Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đồng Hồ Bẫy Rập

Chương 74: Thuyền hải tặc (9)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tư Nam mặt mày hớn hở nói hăng say: “Các người nghĩ, một người mới quen biết được vài ngày, loại lừa gạt nào có thể khiến Tư Mã Nguyệt hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, bất tri bất giác bị khoét mắt?"

Úc Sâm khó hiểu liếc anh: "Ý cậu là?"

“Chậc! Tôi cảm thấy Tư Mã Nguyệt tám phần là coi trọng giáo viên nhân dân thuần lương nhà người ta, sắc mê tâm khiếu, rất dễ bị mắc lừa trong ảo cảnh." Tư Nam nói.

“Tôi thấy tên Nghiêm Hạo kia là một người rất ôn hòa, mới nãy, lúc hắn bị Tư Mã Nguyệt vừa đánh vừa véo, cũng không đánh trả."

“Vừa đánh vừa véo? Cũng không phải bị hắn khoét mắt, đánh người ta làm gì," Úc Sâm nằm liệt trên gối, xoa ấn đường nói: "Đúng là tai bay vạ gió, tôi thấy Tư Mã Nguyệt ngay từ đầu cũng không phải thật sự muốn tương trợ lẫn nhau, xem như tự làm tự chịu."

Thân thể anh còn một ít loạn nhịp chóng mặt khó chịu, nhắm hai mắt định thần, chợt nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Tư Tuyên Dương vang lên bên tai: "Anh đừng phí chất xám đoán mò."

Sau đó đột nhiên cảm thấy một bên đùi trong chăn bị một bàn tay quen thuộc sờ qua, dọc theo đó hạ xuống từ từ.

Úc Sâm trong lòng ‘đệt’ một tiếng, chợt mở mắt, lại không dám ra tiếng.

Chát tình (1) kí©h thí©ɧ vậy sao!?

[(1) Chát tình: cảm xúc ngượng ngùng, khổ tâm của thiếu nữ trong mối tình đầu tiên.]

Ngay khi mở mắt ra lại thấy Tư Tuyên Dương thật sự chui vào chăn, bàn tay trên đùi cũng chuyển dần đến mắt cá chân, làm anh nhột đến co rụt.

Anh nhìn Tư Nam đầy mặt viết chữ "shock", thật sự không rõ ý lúc này của Tư Tuyên Dương là gì, quả thật kinh ngạc đến không thể khép hàm.

Tâm huyết dâng trào đem con bỏ chợ như thế?

“Dương Dương Dương Dương...... Vị Tư tiên sinh này! Em muốn làm gì!?" Úc Sâm chống dậy nửa người trên, có chút lo lắng, "Tại sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy, hai người Tư Nam vẫn còn ở đây!"

Chiếc đầu rối tung của Tư Tuyên Dương chui ra từ trong chăn, cạn lời nhìn anh bằng ánh mắt quái lạ: "Suy nghĩ của anh có thể đứng đắn một chút hay không?"

Bàn tay ẩn trong chăn của hắn nắm chặt lấy cổ chân của Úc Sâm, nâng lên trên.

“Em dừng tay!” Sắc mặt của Úc Sâm thoáng chốc trở nên kinh sợ, "Hiện tại anh rất đứng đắn bảo em dừng tay! Đừng kéo!"

Đùa gì thế? Đã làm đến tư thế này rồi còn bảo anh không đứng đắn?

Úc Sâm giương mắt xấu hổ nhìn Tư Nam, người sau vẻ mặt do dự nghĩ muốn kéo Lạc Vũ ra cửa, nhưng một chút biểu cảm đó không thể che giấu đi tia hưng phấn nho nhỏ, hiện rõ anh rất muốn tiếp tục ở đây xem tiếp màn diễn.

"Thật ngại mà, muốn làm anh tức chết à....." Ửng đỏ bên tai Úc Sâm dần lan đến hai má.

"Rốt cuộc anh nghĩ gì thế?" Tư Tuyên Dương dở khóc dở cười hôn lên má của anh, "Em chỉ muốn massage huyệt thái xung cho anh, huyệt này nằm ở mặt trên bàn chân, lúc hạ huyết áp massage ở chỗ này có thể giúp giảm mấy triệu chứng khó chịu, bác sĩ dạy em đó."

Hắn ngắt câu, ý vị thâm trường nhìn Úc Sâm, lại chậm rãi nói: "Lúc anh nhìn em, trong đầu đều là hình ảnh không phù hợp với trẻ em như vậy? Không lẽ là...... Nhật hữu sở tư (2)."

[(2) Nhật hữu sở tư, dạ hữu sở mộng: ban ngày suy nghĩ nhiều về cái gì thì ban đêm sẽ mơ về cái ấy.]

“...... Hu! Tư cái beep! Thật là không biết xấu hổ," Úc Sâm dùng tay che mặt đỏ bừng, ngã lên gối đầu, "Rõ ràng biểu hiện của em cực kỳ ám chỉ nghĩa khác, cố ý khiến trí tưởng tượng của người khác bay xa!"

Tại sao lại thành ra anh có ý xấu! Tức chết rồi!

“Ồ ——!”

“...... Ồ cái beep!”

Gót chân được lòng bàn tay ấm áp nắm lấy, lực đạo nhè nhẹ xoa ấn huyệt vị, có chút tê dại, Úc Sâm mím môi, mấy lời ủy khuất cũng không nói ra miệng.

