Lúc Úc Sâm đi vào nhà ăn, Mễ Tuyết đã một mình một người ngồi ăn trong một góc, nói là ăn, trên thực tế chỉ là uống một ít cháo loãng, nhai dưa chuột trộn lạnh tanh, song dù là thịt mỹ vị, hiện tại cô cũng ăn không vô.
Nhưng Úc Sâm lại thấy kỳ quái, trên cổ Mễ Tuyết đeo một vòng dây nhỏ không quá rõ ràng.
Anh vốn tưởng rằng nữ sinh thường mang vòng cổ, nhưng cẩn thận nhìn mới phát giác, dây nhỏ màu đỏ nhạt kia lộ ra từ da thịt, một vòng hình bầu dục, kéo dài đến khi bị che khuất bởi tóc sau cổ.
Mễ Tuyết tựa hồ vẫn luôn cảm thấy cổ ngứa, ăn hai miếng lại phải gãi vài cái, dây nhỏ bị gãi đến ngày càng hồng, cũng ngày càng rõ ràng, trên cổ tất cả đều là dấu tay, còn chậm rãi sưng lên.
Trong lòng Úc Sâm cảm thấy có chút quái dị.
Cuối cùng nữ sinh tối hôm qua ở cùng phòng với cô, Úc Sâm nhớ rõ tên là Vương Song Lan, múc cơm trở về nhìn thấy không đúng, kinh hô lên: "Mễ Tuyết! Cổ cậu tại sao lại như vậy!?"
Những người khác trong nhà ăn bị thanh âm hấp dẫn, sôi nổi nhìn qua, Mễ Tuyết mới luống cuống: "Chuyện gì làm sao vậy? Tôi cảm thấy rất ngứa, tôi tưởng muỗi đốt!"
"Sưng lớn như vậy sao có thể là muỗi đốt?" Vương Song Lan cắn môi dưới, ánh mắt không đành lòng.
“Đau quá......” Mễ Tuyết chống bàn gian nan đứng lên, một bàn tay đã vô pháp che lại cái cổ ngày càng sưng lớn, "Vừa ngứa vừa nóng vừa đau, tại sao lại như vậy......”
Nhà ăn có người tinh mắt nhìn ra, chỉ vào Mễ Tuyết: "Chỉ đỏ trên cổ cậu là cái gì thế?"
Mễ Tuyết buông hai tay, ánh mắt sợ hãi, sắc mặt trắng bệch hình thành đối lập với cái cổ sưng đỏ: "Chỉ đỏ gì? Tôi không có mang chỉ đỏ, tôi không có......”
Ý thức được lưỡi hái Tử Thần đã đặt trên đỉnh đầu, cô chậm rãi đi về phía trước hai bước, nước mắt từ hốc mắt lăn xuống, mặt đầy tuyệt vọng, thanh âm nghẹn ngào: "Cứu tôi....!Ai có thể cứu tôi....!Cầu xin các người....!Cứu tôi....."
Nhà ăn chỉ có một thoáng trầm mặc, quanh quẩn chỉ có tiếng nức nở của Mễ Tuyết.
Mỗi người đều đã nhìn ra vấn đề, cổ cô trong một thời gian ngắn như vậy đã sưng lớn bằng khuôn mặt, sợi chỉ màu đỏ càng thêm rõ ràng, như thể muốn nhỏ máu.
Chuyện này không có khả năng là người làm, cũng không có khả năng là hiện tượng bình thường, càng không có khả năng những người phàm như bọn họ có thể giải quyết.
Cả người Mễ Tuyết nhũn ra, ngồi liệt trên mặt đất, thân thể không ngừng run lên, có người không đành lòng, nhỏ giọng nói: "Dùng nước lạnh hoặc là nước đá đắp lên có thể tốt hơn chút không?"
Đương nhiên là không thể dùng —— đây là đáp án mọi người đều minh bạch trong lòng.
Nhưng dù vậy, xuất phát từ đồng tình, Vương Song Lan vẫn thấp giọng nói: “Tôi vừa thấy bên kia có nước đá, để tôi đi lấy."
Vương Song Lan vừa mới xoay người, thân thể Mễ Tuyết nháy mắt phảng phất như bị đình trệ, tròng mắt cũng bất động, sau đó Úc Sâm như nhìn động tác quay chậm, máu theo chỉ đỏ trên cổ cô chảy ra ngoài, một giây sau, tựa như có một cây đao nhỏ từ trong cổ cô cắt theo hình xoắn ốc ra ngoài, đầu cùng thân nháy mắt tách rời.
Đầu người còn chưa nhắm mắt giống như quả bóng cao su rơi xuống đất lăn vài vòng, lượng lớn máu như núi lửa phun trào, từ miệng vết thương trào ra, thậm chí có thể nghe thấy cả tiếng nước, khϊếp đến khiến người tê dại da đầu.
Vài người cách gần Mễ Tuyết bị máu phun một thân, tiếng thét chói tai kinh hoảng thất kinh liên tiếp vang lên.
Hình ảnh trận huyết tinh này phát sinh rất nhanh, trước sau chỉ có vài giây, phạm vi tầm mắt của mọi người trải rộng đỏ tươi.
