Nguyên liệu nấu ăn chẳng ra gì, cho dù Tư Tuyên Dương có cố gắng hết sức, hương vị cũng thật sự rất kỳ quái.
Úc Sâm ăn hơn nửa cái, sau khi bụng bớt đói mới dừng ăn.
Anh lấy ra tấm ticket kia, nhìn từ trên xuống dưới, phát hiện không cần đợi đến tối, một lát khi chiều xuống sẽ có mấy phần biểu diễn trên sân khấu.
Mà điểm nhấn của chương trình, tất nhiên là tiết mục cuối cùng Hồng Vũ Hài điệu vong chi luyến (1)
[(1) Điệu: thương nhớ; vong: đã qua đời; luyến: lưu luyến, không quên (dịch ra phèn quớ nên tui giữ nguyên Hán Việt).]
Anh cân nhắc đến chuyện Hồng Vũ Hài nhất định không phải vũ công nào cũng có thể mang, cô gái trong câu gϊếŧ chết cô gái mang giày khiêu vũ màu đỏ trên tờ giấy, khẳng định là đặc chỉ người nào đó, mà việc này chỉ có thể đợi đến khi tiết mục bắt đầu mới có thể quan sát.
Ghi nhớ thời gian của tiết mục chương trình, Úc Sâm kéo Tư Tuyên Dương đi dạo ở hậu trường.
Rạp hát rất nề nếp, trên cửa các phòng nghỉ đều treo thẻ bài, mặt trên ghi rõ tên họ thành viên của vũ đoàn cùng tên tiết mục chủ yếu, trên cơ bản thành viên chung tiết mục đều ở cùng một phòng nghỉ lớn.
Có một gian phòng nghỉ tương đối đặc biệt, cửa phòng đóng chặt, chỉ treo tên một người —— Nguyễn Hân: một mình, vũ công chính.
Úc Sâm lại nhìn tiết mục, bên dưới ‘Hồng Vũ Hài điệu vong chi luyến cũng không có ghi tên vũ công chính, nhưng anh lại có trực giác Nguyễn Hân và điệu nhảy này, nhất định có liên hệ rất lớn.
Vai chính à, tổng cũng phải đặc biệt hơn một chút, phòng đơn không chỉ là một dấu hiệu.
Không chỉ anh, những người khác tất nhiên cũng nghĩ như vậy, từng ánh mắt mờ mịt đóng đinh lên cánh cửa.
Nhưng sau khi bồi hồi vài vòng trên hành lang, lại chẳng ai dám trực tiếp gõ cửa bước vào.
Súng bắn chim đầu đàn, lỡ không cẩn thận chọc giận thứ gì đó, cũng chẳng thể uống thuốc hối hận.
Chiều đến, nhà ca vũ kịch mở màn.
Bởi vì ánh sáng tự nhiên có thể chiếu vào rạp hát tương đối yếu, nên ban ngày đèn trần với đèn tường xung quanh được mở lên, lúc buổi biểu diễn bắt đầu, ánh đèn từng chút từng chút mờ đi, chỉ chừa vòng sáng trên phông nền sân khấu, thính phòng tối tăm, mười mấy người tôi xem cậu cậu nhìn tôi, do dự trong chốc lát, tất cả đều ngồi cạnh đồng bạn thân cận nhất, tín nhiệm nhất của nhau.
Khi tầm mắt bị che khuất, đó là thời điểm dễ hoảng loạn nhất, có người đề nghị mọi người đừng tách ra, tốt nhất nên tụ cạnh nhau, có người đồng ý, lại cũng có người băn khoăn.
Úc Sâm bọn họ thương lượng chốc lát, vẫn chọn tụ ngồi với đa số người.
Ánh sáng mờ ảo khiến người khẩn trương, tố chất tâm lý của Úc Sâm vốn rất tốt, nhưng thân thể này dường như đã bị biến đổi trong thế giới đồng hồ treo tường, trở nên yếu ớt chút, giờ phút này chứng quáng gà nho nhỏ khiến tim anh chợt cao chợt thấp, tim đập nhanh đến đau đớn khiến dạ dày anh cũng bắt đầu tạo phản, đau đớn giống như thủy triều từ từ mạnh lên, lần lượt đánh úp về phía anh.
Ngón tay của Úc Sâm nắm chặt áo sơ mi trên bụng, khớp xương siết chặt đến trắng bệch, dùng sức ấn mạnh vào bụng, hô hấp hỗn loạn cùng tiếng thở dốc đứt quãng, khiến cho Tư Tuyên Dương trong bóng tối không khỏi lo lắng.
Hán vươn tay sờ soạng một hồi, nắm lấy tay đặt trên bụng của Úc Sâm, giọng điệu mềm nhẹ không giấu được lo lắng: "Dạ dày lại đau?"
Hắn chậm rãi vuốt ve ngón tay Úc Sâm, đốt ngón tay kia nắm chặt muốn chết, như chìm vào da thịt, lạnh lẽo như ngọc, tựa hồ gập lại liền gãy, lòng bàn tay vẫn còn chút ẩm ướt, khiến người nắm không muốn buông tay.
Úc Sâm hít sâu một hơi, thừa dịp biểu diễn còn chưa bắt đầu, nghiêng đầu vùi vào cổ Tư Tuyên Dương không nhẹ không nặng cắn một phát, ngữ khí dính dính oán giận: "Ức gà lúc trưa một chút cũng không dễ tiêu hóa, không muốn ăn nữa, buổi tối gặm em lấp đầy bụng nha."