Thiên đầu vạn tự trong đầu dần dần biến thành ý chính —— có bạn trai thật tốt.

......

Tư Tuyên Dương một bên giúp anh massage, một bên hỏi Tư Nam: "Đúng rồi, bọn họ định làm thế nào để lấy chìa khóa của người phòng bên cạnh?"

Tư Nam bị câu hỏi của hắn làm cho mờ mịt: "Làm sao để lấy? Trực tiếp.... Dùng tay cầm, Tư Mã Nguyệt khóc lóc quậy phá muốn nhanh chóng làm xong nhiệm vụ để về hiện thế trị mắt, vừa rồi bảo Nghiêm Hạo đi lấy chìa khóa rồi."

“Cái gì? Cô ta trực tiếp bảo Nghiêm Hạo đi lấy chìa khóa? Đã lấy được?" Động tác ấn huyệt vị của Tư Tuyên Dương chợt dừng hai giây.

“Có... Có chuyện gì không đúng sao?” Tư Nam bị ngữ khí kinh ngạc của hắn chấn động, có chút khó hiểu.

Úc Sâm cảm thấy huyệt vị trên bàn chân mình bị ấn đến có chút đau, vươn tay kéo hắn: "Được rồi, đừng ấn nữa, anh thấy tốt hơn chút rồi."

Tư Tuyên Dương lúc này mới buông tay, đỡ Úc Sâm ngồi dậy mặc quần áo, một bên nghi hoặc nói: “Em cho rằng đạo cụ đặc thù đều có tương quan, người không quen biết, hoặc là nói không phải người đến cùng nhau, hẳn là không thể dùng đồ của người khác mới đúng, cho nên lúc gương của chúng ta bị vỡ ở rạp hát, em cũng không tìm đến phòng người chết lấy gương."

Hắn kéo khóa quần áo của Úc Sâm đến trên cùng, có chút chần chừ không rõ: "Chẳng lẽ em nghĩ sai? Trên diễn đàn có bài đăng nào liên quan đến vấn đề bày không."

“Không chú ý,” Úc Sâm nhíu mày, lại hỏi Tư Nam: “Mấy người bọn họ đâu?"

"Tư Mã Nguyệt (3) bảo Nghiêm Hạo đi lấy chìa khóa, sau đó trực tiếp đến kho hàng bên kia mở cửa, cô ta vội vàng tìm manh mối, còn thúc giục tôi nhanh chóng đem chìa khóa qua!"

[(3) Tác giả thay tên đổi họ người ta thành Âu Dương Nguyệt, tui thì lười mò lại mấy chương trước để đổi nên Tư Mã Nguyệt mà tiến nhá.]

Úc Sâm cảm thấy có chút bất ổn, đối mắt với Tư Tuyên Dương: "Đi, đi xem."

......

Sau khi đơn giản nhanh chóng chuẩn bị xong, Úc Sâm được đỡ vai rời phòng, hiện tại thuyền vẫn có chút dao động, đầu của anh vẫn choáng, lúc đi đường dựa vào Tư Tuyên Dương, có thể giúp anh gánh hơn nửa trọng lượng thân thể.

Dọc đường không dừng chân, cơm cũng chưa ăn, nhưng họ vẫn đến chậm.

Lúc đến cửa kho, ngoại trừ Tư Mã Nguyệt mù một bên mắt và hai người đàn ông khác trông khá quen mắt, cũng không thấy Nghiêm Hạo.

Mà lúc này trên sàn gỗ của kho hàng trước mặt, chính là một vũng máu đỏ tươi, trên vũng máu là một bộ trang phục thoải mái màu xám, nhuyễn tháp tháp (4) ngâm mình trong máu, bên trong không có bất cứ cơ thể hay bạch cốt gì.

[(4) Nhuyễn tháp tháp: tiếng Anh là feeble, tiếng Việt là yếu đuối, kém, mỏng manh...]

Tư Nam nhận ra bộ quần áo và giày này chính là của Nghiêm Hạo vận lúc sáng, biến sắc, lạnh giọng chất vấn: “Nghiêm Hạo đâu?”

Một bên mắt của Tư Mã Nguyệt là lỗ máu trống rỗng, bên còn lại che kín ác ý âm hiểm, cười lạnh đáp: "Cậu thấy đó, động vào đồ của người khác, xác sẽ lạnh."

“Cô ——!”

Úc Sâm ngăn Tư Nam đang tức giận, ánh mắt trầm lắng nhìn Tư Mã Nguyệt: "Trước đó cô đã biết hậu quả khi hắn lấy chìa khóa mở cửa?"

Tư Mã Nguyệt vén tóc trên thái dương, bên mắt mù quỷ quyệt u ám, khóe miệng cười bất cần, lạnh lẽo.

"Không chỉ mình tôi biết, thật ra những người này ai cũng biết, nhưng có thể có biện pháp khác sao, nhiệm vụ ở chỗ này chính là vậy, cái cửa này thật mẹ nó kỳ quái, một hai phải mở nhiều khóa như thế! Nếu không ai muốn thành ác nhân, vậy để tôi, để tôi làm việc tàn nhẫn đó! Nếu không vạn nhất hụt mất manh mối lớn nào đó, người trên thuyền không ai hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta sẽ cùng nhau chết ở cái nơi quỷ quái này!"
« Chương TrướcChương Tiếp »