Còn bên Tư Tuyên Dương, mỗi khi bác sĩ nói một từ, vẻ mặt của hắn liền ngưng trọng một phần, đến cuối cùng thậm chí có thể dùng từ âm trầm để hình dung.
Bác sĩ dần dần phát hiện ra dấu hiệu không đúng, giữa hoảng hốt còn cảm thấy trong ánh mắt Tư nhị thiếu lại có hung lệ sát khí, đã quên đây là xã hội pháp trị, không tự chủ được mà rùng mình, thanh âm đột nhiên im bặt, cười gượng hai tiếng, ngượng ngùng nói: “Đây cũng chỉ là có khả năng sẽ xuất hiện mà thôi, bên trong thân thể Úc tiên sinh tốt, nếu tính khôi phục nhanh, thì có lẽ choáng vài ba lần, sẽ bình phục ngay, ha ha....."
Choáng vài ba lần sẽ bình phục? Nhìn xem đây là đang nói tiếng người sao?
Tư Tuyên Dương co rút khóe mắt, lạnh lùng liếc nhìn anh ta, y tá trưởng bên cạnh hít thở thật sâu, nhẹ nhàng gật đầu tỏ ý với Tư Tuyên Dương, túm bác sĩ nhanh chóng rời phòng bệnh.
Úc Sâm ngơ ngác hồi lầu, cả người không dễ chịu, giờ phút này có chút sức lực, thừa dịp lúc Tư Tuyên Dương đang nói chuyện cùng bác sĩ, nghiêng ngả uốn éo trên giường bệnh, sau lại bị ánh mắt hình viên đạn của Tư Tuyên Dương bay qua giữ lại: "Anh là sâu lông à?"
“......!Vừa rồi còn nói anh là mỹ nhân ngủ say của em, quả nhiên, tâm đàn ông kiên định không đến mười phút."
Tư Tuyên Dương thở dài, đi qua ấn lên bộ phận trước giường bệnh, chỉnh chỗ gối đầu một chút, để anh có thể ngồi thoải mái, lại đưa ống hút ly nước ấm đến bên miệng anh: "Uống chậm chút."
Úc Sâm uống tý nước trên tay hắn, bỗng nhiên nhớ đến gì đó, sờ sờ cổ, trơn bóng không có vết thương, chỉ là có chút lạnh, đại khái là do mất máu quá nhiều, lại sờ lên khóe môi, có chút đau đớn, còn bị sưng.
Xem ra thế giới đồng hồ treo tường rất trí năng, một ít thương tích tầm thường khó có thể giải thích, sẽ dùng não bộ đau xót của anh vốn có chuyển biến xấu để thay thế, ở trong thế giới hiện thực vừa không có vẻ đột ngột, vừa có thể khiến anh ăn khổ.
Tư Tuyên Dương nhìn đầu ngón tay anh lưu luyến môi, môi dưới có một nơi như thấm máu, hơi sưng đỏ, dính một ít nước vừa mới uống, giống như thạch trái cây, nhẹ giọng hỏi: “Anh đang sờ gì thế?”
“Anh sờ vết thương Lance cắn," Úc Sâm hồi tưởng một thoáng, "May mắn mấy vết thương đó không mang về, bằng không anh không biết làm sao để giải thích trong một đêm liền biến thành dáng vẻ kia, làm không tốt còn khiến người khác nghĩ rằng anh bị SM...."
Tư Tuyên Dương nhớ đến khoảng khắc hắn tìm thấy Úc Sâm ở lầu 4, bộ dáng cả người bị máu tươi làm ướt sũng kia có lẽ sẽ trở thành ác mộng cả đời của hắn.
Úc Sâm thấy sắc mặt hắn đột nhiên khó coi, hiểu sai ý, bỗng chốc thu hồi tay trên môi, cười hì hì thò đến: "Sao vậy Dương Dương? Anh bị Lance cắn mấy lần từ đầu đến cổ, em có ghen tị không?"
Tư Tuyên Dương cứng đờ, ngay sau đó nhíu mày ấn anh trở về, động tác nhẹ nhàng chậm rãi, ngữ khí sắc bén: “Anh nằm tốt cho em."
Qua một hồi lâu, không tiếng động, Úc Sâm nghi hoặc nhìn hán, mới nghe Tư Tuyên Dương nhỏ giọng nói: ".....!Càng đau lòng, là em đến chậm."
