Mười phút sau, những người khác trên thuyền được Tư Nam và Lạc Vũ dẫn đến phòng của Edward.
Cho dù trước đó Tư Nam đã thuật lại tình huống cho bọn họ, nhưng khi nhìn thấy hải tặc thật sự trong phòng, mọi người vẫn chấn động tinh thần.
Úc Sâm thấy Tư Mã Nguyệt vào tới, nhìn đôi mắt bị khoét của cô ta, trong lòng không khỏi dâng lên cơn buồn nôn, thần sắc uể oải dựa vào vai Tư Tuyên Dương.
"Tất cả tìm chỗ ngồi xuống đi."
Tư Nam tiếp đón một lúc, sau đó cùng Lạc Vũ trở về bên cạnh hai người Úc Sâm, chợt nhớ đến gì đó, nói với Tư Tuyên Dương: "Cánh cửa trước kia cần tất cả chìa khóa của chúng ta để mở, em thử đoán xem trong đó có gì?"
Tư Tuyên Dương nhướng mày, không nói gì.
Edward một bên trùng hợp nghe thấy, có chút kinh ngạc nhìn Tư Nam, nói: "Không ngờ các cậu thật sự tìm được nơi đó?"
Hắn lại thở dài một hơi: "Nơi đó, có phải có rất nhiều thùng dầu đúng không?"
"Đúng vậy! Tại sao anh biết.... A, anh chính là thuyền trưởng, đương nhiên biết." Tư Nam bỗng nhiên tỉnh ngộ gõ đầu.
Nhìn từng đôi mắt tò mò trong phòng, Edward bất lực cay đắng mím môi, hít sâu một hơi, bắt đầu thuật lại tình hình ngày con thuyền xảy ra tai nạn.
"Thật ra ngay từ đầu tôi với thuyền viên của tôi đã biết truyền thuyết về hải yêu ở sâu dưới đáy hải vực, nhưng cũng không cảm thấy khó đối phó, bởi vì trước khi xuất phát, tôi đã thỉnh vu nữ (1) xin một biện pháp."
[(1) Vu nữ: bà đồng, bà cốt, bà mo, phù thủy.]
Tư Tuyên Dương hỏi: "Dùng dầu? Dùng lửa đốt?"
Edward gật đầu: "Vu nữ bói quẻ, quẻ nói hải yêu dưới đáy hải vực sẽ hoạt động trên mặt biển ở một thời điểm nhất định, thời gian khác đều ẩn mình dưới những hang động sâu tận lòng biển nơi chúng ta không thể đến được."
"Vì thế các người đã quyết định đổ thật nhiều dầu xuống biển, làm mặt biển cháy một đoạn thời gian, sau đó tóm gọn hải yêu?" Úc Sâm nhíu mày, "Nhưng các người đều biết chỗ hải yêu xuất hiện, vì sao không tránh đi?"
"Vì cả người hải yêu đều là bảo! Một chiếc đuôi hoặc một đôi cánh đều có giá trị vạn kim," Edward cười gượng, "Muốn bắt bọn họ, muốn thu lợi không biết có bao nhiêu người, chúng tôi nắm giữ nhiều tin tức như thế, sao có thể tránh đi, đem tài phú xúc thủ khả đắc (2) chắp tay nhường người?"
[(2) Xúc thủ khả đắc: dễ dàng có được.]
Tư Tuyên Dương cười lạnh một tiếng: "Kết quả chính là do các người tham lam, toàn bộ người trên thuyền đều gặp tai ương. "
"Ai, ngay từ đầu chúng tôi đều cảm thấy thế tại tất hành (3), đi đến vị trí quẻ chỉ trước mấy ngày, nhưng không chờ đến khi tập thể hải yêu tản ra, ngược lại đi trước thăm dò ma thuật của nhóm hải yêu."
[(3) Thế tại tất hành: cấp bách, khẩn thiết, bắt buộc, cưỡng bách, cưỡng chế, có tính chất sai khiến, có tính chất mệnh lệnh.]
