Chương 25: Nghiêm Dĩ Đông trở lại

Edit: ND Trái Cây Nhiệt Đới

Ba Nghiêm cũng rất tức giận nhưng bây giờ mẹ của ông ấy đã lớn tuổi rồi, đi lại cũng không vững, ông ấy không muốn cãi nhau với bà lão.

Ba Nghiêm nắm tay vợ mình, trấn an bà ấy: "Cũng may là Hạ Hạ chỉ bị thương nhẹ, mấy ngày nữa là khỏi thôi."

Mẹ Nghiêm không đồng ý nói: "Cháu gái tôi bị thương ở trên mặt, hơn nữa trên người Hạ Hạ cũng có vết thương, không biết có để lại sẹo hay không, nếu mà để lại sẹo thì em gái ông không xong với tôi đâu!"

Hai ông bà già cũng không muốn giấu chuyện Nghiêm Hạ bị thương với con trai mình, cho dù họ không nói thì Nghiêm Dĩ Đông cũng có thể nghe được tin từ người khác.

Ngày Nghiêm Dĩ Đông trở về, đúng lúc cả gia đình cô anh tới nhà xin lỗi và nói lời cảm ơn.

Nghiêm Dĩ Đông vừa vào cửa đã nghe thấy giọng cô của anh đang trách mắng Triệu Tử Nguyệt kết bạn không cẩn thận, tất cả đều tại bạn bè của Triệu Tử Nguyệt dụ dỗ cô ấy đua xe mới để xảy ra chuyện này.

Nghiêm Dĩ Đông nghe được câu này sắc mặt càng lạnh hơn…

Triệu Tử Dương thấy anh họ trở về, vội bảo mẹ mình không nói nữa.

Vốn hôm nay mẹ anh ấy không muốn đến nhà cậu cả, nhưng Triệu Tử Dương biết Nghiêm Hạ là do Triệu Tử Nguyệt gọi ra ngoài, lúc xảy ra chuyện Nghiêm Hạ còn lập tức gọi điện thoại thông báo cho anh ấy, anh ấy mới có thể chạy tới hiện trường cứu nguy cho Triệu Tử Nguyệt trước. Về tình về lý cả nhà bọn họ đều nên tới cửa thăm hỏi một chuyến.

Triệu Tử Nguyệt luôn luôn ầm ĩ nhất lúc này lại yên lặng ngồi trên sô pha, cả tay và đùi đều bó thạch cao, trên đầu quấn một vòng băng vải màu trắng.

Triệu Tử Nguyệt không dám nhìn người anh họ lớn hơn mình hai mươi tuổi này, cô ấy cúi đầu chột dạ gọi anh: “Anh họ.”

Nghiêm Dĩ Đông lạnh lùng gật đầu.

Mặt anh không biểu cảm nhìn một vòng quanh phòng khách, không thấy bóng dáng Nghiêm Hạ đâu.

Mẹ Nghiêm giải thích với anh: “Hạ Hạ ở trên lầu, con bé sẽ xuống ngay.”

Nhà họ Triệu ở lại biệt thự ăn cơm tối xong mới rời đi. Nghiêm Hạ rất để ý nhan sắc của mình, vết thương trên mặt cô đã kết vảy nhưng còn hiện khá rõ, cô chỉ xuất hiện lúc ăn cơm, ăn xong lại trốn lên lầu.

Cô ngồi trước bàn trang điểm, khổ não nhìn những vết sẹo trên khuôn mặt của mình trong gương, cô thực sự sợ để lại sẹo, mặc dù bác sĩ đảm bảo với cô rằng xác suất để lại vết sẹo là rất thấp.

Nghĩ đến chuyện đó cô lại bôi một lớp kem làm mờ sẹo thật dày lên mặt, đây là chú út tặng cho cô.

Cô đang bực bội thì nghe thấy cánh cửa phía sau bị mở ra.

Người vào là Nghiêm Dĩ Đông.

Nghiêm Hạ xuyên qua gương va chạm với ánh mắt của người đàn ông phía sau, nhìn nhau một giây cô lập tức nghiêng mặt, cố ý che đi vết sẹo trên mặt, sợ hãi gọi anh: “Ba.”

Anh trầm mặc đi đến phía sau cô, ngón tay thon dài nắm lấy cằm cô, nâng mặt cô lên cẩn thận quan sát.

Trên khuôn mặt nhỏ xinh của cô đột nhiên xuất hiện hai vết sẹo, anh nhíu mày mở miệng nói: “Không phải bảo con cách xa Triệu Tử Nguyệt ra sao? ”

Nghiêm Hạ hơi tủi thân, Triệu Tử Nguyệt cũng không phải kiểu bạn bè bình thường ít liên lạc, bọn cô đã thân với nhau từ nhỏ. Nhưng ở trước mặt ba cô luôn nhận sai theo thói quen, lần này cũng không ngoại lệ.

Cô cụp mắt xuống, ngoan ngoãn nói: “Ba, con sai rồi.”

Nghiêm Dĩ Đông nghe nói trên người cô cũng có vết trầy xước, nhưng anh không nhìn thấy, vì thế mở miệng hỏi: “Ngoại trừ trên mặt, còn có chỗ nào bị thương nữa?”

Nghiêm Hạ chỉ vào cánh tay mình, suy nghĩ một chút rồi kéo cổ áo ra, chỉ vào vị trí dưới xương quai xanh. Chỗ đó không chảy máu, chỉ là bị đỏ một mảng lớn, mấy ngày nay còn chưa tiêu bớt. Làn da của cô vốn đã trắng, vết đỏ kia nhìn qua càng thêm ghê người.

Nghiêm Dĩ Đông thấy hơi ngượng ngùng, lập tức dời ánh mắt, bỏ lại một câu bảo cô chăm sóc tốt vết thương, rồi rời đi.