Úc Sâm ngẩn người, chữ càng này cần phải có một tiền đề, chính là so với đau lòng thì ghen còn kém một chút, vậy vẫn là ghen đi?
Anh luôn luôn thuộc về loại đưa một chút ngon ngọt thì sẽ đạp mũi lên mặt, lúc này lại được một tấc muốn tiến một thước: "Anh đây trước kia lừa em....!Chuyện gì đó, chúng ta thanh toán xong rồi nha?"
Tư Tuyên Dương nhướng mày: "Nếu trong vòng nửa tháng anh dưỡng tốt thân thể, sẽ thanh toán xong."
Cái này không đùa được đâu! Úc Sâm khó chịu, hiện tại trạng thái của anh không khác lắm so với nửa tàn phế, sao có thể tốt trong vòng nửa tháng?
Tịnh thuế không thoại (1)!
[(1) Tịnh thuế không thoại: cường điệu, không thể thực hiện được.]
“Cái gì cái gì? Các em vừa nãy nói cái gì?” Tư Nam xách theo hai cái hộp giữ ấm tiến vào, Lạc Vũ đi sau anh, "Thanh toán cái gì xong? Úc ca cậu lừa Dương Dương gì thế?"
Đến, thêm một vai chính khác trong câu chuyện vào phòng, biểu tình Tư Tuyên Dương lạnh hơn.
Úc Sâm sốt ruột nhìn Tư Nam nói: “Cậu này là lỗ tai cẩu gì thế? Không phải cậu vừa vào trước tiên phải quan tâm săn sóc hỏi han ân cần tôi sao? Tại sao vừa mở mồm đã nhiều chuyện?"
“Lão ngài họa hại di thiên niên (2), tôi một chút cũng không lo lắng!" Tư Nam rung đùi đắc ý, bộ dạng thiếu đánh kia Úc Sâm nhìn đến muốn vặn cổ anh.
[(2) Họa hại di thiên niên: Đủ cả câu này thì có hai vế ‘Hảo nhân bất trường mệnh, họa hại di thiên niên’ – Người tốt thì không sống lâu, tai họa thì lưu ngàn năm.]
“Đứa bé xui xẻo......” Úc Sâm không nhịn được mà nhắm mắt, suy yếu vẫy tay về phía anh, rút vào trong chăn: "Cơm đưa đến là được, cậu quỵ an (3) đi."
[(3) Quỵ an: là hình thức lễ nghi được áp dụng trong cung và các vương phủ.
Ví dụ, khi được ban tặng một điều gì đó từ các vị chủ tử hoặc làm sai một điều gì đó, người có cấp bậc thấp hơn đều phải quỳ xuống để cảm ơn hoặc nhận tội.]
Tư Nam nhìn sắc mặt mỏi mệt của anh, có chút lo lắng: "Rất không thoải mái sao? Muốn tôi ở lại bồi cậu hay không, nói chuyện gì cũng...."
"Em ở đây là được," Tư Tuyên Dương đánh gãy lời anh, “Anh về đi, nghỉ ngơi hai ngày, có rảnh......!Có rảnh cũng đừng lại đây.”
“......”
Tư Nam run rẩy khóe miệng, trong đầu chợt nghĩ đến đủ loại dính nhau của hai người này trong thế giới đồng hồ treo tường, sắc mặt tức khắc trở nên xanh mét: “Hai người các người thật sự đến với nhau?”
Nói đến cái này anh có thể có tinh thần! Úc Sâm cuộn trong chăn dựng tai lên, vẫn không nhúc nhích.
Ai ngờ không nghe được câu trả lời của Tư Tuyên Dương, chăn trên đầu ngược lại bị lấy xuống.
“Đừng che đầu ngủ, sẽ hô hấp không thuận.”
Úc Sâm nhắm hai mắt không nói lời nào, quyết định chủ ý tiếp tục giả chết.
“Dương Dương!” Tư Nam nôn nóng gọi hắn một tiếng.
Lạc Vũ thấp giọng nói: “Anh nhỏ giọng chút, Úc ca muốn nghỉ ngơi.”
“......”