Úc Sâm có chút cạn lời: "Tính cảnh giác của các người cũng quá thấp."
"Trước đó tất cả cũng chưa từng trải qua tình huống như thế, đều là một đám đàn ông phát khùng hóa rồ khi thấy người đẹp, tính mê hoặc quá lớn, mà còn bất ngờ khó lòng phòng bị, sao có thể khống chế được...." Edward càng nghĩ càng cảm thấy cay.
Tư Tuyên Dương hỏi: "Vậy chuyện về thân thể anh thì sao? Bị hải yêu nguyền rủa?"
"Không sai," Nói đến chuyện này Edward liền tức giận, đâu đâu cũng thấy không cam lòng, "Gϊếŧ thì gϊếŧ đi, lại còn áp lời nguyền lên toàn bộ người trên thuyền của ông đây, tôi với thuyền viên của tôi toàn bộ đều bị giảo hình, linh hồn của thành viên bị hải yêu phong ấn, giữa hải vực chịu hết tra tấn, tôi bị bọn nó phong ấn nửa linh hồn, nửa còn lại hiện đang ở trong thân thể này, vĩnh viễn du đãng trên con thuyền chết này, không được vãng sinh cực lạc."
"Chậc, thật thảm." Úc Sâm chậm rì rì nói.
"Tôi thấy biểu tình của cậu không giống đồng cảm với tôi tý nào."Ánh mắt của Edward có chút u oán, "Tốt xấu gì cũng nhíu mày đi chứ."
Tư Tuyên Dương khó chịu liếc hắn: "Người của anh tất cả đã chết hết rồi, có gì đáng để đồng cảm."
Úc Sâm: "Đúng thế."
Edward: "......"
"Cho nên, làm sao mới có thể giúp anh cùng thuyền viên của anh..... Giải thoát linh hồn khỏi lời nguyền?" Tư Mã Nguyệt đột nhiên mở miệng.
Ánh mắt của tất cả mọi người lại lần nữa dính lên người Edward, đây chắc chắn chính là vấn đề bọn họ để ý nhất.
"Còn có thể làm gì, dùng phương pháp thêu chết đám hải yêu của bọn họ,"Úc Sâm xoa ấn đường, con sâu ngủ trong người bắt đầu bò ra, "Lời nguyền do đám hải yêu áp xuống, bọn nó chết càng nhiều, mặc kệ là lời nguyền hay là phong ấn, tất cả sẽ yếu đi nhiều."
"Mỹ -- tiên sinh nói cực kỳ đúng." Edward liếc thấy ánh mắt âm trầm của Tư Tuyên Dương, vội vàng thay đổi sửa lại giọng điệu.
Úc Sâm chẹp miệng, cảm giác thân thuyền hình như lắc lư mạnh hơn, cảm giác choáng váng cũng càng mãnh liệt hơn, mở miệng hỏi: "Vậy ngày đám hải yêu xuất hiện sát mặt biển, là khi nào, anh còn nhớ rõ không?"
"Chính là hôm nay." Edward vô tội chớp mắt.
"Hôm nay?"
"Ừm, ngày nào tôi cũng tính, sẽ không sai đâu," Edward nói, "Hơn nữa lúc tôi mới đi lên có nhìn hướng với kim la bàn, sắp đến địa điểm đó rồi, các người muốn hành động, tốt nhất nên mau chóng chuẩn bị sẵn sàng."
"Đệt!" Tư Nam thầm mắng một tiếng, "Tại sao anh không đề cập trước một khoảng thời gian?"
"Tôi là người chết, sợ dọa các người."
Tư Nam trợn mắt: thật là một vị hải tặc thiện giải nhân ý biết bao.
......
Giống như hưởng ứng lời nói của Edward, thời tiết đang sáng sủa thoáng cái đã nổi gió, chưa có mưa, cột buồm bị gió thổi xào xạc bay, thân thuyền vững chắc dần trở nên lắc lư.