Úc Sâm nhăn chặt mày, ngồi trên ghế ăn cơm, muốn nhìn rõ ràng chút, Tư Tuyên Dương ngồi trước anh lại xê dịch thân thể, vừa lúc ngăn trở tầm mắt anh.
Úc Sâm: “......”
Một lần còn có thể cho là trùng hợp, lặp đi lặp lại nhiều lần, anh không thể khờ dại tiếp tục nghĩ rằng đó chỉ là trùng hợp.
Chẳng lẽ trước kia anh đã để lại ấn tượng quá mức nhu nhược cho Tư Tuyên Dương, cho nên nhìn thấy thứ khủng bố đều sẽ theo bản năng chắn giúp anh.
Tính sai.
Song bộ dạng này của anh thật sự nhìn qua có dính dáng đến hai từ nhu nhược sao? Hơn nữa, không ngờ Tư Tuyên Dương đối với kỹ thuật diễn xuất bên ngoài của anh tin tưởng đến không nghi ngờ như vậy?
Tuổi vẫn còn nhỏ, đạo hạnh chưa đủ.
......!
Đối mặt với một hồi gϊếŧ chóc tàn nhẫn như vậy, đại bộ phận người ở đây đều có vẻ không biết làm gì, đặc biệt là mấy người dính đầy máu tươi của Mễ Tuyết, sắc mặt đều khó coi đến cực điểm, nghiêng ngả lảo đảo lui về sau vài bước, thân thể mềm nhũn, ngồi liệt trên mặt đất.
"Cậu ấy tại sao lại như vậy......" Vương Song Lan kinh hồn chưa định lẩm bẩm.
"Là do phòng." Lâm Kiến Xuyên gỡ mắt kính trên mũi xuống, dùng góc áo lau lau.
Anh ta chậm rì rì nói: “Phòng của chúng ta đều được an bài tốt, đại khái mỗi đêm không thể đổi phòng ngủ, đêm qua tôi có nhắc nhở cô ấy, cô ấy quá sợ hãi, không nghe."
"Anh đã nhắc nhở qua......" Vương Song Lan nhịn không được phát khóc, tối hôm qua cô cũng đi qua phòng Mễ Tuyết, chính tai nghe thấy Lâm Kiến Xuyên khuyên Mễ Tuyết đừng đổi phòng, "Nhưng khi đó phòng cậu ấy máu chảy đầm đìa dọa người như vậy, sao có thể ngốc ở đó chứ......"
"Đó cũng tốt hơn kết cục hiện tại của cô."
Ai, Úc Sâm thở dài, kỳ thật trước khi xảy ra chuyện mọi người đều chỉ suy đoán, nhưng có người cẩn thận, cũng có người ôm tâm lý may mắn, nghĩ dù phá hỏng quy tắc, có lẽ chỉ bị trừng phạt nho nhỏ một chút, không phải chuyện lớn.
Nhưng hiện thực lại cho cô một nhát dao trần trụi, còn chưa thể học tập làm thế nào để tuân thủ quy tắc, đã phải trả giá bằng sinh mệnh.
Thi thể Mễ Tuyết nằm trên vũng máu, chậm rãi lạnh dần.
Rất nhanh, một đám người từ nhà ăn đi ra ngoài, ai cũng không muốn ở lại chỗ này, có mấy người tìm được một miếng vải, che đầu cùng thân thể Mễ Tuyết lại, làm qua loa, sau đó vội vàng theo sau ra ngoài.
Mùi máu tràn ngập nhà ăn, Úc Sâm ngửi hồi lâu, xong đi vào hoa viên, cũng cảm thấy hương hoa nghe được là mùi rỉ sắt.
Anh nhìn vào vị trí phòng kho ở lầu hai, nói: "Tôi đoán.....!Chủ nhân của những chiếc đầu trong phòng kho, đều lấy được từ người ở cổ trạch lúc trước, cũng chính là phủ nô chúng ta nhìn thấy vào buổi tối, bao gồm vị Lý đại nhân anh tuấn kia."
“Lý đại nhân thì Lý đại nhân, thêm cái từ anh tuấn làm gì? Dù sao cũng là quỷ mà thôi." Tư Nam rầm rì nói.
“Ai cần cậu lo!” Úc Sâm tâm tình không tốt, ánh mắt đều mang theo dao nhỏ, “Người đã đẹp, lúc biến thành quỷ cũng đẹp như vậy, thời điểm còn sống không phải càng đẹp sao."
“Hừ hừ...!Cho nên cậu hiện tại rất không vừa lòng với giá trị nhan sắc của tôi hả?" Tư Nam như thường ngày cãi nhau với anh.
Tư Tuyên Dương không rõ chân tướng híp mắt.
“Biết thì tốt, cậu phải biết nhìn thẳng vào bản thân mình." Ánh mắt hình viên đạn của Úc Sâm bay qua.
“Dừng đi, đừng nói nữa,” Tư Tuyên Dương cảm thấy những chuyện lúc sau hắn không có khả năng muốn nghe, quay lại chủ đề chính, "Trở lại trên đầu người."
