhão, bắt lấy tay Tư Tuyên Dương, cũng không biết nên viết gì.

"Anh tự lo cho bản thân mình đi," Tư Tuyên Dương rút tay ra, trong lòng biết rõ anh đang lo lắng việc gì, "Lo chuyện sống chết của tên đó làm gì?"

"Anh......"

Úc Sâm hữu khí vô lực trợn mắt, anh muốn lo cho chuyện sống chết của Viên Phi hồi nào? Viên Phi sống hay chết anh lười quan tâm được chưa?

Cái anh quan tâm chính là không muốn Tư Tuyên Dương động thủ gϊếŧ người!

Mặc dù gã ta là người xấu, là kẻ bắt cóc hành hung chưa toại.

Cho dù trong dị giới gϊếŧ chóc chính là nguyên thủy, nhưng một khi cầm lên vũ khí, gϊếŧ chết người đầu tiên là người sống sờ sờ giống với bọn họ, rất khó để nói nó có thể ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần của bản thân hay không.

Dù cho anh biết bạn trai nhà anh hình như ở phương diện này năng lực thừa nhận của hắn cao hơn rất nhiều so với người bình thường, lúc chém gϊếŧ hải yêu, tay nắm kiếm thậm chí còn không run chút nào.

Trên thực tế ngoài sức khỏe của hắn, Tư Tuyên Dương ở phương diện khác bất luận là vi phạm lẽ thường hay chuyện sinh tử sống chết của người khác năng lực thừa nhận đều rất mạnh.

Nhưng hải yêu cũng không phải là người sống thật sự, có lẽ ở dị giới xa lạ với bọn họ, những thứ NPC này chỉ là chuỗi dữ liệu mà thôi.

Người chơi bình thường tức bất đồng.

Lần này rất có thể là dị giới cuối cùng của bọn họ, anh không thể mạo hiểm như vậy, khiến tay Tư Tuyên Dương dính máu tươi và mạng người.

Hơn nữa nếu thật sự tự mình động thủ, nói không chừng sẽ bị đồng hồ treo tường trừng phạt.....

Tâm mệt......

Nhưng một đống suy nghĩ này, anh lại vô pháp toàn vẹn chính xác làm đối phương hiểu.

Bởi vì anh hiện tại đang là người câm!

Hơn nữa viết nhiều chữ như vậy sẽ rất mệt!

...... Vậy không bằng dùng thần giao cách cảm! Anh tính toán trong lòng.

Ngước mắt nhìn Tư Tuyên Dương dù bận vẫn nhìn chằm chằm anh, thừa dịp hắn đặt nồi giữ nhiệt xuống, Úc Sâm chợt nhào qua, nhắm ngay môi hắn trực tiếp dán lên.

Tư Tuyên Dương theo bản năng đỡ eo anh, một tay khác giữ chặt lấy gáy của anh, hơi nghiêng đầu, để anh khỏi ngửa về sau, đảo khách thành chủ cuốn đi toàn bộ hơi thở ấm áp trong khoang miệng anh.

Mềm mại đến nỗi khiến tâm trí tinh thần của hắn nhộn nhạo cả lên.

Nhưng hắn vẫn còn nhớ tình trạng của Úc Sâm, chỉ quấy đảo một hồi liền buông người ra, nhếch miệng nhấp môi, giọng nói trầm thấp: "Toàn mùi cà ri."

"......" Ha ha.

Gay trong thẳng nam thật sự gây mất hứng!

Tư Tuyên Dương không đợi anh tiếp tục trợn mắt, một lần nữa nhét anh vào ổ chăn, cẩn thận dùng chăn quấn chặt, cúi người mổ nhẹ đôi môi kia, kiên nhẫn nói: "Em biết anh đang nghĩ chuyện gì, nhưng Viên Phi dám động thủ với anh, em không thể để tên đó sống sót trở về."

Tay đối phương nhẹ nhàng lướt qua băng gạc trên cổ, ánh mắt có chút đau xót, Úc Sâm vội vàng nắm tay hắn, mở lòng bàn tay của Tư Tuyên Dương ra, nhanh chóng viết lên phía trên: Em đừng tự mình động thủ.

Đây là yêu cầu duy nhất của anh.

Buồn ngủ thiêm thϊếp tiếp tục tàn phá đại não, Úc Sâm cảm thấy tinh thần của mình không thể chống cự được nữa, nhưng đôi mắt vẫn mở to trừng người trước mặt, xung quanh mắt vì buồn ngủ lẫn phát sốt mà ửng đỏ, giống như rơi lệ, nhìn kỹ, lại không thấy gì cả.

