Chương 31: Cậu thật sự thay đổi

Edit: ND Trái Cây Nhiệt Đới

Nghiêm Hạ tắm rửa xong đã gần mười một giờ, anh còn chưa về nhà.

Cô nhớ tới Hà Nhiễm nói với cô bạn trai của cô ấy rất dính người, hận không thể để Hà Nhiễm báo cáo hành trình 24/24. Tuy rằng mỗi ngày hai người đều gặp nhau nhưng tần suất nhắn tin nói chuyện vẫn rất nhiều.

Nghiêm Hạ nằm trên giường cầm điện thoại di động, gọi cho anh.

Cô rất ít khi gọi điện thoại cho anh, giờ thấy hơi căng thẳng.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, bên kia hơi ồn ào, một lát sau thì yên tĩnh lại. Giọng nói dễ nghe nhưng lạnh lùng của anh truyền tới từ đầu dây bên kia: “Nghiêm Hạ?”

“Ba, khi nào ba trở về?”

“Còn một lúc nữa, con ngủ trước đi.”

“A, vậy ba trở về sớm một chút.”

“Ừm.”

Nghiêm Hạ hơi thất vọng cúp điện thoại, hôm nay vẫn không nhìn thấy ba.

Bên kia, sau khi cúp điện thoại Nghiêm Dĩ Đông vẫn nhìn chằm chằm vào nhật ký cuộc gọi trên màn hình. Đây là lần đầu tiên kể từ lúc Nghiêm Hạ lớn con bé chủ động gọi điện thoại cho anh. Lúc anh nhìn thấy tên người gọi còn không dám chắc là cô.

Bầu không khí trong phòng vẫn rất náo nhiệt, Nghiêm Dĩ Đông nói lời tạm biệt với bạn bè, cầm lấy áo khoác treo ở cửa rời đi trước.

Lúc anh về đến nhà, Nghiêm Hạ đã ngủ, suy nghĩ một lát, anh vẫn đi vào phòng Nghiêm Hạ.

Thiếu nữ với vẻ mặt ngây thơ đang ôm một con thỏ nhỏ nằm trên giường, Nghiêm Dĩ Đông ngồi ở bên giường nhìn cô thật lâu mới rời khỏi phòng.

Sáng hôm sau, Nghiêm Hạ bất ngờ nhìn thấy ba trên bàn ăn.

Bình thường trong ngày làm việc, thời gian anh ra ngoài đi làm còn sớm hơn cô đi học. Phải quản lý doanh nghiệp lớn như Nghiêm thị, khối lượng công việc của ba rất lớn. Có đôi khi Nghiêm Hạ sẽ nghĩ, phần lớn thời gian anh đều dành cho công việc, anh có mệt hay không, có cảm thấy vất vả hay không.

Cho nên bây giờ lúc ở trường học, Nghiêm Hạ học tập rất nghiêm túc. Cô phải chăm chỉ học tập, sau này tốt nghiệp mới có thể giúp anh chia sẻ công việc.

Thấy Nghiêm Hạ đi ra, Nghiêm Dĩ Đông nói: “Ăn sáng xong ba sẽ đưa con đến trường.”

Anh vừa dứt lời, nhìn thấy vẻ mặt vui sướиɠ của con gái, đôi mắt con bé sáng lấp lánh nhìn anh: “Ba thật tốt!”

Khi Nghiêm Dĩ Đông đến công ty, thư ký nhỏ giọng hỏi trợ lý: “Hôm nay thoạt nhìn tâm trạng của tổng giám đốc rất tốt. Nếu bây giờ tôi cho anh ấy xem báo cáo của bộ phận tiếp thị, có phải anh ấy sẽ không nổi giận hay không?”

Trợ lý nhún vai: “Chúc cô may mắn.”

Nghiêm Hạ vừa bước vào lớp đã nhìn thấy La Chân Nghi đang ở chỗ của cô: “Trở về vị trí của cậu đi, tớ muốn học bài!”

La Chân Nghi nhìn chằm chằm cô như nhìn người ngoài hành tinh: “Tối nay Tạ Phi Quang tổ chức sinh nhật, cậu có đi không?”

Tạ Phi Quang là bạn tốt của Nghiêm Hạ, hai người chơi với nhau từ nhỏ. Bởi vì là bạn của Nghiêm Hạ, La Chân Nghi cũng quen biết Tạ Phi Quang. Con người cậu ta cũng không tệ, trong giới chỉ có ba người bọn họ là thân thiết nhất.

Nghiêm Hạ vừa để cặp sách xuống vừa lắc đầu: “Không đi, cậu cũng biết buổi tối tớ phải học thêm mà.”

“Nghiêm Hạ, cậu thật sự thay đổi rồi.”

Gần đây ngoại trừ La Chân Nghi những người khác rất khó hẹn được Nghiêm Hạ. Hơn nữa La Chân Nghi cũng chỉ có thể hẹn cô vào ngày cuối tuần, những người bạn khác gửi tin nhắn cho Nghiêm Hạ đều bị cô phớt lờ.

Nghiêm Hạ không để ý tới cô ấy, đuổi cô ấy ra khỏi chỗ mình. Cô lấy sách giáo khoa ngữ văn ra bắt đầu đọc bài.

Tối hôm đó Nghiêm Hạ đang ở trong phòng sách làm bài tập, nghe nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, cô nghĩ có thể là ba đã trở về, bèn đi ra ngoài xem thử.

Quả nhiên là Nghiêm Dĩ Đông, anh không bật đèn đang ngồi trong phòng khách gọi điện thoại. Áo vest bị anh ném bừa trên ghế sofa, cà vạt cũng được nới lỏng, đầu ngón tay anh kẹp một điếu thuốc đang cháy dở.