Chương 11: Làng Vũ Hoa

Edit: ND Trái Cây Nhiệt Đới

Cũng may ba không đi chiếc xe Bentley kia, phía sau chiếc xe đó chỉ có hai chỗ ngồi, hơn nữa ở giữa còn có vật cản, nếu không thì cô sẽ không thể được nằm thoải mái được như vậy rồi.

Nghiêm Hạ nằm ở trên đùi ba, cô cảm thấy tư thế này mới thoải mái: "Ba, con dựa vào ba như thế này có được không ạ?"

"Được, mau ngủ đi. "

Nghiêm Hạ hài lòng nhắm hai mắt lại.

Khi tỉnh lại lần nữa, trên người cô đang đắp áo khoác của ba, xe vẫn đang chạy, cô buồn ngủ nên đầu óc có hơi choáng váng, tuy đã tỉnh nhưng vẫn không muốn dậy.

Cô tiếp tục nằm trên đùi ba, hỏi: "Ba, vẫn chưa tới nơi sao ạ?"

"Sắp rồi, còn khoảng hai mươi phút nữa là đến."

Lúc này Nghiêm Hạ mới ngồi dậy từ trên đùi Nghiêm Dĩ Đông, cô chỉnh sửa lại quần áo bị nhăn vì ngủ rồi buộc gọn mái tóc mình lại.

Khi đến nơi, Nghiêm Hạ thấy toàn bộ trai gái già trẻ trong làng đều đang đứng ở cổng làng cầm biểu ngữ đứng thành hai hàng chào đón họ.

Nghiêm Dĩ Đông và bí thư của trưởng làng đang nói chuyện bên cạnh xe, còn những nhân viên khác thì đang ra ra vào vào sắp xếp đồ đạc.

Mái tóc đỏ của thiếu nữ càng trở nên rực rỡ dưới ánh nắng chói chang kết hợp ngoại hình ưa nhìn, cô mặc một chiếc váy ngắn với hoa văn phức tạp, đôi chân thon dài trắng nõn đến mức có thể phản chiếu dưới ánh sáng, tóm lại ngay cả một sợi tóc của cô cũng rất xinh đẹp.

Trưởng thôn cười hỏi Nghiêm Dĩ Đông: "Đây là con gái của sếp Nghiêm à?"

Nghiêm Dĩ Đông gật đầu một cái.

"Thật sự rất giống sếp Nghiêm đấy."

Nghiêm Hạ nhìn đôi giày da sạch sẽ tinh xảo trên chân mình, lại nhìn con đường bùn đất lầy lội không bằng phẳng, cô thật sự không dám bước xuống.

Nghiêm Dĩ Đông đi phía trước phát hiện thấy người không đuổi theo sau bèn quay đầu lại thúc giục: "Nghiêm Hạ, đuổi theo nhanh lên."

Nghiêm Hạ đứng tại chỗ một lúc lâu với khuôn mặt khổ sở, cô lắc đầu than: "Bẩn quá."

Nghiêm Hạ đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, thế là cô vẫy tay với Nghiêm Dĩ Đông: "Ba, ba qua đây một chút."

Đến khi người đàn ông tới gần, cô nhân lúc người đàn ông chưa chuẩn bị bèn nhảy lên lưng anh.

Người đàn ông hơi lùi lại về sau mấy bước mới đứng vững được người, anh trầm giọng nói: "Xuống đi."

Cô gái vặn vẹo người ở trên lưng anh, đôi chân mảnh khảnh càng kẹp chặt eo anh.

Nghiêm Dĩ Đông không còn cách nào khác chỉ đành phải đưa hai tay ra sau đỡ lấy chân cô để cho cô không bị ngã xuống.

Nghiêm Hạ vốn rất sợ ba, nhưng vừa rồi lúc ở trên đường, động tác của ba dịu dàng với cô như vậy, hơn nữa đường bẩn như thế, cô thật sự không có cách nào bước chân xuống nên mới làm cách này, quả nhiên ba cô không từ chối.

Cô vui vẻ ở trên lưng ba đung đưa hai chân.

Nhưng lại bị Nghiêm Dĩ Đông đánh một cái vào mông: "Đừng lộn xộn."

Nghiêm thị hợp tác với chính phủ định mở một làng du lịch ở gần làng Vũ Hoa, sẽ giúp kéo kinh tế của ba làng xung quanh lên, hồi sinh nông thôn.

Tình cờ giám đốc bộ phận quan hệ công chúng của Nghiêm thị lại lớn lên ở làng Vũ Hoa, để tiện giao tiếp nói chuyện với người dân địa phương, Nghiêm Dĩ Đông đã gọi cho giám đốc quan hệ công chúng Lý Mễ đến.

Họ ở lại nhà của Lý Mễ, Lý Mễ có một người em trai làm việc ở trong thị trấn, ba mẹ đương nhiên là đã chuyển đến ở cùng em trai, chỉ còn lại ông bà nội ở lại quê nhà, hai năm trước Lý Mễ đã xây một ngôi nhà bằng gỗ đầu tiên ở trong làng cho ông bà nội ở.

Ông bà nội đã quá già không leo cầu thang được nên họ ở tầng một, phòng của Lý Mễ ở tầng trên cùng, nhưng cô ấy quanh năm ở thành phố rất ít khi về quê nên phòng của cô ấy cũng không có ai ở, vì thế đương nhiên Nghiêm Dĩ Đông sẽ ở căn phòng đó.

Nghiêm Hạ rất không hài lòng với chuyện này, tại sao cô chỉ có thể ngủ trong căn phòng nhỏ ẩm thấp gần phòng vệ sinh dưới tầng một, trong khi ba cô lại có thể ở một mình trên tầng cao nhất, còn có phòng vệ sinh riêng.

Nghiêm Dĩ Đông giải thích với cô: "Những phòng khác thì ba bốn người ở một phòng."

Cơm tối Nghiêm Hạ ăn cũng không quen, cô chỉ gắp mấy đũa rồi nhanh chóng trở về phòng thu dọn, nhìn lên vách tường mốc meo, hình như còn có cả mùi phân thoang thoảng.

Nghiêm Hạ lập tức đưa ra một quyết định.

Cô mở cửa ra thấy ba vẫn đang uống rượu nói chuyện với mọi người trong sân, thế nên cô lặng lẽ mở cửa…

Tối nay Nghiêm Dĩ Đông uống hơi nhiều, lúc anh đi vào phòng thì bị một đôi chân trắng nõn làm cho lóa mắt, anh còn tưởng mình bị ảo giác.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Nghiêm Hạ ôm một con gấu nhỏ bò dậy ngồi yên trên giường: "Ba, ba về rồi!"

Lúc này cô đã tắm xong, thay sang quần áo ngủ, tóc cũng đã sấy khô, không có điện thoại di động để nghịch nên cô buồn chán nằm sấp ở trên giường ngồi nói chuyện với chú gấu bông nhỏ.