Ánh nến trên boong tàu, soi rọi hoàn cảnh xung quanh.
Úc Sâm ngoi đầu lên từ dưới thang dây, Tư Nam vừa nhìn đã thấy sắc mặt của anh khó coi hơn rất nhiều so với ngày thường, trắng bệch không giống như người sống, một tia huyết sắc cũng không có, ngay cả đôi mắt cũng khép hờ.
Trong lòng anh âm thầm nghĩ không ổn, nhanh chóng chạy đến nâng hai bên sườn, kéo Úc Sâm lên boong tàu.
Đoạn này không dài, Úc Sâm leo ước chừng hơn mười phút, thân thể đã sớm bị gió biển thổi lạnh thành khối băng, không khỏi co rụt.
Hai hàm răng trên dưới của anh run bần bật, tay vô lực rũ bên người khẽ cử động, yếu ớt nói: "Dây thừng trên eo.....!Tháo cho tôi....."
Tư Nam còn đang ngốc lăng, Lạc Vũ phản ứng nhanh đi đến, cởi bỏ dây thừng bên hông anh một cách nhanh chóng.
Lúc này Tư Tuyên Dương cũng hai ba bước leo lên trên boong tàu, lau nước trên trán, lòng như lửa đốt cất bước đi đến, kéo Úc Sâm vào lòng ngực.
Người lạnh băng lại bỗng nhiên run lên, hai mắt vô thần chợt mở lớn: “Đau......”
Eo bụng của Úc Sâm tuyệt đối là bị thương do dây thừng kéo, Tư Tuyên Dương mặt trầm xuống, cánh tay vòng lấy người, không dám tăng thêm một chút sức lực nào, chỉ có thể để Úc Sâm dựa vào đầu vai hắn, chậm rãi chờ cơn mệt mỏi mất sức trôi qua.
Có mấy người lên thuyền sau cùng chú ý đến tình cảnh bất thường bên này của bọn họ, đưa qua ánh mắt đầy tò mò và nghi ngờ, dường như cho rằng Úc Sâm bị thương trên thuyền gỗ vừa rồi, do dự suy nghĩ xem có nên lại đây tìm hiểu một chút tình hình cụ thể hay không, lại ngại ánh mắt như hỏa pháo bay của Tư Tuyên Dương, thông minh lựa chọn tạm thời tránh đi.
Sau khi Tư Nam giao Úc Sâm cho Tư Tuyên Dương, liền băng băng chạy vào khoang thuyền, không bao lâu sau lại chạy ra một lần nữa, trong mắt vui mừng: "Ôm Úc ca vào đi, bên trong có phòng, không chừng còn có nước ấm, có thể để cậu ấy ngâm một chút."
Tư Tuyên Dương rũ mắt, sợ chạm đến vết thương của Úc Sâm, không dám xuất thủ, cũng không dám cử động thân thể, thấp giọng hỏi: “Em ôm anh vào được không? Hay là anh muốn tự mình đi?"
Lúc này lên thuyền, Úc Sâm thở ra ngụm khí đã nghẹn bấy lâu, nhưng đầu vẫn quay cuồng không ngừng, thân thể như bị muôn vàn đao cắt, vô cùng khó chịu, một đầu ngón tay cũng không muốn động.
Dù sao cũng đau, bị người chạm vào hay không vẫn thế, vậy nên dứt khoát chọn một cách thật nhanh lẹ đi.
Anh miễn cưỡng mở miệng đáp lại: “Muốn em ôm.”
Giọng nói vừa mềm vừa nhẹ, không chú ý liền tiêu tán trong gió lạnh vô ngần ở hải vực, nghe yếu ớt lại ủy khuất.
Tư Tuyên Dương mím môi, trong lòng nhói đau, đáp được, liền gật đầu ý bảo Tư Nam dẫn đường, động tác lại mềm nhẹ cẩn thận bế ngang Úc Sâm.
Nhưng tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, dù cố né cũng không thể tránh khỏi đυ.ng một chút vào eo bị thương, Úc Sâm chôn bên cổ của Tư Tuyên Dương kêu lên một tiếng, uể oải ho khan, thở dốc, ngay cả sức giơ tay ôm cổ cũng không có, mềm mại rũ xuống.
Tư Tuyên Dương thật cẩn thận ôm người, giữa cơn hoảng hốt lại cảm thấy trọng lượng của người ấy đã nhẹ đi rất nhiều, dường như sinh mệnh bị rút ra từng chút một.
Cái ý nghĩ bất thình lình này khiến trái tim hắn chợt co chặt, đôi tay bất giác tăng thêm sức lực, chạm vào cơ bụng của Úc Sâm, khiến anh đau đến trước mắt tối sầm, cổ họng phát ra tiếng nức nở thật nhỏ.
Tư Tuyên Dương lấy lại tinh thần, cảm xúc áy náy như một xô nước đá ập thẳng vào người hắn, mỗi một tế bào trên cơ thể đều kêu gào.
Đau lòng.
Hắn nhỏ giọng dỗ: “Là em sai, ôm ôm thương thương anh....."
