Hiện tại sắp đến chín giờ tối, nhưng mọi người chưa ai được ăn, vì giữ sức, cho dù biết vào giờ này nhóm vũ công phi nhân loại kia đã trở về hậu trường, bọn họ vẫn phải cùng nhau đến đó tìm chút thức ăn, dù sao bên trong ghế lô, có thể cho vào miệng ngoại trừ rượu, cũng chỉ là rượu.
Nhưng thê thảm hơn, bữa tối mà rạp hát chuẩn bị còn đơn sơ hơn cả bữa cơm trưa không mặn không nhạt, phần lớn là salad rau dưa, lại còn rất ít loại, cho dù trong bụng trống trơn, Úc Sâm cũng không chút gì gọi là muốn ăn.
Nhưng Tư Tuyên Dương không đồng ý! Phí tâm phí lực đi tìm chút rau củ đẹp mắt, ép người nuốt xuống, tương đối may mắn, đó là bữa tối có thêm sữa bò, cho dù một chút cũng không ngọt, nhưng vẫn trở thành lựa chọn hàng đầu để no bụng của rất nhiều người.
Úc Sâm ngồi gần cửa, nhìn một vòng nhà ăn, không bất ngờ mấy khi không nhìn thấy cô gái Hồng Vũ Hài tên Nguyễn Hân kia.
Anh vốn tưởng rằng muốn gặp cô, chỉ có một biện pháp duy nhất là trực tiếp gõ cửa, lại không nghĩ đến khi sữa bò đã uống vơi đi nửa, từ ngoài cửa bước vào một thân ảnh thướt tha yểu điệu.
Tay cầm ly dừng lại, Úc Sâm ngước mắt lên, nhìn khuôn mặt của Nguyễn Hân, sắc mặt nản chí ngã lòng được ánh đèn ấm áp bao phủ, khóe miệng ngậm nụ cười nhợt nhạt, nhưng lại thiếu một chút đáng sợ khiến người sợ hãi kia, trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.
Xóa đi lớp phấn trắng trên mặt, đường nét trên khuôn mặt của Nguyễn Hân hiện rõ, bỏ qua thân phận thi quỷ và không nói đến quỷ khí quanh thân, diện mạo lại cực kỳ xinh đẹp, mày liễu mắt hạnh mặt trứng ngỗng, đôi môi tuy rằng tái nhợt vô sắc, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra khí chất và ý nhị quyết rũ lúc sinh thời.
Trước kia Úc Sâm từng nghe người nói qua, vũ công sân khấu rạp hát như này, kỳ thật cũng không khác mấy so với giới diễn viên, nhóm vũ công trên sân khấu, giống như diễn viên đứng trước máy quay của đoàn phim, đều là vì diễn.
Trong vai cô gái Hồng Vũ Hài tối tăm, bệnh kiều, lâm vào tình yêu điên cuồng cố chấp, cùng tuyệt vọng trước cái chết và hận ý ngập trời, cô diễn đến có cảm giác mạnh mẽ.
Cảm giác này nếu không phải trời sinh, thì cũng chỉ có thể giống như diễn viên luyện tập lời kịch và cảm xúc, không ngừng tìm biện pháp luyện ra.
Và anh có thể thấy rõ, Nguyễn Hân thuộc về loại tự mình luyện ra, những cảm xúc biểu đạt tinh chuẩn của cô trên sân khấu, dưới sân khấu lại hoàn toàn không nhìn ra, khí chất toàn thân rất bình thản, tựa như một đóa hoa trong nhà ấm chưa từng trải qua gió táp mưa sa, ngay cả khi là quỷ cũng không quá dọa người.
Úc Sâm rũ mắt nhìn chân cô, đã đổi thành một đôi giày vải trắng đế bằng, Hồng Vũ Hài không biết tung tích, anh phỏng đoán hẳn là trong phòng nghỉ của Nguyễn Hân.
Sữa bò trong tay đã nguội bớt, anh một hớp uống cạn, liếʍ liếʍ khóe miệng, thoáng nhìn Nguyễn Hân đang chậm rãi bước vào, trên bàn cơm do dự trong chốc lát, lấy một ít thức ăn.
Dạ dày một lần nữa được sữa bò và lá cải lấp đến nửa, nhưng cơn đau âm ỉ vẫn liên tục không tiêu giảm, thật sự giảo hoạt, dường như đang chờ thời đến để tàn nhẫn chơi anh một cú.
Úc Sâm đặt ly xuống, nhìn thoáng qua hướng Nguyễn Hân, bỗng nhiên cảm thấy bộ dáng đi đường của cô có chút kỳ lạ.
Anh vốn tưởng rằng là vũ công luyện múa từ nhỏ sẽ bước đi khác so với người thường, nhưng nhìn kỹ hình như không đúng lắm, cô đi chậm hơn một chút so với người bình thường, bước chân còn có lúc trì hoãn.
Có vẻ......!Dường như chân đang bị thương!
Vừa mới bị thương trên sân khấu? Vậy chẳng phải cơ hội để bọn họ đập chết những người này sẽ càng lớn hơn sao?