Tư Tuyên Dương nhìn xuống mặt Úc Sâm, cốt tướng anh cực tốt, đường cong trong sáng, hình dáng rõ ràng, có lẽ bởi vì mi cốt nhô lên, hốc mắt so với người Châu Á bình thường muốn lõm một chút, lông mi vừa dài vừa dày rũ xuống, tạo ra một cái bóng, nhìn u buồn lại thâm tình.
Tuy rằng không giống tính cách, nhưng cũng đủ để mê hoặc rất nhiều người.
Tư Tuyên Dương cười, ngón trỏ cọ cọ trên mặt Úc Sâm, đưa lưng về phía Tư Nam thấp giọng nói: “Chúng em đương nhiên là thật sự đến, về phần anh ấy....!Anh ấy không dám không đến thật sự, nếu anh ấy lại gạt em, em sẽ làm được chuyện ác hơn cả Lance."
Giọng nói u trầm, vang bên tai, du͙© vọиɠ chiếm hữu trắng trợn táo bạo khiến Úc Sâm nhịn không được đánh cái rùng mình, hậu tri hậu giác ý thức được mình giống như rơi vào hố sâu cực kỳ khủng khϊếp.
‘Làm chuyện ác hơn so với Lance’ là có ý gì? Làm loại nào?
Cắn chết anh?
Hay là anh hiểu sai cái ý kia?
Đó sẽ không phải là ngày tàn đi?
Úc Sâm nhắm chặt đôi mắt, trái tim nhảy đến bang bang vang, trong lòng càng đoán càng giận, vô cùng bi phẫn: Tôi thật sự nhìn lầm em rồi Tư Tuyên Dương!
Anh cho rằng đây chỉ là một đứa nhóc thế kỷ mới ba tốt bề ngoài hung dữ nhưng nội tâm thuần lương mềm lòng, tại sao còn có tư tưởng tối tăm như vậy tàn nhẫn như vậy của Boss vai ác trong tiểu thuyết!!?
Hơn nữa rõ ràng là anh dùng cái thân phận chị dâu lừa người này đến quay vòng, tại sao hiện tại mình ngược lại thành người bị động!?
Yêu cầu để làm 1 nhiều chông gai vậy sao! Vì sao Tư Nam chưa bao giờ phiền não về phương diện này!?
Úc Sâm cảm thấy không ổn, anh nhất thiết phải nắm giữ quyền chủ động, đầu tiên, bước đầu tiên này không thể rớt lại phía sau, một bước rớt lại từng bước rớt theo!
Anh bỗng nhiên mở mắt ra, nắm lấy tay Tư Tuyên Dương, trầm giọng nói: “Dương Dương yên tâm, anh khẳng định nghiêm túc, anh đã nói muốn đến nhà em cầu hôn, anh nhất định sẽ nhanh chóng thực hiện hứa hẹn! Đi! Cầu hôn!”
Hai chữ ‘cầu hôn’ nói ra kia nùng mặc trọng thải (4) nghiến răng nghiến lợi!
[(4) Nùng mặc trọng thải(浓墨重彩): mực đặc màu đậm | ra sức miêu tả | nổi bật; bắt mắt.]
Gân xanh trên trái Tư Nam nổi lên, lại sợ sẽ không khống chế được bản thân, phát sinh chút hoạt động huyết quang, cười lạnh một tiếng, kéo Lạc Vũ xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Lưu lại hai người bên trong, anh trừng mắt em em trừng mắt anh.
Úc Sâm cười đến vô tội: “Đã nói đến nước này, anh đi ngủ trước ha, tự em cân nhắc trọng điểm câu nói đi."
Sau đó nhắm mắt lại, xoay người đưa lưng, đưa tay truyền dịch đến trước mặt Tư Tuyên Dương, sợ hắn cân nhắc ra nơi nào đó không đúng sẽ lập tức đập bàn, dựng cờ khởi nghĩa, hiện tại anh tuyệt đối vô pháp thủ lũy.
Bất luận lúc nào, ‘giả chết’ đều là thượng sách.
Hy vọng Tư nhị thiếu thấy anh bệnh tật, miễn cưỡng làm người.
Tư Tuyên Dương sửng sốt một hồi lâu, mới bất đắc dĩ cười ra tiếng, dịch tay truyền dịch của anh, điều chỉnh từng chút tốc độ của bình chất lỏng, vuốt tóc mái trên trán Úc Sâm, ngồi trên sô pha gần mép giường mở điện thoại.
