Nhịp trống dồn dập từ nhỏ đến to, cùng với hiệu ứng âm thanh cực kỳ lập thể (1), nháy mắt gắt gao bắt lấy trái tim mỗi người trong thính phòng.
[(1) Âm thanh lập thể (tiếng Anh: Stereophonic sound) hay âm lập thể là phương pháp mô phỏng lại âm thanh tạo ra ảo giác giống như tai đang nghe âm đó từ nhiều hướng.]
Úc Sâm nghiêm túc thoáng đứng lên, sau đó đột nhiên cảm giác được eo bụng đau nhức dị thường do bảo trì một tư thế quá lâu, hơn nữa lúc này dựa theo thời gian bình thường, hẳn là đã tám giờ, dạ dày trống trơn, đau đớn bỏ qua hồi lâu lại bắt đầu âm thầm đánh úp lại.
Thật là muốn mạng.
Dùng sức cắn môi dưới, Úc Sâm mở to hai mắt nhìn sân khấu chăm chú.
Hồng Vũ Hài điệu vong chi luyến bắt đầu, ánh đèn trên sân khấu có chút tối, dường như ám chỉ đêm đen, đôi mắt mở lâu của Úc Sâm trở nên mệt nhọc chua xót, hơn nữa cộng thêm nhân tố bệnh quáng gà, lúc này cần phải tập trung tinh thần cao độ, mới có thể thấy rõ toàn bộ sân khấu.
Nhưng tiêu hao thể lực khiến dạ dày càng thêm không bị áp chế, bắt đầu kêu gào không kiêng nể gì, không ngừng quay cuồng, trong miệng nếm ra chút mùi rỉ sắt, Úc Sâm mới phát giác môi dưới đã bị mình cắn nát.
Nhưng lúc này anh không thể quản nhiều như vậy, bởi cô gái Hồng Vũ Hài đã đứng giữa sân khấu.
Một chùm ánh sáng trắng lạnh lẽo chiếu xuống từ trên không, hình thành một vòng tròn sáng giữa sân khấu, bắt đầu độc vũ, vũ công uyển chuyển nhẹ nhàng xoay vòng nhảy đến giữa vòng sáng, cổ thiên nga yếu ớt ngẩng cao, váy đỏ như lửa, nơi bị giày đỏ xẹt qua, mỗi một chỗ đều để lại vết máu khiến người kinh hãi.
Sau khi xem một đoạn vũ đạo, mọi người mới dần phản ứng lại, Hồng Vũ Hài vẽ ra vết máu này dường như chính là điệu múa tự thân thiết kế, giữa điệu múa uyển chuyển của vũ công, dưới chân Hồng Vũ Hài chậm rãi vẽ ra một đóa hoa hồng.
Đẹp đẽ sống động, đẫm máu quỷ dị.
Úc Sâm nhíu mày, sờ đóa hoa hồng đỏ không cánh bên túi áo, không biết giữa chúng có mối quan hệ gì không.
Bởi vì chùm ánh sáng quá chói mắt, đến bây giờ anh vẫn chưa thấy rõ cô gái mang giày đỏ này rốt cuộc trông ra sao.
Tâm trạng bồn chồn rất có thể sẽ ảnh hưởng đến nội tạng yếu ớt, dạ dày sông cuộn biển gầm co rút đau đớn khiến anh lạnh cả người, cảm thấy tay chân như đang tỏa ra hơi lạnh.
Cổ có chút đau nhức, Úc Sâm trượt mông xuống, đáp đầu lên vai Tư Tuyên Dương, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
“Làm sao vậy? Còn chịu đựng được không?” Tư Tuyên Dương khẩn trương nắm chặt lấy tay anh.
“Không có việc gì, mỏi cổ thôi, em xem đi, để anh dựa vào là được." Úc Sâm nói.
Tư Tuyên Dương không nói nữa, chỉ là duỗi tay đến, đặt lên trên áo của Úc Sâm, nhẹ nhàng xoa bụng anh.
Áo mỏng, hơn nữa lúc này đang trong tình cảnh tối tăm, lòng bàn tay Tư Tuyên Dương vừa xoa vừa nắn, cố tình động tác lại không mạnh, dường như sợ anh chịu không nổi, lực độ như mèo cào.
Sau cơn đau kịch liệt kí©h thí©ɧ mới đầu, Úc Sâm phục hồi lại tinh thần, cảm thấy càng thêm mất tự nhiên, nhột đến co rúm lại, không dấu vết dịch về phía bên cạnh một tý, thân thể bỗng đông cứng lại.
—— ở một góc độ nào đó, anh dường như có thể thấy rõ bộ dáng của cô gái Hồng Vũ Hài trên sân khấu.
Nhưng sau khi chăm chú nhìn, lại bỗng chốc nhíu chặt mày.
—— Phấn trắng trên mặt cũng quá dày đi!
Đồ trang điểm nơi này không phải mua bằng tiền sao!? Quả thực như màu trắng sơn lên tường trong tranh sơn dầu.
Anh đoán người có thể làm một vũ công ở chỗ này, không nói bề ngoài quốc sắc thiên hương, khẳng định cũng phải mi thanh mục tú, hơn nữa, cũng đâu phải biểu diễn khoa trương, hà tất gì làm như hát hí kịch?
Nhưng phun tào thì phun tào, anh vẫn nghiêm túc quan sát.