"Ưʍ......" -- thực sự buồn ngủ muốn chết!

Tư Tuyên Dương rũ mắt chăm chú nhìn anh, cúi đầu nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi non mềm kia, lòng bàn tay che mắt Úc Sâm, lông mi mềm mại liên tục chớp chớp, cào cào khiến lòng bàn tay hắn phát ngứa.

Hắn kề sát lông mi khẽ nói: "Anh mệt rồi, ngủ đi, đừng nghĩ đến Viên Phi nữa, có lẽ vận khí gã tốt, đêm nay bị chết cóng thì sao."

Úc Sâm: "......"

Vận khí kia thật đúng là quá tốt!

......

Cả đêm lại tiếp tục chìm vào ngủ, khi thức dậy, đã gần giữa trưa.

Ngoài cửa sổ bay đầy những lông ngỗng tuyết, trải qua một đêm, ngay cả bệ cửa sổ đóng kín của bọn họ cũng bị tích tụ một lớp tuyết, đường phố người đi đi lại lại, đường nhựa ướt đẫm, hai bên đều bị tuyết bao phủ, cho dù là ban ngày, nhưng bầu trời âm u, mây đen giăng đầy, một ít hộ gia đình còn bật đèn bí ngô ở sân và đèn màu trong nhà, ánh lên tuyết trắng, điểm thêm cho bầu không khí của trấn nhỏ vốn giống lễ hội lại càng giống hơn.

Khi đầu óc của Úc Sâm tỉnh táo, ngay lập tức bắt lấy tay Tư Tuyên Dương ê a ra tiếng.

Sớm như vậy mà đối phương đã ăn mặc chỉnh tề, khiến trong lòng anh có chút sợ.

"Chậc! Mới vừa dậy đã hỏi chuyện của tên đàn ông khác? Ngay cả giận dỗi khi vừa tỉnh giấc cũng vì gã ta mà bị bỏ qua một bên, để ý như vậy? Em không vui." Tư Tuyên Dương nhướng mày, lại lần nữa nhét anh vào ổ chăn kỹ càng gói lại, bọc người lại thành kén nhộng, một chút gió cũng không lọt vào được.

Mẹ nó! Buông ông ra!

Úc Sâm trợn mắt giận nhìn! Uốn éo vài cái cũng không thể vùng ra, cắn răng hàm sau (1) anh anh anh!

[(1) Cắn răng hàm sau: không có cách nào để nói hoặc làm gì đó.]

Ác ma bình tĩnh tuấn dật nhìn thấy bộ dáng của anh, không nhịn được mà bật cười: "Bảo bảo, anh như vậy giống như mèo con sơ sinh vậy."

Đánh rắm!

Đã bao giờ thấy qua một con mèo con cao 1 mét 8 chưa!?

Úc Sâm trợn mắt lên trời, rõ ràng không thể cử động, lúc này lại cảm thấy khó thở, mệt mỏi đến không được, trên mặt còn ửng hồng.

Nhiệt độ trên trán chưa giảm.

"Viên Phi chưa chết, anh đừng quá lo lắng," Tư Tuyên Dương đặt tay lên chăn trước ngực anh, chậm rãi vuốt xuống, "Chậm rãi hô hấp, đừng nóng vội, coi chừng chóng mặt."

Nói ra câu này càng thấy lo lắng hơn!

Úc Sâm thở dài, anh cảm thấy có lẽ Viên Phi chết cóng ngoài sân sau còn tốt hơn, miễn cho anh lo lắng đề phòng sợ hãi Tư Tuyên Dương tự mình động thủ.

Thật khiến người đau đầu!

"Anh đừng nghĩ nữa, hôm qua nghĩ về tuyết, hôm nay nghĩ về người khác, em còn sống sờ sờ đứng trước mặt anh đó, thật sự không sợ em ghen?" Tư Tuyên Dương nửa quỳ bên mép giường, cúi người đè anh, hai tay giam cầm người.

"Y......" Ánh mắt của Úc Sâm mang đầy khıêυ khí©h.

Cái này anh thật sự không sợ.

Lấy tình trạng cơ thể một đẩy liền ngả, một gõ liền chết, một sút liền chóng mặt hiện tại của anh, đại ma đầu dù lợi hại, còn dám làm gì anh?