Úc Sâm híp mắt, ló đầu muốn nhìn rõ hơn chút, Nguyễn Hân đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt cười như không cười đối diện với ánh mắt anh.
Một tia lạnh lẽo từ bàn chân dâng lên, chỉ một thoáng đã theo dây thần kinh bốn phương truyền đến các nơi trên cơ thể, dạ dày bị kí©h thí©ɧ đến chợt co rút, Úc Sâm không kịp đề phòng, run lên, nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Mẹ nó! Trên thế giới quả nhiên không có quỷ tốt! Cho dù nhìn vừa mềm mại vừa dịu dàng, nhưng cô ta vẫn là quỷ!
“Làm sao vậy?” Tư Tuyên Dương chú ý tới tình huống của anh, không dấu vết liếc mắt về phía Nguyễn Hân, ôm lấy bả vai của Úc Sâm sau đó ấn một cái, khéo léo tránh đi ánh mắt của Nguyễn Hân.
Hắn có chút bất đắc dĩ: “Tại sao anh lúc nào cũng bị quỷ theo dõi, trên người có mang theo bạc hà quỷ gì à....."
Úc Sâm nhỏ giọng biện hộ: "Lần này không tính là bị theo dõi, có thể do ánh mắt của anh quá trực tiếp, làm nữ quỷ người ta thẹn thùng đó."
“Thẹn thùng cái rắm! Anh không được hái hoa ngắt cỏ, quỷ cũng không được." Tư Tuyên Dương liếc xéo anh, nhìn Nguyễn Hân đã dời lực chú ý khỏi bọn họ, mới giơ tay xoa xoa bụng Úc Sâm, "Còn đau không?"
“Ừm......!Bên trong xoay a xoay, như đang trang trí nhà." Úc Sâm tủi thân bĩu môi, ghé vào bàn, vặn lấy thịt chân cua trong chén của Tư Nam ngồi phía đối diện rồi cho vào mồm.
"Anh ăn cái này làm gì!" Tư Tuyên Dương bắt lấy tay anh, lại không kịp cản, "Nhổ ra cho ông!"
Úc Sâm nhanh chóng nuốt xuống bụng, khó có thể tin trừng hắn: “Hiện tại ngay cả thức ăn em cũng không cho anh ăn? Thật độc tài quá nha Dương Dương!"
“Cua tính hàn, dạ dày lại không tốt, em cố ý không cho anh ăn." Tư Tuyên Dương bực bội nắm lấy cằm Úc Sâm, cạy miệng anh ra nhìn, "Đã nuốt rồi?"
Úc Sâm tự biết đuối lý, chớp mắt giả ngoan: "Ừm ừm, anh không biết mà, cũng ăn ít xịt à, hẳn là không có ảnh hưởng gì đâu."
“Chỉ là chỉ là, Dương Dương em đừng trông gà hóa cuốc, nên ăn thì ăn đi, nếu không thì làm sao có sức." Tư Nam cũng khuyên hắn.
“Anh thì biết cái gì, anh ấy vừa mới nôn ra máu.”
......!
Nhưng ăn cũng đã ăn rồi, Tư Tuyên Dương cũng chỉ có thể thở dài, thuận tay nhẹ nhàng đưa lên, nhéo má Úc Sâm: "Sau này đừng ăn nữa, nếu buổi tối đau dạ dày, nhất định phải đánh thức em."
Úc Sâm bẹp rớt tay hắn, bất mãn xoa mặt: "Dương Dương, em hiện tại càng không tôn trọng anh đó, em trước đây, trước đây đáng yêu như vậy, toàn tâm toàn ý kính yêu anh, giống như kính yêu chị dâu trong nhà, thật hiếm thấy."
Lạc Vũ khϊếp sợ đến sặc sữa, tức khắc ho đến kinh thiên động địa.
Tư Nam chưa kịp phản ứng lại ý tứ trong đó, một bên vỗ lưng Lạc Vũ, một bên hồ nghi nhìn Úc Sâm: "Trong nhà của chúng tôi phía trên tôi và Dương Dương không có anh trai, Úc ca, cậu so sánh gì thế? Giáo viên môn ngữ văn của cậu là giáo viên thể dục à?"
Úc Sâm bình tĩnh cười: “Tên ngốc, tôi học từ giáo viên dạy làm bánh, cậu quên rồi?"
“......”
Tư Tuyên Dương bị một câu ‘chị dâu đánh thức hồi ức không lâu trước đây, khuôn mặt xanh rồi lại trắng, trắng lại đến đỏ, một lời khó nói hết mà nhếch môi rất nhiều lần, lại nghẹn khuất rũ xuống, cuối cùng mới mở miệng phun ra một câu: "Da mặt anh dày thật......"
Không ngờ còn dám đề cập đến chuyện này!
Ngón tay Úc Sâm chọc chọc má bị xoa hồng của mình: "Da mặt đã luyện thành thép, cảm ơn đã khích lệ, đau lòng không? Còn nhéo nữa không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Dương Dương, cảm giác đã hông?
Tư Tuyên Dương: Đã o(* ̄︶ ̄*)o.