Chương 40: Con muốn ngủ cùng ba

Edit: ND Trái Cây Nhiệt Đới

Lúc thay cô sửa sang lại quần áo, ngón tay của anh không biết là vô tình hay cố ý chạm trúng chỗ riêng tư của cô, cô khẽ run rẩy.

Anh rút tay lại, hỏi cô: “Phía dưới của con sinh ra không có lông hay đã cạo?”

Giọng nói của cô mang theo vẻ ngượng ngùng: “Con sinh đã như vậy.”

Nghiêm Hạ được anh bế về phòng, may là trên đường đi cũng không gặp ai, cuộc đối thoại của ông bà nội từ tầng một truyền đến, cô căng thẳng hạ giọng thúc giục anh đi nhanh.

Nghiêm Dĩ Đông đặt cô ngồi trên bồn cầu trong phòng tắm, vừa định xoay người thì một đôi tay nhỏ bé kéo anh lại. Nghiêm Hạ cũng không biết mình bị làm sao, tối nay cô giống như một đứa bé, không thể rời khỏi anh.

“Quần áo của con vẫn còn trong phòng sách, ba sẽ mang nó lên, cái bàn cũng phải sắp xếp lại.”

Nghiêm Hạ nghe vậy sắc mặt đỏ bừng, anh muốn sửa sang lại, nếu bị ông bà nội nhìn thấy sẽ không tốt, trên bàn sách hình như còn có nước từ âʍ ɦộ của cô chảy ra.

Cô lập tức buông tay, còn bảo anh nhất định phải dọn dẹp sạch sẽ.

Nghiêm Hạ tắm xong nằm trên giường, bắt đầu suy nghĩ lung tung. Tối nay cô nhiều lần cảm thấy dươиɠ ѵậŧ cứng rắn ở giữa háng anh, nhưng hình như anh cũng không quan tâm đến, không biết cuối cùng anh đã giải quyết chưa. Dường như từ khi họ làm những việc này, người lêи đỉиɦ đều là cô.

Nghĩ một lúc cô bắt đầu buồn ngủ, đôi mắt nhắm lại của cô đột nhiên mở ra, đèn bàn ở đầu giường vẫn còn sáng, căn phòng tối tăm chỉ có một mình cô. Cô tưởng rằng sau khi tiếp xúc thân mật tối nay, anh sẽ đến ngủ với cô, nhưng đã hơn một giờ trôi qua kể từ khi cô tắm anh vẫn không đến.

Cảm giác cô đơn khổng lồ nhấn chìm cô, cô rời giường đi đến phòng của anh ở tầng ba để tìm anh, nhưng không có ai.

Đây là lần thứ hai cô bước vào phòng sách, quả nhiên anh vẫn đang ngồi ở bàn làm việc nhìn vào tài liệu trong tay, thỉnh thoảng viết và vẽ trên đó.

Vẻ mặt lạnh lẽo cũng khó che giấu được sự mệt mỏi trên mặt anh, Nghiêm Hạ nhìn thấy hơi đau lòng.

Nghiêm Dĩ Đông nhìn thấy người tới cũng không bất ngờ, chỉ lạnh lùng hỏi cô: “Sao con còn chưa ngủ?”

Cô bĩu đôi môi nhỏ nhắn, làm nũng nói: “Con muốn ngủ với ba.”

Anh hơi cong khóe môi, vẫy tay bảo cô qua, chờ cô đến gần, anh đặt hai chân đang bắt chéo xuống, ra hiệu cho cô ngồi lên.

Tối nay cô đã làm một chuyện thân mật với anh ở đây, cô thẹn thùng không dám nhìn thẳng vào bàn làm việc trước mặt. Cô ngồi trên đùi của anh một lần nữa, nép mình vào vòng tay của anh.

Nghiêm Hạ rất thích dựa vào lòng anh, l*иg ngực rộng rãi đầy cảm giác an toàn, tiếng tim đập bên tai là bài hát ru ngủ ngon nhất.

Anh nói: “Đọc xong tài liệu này với ba, chúng ta sẽ đi ngủ.”

“Vâng.” Giọng nói của cô trong vòng tay anh vừa mềm mại vừa ngọt ngào, khiến người ta muốn mãi mãi ôm cô vào lòng, che chở cô khỏi mưa gió.

Mặc dù đã đồng ý nhưng khi Nghiêm Dĩ Đông cất tài liệu đi, cô gái ở trong lòng anh đã ngủ say.

Khuôn mặt ngây thơ, gò má trắng nõn hồng hào, đôi môi anh đào mịn màng ẩm ướt, bàn tay của anh không tự chủ vuốt ve khuôn mặt của cô. Anh cẩn thận vuốt ve, cô mơ màng, khẽ di chuyển cơ thể của mình, cọ xát khuôn mặt nhỏ của mình vào bàn tay của anh, cơ thể của cô càng rút vào lòng anh.

Một dáng vẻ hoàn toàn phụ thuộc vào anh.

Một giờ sáng, anh nhẹ nhàng bế Nghiêm Hạ vào phòng mình, nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc giường lớn màu đen của mình.

Váy ngủ hai dây trong mùa hè khắc nghiệt vừa thoải mái vừa mát mẻ, để lộ một mảng da lớn, khăn trải giường màu đen làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô, một đen một trắng dẫn dụ người ta phạm tội.

Lúc cô xoay người, hơi thở của anh như đông cứng lại, váy ngủ quá ngắn, khi cô di chuyển váy hơi cuộn lên để lộ phần dưới không mảnh vải.