Chương 87: Halloween (3)

Giày da đế thấp, vừa lúc có thể lộ ra vết hõm ở mắt cá chân, trắng mịn như gập nhẹ liền gãy.

Anh thử đi vài bước, làn váy tầng tầng lớp vải tuy mềm mại, nhưng do có quá nhiều lớp, vẫn có chút nặng, bước chân không thể quá lớn, nếu không sẽ tốn sức, nếu muốn chạy, hai tay phải xách váy như trong phim để giảm bớt lực cản.

Úc Sâm xoay hai vòng, mấy lớp váy bên ngoài xòe ra như cánh hoa, nơi đi qua như phủ lên một tầng ánh bạc, cảm giác như trong mơ, giống đồng thoại, lúc anh bất tri bất giác cũng điểm thêm một chút tiên khí thoát trần.

Anh vô cùng vừa lòng, tâm tình cũng tốt lên, ngay cả đầu cũng không đau nữa, ôm cổ Tư Tuyên Dương cười mỉm hỏi: "Có phải rất đẹp hay không đại ma đầu? Bạn trai đẹp như vậy, đại ma đầu hảo hạnh phúc."

Tư Tuyên Dương đỡ eo hắn, nhíu mày nhìn chằm chằm anh một hồi, vẻ mặt cứng nhắc, không quá vui: "Chờ lát nữa xuống dưới nhớ cười ít lại."

Sẽ khiến người ta có ham muốn phạm tội.

Rõ ràng một ngày trước còn giãy đành đạch thà chết không mặc váy, hôm nay sau khi mặc vào tại sao lại đột nhiên vui vẻ? Trong lòng Tư Tuyên Dương chợt sinh ra một chút nguy cơ: "Cũng bớt lẳиɠ ɭơ."

"Không lẳиɠ ɭơ thì làm sao câu dẫn em?

Úc Sâm ánh mắt như móc, cười hì hì ôm lấy cổ người, hôn hắn một cái, sau đó xoay người xách váy chạy về phía cửa.

Mới vừa đến cạnh cửa, đã bị Tư Tuyên Dương ôm lấy eo nhỏ bị bộ đồ siết chặt từ phía sau, sau đó trong tay hắn quay một vòng 180 độ, mặt đối mặt bị ác ma lãnh khốc hắc ám giam trong ngực, đè ở cánh cửa, áp thân lên bá đạo ngang bướng hôn lấy.

Trên tay đại ma đầu quấn quanh một nửa băng đen, cọ xát trên cổ anh.

Ren mềm mại bị xoa thành nếp uốn hỗn độn, xuống một chút liền lộ ra cổ mềm trắng, ái muội ma sát, giống như có dòng điện xẹt qua, làm cho thân thể Úc Sâm bất giác run rẩy nho nhỏ.

Môi rất nhẹ nhàng bị lưỡi mềm cạy ra, xâm chiếm mỗi một tấc trong khoang miệng, một tay khác bên hông Úc Sâm càng không an phận.

Thậm chí ngay cả chỗ mắt cá chân nơi làn váy, cũng bị chân người nọ tình sắc cọ xát, chậm rãi trêu chọc chỗ làn da trần trụi, dần dần đi lên theo lớp vải mềm mại bên trong.

Ngứa đến da đầu tê dại.

Úc Sâm ý thức tan rã, hoảng hốt cảm thấy mình giống như một con cá trên thớt, hoặc hoa tàn trên cành, lui không thể lui, mặc quân hái.

Anh vô pháp ngăn cản chân đang xen kẽ giữa hai bắp chân mình, cũng không thể đẩy ra người cường thế này.

Hai tay đặt lên ngực Tư Tuyên Dương như nhận mệnh, mềm mại đáp lên vai của ma vương.

Phối sức lạnh lẽo khiến khuỷu tay của anh khẽ run, tay áo rộng không bó sát theo làn da mềm mịn trượt xuống, lộ ra hai cánh tay như sương như tuyết, đối lập với áo choàng màu đen, càng thêm trắng, dường như nhẹ nhàng niết sẽ để lại một vệt đỏ.

Tay vòng trên eo ngày càng chặt, giống như muốn vùi anh vào thân thể.

Ấn sau cổ khiến nụ hôn ngày càng sâu, giống như người trước mặt thật sự là ác ma khát máu, không nuốt anh vào bụng sẽ không buông tha.

"Ô......"

Đầu Úc Sâm có chút thiếu oxy, cánh tay mềm đến mức không thể ôm cổ được nữa, anh chợt cho rằng mình đang bị nhốt trong một không gian hẹp, đang từng chút từng chút bị ăn vào bụng.......

Thẳng đến khi sau cửa truyền đến tiếng "cộc cộc".

Thanh âm kia cách rất gần, đập vào tai anh, đánh mạnh vào tinh thần đại não đang mềm nhũn, cả người Úc Sâm run lên, sợ hãi xém nữa ngã xuống.