WeChat đột nhiên reo vài tiếng.
【 Là Tư Mộc Nam không phải Hoa Mộc Lan: Em thật sự muốn yêu đương với Úc ca? Ở bên nhau? Kết hôn!? 】
【 Là Tư Mộc Nam không phải Hoa Mộc Lan: Trước kia em không có dấu hiệu này! Tại sao tự nhiên lại thích đàn ông? Mẹ anh sẽ gϊếŧ anh, phỏng chừng còn hoài nghi ba anh có phải lừa hôn mẹ hay không, bà ấy sẽ cảm thấy đây là di truyền! 】
Tư Tuyên Dương dù bận vẫn ung dung đáp một câu: Vậy anh không phải chết, người nên khóc là ba.
Dừng một chút, hắn lại gửi: Anh chừng nào thì mang Lạc Vũ về ra mắt ba mẹ?
Tư Nam bên kia hiện lên đang viết câu trả lời, lại chậm chạp không đáp, một hồi lâu mới gửi qua: Chờ một đoạn thời gian nữa đi.
Tư Tuyên Dương: Tra nam.
Hắn nhìn Úc Sâm trên giường bệnh, vừa rồi còn giả bộ ngủ, lúc này bởi vì thân thể thật sự quá mệt, giả giả một hồi liền ngủ thật, chăn che cằm, lộ ra nửa khuôn mặt tái nhợt, một chút cũng không náo động, an tĩnh giống như người sứ, Tư Tuyên Dương nhìn đến chua xót nhói đau.
Hắn gõ gõ di động, cảm thấy trước khi Úc Sâm đột phát ý tưởng tới cửa cầu hôn, hẳn là phải có một người xui xẻo thăm dò đường cho bọn hắn.
Lướt danh bạ WeChat xuống một đoạn, tìm thấy số của mẹ nhà mình, chậm rì rì đánh chữ.
【 Mẹ, Tư Nam yêu đương, anh ấy nói cuối tuần sẽ đem người kia ra nước ngoài lãnh chứng, mẹ đừng nói là con báo tin.
】
Gửi tin tức đi, còn chưa kịp buông điện thoại, tiếng chuông như đoạt mệnh gọi hồn vang lên.
【 Cửu Nguyệt Vãn Phóng: Thỉnh cầu trò chuyện Video.
】
Tư Tuyên Dương nhanh chóng tắt chuông, một tay trấn an nhéo nhéo tay đang động của Úc Sâm, một tay đánh chữ: Hiện tại con không tiện nói chuyện.
【 Cửu Nguyệt Vãn Phóng: Anh con muốn chết! Nó ngay cả mang về ra mắt ba mẹ còn chưa có, còn đi lãnh chứng? 】
【 Cửu Nguyệt Vãn Phóng: Hẳn là còn mở tiệc rượu sau lưng mẹ phải không? Mời ai? Tại sao không nói với mẹ? Quả thực cả gan làm loạn! 】
【 Cửu Nguyệt Vãn Phóng: Không phải ngay cả tân phòng cũng chuẩn bị rồi chứ? Ở khu nào? Không phải nước ngoài đúng không? 】
【 Cửu Nguyệt Vãn Phóng: Nó có phải điên rồi không! 】
......!
Tư Tuyên Dương nhìn tin tức oanh tạc trên giao diện điện thoại, cảm thán lúc trước mình có thể tin tưởng chuyện Úc Sâm là chị dâu, quả thực là có lý do, hắn giống hệt mẹ, người khác nói một câu, bọn họ có thể tự động não bổ ra toàn bộ tin tức.
Tựa như người khác nói một câu tóm tắt, bọn họ có thể tự giác não bổ ra hoàn chỉnh tình tiết tiểu thuyết, từ gặp mặt đến sinh con, ngay cả con học ở tiểu học sơ trung cao trung ở đâu cũng đều nghĩ ra.
Thiên phú dị bẩm, đời đời tương truyền.
Đây mới gọi là di truyền!
Tác giả có chuyện nói:
Tư Nam cũng thật đáng thương, luôn luôn nằm không cũng trúng đạn, ai ~ chắc là cậu ấy lớn lên tương đối khiến người ta muốn ngược..