Chương 5: Thời kỳ nổi loạn?

Edit: ND Trái Cây Nhiệt Đới

Sáng sớm hôm sau, Nghiêm Hạ bị tiếng gõ cửa của ba đánh thức, nghe thấy giọng nói lạnh lùng của ba mình, cô lập tức tỉnh dậy, mặc quần áo vào, rửa mặt rồi đi ra ngoài với tốc độ nhanh nhất có thể.

Nghiêm Dĩ Đông đang ngồi ở bàn ăn đợi cô xuống ăn sáng.

"Chào buổi sáng, ba!"

"Ừ."

Nghiêm Dĩ Đông đợi cô ăn bữa sáng xong mới hỏi cô về chuyện tối hôm qua, Nghiêm Hạ thành thật kể lại: "Tối hôm qua là sinh nhật của Tử Nguyệt, bọn con chỉ cùng mấy người bạn tổ chức sinh nhật cho cô ấy thôi ạ."

"Ít qua lại với Triệu Tử Nguyệt đi!"

Thấy Nghiêm Hạ đã quên những gì xảy ra đêm qua, Nghiêm Dĩ Đông cũng không nhắc đến nó nữa, sau đó anh liên tục cau mày nhìn Nghiêm Hạ khiến cho cô cảm thấy rất sợ hãi.

Nghiêm Dĩ Đông rất không hài lòng với mái tóc đỏ của Nghiêm Hạ, chính mái tóc đỏ này của Nghiêm Hạ đã thu hút sự chú ý của anh đêm hôm qua, vì vậy nên anh mới có thể cứu cô thoát khỏi tay tên ma men kia, vốn dĩ anh định nhắc nhở mái tóc của Nghiêm Hạ nhưng sau đó lại bị cắt ngang, bây giờ nhìn thấy Nghiêm Hạ thì anh mới nhớ ra.

Nghiêm Dĩ Đông thầm nghĩ, con gái mình đang bước vào thời kỳ nổi loạn đấy à?

Nghiêm Dĩ Đông biết rất rõ cách làm sao để đàm phán thương lượng trong kinh doanh, nhưng lại không biết làm thế nào để giao tiếp với đứa con gái đang trong thời kỳ nổi loạn, anh chỉ sợ mình cẩn thận sẽ làm khơi dậy tâm lý phản nghịch trong lòng con rồi rồi khiến nó đi làm nhiều chuyện còn quá đáng hơn.

Anh nuốt lại những lời muốn nói vào bụng rồi thúc giục Nghiêm Hạ thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài, anh sắp muộn giờ làm rồi.

Trước khi Nghiêm Hạ đeo cặp sách xuống xe, cô nghe thấy ba nói với mình: "Ngoan ngoãn đi học, tan học ba sẽ đến đón con."

Nghiêm Hạ vốn đang rất phấn khởi thì lập tức giống như quả cà bị sương giá vùi dập, cô uể oải đáp lại vâng ạ rồi sau đó ngoan ngoãn chào tạm biệt ba mình.

Sau khi Nghiêm Hạ đi xuống xe, Nghiêm Dĩ Đông vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô mãi đến khi nó biến mất thì mới bảo tài xế quay đầu xe đi đến công ty.

Buổi trưa, La Chân Nghi gọi điện thoại cho Nghiêm Hạ hỏi tối hôm qua cô đi đâu vậy, gọi điện thoại cũng không nghe.

"Gặp ba mình, bị ông ấy đưa về."

La Chân Nghi ở đầu bên kia nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi."

Sau đó La Chân Nghi cũng nói tương tự như ba của cô, bảo cô sau này không nên chơi với Triệu Tử Nguyệt nữa.

Nghiêm Hạ nhớ lại bữa tiệc tối hôm qua, cô cũng nhận ra rằng có chuyện gì đó không ổn, cho dù họ không nói thì cô cũng quyết định sau này sẽ không tham dự những bữa tiệc do Triệu Tử Nguyệt tổ chức nữa.

Nghiêm Hạ tan học khá sớm, Nghiêm Dĩ Đông đang tổ chức một cuộc họp nên anh gửi tin nhắn Wechat bảo cô hãy tới công ty chờ mình tan làm.

Nghiêm Hạ nghĩ thầm cô có thể bảo tài xế đưa cô về nhà ông nội cũng được mà, không cần phải có ba đi cùng, nhưng cô không bao giờ dám làm trái lại lời của ba nên chỉ đành đáp lại một tiếng vâng ạ.

Trường đào tạo và tòa nhà Nghiêm thị đều ở khu CBD, cách nhau không xa, Nghiêm Hạ quyết định đi bộ tới đó.

Nghiêm Hạ đã đến công ty nhà mình mấy lần, cả lễ tân và thư ký đều biết cô cho nên cô cứ thế được dẫn đến trước cửa phòng làm việc của ba, chị trợ lý nói với cô rằng cuộc họp còn nửa tiếng nữa mới xong, bảo cô đợi Nghiêm Dĩ Đông ở trong phòng làm việc trước.

Sau khi đi vào, Nghiêm Hạ ngồi ở trên ghế sô pha nghịch điện thoại di động một lúc, nhưng chẳng bao lâu sau thì mắt cô bắt đầu thấy hơi mỏi, hôm nay cô không trốn học cùng bạn bè ra ngoài chơi như thường ngày, mà chỉ trong lớp ngồi nghịch điện thoại suốt, bây giờ cô cảm thấy hơi nhức mắt khó chịu, vậy nên cô bèn đặt điện thoại xuống rồi bắt đầu đi vòng quanh tham quan phòng làm việc của ba mình, mặc dù phòng làm việc rất rộng và được trang trí khá đẹp mắt nhưng đi được mười phút thì cô lại bắt đầu cảm thấy chán, bỗng cô nhìn vào chiếc ghế làm việc của Nghiêm Dĩ Đông.

Cô đi đến rồi vỗ vào lưng ghế, cảm giác không tồi, không biết ngồi lên có thoải mải không, sau đó cô đặt mông ngồi xuống, vặn vẹo cái mông nhỏ, đúng là rất thoải mái!

Cô ngồi trên chiếc ghế ông chủ của ba, chụp một bức ảnh tự sướиɠ rồi gửi sang cho La Chân Nghi: "Nữ giám đốc bá đạo tương lai của Nghiêm thị đây!"

La Chân Nghi nhanh chóng rep lại: "Nếu sau này cậu mà trở thành giám đốc thì chắc chắn không bao lâu nữa nhà cậu sẽ phá sản mất đấy."

Nghiêm Hạ xem xong thì cười gục mặt ở trên ghế, thật sự đúng là có khả năng như vậy!

Nếu như ba không kết hôn thì mình chính là đứa con duy nhất của ông ấy, vị trí này sớm muộn gì cũng là của mình, Nghiêm Hạ quyết tâm sau khi ra nước ngoài sẽ chăm chỉ học tập cho giỏi, để sau này điều hành tập đoàn Nghiêm thị thật tốt.