Vị đại Boss này nhìn qua tuổi không lớn, thời điểm chết có khả năng không đến ba mươi tuổi, hơn nữa nhìn ngũ quan cũng tương đối tinh xảo, sau khi lột xuống bột phấn trắng đến dọa người kia, phỏng chừng cũng là một tiểu mỹ nhân.
Lại nói thứ hấp dẫn người nhất của vũ công chính là khí chất và dáng người thân hình, cái này cô cũng hạng nhất, vượt xa người phía trước, cũng không khó để nhìn ra lý do cô trở thành trưởng của vũ đoàn.
Giao điệu của âm nhạc đột nhiên biến đổi, chuyển hướng mạnh mẽ, kí©h thí©ɧ màng tai.
Một vài người khác mặc đồ đen xếp thành một hàng, từ hậu đài nhanh chóng tiến vào giống như một thanh đao thép, từ độc vũ trở thành đoàn vũ.
Người dẫn đầu vũ công đồ đen tựa hồ biên đạo múa, cùng cô gái Hồng Vũ Hài làm một đoạn còn khuynh thành chi luyến hơn cả chiếc dạ dày đau đớn hiện tại của Úc Sâm, hai người bọn họ dây dây dưa dưa trong vũ đạo, ôm đến nhảy đi, kịch liệt đến cơ hồ mang Úc Sâm tiến vào cổ cảm xúc bi thương.
Cũng may chiếc dạ dày khó có thể thỏa mãn này cũng không hiểu tình tình ái ái, thời điểm đau đớn sẽ không phân trường hợp.
Lúc này anh còn chưa hoàn toàn chú ý vào cơn đau dạ dày, khi phản ứng lại mới đột nhiên rùng mình —— Cái tay đặt trên bụng anh của Tư Tuyên Dương cũng ngừng động tác.
Không ổn nha!
Thực sự hấp dẫn người như vậy sao? Cảnh giác trong đầu khiến anh cảm thấy có chút không đúng, đánh một cái lên mu bàn tay Tư Tuyên Dương.
“Bang!”
Giọng nói chìm vào tiếng nhạc, Tư Tuyên Dương run lên như hoàn hồn từ trong cái đánh, bỗng chốc quay đầu nhìn anh: "Hình như vừa rồi em....."
“Quá mức nhập tâm." Úc Sâm nhíu mày tiếp lời, anh nhìn Tư Nam bên phải, lười gọi anh, cong khuỷu tay, trực tiếp dùng cùi chỏ đánh mạnh vào ngực anh.
Sau một tiếng trầm vang lên, Tư Nam run vài cái như hồi hồn, Úc Sâm không thể giải thích thêm, để anh đánh tỉnh Lạc Vũ.
Người xem từng người tỉnh lại, biểu tình của Úc Sâm càng thêm nghiêm túc, nếu một hai người xuất thần thì còn có khả năng, nhưng dưới tình huống đang trong nhiệm vụ, lại căng thẳng suy nghĩ, có thể có nhiều người bị vũ đạo mê hoặc như thế, vậy không thể dùng nguyên nhân bình thường để giải thích.
Lúc này, vũ đạo trên đài đột nhiên trở nên đại khai đại hợp (2), sau mấy hồi xung đột, cô gái Hồng Vũ Hài ngã xuống giữ sân khấu, vũ công đồ đen xuống sân khấu.
[(2) Đại khai đại hợp: kết thúc, mở đầu đều hoành tráng.]
Tiếng nhạc trở nên thê lương, tựa như điếu khúc.
Ánh mắt Úc Sâm ngưng trụ —— nơi ngực của cô gái kia, thình lình cắm một nhánh hồng tàn.
Lá cây và cánh hoa đều khô vàng, giống như hoa hồng tiêu bản.
Anh nắm chặt hoa hồng tươi trong túi áo.
Bị người yêu gϊếŧ chết bằng hoa hồng khô? Biên đạo điệu múa này thật sự khiến cho người ta cạn lời.
Úc Sâm bĩu môi, nhìn đèn trên sân khấu dần lụi tắt, trở tối, tiếng nhạc kéo rèm vang lên, ánh đèn sân khấu sáng rực.
Tất cả chương trình hôm nay đã kết thúc, vũ đoàn vũ công nhất nhất từ hậu đài lên sân khấu, một lần nữa vây quanh cô gái Hồng Vũ Hài, khom lưng chào bế mạc thính phòng.
Thính phòng lặng ngắt như tờ, mọi người ngơ ngác nhìn sân khấu, động cũng không dám động, cảnh tượng có chút kỳ quái.
Cũng may bọn họ cũng không ở lâu, chào bế mạc xong, màn sân khấu giáng xuống che khuất.
Mọi người còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên, Úc Sâm bọn họ nghe thấy phía sau cách đó không xa truyền đến tiếng hét chói tai.
“A a a ——!!! Có người chết!”
Bọn họ quay đầu, men theo hướng tay của nữ sinh đang hét, nhìn đến người đàn ông ngồi một mình phía trước, giờ phút này gã nằm trên mặt đất, hơi thở không còn, mà trên ngực gã, cắm một nhánh hoa hồng đỏ tươi đẹp, máu đỏ sậm chậm rãi nhỏ giọt xuống.
Khứu giác dần dần rõ ràng dưới sự tác động của thị giác, mùi máu tươi ùa vào mũi, dạ dày Úc Sâm đột nhiên co thắt, ngay sau đó là kịch liệt đau đớn, trong cổ họng dâng lên một cổ tanh ngọt, anh che miệng, ho ra một búng máu..