Cũng may cánh tay của Tư Tuyên Dương gắt gao ôm lấy eo anh, hơi thở nóng bỏng trong khoang miệng cũng thối lui.

Trong ý thức mê loạn rã rời, anh nghe thấy tiếng của Tư Nam ngoài cửa: "Dương Dương! Úc ca! Hai người ổn không? Sao lâu thế? Tôi với Lạc Vũ cũng ăn xong bữa sáng...."

"Lập tức ra tới." Tư Tuyên Dương trầm giọng trả lời.

"Này, Này...... Sao giọng em khàn thế? Tối hôm qua bị gió thổi nên cảm?" Tư Nam kỳ quái hỏi, "Dưới lầu có canh nấm, vẫn còn nóng, lát nữa uống một chút đi."

"...... Ừ, đã biết."

Chờ tiếng bước chân ngoài cửa xa dần, Úc Sâm mới chậm rì rì bám vào vai của Tư Tuyên Dương đứng lên, dựa vào cửa nhẹ nhàng thở dốc, xoa dịu cơn choáng váng trong đầu.

Tư Tuyên Dương nhìn lông mi đen như quạ của anh an tĩnh rũ xuống, trong lòng hơi phát ngứa, đầu quả tim cũng mềm như mây, nhẹ nhàng giúp anh sửa mũ: "Có chút lệch, để em sửa cho anh."

Úc Sâm bên tai vẫn còn hồng, đuôi lông mi như ngậm thìa mật hoa, rũ mắt không nhìn hắn, không vui rầu rĩ cảnh cáo: "Phía trên có chuỗi trân châu, em cẩn thận một chút, đừng dính vào tóc của anh."

Ác ma anh tuấn trước mặt nhếch miệng thành một độ cung ưu nhã, cúi người xuống chạm môi vào đuôi tóc đen nhánh của Úc Sâm, khàn khàn giọng nói: "Tuân mệnh, công chúa điện hạ."

......

Lúc được Tư Tuyên Dương dẫn từ lầu hai xuống, bởi vì tiếng "công chúa điện hạ" kia, nhiệt độ trên mặt Úc Sâm chưa lui, trong lòng có một loại cảm giác thẹn đến nổ tung, rồi lại xen vào một chút hưng phấn kỳ lạ.

Đủ lắm rồi! Chẳng lẽ sống hai mươi mấy năm, cuối cùng cũng phát hiện tâm lý bất thường tiềm ẩn của mình?

Nhưng mà đại ma đầu bên cạnh trông có vẻ không vui khi người khác thấy bộ dáng mặc đồ nữ của anh.

Úc Sâm dừng lại khi xuống cầu thang, dựa vào vai Tư Tuyên Dương, bên tai hắn nhẹ giọng nói: "Sau khi về nhà cũng mặc váy cho em xem được không? Váy đồng phục thủy thủ thì sao? Chỉ cho một mình em xem thôi."

Bước chân đang xuống lầu của Tư Tuyên Dương xém nữa bước hụt, sau khi ổn định tâm lý liền dùng lực bóp eo Úc Sâm, kéo anh về phía hắn, ngữ khí hung tợn cảnh cáo: "Đã bảo đừng có lẳиɠ ɭơ, lực khống chế của em thật sự rất bình thường!"

"...... Anh chỉ vẽ ra cái bánh cho em thôi mà, sao tự nhiên bị gọi là lẳиɠ ɭơ?

"Úc...... Úc ca?" Đang nói, lầu một vang lên một tiếng nói ngập ngừng.

Úc Sâm quay đầu, đối diện với ánh mắt khϊếp sợ của Tư Nam.

"Thật là cậu......"

Đối phương đã biến thành bộ dáng chú hề, vừa buồn cười lại mang theo một chút lạnh băng quỷ dị, Lạc Vũ bên cạnh anh là cương thi, điều dễ thấy chính là huyệt hái dương của cậu cắm một cây dao nhỏ rất thật, mũi miệng cũng có hiệu ứng đổ máu đặc.

Đều rất ngầu, chỉ có anh là mềm mềm manh manh đáng yêu.

"Cái đệt! Công chúa Bạch Tuyết!" Trong phòng khách truyền đến tiếng cảm thán kinh ngạc của ai đó, rất nhanh, những người khác trong phòng đều tập trung ánh mắt hoặc mịt mờ hoặc kinh diễm thèm muốn không kiêng nể gì lên người Úc Sâm đang đứng ở lầu thang.

Ở trong mắt bọn họ, công chúa da trắng như tuyết, đôi mắt hắc bạch phân minh mang theo hơi nước, đuôi mắt hơi phiếm hồng, như đào hoa vũ mờ ảo say lòng người, nhìn thoáng qua, khiến nhân tâm mềm mại.

Nhưng ánh mắt như vậy đại bộ phận đều là đàn ông.