Lạc Vũ đi bên cạnh nhìn hắn với vẻ mặt phức tạp, mới đầu khi quen biết Tư Tuyên Dương, cậu còn tưởng rằng hắn là người cực kỳ khó gần, cho dù Úc Sâm đối với hắn vô cùng đặc biệt, nhưng cũng không nghĩ đến lại có một ngày nhìn thấy dáng vẻ này của hắn.
—— cái này là dáng vẻ cực kỳ khủng hoảng và sợ hãi đối với chuyện mất đi người yêu.
Cậu bất động thanh sắc mà thở dài, có chút thổn thức.
- ------------------------------------
Tư Nam dẫn bọn họ đi đến căn phòng tìm được trước đó, đây là một hành lang ẩm thấp, mặt tường tro xám còn mọc lên rêu xanh u lục, ánh nến hai bên lay động lúc sáng lúc tối khi họ đi qua, bóng đen đong đưa trên tường, bởi vì thân ảnh di chuyển, khi thì vặn vẹo bóp méo, khi thì bành trướng phóng to, điều này luôn khiến người ta liên tưởng đến cảnh tượng tồi tệ nào đó.
Khi họ đến nơi, vừa vặn trước boong tàu nhìn thấy một người đang lau tóc, đi vào một phòng trong số đó.
Cửa phòng có thể khóa từ bên trong, Tư Nam đẩy cửa gỗ của một gian phòng không khóa, nhìn vào trong, quay đầu lại nói: "Bốn chiếc giường song song, ở gian phòng này được không?"
Nơi như vầy, ước chừng không thể có khả năng cho bọn họ ở trong căn phòng tốt như lúc ở lâu đài cổ của Vampire, Tư Tuyên Dương hơi gật đầu: “Phòng này đi."
Ngoài dự kiến của hắn, mặc dù phòng bốn người, nhưng sau khi đi vào mới phát hiện, phòng cũng không nhỏ lắm, chỉ là do có chút ẩm thấp, mùi vị không dễ ngửi.
Nhà vệ sinh nơi này là công cộng, ở cuối hành lang, điều kiện đơn sơ, nước không quá nóng, ấm ấm.
Để Tư Nam và Lạc Vũ tắm trước, Tư Tuyên Dương tìm thấy một cái thùng gỗ miễn cưỡng có thể chứa một người, lấy một thùng về, để Úc Sâm ngâm.
Nước vốn không quá ấm, hắn không dám trì hoãn, cẩn thận cởϊ qυầи áo của Úc Sâm, sau đó lọt vào tầm mắt chính là vết bầm hồng tím từ eo lan đến ngực, có chỗ còn tím đến nỗi hóa đen, trên làn da trắng tuyết càng có vẻ ghê người.
Có thể nghĩ lúc ấy đã có bao nhiêu đau.
Trái tim của Tư Tuyên Dương bị bóp nghẹn, trong mắt là vẻ đau xót mãnh liệt, cẩn thận ôm người xuống nước.
Cho dù nhiệt độ của nước không cao, nhưng thân nhiệt của Úc Sâm lại càng thấp hơn, tay chân lạnh lẽo có cảm giác như có khí lạnh toát ra, sau khi chạm vào nước, thân thể bị kí©h thí©ɧ đến chợt co rúm, bắn lên bọt nước, đốt ngón tay nhợt nhạt đập vào cạnh thùng tạo ra tiếng vang, lại thoát lực chìm vào trong nước.
“Ưm ——!”
Nước ấm chậm rãi dâng đến ngực, người trong nước vươn đầu lên như sắp chết, chiếc cổ trắng nõn cứng rắn trần trụi cố ngẩng lên, theo thân mình co rút, cuối cùng yếu ớt mềm nhũn nằm liệt giữa khuỷu tay của Tư Tuyên Dương.
Tư Tuyên Dương gắt gao nâng lấy thân thể anh, thả rơi những chiếc hôn lên mặt Úc Sâm, kiên nhẫn lại dịu dàng trấn an anh.
Úc Sâm chậm rãi mở mắt giữa cơn loạn nhịp của trái tim, đôi mắt bao phủ hơi nước, anh khẽ nhếch miệng, dồn dập lại suy yếu thở hổn hển.
Lặng im một lát, thân thể dần dần ấm lên, đau đớn dày đặc nơi thắt lưng thổi quét như tia lửa.
Khôi phục chút tinh thần, anh hơi nghiêng đầu, tóc đen nhuận ướt dính vào giữa trán bên gáy, lông mi dày đen nhánh nhẹ rũ, tạo bóng trên làn da trắng nõn.
Anh thân mật cọ cọ Tư Tuyên Dương sát bên cạnh, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, biết rõ ẩn dưới vẻ bình tĩnh bên ngoài của hắn là cảm xúc bất an sợ hãi, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Đáng tiếc thùng nhỏ quá, nếu không dù thế nào anh cũng phải tắm uyên ương với em."
Tác giả có điều muốn nói:
Úc Sâm: Mún hun hun mún ôm ôm mụt kái, ckết dzưới h0a mẩu đơn, làm quỹ cũm pkong lưu, cko dzù zắp ckết, toy cũm mún đùa zỡn xog pợn dzai roài ms ckết..