"Được," Tư Tuyên Dương cảm nhận được đau đớn rất bé trên cổ, không né không kêu, biết nghe lời phải mà đáp ứng: "Buổi tối sẽ cắt thịt xuống, hầm canh cho anh uống, muốn ăn bộ phận nào?"
Úc Sâm nuốt nước miếng: “......!Xương, xương sườn?"
Tư Nam bên cạnh nghe được toàn bộ câu chuyện nhịn không được trợn mắt trắng: "Có bệnh!"
Em trai với bạn tốt của anh muốn phát triển câu chuyện tình yêu đẫm máu à?
Tư Tuyên Dương lạnh lùng liếc anh: “Thật ra canh móng heo cũng rất bổ, dứt khoát chặt bỏ chân tay Tư Nam, hầm nhỏ lửa."
Úc Sâm uể oải nói: “Đừng, trên người cậu ta có dịch heo."
Tư Nam: “......!Heo cái đệt nhà cậu, ông đây không thích so đo với bệnh hoạn."
......!
Một lát sau, đau đớn trên thân thể Úc Sâm dịu đi một chút, vài phút trôi qua, ánh đèn trên sân khấu cũng bắt đầu trở tối, tiếng nói khe khẽ chung quanh cũng tắt liệm, một đám vũ công dáng điệu uyển chuyển từ sau màn đi đến giữa sân khấu.
Sân khấu đột nhiên sáng ngời, bản giao hưởng vang lên từ đâu đó, trong chớp mắt, tai mọi người đều tràn ngập loại thanh âm này, ngay cả âm lượng nói chuyện bình thường của người bên cạnh cũng không thể nghe rõ.
Tay Úc Sâm được Tư Tuyên Dương nắm gắt gao, lòng bàn tay ra mồ hôi, lạnh lạnh lẽo lẽo, mê man trong tiếng nhạc hít thở không thông, tinh thần bỗng chốc có chút hoảng hốt, cơ thể lạnh lẽo, thậm chí có ảo giác người bên cạnh đã đổi thành một người khác.
Anh năm lần bảy lượt nghiêng đầu muốn xác nhận khuôn mặt của Tư Tuyên Dương, nhưng khi tầm mắt anh chuyển từ sân khấu sáng đèn sang chỗ tối mờ bên người, sẽ luôn có vài giây chuyển tiếp tối đen, khiến anh khó có thể an tâm.
Có lẽ nhận ra lo lắng bất an của anh, Tư Tuyên Dương lại nghiêng phần lớn cơ thể sang bên anh, gần như dính sát vào, lòng bàn tay ấm áp, đặt trên bụng Úc Sâm, bình tĩnh lại dịu dàng.
Tư Tuyên Dương nhẹ nhàng hôn bên thái dương Úc Sâm, môi dán lên ốc nhĩ anh, thanh âm truyền đến không có một khe hở, lưu luyến đau khổ, dòng khí chấn động màng tai, tê dại đến tận đáy lòng.
“Đừng lo lắng, nơi này có em."
Trái tim rơi xuống, Úc Sâm thở ra một hơi, ngửa bàn tay của Tư Tuyên Dương đang đặt trên bụng anh, ngón tay theo khe hở trượt vào, mười ngón đan xen.
......!
Đối với phần trình diễn trên sân khấu, tuy rằng không phải dân chuyên, nhưng bọn họ lại cảm thấy mỗi một động tác đều cực kỳ đẹp, cần phải có bản lĩnh vũ đạo vững vàng để chống đỡ, vừa cứng lại vừa mềm, nước chảy mây trôi, khuyết điểm duy nhất chính là biểu cảm.
—— quá ‘âm phủ’.
Sắc mặt đó ánh mắt đó biểu cảm đó, chỉ kém tự khắc lên đầu hai chữ chết và quỷ.
Hơn nữa lớp trang điểm của mỗi người đều cực kỳ dày, phấn trắng phủ mặt, má hồng đậm sắc, phấn mắt đánh đậm, gần như không thể thấy rõ diện mạo ban đầu, xứng với từng ánh mắt ta muốn xé nát ngươi, khiến cho bầu không khí cả màn trình diễn và rạp hát lộ ra một luồng hương vị âm phủ âm trầm đáng sợ.
Nhưng trọng điểm chú ý của mọi người ở chỗ —— không ai mang giày đỏ.
Úc Sâm cẩn thận quan sát, mỗi một vũ công biểu diễn đều có vài lần lặp lại, cũng có người mới, mà giày của mỗi người đều là trắng hoặc đen, hai màu, vũ công chính cũng không có gì đặc biệt, rất bình thường, ngoại trừ đều là người chết, nhìn không ra có chỗ nào đó không đúng.
Rất nhanh, bảy buổi biểu diễn đầu tiên đã kết thúc.
Anh híp mắt, nhìn lại tên tiết mục cuối cùng trong danh sách chương trình, trong lòng càng thêm chắc chắn, mục tiêu nhiệm vụ lần này của bọn họ, chính là cô gái Hồng Vũ Hài sắp mở màn này.
Trái tim đập dồn dập, Úc Sâm chậm rãi nắm chặt tay Tư Tuyên Dương, sau màn sân khấu, một chiếc váy đỏ uyển chuyển đập vào đáy mắt..