Chương 17: Ba xoa bụng cho con đi

Edit: ND Trái Cây Nhiệt Đới

Đứng nhìn ba một lúc thì bụng cô lại bắt đầu thấy đau, cô đành phải nằm xuống giường, một lúc sau, Nghiêm Dĩ Đông bê một cái chậu lớn ra, trong chậu đựng đầy đồ đã giặt xong.

Cũng may họ dậy sớm, lúc Nghiêm Dĩ Đông làm xong những việc này cũng chỉ mới tám giờ rưỡi, anh lấy máy tính bảng đưa cho Nghiêm Hạ, bảo hôm nay Nghiêm Hạ ở trong phòng nghỉ ngơi cho khỏe.

"Ba, hôm nay ba có thể về sớm hơn được không?"

Cơ thể không thoải mái khiến cho Nghiêm Hạ trở nên rất dính người, thật ra cô muốn ba ở lại cùng với cô luôn, nhưng cô phải hiểu chuyện, không thể làm chậm trễ công việc của ba.

"Được." Anh lạnh lùng trả lời.

Sau khi Nghiêm Dĩ Đông rời đi, Nghiêm Hạ tiếp tục ngủ thêm một lúc nữa, cô thật sự rất nhớ bà nội, cô muốn về nhà, nhưng cô không dám nói với ba, trước khi đến đây ba đã nói cô không được bỏ về giữa chừng, cho dù có muốn về nhà thì cũng chỉ có thể cố gắng chịu đựng.

Buổi trưa, Nghiêm Hạ không có khẩu vị gì, tùy tiện gắp vài đũa rồi lại trở về phòng nằm.

Ngủ một giấc đến khi Nghiêm Dĩ Đông trở lại thì cũng đã đến giờ ăn tối.

Lúc ăn cơm, Nghiêm Dĩ Đông bưng một bát trứng gà đường đỏ đến trước mặt cô.

"Lúc trưa bà nội con gọi điện thoại tới cho ba, bảo ba là… Lúc con không thoải mái sẽ muốn ăn món này, nên ba bảo thím của Lý Mễ làm."

Nghiêm Hạ lén lau nước mắt, sau đó lấy điện thoại di động của ba gọi video cho bà nội.

Bà nội nhìn thấy vẻ mặt Nghiêm Hạ không được tốt thì rất đau lòng, để cho bà nội yên tâm, Nghiêm Hạ bèn kể cho bà nghe ít chuyện thú vị ở nông thôn, ba hoa chích chòe khen ngợi thôn Vũ Hoa, dỗ cho bà nội ha ha cười to rồi cô mới cúp điện thoại.

Trước khi đi ngủ, Nghiêm Dĩ Đông đi xem chăn ga trải giường được phơi trên gác mái buổi sáng, bây giờ thời tiết nóng bức, ban ngày có nắng gay gắt, nhưng vẫn còn hơi ẩm, Nghiêm Dĩ Đông không cất chúng, cứ để phơi thêm, ngày mai chắc là sẽ khô thôi.

Nghiêm Dĩ Đông ngồi ở trước bàn làm việc xử lý tài liệu, còn Nghiêm Hạ ngồi trên giường chơi trò chơi trên máy tính bảng, chơi được một lúc, Nghiêm Hạ hỏi Nghiêm Dĩ Đông: "Ba, khi nào thì ba đi ngủ?"

Nghiêm Dĩ Đông không nhúc nhích, tập trung nhìn tài liệu trước mặt: "Một lúc nữa, con đi ngủ trước đi."

"Ba, con đau bụng không ngủ được, ba xoa cho con đi."

Thấy ba dần nhíu mày, cô lại yếu ớt nói thêm: "Trước đây bà nội cũng hay xoa bụng cho con."

Sau đó cô nghe thấy tiếng ba đứng dậy tắt đèn, sau khi căn phòng tối đi được mấy giây thì bên cạnh cô có người nằm xuống.

Nghiêm Dĩ Đông nằm ở sau lưng cô, vươn bàn tay to lớn ra bao phủ cái bụng nhỏ của cô, nhẹ nhàng xoa.

Nghiêm Hạ rất thích bàn tay của ba, cô cảm thấy tay anh rất hoàn hảo bây giờ bàn tay thon dài màu đồng kia đang đặt trên bụng cô, nghĩ đến đây, Nghiêm Hạ lại cảm giác phía dưới của mình có thứ gì đó đang từ từ chảy ra.

Cô lấy hết can đảm đưa tay ba vào trong váy, để bàn tay đó áp thẳng vào bụng của mình mà không bị thứ gì ngăn cách.

Nghiêm Dĩ Đông không ngờ Nghiêm Hạ sẽ làm như vậy, động tác xoa bụng của anh hơi dừng lại.

"Nghiêm Hạ."

"Ba, tay ba ấm quá, để như vậy thoải mái hơn, con thật sự rất đau."

Nghiêm Hạ yếu ớt nói, cô còn đặt tay mình lên mu bàn tay của ba mình, để tay của anh tiếp tục xoa bụng cô.

Làn da dưới lòng bàn tay lạnh như băng, Nghiêm Dĩ Đông không rút tay lại mà vẫn tiếp tục xoa bụng cho cô.

Nghiêm Hạ dựa lưng vào cơ ngực dày rộng của ba rồi mơ mơ màng màng ngủ mất.

Lần này đi Nghiêm Hạ có mang theo váy ngủ và một bộ đồ ngủ, sau khi dọn tới ở cùng phòng với ba, cô không dám mặc quá hở hang nên vẫn luôn mặc cả bộ quần áo ngủ, cũng là bộ duy nhất mà cô làm bẩn tối hôm qua, tối hôm nay cô mặc một cái váy ngủ hai dây, trước khi tắt đèn, lúc cô tắm xong đi ra ngoài, Nghiêm Dĩ Đông có nhìn thấy cô mặc gì.

Anh biết bây giờ cặp mông của cô đang dán ở đũng quần mình, Nghiêm Hạ chỉ mặc đúng một lớp qυầи ɭóŧ mỏng manh.

Anh còn có thể cảm nhận được rõ ràng cái băng vệ sinh cô dán ở trong qυầи ɭóŧ.

Nghĩ đến đây, động tác xoa bụng của anh dần trở nên mạnh bạo hơn khiến cho người trước mặt khẽ rên hừ một tiếng.

Anh nghe vậy thì lập tức xoa nhẹ nhàng lại.

Buổi sáng tỉnh dậy Nghiêm Hạ như muốn sụp đổ tới nơi, ba ngày đầu cô ra rất nhiều, hơn nữa tư thế ngủ của cô lại không tốt, ban đêm cứ nhích tới nhích lui nên bị tràn hết cả ra!

Nhưng tình hình không tệ như sáng hôm qua.

Nghiêm Dĩ Đông lại tiếp tục lặng lẽ tháo chăn ga trải giường ra rồi bỏ vào nhà vệ sinh, một lúc sau anh mang đồ vừa mới giặt xong phơi lên trên gác mái, cất những thứ đã giặt hôm qua vào trong phòng, dọn giường xong thì mới ra ngoài.