Chương 37: Cởϊ qυầи áo ra

Edit: ND Trái Cây Nhiệt Đới

Lúc đến biệt thự là gần bảy giờ rưỡi, hai người mới bước vào cửa mẹ Nghiêm đã nhiệt tình nghênh đón, còn không quên phân phó quản gia mang đồ ăn lên.

Sau khi ăn xong, lúc Nghiêm Dĩ Đông định đi vào phòng sách thì mẹ Nghiêm gọi anh lại.

Bà ấy đi thẳng vào vấn đề: “Ngày mai cuối tuần mẹ đã sắp xếp cho con một buổi xem mắt, địa điểm là…”

Nghiêm Dĩ Đông khẽ nhíu mày: “Con không rảnh.”

Mẹ Nghiêm bất mãn nói: “Con thật sự định độc thân cả đời sao?”

Nghiêm Dĩ Đông lạnh lùng ừ một tiếng, cũng không quay đầu lại đi thẳng lên lầu.

Nghiêm Hạ ngồi bên cạnh mẹ Nghiêm ăn trái cây, cô vẫn cúi đầu, nghe anh và bà nội nói chuyện, nắm dâu tây ở đầu ngón tay bị bóp vỡ, nước chảy đầy tay cô, cô cũng không có phản ứng.

Mẹ Nghiêm ở bên cạnh cô vẫn còn phàn nàn: “Ba cháu thật sự chọc tức chết bà, trưởng thành rồi còn để bà phải lo lắng, đã sắp xếp cho nó bao nhiêu lần xem mắt rồi…”

Trong ấn tượng của Nghiêm Hạ, từ khi cô bắt đầu hiểu chuyện, bà nội vẫn luôn giúp ba sắp xếp những cuộc xem mắt, trước kia nghe cô không có cảm giác gì, nhưng tối nay trong lòng cô lại thấy nghèn nghẹn.

Trò chuyện với mẹ Nghiêm và xem TV một lát, Nghiêm Hạ lấy cớ phải làm bài tập rồi đi lên tầng.

Phòng sách và phòng của cha mẹ Nghiêm ở tầng hai, phòng của cô và phòng của anh ở tầng ba, cô đứng trước cửa phòng sách thật lâu, vẫn không gõ cửa, sau đó thì lặng lẽ trở về phòng mình.

Trong phòng của cô có một cái bàn học, trên bàn học đặt một máy tính để bàn, cô mua về chỉ để chơi game, lúc nào tâm trạng không thoải mái hoặc học tập không vào, cô mới mở máy tính, đăng nhập vào trò chơi.

Mới vừa vào giao diện trò chơi, đã có nhóm gửi lời mời tới, là Tạ Phi Quang, cô chấp nhận, trong phòng đã có bốn người đang chờ cô.

Nghiêm Hạ chơi khá mất tập trung, chơi hai ván đều bị đối thủ đè xuống đất tra tấn, cô nói một tiếng với bạn bè rồi thoát game.

Cô ngẩn người nhìn về phía màn hình, suy nghĩ một lúc cuối cùng mở cửa đi xuống tầng.

Đến trước cửa phòng sách gõ cửa, đợi một lúc lâu người bên trong cũng không gọi cô đi vào, cô dứt khoát tự mình mở cửa bước vào.

Sau khi đi vào, thấy anh đang nói chuyện trước máy tính, cô đành nuốt từ “Ba” đang định thốt ra trở lại miệng.

Cô xoay người khóa cửa phòng sách lại, rồi mới đi qua.

Đến gần thì thấy anh đang họp qua video, nói chuyện bằng tiếng Anh, trên màn hình máy tính có một nhóm người tóc vàng mắt xanh lạ hoắc. Cô chỉ nghiêng đầu nhìn thoáng qua, không để cho mình lọt vào camera.

Nghiêm Hạ đứng bên cạnh nghe hơn mười phút thì hơi mỏi chân nên dựa vào bàn làm việc, bên cạnh có ghế sofa và ghế nằm nhưng cô không muốn đi qua ngồi, cô muốn đứng ở trước mặt anh.

Thuận tiện say mê nhìn anh. Biểu cảm nghiêm túc không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh, đôi môi mỏng gợi cảm phun ra những câu chữ ngọc ngà, hai cúc áo sơ mi được cởi ra, lộ ra xương quai xanh gợi cảm, hai tay anh tùy ý đặt lên bàn, tay áo xắn lên lộ ra cánh tay mạnh mẽ.

Cô nhìn anh đến mất hồn, Nghiêm Dĩ Đông kết thúc buổi họp tắt video, nhìn về phía cô: “Có chuyện gì sao?”

Nghiêm Hạ phục hồi tinh thần, nhớ tới mục đích mình đến đây tìm anh, cô không dám nhìn thẳng vào mắt của anh.

Cô lấy hết can đảm nói: “Ba, ba có thể đừng đi xem mắt có được không?”

Nghiêm Dĩ Đông nhìn cô thật lâu, đầu cô càng cúi gằm xuống.

Một lúc lâu sau, giọng nói lạnh lùng của anh vang lên: “Cởϊ qυầи áo ra.”

“Hả?” Nghiêm Hạ giật mình ngẩng đầu lên, nghi ngờ mình nghe lầm.

Cô không thể nhìn ra cái gì từ khuôn mặt không có biểu cảm của anh, anh lặp lại: “Cởϊ qυầи áo ra.”

Cô nghe lời cởϊ qυầи áo ra, cởi ra cho anh xem, thậm chí cô còn rất sẵn lòng. Những lần tiếp xúc thân mật trước đó, cô đã nhiều lần muốn anh chạm trực tiếp vào cô mà không phải qua lớp quần áo.