“A......” Úc Sâm nghĩ nghĩ, nói: “Tối hôm qua tôi thấy trên cổ vị tân lang Lý đại nhân kia có một vòng sẹo, chắc hẳn là sinh thời bị chém qua."
Hồi tưởng đến đêm qua khi nhìn thấy đầu người ngoài ngạch cửa, cùng với ngăn tủ chứa đầu người trên lầu hai, Tư Tuyên Dương cảm thấy, Úc Sâm nói không phải không có lý.
"Tôi nghe nói, nếu người biến thành hung hồn, hoặc là vĩnh viễn bị nhốt ở cùng một chỗ, đều có nhân quả," Tư Nam nói, "Tôi thấy những người trong cổ trạch......!À không, những con quỷ đó, vẫn luôn bị nhốt ở bên trong, mỗi đêm lặp lại hôn lễ, có phải bởi vì bọn họ bị trưởng điếm khách nhốt vào ngăn tủ hay không? Cho nên linh hồn vô pháp siêu thoát."
"Như vậy có vấn đề rồi, trưởng điếm khách vì sao muốn làm thế?"
"Trưởng khách điếm có thể nào là tân nương tối hôm qua không? Còn nỗi oan....!Tám phần là yêu hận tình thù." Lạc Vũ nói.
Úc Sâm lắc đầu: “Không phải, tôi so sánh qua, tân nương tối hôm qua có chiếc cằm khác nhau rất lớn so với trưởng khách điếm, riêng một điểm này là có thể dễ dàng phân biệt."
“Như vậy, muốn biết rõ thân phận bọn họ, không bằng......!Đêm nay chúng ta đi dò xét phòng tân hôn?” Tư Tuyên Dương đề nghị.
Tư Nam tức khắc lông tơ dựng thẳng lên, khó có thể tin: “Em nghĩ mình sống đủ lâu rồi sao em trai?"
Úc Sâm nhanh chóng đáp: "Nếu sợ, vậy Tư Tư cậu ở trong phòng cùng Lạc Vũ đi, tôi đi với Dương Dương."
“Không được!” Tư Tuyên Dương nhìn anh, trong ánh mắt ẩn ẩn mang theo tức giận.
“Anh phải đi!” Úc Sâm âm dương quái khí mà hừ, khıêυ khí©h nhướng mày với Tư Tuyên Dương, trong mắt mang theo ý cười, đồng tử dưới ánh mặt trời, chiếu ra sắc thái tươi đẹp.
Tư Tuyên Dương không hiểu vì sao chớp mắt hoảng hốt, cảm thấy bản thân mình hoa mắt nhìn lầm rồi, khi muốn nhìn rõ ràng lại, người đã xoay đi.
Chắc hẳn đã nhìn lầm rồi.
Hắn cảm thấy trước mặt Úc Sâm, chính mình tựa hồ ngày càng không thanh tỉnh, khi phản ứng lại, mới phát hiện không biết vì sao tim đập có chút nhanh so với thường ngày.
Tư Tuyên Dương nhìn bóng dáng Úc Sâm, lại nhìn Tư Nam, không muốn lại suy nghĩ cái nguyên nhân rõ ràng sâu xa kia.
- ------------------------------------
Tối đến, trăng lên, bọn họ trở về cổ trạch, lại trải qua hôn lễ tương đồng một lần nữa, rồi trở về phòng.
Vì tìm tòi bí mật vào buổi tối, Úc Sâm cố ý ngủ trong chốc lát vào xế chiều, lúc này thần thanh khí sảng, tâm tình rất tốt.
Tư Tuyên Dương nhìn anh một cái, không nói gì, nhét cây nến đỏ hồi tối hôm qua xài chưa hết vào người, nghĩ nghĩ, lại mang theo khăn voan đỏ không biết có ích lợi gì, dặn dò Tư Nam: "Hai người các anh đừng có ngủ như chết, tốt nhất thay phiên gác đêm, có khác thường thì đốt cây nến khác."
“Biết rồi, các em chú ý an toàn,” Tư Nam vẫy vẫy tay, “Úc ca, cậu phải đem em trai tôi hoàn chỉnh trở về nha."
Úc Sâm trợn mắt trắng: “Tại sao cậu không dặn em cậu hoàn chỉnh mang tôi về?"
“Bởi vì tôi không nói thì em tôi vẫn làm, còn cậu, nếu tôi không nói, đại khái cậu sẽ không làm." Tư Nam vẻ mặt đương nhiên.
Úc Sâm: “......”
Tư Tuyên Dương: “......”
“Đi thôi, lại đợi chút nữa tôi sợ tôi sẽ gϊếŧ người.” Úc Sâm thở dài.
“Ừm.”
......!
Nguyệt hắc phong cao, thừa dịp mọi nơi không người cũng không quỷ, Úc Sâm khẽ meo meo miêu thân mình chạy qua hành lang dài, ngó Tư Tuyên Dương bên người, đột nhiên cười đến không kiềm chế được.
“Chúng ta như vậy thật giống như đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ!".