Sắc mặt của Úc Sâm bỗng chốc suy sụp xuống: Đánh rắm! Mẹ nó nơi nào giống công chúa Bạch Tuyết! Các người lúc còn nhỏ chưa từng coi qua phim hoạt hình à! Anh ngay cả nơ con bướm màu đỏ còn không có, giống công chúa Bạch Tuyết ở chỗ nào!"

"Giống chỗ nào giống chỗ nào......."

Nghe thấy người bên cạnh đang rầu rĩ lẩm bẩm, Tư Tuyên Dương cười, cánh tay tràn ngập chiếm hữu ôm lấy anh, môi áp lên vành tai trắng nõn của anh, nhẹ giọng nói: "Tóc với làn da giống."

Mẹ nó biếи ŧɦái!

Úc Sâm hu một tiếng, trong lòng muốn diễn, giống như thẹn thùng chôn đầu vào cổ của ác ma, thân thể co lại, mềm thành một vũng nước, được nửa ôm nửa dắt xuống lầu thang.

Tư Nam thần sắc phức tạp nhìn lướt qua mấy đôi mắt đang nhìn thẳng xung quanh, đến bên cạnh hai người bọn họ, kéo ống tay áo Úc Sâm: "Cậu soa bất đa đắc liễu (2)."

[(2) Soa bất đa đắc liễu: được dùng trong khẩu ngữ, thể hiện sự khó chịu tới đối phương khi nói nhiều hoặc làm quá.]

Tư Tuyên Dương ánh mắt bất thiện nhìn ngón tay trên tay áo rộng, ma văn trên mặt nhìn lãnh ngạnh vô tình lại không dễ chọc.

Đệt cả nhà em ngang tàng tàn nhẫn, Tư Nam run run, buông tay làm như không biết, giấu tay ra sau lưng.

......

Ngồi bên bàn cẩn thận quan sát bốn phía, Úc Sâm mới phát hiện đàn ông chọn đồ nữ không phải chỉ một mình anh, còn có một "Wonder Woman" khác.

Nhưng người nọ xu cà na hơn anh rất nhiều, ngoại hình cùng diện mạo khá mập mạp, cho dù có ma lực thay đổi một chút, lại không tốt hơn, ngược lại càng trông chẳng ra gì.

Đặc biệt là quần áo của y hở hang quá nhiều, bả vai, cánh tay, chân, eo, gần như đều lộ ra ngoài, trong phòng thì ngược lại không quá lạnh, còn nếu dạo một vòng bên ngoài thì cũng chả dễ chịu mấy.

Úc Sâm trong lòng thoáng an ủi, nắn vuốt váy công chúa mềm mại ấm áp còn lõm hiện vóc dáng, mãn nguyện cầm bát lên, miệng nhỏ húp súp.

"Tiểu công chúa, rất nhiều người đang nhìn anh kìa." Ánh mắt nheo lại của Tư Tuyên Dương ẩn chứa nguy hiểm.

Người đang uống canh dường như không thấy tia nguy hiểm kia, sau khi nuốt xuống, lại đưa đầu lưỡi hồng phấn liếʍ mối dính ướt, ánh mắt đơn thuần vô tội như ấu tể, nhưng Tư Tuyên Dương biết anh đang giả vờ.

"Nhìn thì nhìn đi, chỉ nhìn thôi cũng chả ăn được, đúng hông?" Tiểu công chúa đắc ý dào dạt.

Tư Tuyên Dương ánh mắt hơi tối, chung quanh vang lên tiếng hút khí, ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy cằm công chúa, cúi người ngậm lấy cánh môi phấn nộn, đầu lưỡi trên môi nhẹ nhàng lướt qua phát họa, mυ"ŧ ra tiếng vang ái muội, mới chậm rãi buông ra.

Kế tiếp vươn tay, ánh mắt sâu thẳm, dịu dàng lại chiếm hữu mãnh liệtlau sạch vết nước trên khóe miệng Úc Sâm, lòng hai tay xoa nhẹ cánh môi hồng nhuận, nhẹ giọng nói: "Đánh dấu, ngoại trừ em, ai cũng không thể đυ.ng vào."

Úc Sâm đột nhiên thấy rõ tình cảm điên cuồng trong mắt của hắn, thân thể bất giác phát run, hơi nước mờ mịt trong mắt cũng lăn tăn gợn nước, giống như chạm nhẹ vào sẽ có cơn mưa màu đào rào rạt rơi xuống.

Anh làm lơ những vẻ mặt tan nát cõi lòng ở xung quanh, ngoan ngoãn nhích vô lòng của Tư Tuyên Dương, trong lòng thầm mắng cái đồng hồ treo tường biếи ŧɦái.

-- lần này nó không chỉ gieo hạt giống "thích giả gái" cho anh, còn mẹ nó biến Tư Tuyên Dương thành tên điên thứ thiệt.

Tuy rằng ngày thường cũng có lắm lúc điên, nhưng lần này hình như càng điên đến vô phương kiềm chế, kéo cũng không được.