Tư Mã Nguyệt nắm chặt tay, vung tay lên: "Đi, tất cả theo tôi đến nhà kho lấy thùng dầu!"
Linh hồn của Edward vô pháp rời khỏi thi thể trong ngục giam quá lâu, nói xong chuyện quan trọng liền vui vẻ ung dung trở về ngốc (4) ở nơi đó.
[(4) Ngốc ở đây có nghĩa là nán lại, ở lại, ngẩn người. Vì nghe cute nên tui dùng nó =)))]
Thời tiết trên biển chỉ trong vài giây sau đã bất ngờ thay đổi, lúc Úc Sâm được Tư Tuyên Dương ôm vai đi vào boong tàu, thân thuyền đã lay động đến nổi người bình thường cũng không thể đứng thẳng, càng đừng nói đến anh.
Ánh sáng nơi chân trời trong giây lát đã bị mây đen dày đặc che đi, trên biển nhấc lên từng đợt sóng lớn, mặt biển đen nghìn nghịt hòa làm một với sắc trời, không nhìn thấy đâu là bờ bến, thiên thần sa đọa (5) mặc dù kích thước lớn, so với tình hình này thì nó chẳng khác gì con thuyền lá, chìm nổi trĩu nặng cuốn theo sóng biển.
[(5) biệt hiệu của con tàu.]
Thùng dầu không nhỏ như Úc Sâm đã từng nghĩ, mỗi một thùng chắc hẳn phải cao bằng một người, một vòng tay ôm không hết, chưa kể bên trong còn tràn đầy dầu.
Hai người muốn mang một thùng đến boong tàu còn gian nan, chỉ có thể đặt nó nằm ngang rồi lăn đi.
Sóng gió đến quá nhanh, thời cơ cũng chưa tới, bọn họ chao đảo lăn thùng dầu, dao động nghiêng trái ngã phải ở boong tàu, một ít thùng bị mất kiểm soát nương theo sự lay chuyển của thân tàu va vào boong, làm cho thân tàu càng thêm khó duy trì cân bằng, chưa kể còn có vài người vấp ngã.
Ồn ào dần nổi lên, pha lẫn với tiếng gió thổi tiếng con nước gào thét, bên tai Úc Sâm vang lên từng tiếng ù ù, đầu càng thêm choáng dữ dội, chưa kể đến thân tàu đong đưa, đi đứng gần như không thể vững vàng.
Tư Nam và Lạc Vũ sớm đã đến kho hàng phụ giúp, Tư Tuyên Dương ôm lấy Úc Sâm, nhìn số lượng thùng dầu được dọn ra boong tàu, nhíu chặt mày: "Số lượng ít như vậy, muốn đốt biển rộng? Chắc chắn không đủ."
Nhưng thời gian không còn nhiều, trên mặt biển đã dần hiện lên những khuôn mặt dữ tợn của hải yêu, không có tý gì gọi là xinh đẹp hay tuấn tú mà Úc Sâm đã thấy trước đó, mà là đôi mắt lồi ra, làn da trắng bệch uốn đầy nếp nhăn, cái miệng to như bồn máu đầy những chiếc răng sắc nhọn như cá mập, dang rộng hai bên bả vai là đôi cánh bằng xương, đuôi cá to dài lộ khỏi mặt biển, lúc đong đưa thậm chí có thể nhấc nước xung quanh thân nó tạo nên bọt sóng.
Nhìn dáng vẻ này, Úc Sâm cảm thấy bọn nó sẽ không làm mấy cái trò vặt vãnh gì nữa, trực tiếp dùng bạo lực trấn áp là được.
Có lẽ ở trạng thái này, chắc hẳn không thể rời nước quá lâu đi? Anh nghĩ.