Lại nói, giấm của tuyết và Viên Phi cùng một đống thứ lung tung rối nùi gì đó ăn ngon sao?

Tư Tuyên Dương chẳng lẽ là bởi vì lần này là ác ma, thế nên logic không giống người bình thường?

Úc Sâm nằm rầm rì hai tiếng.

"Uhm?" -- người hiện tại ở nơi nào?

Anh khẳng định một tỷ phần trăm là Tư Tuyên Dương hiểu ý của anh, nhưng sau khi gia hỏa này nghe thấy, không ngờ vẻ mặt lại mờ mịt cũng "Uhm" một tiếng theo, âm điệu lên cao, trông như hoàn toàn không biết gì.

"Làm sao vậy? Đói bụng? Hay buồn ngủ?"

Mới vừa thức dậy chẳng lẽ lại buồn ngủ sao? Úc Sâm cạn lời.

Nhưng Tư Tuyên Dương quyết định ý giả ngu, anh hiện tại lại câm, gấp cũng vô dụng, đơn giản quấn chăn bò về hướng cửa sổ.

"Anh định làm gì?" Tư Tuyên Dương nâng cổ của anh vớt người lên, ôm chặt lấy chăn bông lẫn người.

"Uhm uhm!" Úc Sâm hướng về phía cửa sổ chớp chớp mắt.

"Lại muốn xem tuyết? Thích tuyết đến vậy sao?" Tư Tuyên Dương dở khóc dở cười, "Trở về nhà sẽ mang anh đi xem."

Chỉ là nằm trên giường quá lâu, xương cốt đều nằm đến lỏng, Úc Sâm cùng đại ma đầu không tiếng động đấu tranh hồi lâu, dây dưa mãi mới cho phép anh xuống giường.

Cũng may trong phòng được sưởi ấm, mặc váy cũng sẽ không lạnh.

Chỉ là trên mặt váy dính vết máu loang lổ, lúc anh ngủ lại bị Tư Tuyên Dương thấm ướt lau qua, sau khi khô, liền biến thành màu đỏ nhạt, như hoa anh đoàn nở rộ trên váy.

Sau khi ác ma mặc đồ xong cho anh, ánh mắt dừng trên mấy vệt màu hồng nhạt kia, ánh mắt tối đến mức ánh sáng khó có thể xuyên qua.

Úc Sâm nắm lấy ngón tay hắn nhéo nhéo.

Ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ rất nhẹ, sau khi mở cửa, Tư Nam thấy thân ảnh của Úc Sâm mới yên tâm thở phào: "Úc ca cậu dậy rồi, tôi còn sợ khiến cậu thức giấc."

Anh cùng Lạc Vũ đi vào phòng: "Vết thương còn đau không? Hôm qua lúc trở về thấy cổ cậu bị quấn băng, thiếu chút nữa dọa chết tôi, Viên Phi đúng là đồ ngu....."

Úc Sâm nhẹ nhàng xua tay, nhướng mày với anh.

Lại thấy Tư Nam đột nhiên trở nên có chút ậm ừ, giống như nhất thời quên mất tìm bọn họ có việc gì, hoặc là.... bây giờ không tiện nói ra.

Úc Sâm nheo mắt.

"Đúng...... Đúng rồi, các cậu có muốn đi ăn trưa không, giữa trưa rồi," Anh hơi ấp úng nói, "Hay là tôi mang lên cho cậu? Chậc! Cậu nhìn tôi chằm chằm thế làm gì!"

Úc Sâm mở to hai mắt, hừ lạnh một tiếng, chỉ chỉ cổ của mình, uy hϊếp đưa mắt ra hiệu với Tư Nam.

-- nói hay không!

"A? Cậu hỏi Viên Phi sao? Gã bị Dương Dương ném ngoài sân sau trúng gió chưa tỉnh, chưa chết, ha ha, còn chưa chết đâu...."

Chỉ là lúc sắp chết liền xách vào nhà làm ấm một lát, cắt thêm vài vết thương nhỏ trên người, ấm đủ rồi thì trói tay chân quăng ra ngoài, người bị tra tấn đến sắp điên rồi......

Nhưng cũng không phải là không chết hay sao!

Úc Sâm ánh mắt nghi ngờ đảo qua đảo lại hai người, cuối cùng xoay người Tư Nam lại, liên tục viết lên lưng anh mấy chữ to.

-- tóm lại cậu đừng để em trai cậu động thủ gϊếŧ người!!!