Chương 8: Đã nghĩ đến sau này làm gì hay chưa?

Edit: ND Trái Cây Nhiệt Đới

Cô tiện tay ném cặp sách lên ghế sô pha.

Cô kéo áo sơ mi cài trong váy ra ngoài, nới lỏng nơ ở cổ áo, lúc định tháo xuống nhưng nghĩ thế nào cô lại không tháo nữa, cô có một bộ nơ JK nhưng bị mình ném đi mất rồi. Đây là bộ JK cô yêu thích nhất, nên đương nhiên cũng phải mặc đầy đủ cả bộ, cô nghĩ nên để lát nữa trở về phòng thay quần áo rồi tháo nơ ra để cùng một chỗ với áo sơ mi luôn.

Áo sơ mi cài đến cúc trên cùng, Nghiêm Hạ bắt đầu cởi cúc áo, lúc cởi đến cúc áo thứ ba thì cô dừng lại, đi đến chỗ cửa sổ kéo rèm cửa lại rồi mới tiếp tục cởi hết cúc áo, để lộ ra chiếc áσ ɭóŧ bằng vải bông ôm lấy cơ thể.

Lúc này cô mới thấy mát mẻ thoải mái hơn một chút, cô đi vào bếp lấy một chai Coca trong tủ lạnh, bên ngoài nóng quá làm cô khát khô cả họng nên cô vội uống một hơi, chất lỏng màu nâu chảy theo khóe miệng rơi xuống ngực cô, bị thấm vào chiếc áσ ɭóŧ màu trắng cô cũng không thèm để ý, đằng nào thì lát nữa cũng đi tắm.

Cô cầm chai Coca đi ra phòng khách, nằm trên ghế sô pha nghịch điện thoại di động một lúc rồi mới về phòng đi tắm.

Cô không phát hiện ra rằng có một đôi mắt đã nhìn chằm chằm vào cô từ khi cô bước vào cửa.

Nghe thấy tiếng vòi hoa sen phát ra từ phòng Nghiêm Hạ, Nghiêm Dĩ Đông mới từ phòng ngủ chính đi ra, vẻ mặt anh mơ hồ đi tới bên ghế sô pha, nhìn chằm chằm vào chỗ Nghiêm Hạ vừa mới nằm, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Vốn dĩ là khoảng thời gian này anh sẽ không ở nhà, nhưng hôm nay anh quyết định đi công tác cho nên mới quay về thu dọn hành lý, sau đó thì nhìn thấy quá trình con gái cởϊ qυầи áo, lẽ ra anh nên quay người tránh đi, nhưng cơ thể trẻ tuổi non nớt kia lại có sức hấp dẫn trí mạng với anh.

Bắt đầu từ đêm hôm Nghiêm Hạ bị bỏ thuốc, anh thường xuyên mơ thấy Nghiêm Hạ của đêm hôm đó, cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cuộn tròn rúc vào trong lòng anh, dùng đôi mắt giống hệt anh quyến rũ anh, nũng nịu gọi anh: "Ba ơi..."

Trong giấc mơ, cô dùng hai bầu ngực nhỏ của mình dán chặt vào ngực anh rồi không ngừng cọ tới cọ lui, sau đó lại tiếp tục dùng nơi riêng tư của mình cọ vào đũng quần anh, đung đưa eo, mái tóc dài đỏ rực xõa ở sau lưng, quấn quanh vào cánh tay anh đang ôm cô.

Rõ ràng chỉ là một giấc mơ nhưng biểu cảm của cô lại sống động như thật, ánh mắt mơ màng, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở thở dốc, vẻ mặt tràn đầy tìиɧ ɖu͙©, đúng là câu hồn đoạt phách.

Vì giấc mơ này nên anh mới phải tránh xa Nghiêm Hạ, anh vậy mà lại có những suy nghĩ đen tối với con gái của mình, điều này cũng khiến cho chính anh cảm thấy khinh bỉ bản thân.

Tuy nhiên mọi hành động của Nghiêm Hạ gần đây lại khiến anh không thể nghiêm khắc dạy cô được.

Trước khi Nghiêm Hạ tắm xong, Nghiêm Dĩ Đông xách vali hành lý của anh rời đi trong im lặng không hề phát ra một tiếng động.

Nghiêm Dĩ Đông đi công tác nửa tháng sau mới trở về, lúc Nghiêm Dĩ Đông về nhà đã là chín giờ rưỡi, anh thấy đèn trong phòng Nghiêm Hạ vẫn còn sáng, suy nghĩ một chút thì vẫn nên tới gõ cửa hỏi thăm cô.

Khi Nghiêm Dĩ Đông bước vào phòng, Nghiêm Hạ đang ngồi ngay ngắn trước bàn đọc sách, viết viết vẽ vẽ lên cuốn sách từ vựng trên bàn, trong miệng cũng đang lẩm bẩm: "Abandon, abandon… Bỏ rơi từ bỏ..."

Cảm giác được ba mình tới gần, Nghiêm Hạ bèn ngẩng đầu lên, nở một nụ cười ngoan ngoãn ngọt ngào gọi ba: "Ba, ba về rồi!"

Nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của ba mình, cô đành phải lấy cuốn sách từ vựng trên tay mình ra để lộ chiếc điện thoại di động được giấu bên dưới cuốn sách.

Vừa rồi tay chân Nghiêm Hạ luống cuống còn chưa kịp khóa điện thoại di động lại, màn hình điện thoại vẫn đang ở giao điện của cuốn tiểu thuyết, lúc cô định che điện thoại di động thì đã muộn rồi, ba cô nhanh hơn một bước cầm điện thoại của cô lên.

Nghiêm Hạ thầm than khóc trong lòng, cô cúi đầu giả chết, còn có chuyện nào tệ hơn việc bị ba mình phát hiện ra mình đang đọc sách cấm nữa không?

Nghiêm Dĩ Đông nhìn màn hình điện thoại di dộng của Nghiêm Hạ, vẻ mặt càng ngày càng trở nên khó coi, anh cầm điện thoại của Nghiêm Hạ rồi lạnh lùng nói: "Đi tới thư phòng với ba."

Bây giờ họ đang ở trong một căn hộ rất lớn, tuy là phòng kiểu thang máy nhưng diện tích rất rộng, có bể bơi và vườn hoa, Nghiêm Dĩ Đông đã tách ra một phòng dùng làm thư phòng.

Nghiêm Hạ đứng trước bàn, trên bàn là điện thoại đã tắt của cô.

Một lúc sau, Nghiêm Hạ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của ba mình: "Nghiêm Hạ, con đã nghĩ tới sau này con muốn làm gì hay chưa? "

"Dạ?" Nghiêm Hạ thật sự không ngờ ba mình sẽ hỏi như vậy.

Trong đầu cô bây giờ chỉ nghĩ nên cầm số tiền tiêu vặt của mình ăn uống vui chơi như thế nào, làm một đứa con nhà giàu đúng nghĩa, nhưng cô không dám nói những lời như vậy trước mặt ba mình, cô dối lòng đáp lại: "Học tập thật giỏi, sau này vào Nghiêm thị giúp ba quản lý công ty ạ."