Số lượng hải yêu ngày càng nhiều, thiên thần sa đọa đã hoàn toàn bị bao vây, liếc thoáng qua, quả thực như bể bơi mùa hè, chi chít "sủi cảo", mặt xanh nanh vang, ánh mắt hung ác, người có hội chứng sợ đám đông gần như trực tiếp xỉu up xỉu down.
Đã quá muộn để đi xuống, hải yêu sẽ bay lên trong khoảng thời gian ngắn.
Úc Sâm kéo Tư Tuyên Dương: "Dương Dương, ôm anh đến kho dầu đi, được không?"
Tư Tuyên Dương lau nhẹ khuôn mặt trắng bệch của anh, lo lắng trong mắt gần như hóa thành thực thể: "Nếu anh muốn, đương nhiên có thể, nhưng em lại muốn đưa anh đến nhà giam hơn, chờ chúng em giải quyết xong đám hải yêu, hiển nhiên có thể cùng nhau về nhà."
Úc Sâm bật cười: "Đùa gì thế, nếu các em thất bại, hải yêu kéo thuyền xuống biển, anh chắc chắn là người chết đầu tiên, lại nói, em yên tâm để anh ở nơi cách xa em như vậy sao? Ngoan, ôm anh đến kho hàng."
Tư Tuyên Dương mím môi thành một đường thẳng, sâu sắc nhìn anh, nhị thoại bất thuế (6), vững vàng ôm Úc Sâm chạy về phía kho hàng.
[(6) Nhị thoại bất thuế: không nói lời nào, dứt khoát làm gì đó.]
......
Cánh cửa vốn treo đầy ổ khóa vào buổi sáng nay lại rộng mở, Úc Sâm ngạc nhiên trước kích cỡ không gian bên trong kho hàng, nhưng cũng có phần nhẹ nhõm.
Nhóm hải tặc gần như đem một tầng gác lửng dưới boong tàu làm thành nhà kho, đặc biệt là hai bên hàng ngang, hơn nữa còn hoàn toàn thông nhau, một đống thùng dầu được xếp ngay ngắn, bốn cái một chùm, bị buộc lại bằng dây gai.
Lúc này có vài sợi dây bị những người khác cắt đứt, đẩy đến boong tàu, nhưng phòng này vẫn còn sót lại rất nhiều thùng dầu, dựa vào thực lực của mười mấy người bọn họ muốn đem toàn bộ dọn đi, thật sự là một công trình vô cùng lớn.
Có người mồ hôi nhễ nhại lăn một thùng đến, nhìn hai người Úc Sâm, trong mắt hiện hung quang: "Chắn cái gì? Phế vật không biết hỗ trợ, chỉ biết giúp thêm phiền -- a!"
Vừa dứt lời, Tư Tuyên Dương liền tung cước, đạp mạnh vào bụng người nọ, đá lăn trên mặt đất, đầu đυ.ng phải thùng xăng, phát ra tiếng vang nặng nề, đau đến đứng dậy không nổi.
Sắc mặt của mấy người không quen biết Tuyên Dương với Úc Sâm trong kho hàng có chút khó chịu, tuy chính bọn họ là người tìm ra thuyền trưởng, nhưng giây phút nguy ngập, không chỉ không giúp đỡ, mà còn đánh người, thậm chí có khả năng khiến họ mấy đi một nguồn lao động.
Nhìn những ánh mắt bất thiện ở trái phải hai bên, Úc Sâm thở dài, đau đầu nói: "Rốt cuộc phế vật là chỉ ai? Các người lăn lăn lăn làm quái gì! Thuyền này làm bằng gỗ, cách mặt biển một khoảng, trực tiếp tạo ra vài lỗ hai bên, sau đó làm rò rĩ mấy thùng dầu rồi đẩy xuống, chẳng phải rút ngắn lộ trình tiết kiệm rất nhiều thể lực hay sao?"
[Mấy nay tui ôn bài thi, học online dễ bay gốc lắm, chưa kể còn học thêm nữa, lạng quạng bay gốc là khỏi tốt nghiệp.]