Chương 39: Ác mộng trong căn nhà ma (5)

Chương 32: Căn nhà ma ác mộng (03)

Lâm Hưu Nguyên nghĩ lại còn phát sợ.

Cậu bị tần số xui xẻo của bản thân từ lúc tiến vào thế giới thứ hai làm nhiệm vụ dọa sợ rồi.

Ngày thứ nhất thì té vào hồ bơi, ngày thứ hai thì bị lật võng, đúng lúc ở dưới đất còn có con rắn.

Cậu thậm chí bắt đầu nghi ngờ ngày giỗ của mình có phải sẽ đến trước thời hạn hay không.

Hệ thống nói: " Điểm này chỉ cần cậu không tự tìm đường chết, xác suất sẽ là bằng không."

Mưa càng ngày càng lớn.

Lâm Hưu Nguyên hoảng hốt ngồi ở phòng khách, trên đầu đang đắp khăn lông, cậu nhìn bác Lưu đang bận lên bận xuống hỏi: "... Chiếc xe kia, là của Tông Nghiễm sao?"

Bác Lưu vội vàng trả lời cậu: "Là của ngài Tông."

Lâm Hưu Nguyên ồ lên một tiếng, nói: "Không phải ngày mai chú ấy mới tới sao?"

Bác Lưu nhìn môi cậu trắng bệch, chắc là bị con rắn kia dọa sợ, vừa làm việc vừa rót cho cậu một ly trà nóng.

Lâm Hưu Nguyên nhíu mi: "Cháu không thích uống trà."

Bác Lưu vỗ vỗ đầu mình:" Tôi quên mất, là tôi hồ đồ, vậy cậu chờ một chút, tôi đi làm cho cậu một ly sữa bò nóng, mắc mưa tốt nhất không nên uống rượu và nước lạnh."

Lâm Hưu Nguyên lắc đầu nói:" Không cần đâu ạ, đợi một lát cháu đi tắm là được rồi... Vậy Tông... Ngài Tông không phải ngày mai mới tới sao?"

Bác Lưu giải thích:" Đáng lẽ ngày mai mới tới, nhưng trợ lý của ngài Tông nói anh ta xem dự báo thời tiết thì từ tối nay đến ngày mai trời sẽ có mưa, mà anh ta không thích chuyển nhà vào lúc trời mưa, nên đã qua đây trước thời hạn... Cậu chủ, trước tiên cậu phải chăm sóc tốt cho bản thân, ở lầu ba còn một phòng sách bác chưa thu dọn xong, đợi một chút còn phải đi lên đó một lát."

Lâm Hưu Nguyên gật đầu không lên tiếng.

Bác Lưu cười: " Cậu chủ tức giận?"

Lâm Hưu Nguyên lắc đầu:" Bác Lưu, bác đem Trư Trư lại đây, cháu thấy buồn chán, muốn cùng nó nói chuyện.”

Bác Lưu nói được, đang muốn đi, lại nghe thấy cậu nói:

"Đợi trời tạnh mưa bác cho người kiểm tra cả trong lẫn ngoài biệt thự, sau đó chuẩn bị đồ phòng ngừa con rắn đó." Lúc đó bác Lưu dùng cây gậy khều nó ra bên ngoài, cũng không biết nó có thể bò vào nữa hay không.

Bác Lưu nói được, lại nghi ngờ nói: " Tôi nhớ trước kia hình như cậu chủ không có sợ rắn."

"... Lần đó ngã từ trên con heo xuống, ở bên cạnh có con rắn bò ngang qua, hiện tại trong lòng có chút bóng ma." Lâm Hưu Nguyên bịa chuyện đến ra hình ra dạng.

Bác Lưu bừng tỉnh hiểu ra: " Thì ra là như vậy."

Bác Lưu mang con vẹt đuôi dài qua đây thì đi lên lầu ba.

Trước khi trời tối, một người đàn ông trung niên đeo mắt kính đi từ lầu ba xuống, chính là người tài xế trước kia, lúc đầu thấy Lâm Hưu Nguyên một mình ngồi ở phòng khách còn sửng sốt một chút.

Lâm Hưu Nguyên đang sờ Trư Trư thì nhìn anh ta một cái, nói: "Xin chào."

Người đàn ông trung niên gật đầu với cậu: " Tôi là Lý Thành trợ lý của ngài Tông, khoảng thời gian này có lẽ tôi sẽ sang đây làm phiền mọi người vài lần.

Vừa nói vừa đưa cho cậu một tấm danh thϊếp.

Lâm Hưu Nguyên nhận lấy xem qua một chút, nói: "Tôi không có danh thϊếp, sẽ không đưa cho anh."

Lý Thành cười một tiếng: "Tôi biết cậu là cậu chủ nhà họ Cố."

Lâm Hưu Nguyên cất danh thϊếp vào hỏi: "Anh đi rồi, vậy ông chủ của các anh không cần người chăm sóc sao?"

Lý Thành nói: "Không sao, nhà của cậu ở lầu ba có phòng bếp riêng biệt."

Lâm Hưu Nguyên: "?"

Lý Thành khẽ cười: " Ngài Tông biết nấu cơm, cũng rất hưởng thụ việc tự mình nấu cơm, chỉ là trước kia lúc công việc bận rộn sẽ mời dì đến , bây giờ yên tâm nghỉ ngơi điều dưỡng cơ thể rồi, không cho tôi mời người đến làm phiền ngài ấy, nhưng mỗi ngày tôi sẽ đến đưa một ít đồ ăn lên đó."

Lâm Hưu Nguyên hết sức bất ngờ.

Lý Thành không cùng cậu nói nhiều nữa, khách sáo nói tiếng hẹn gặp lại thì cầm dù rời đi.

Cả tối nay cho đến lúc đi ngủ, Lâm Hưu Nguyên cũng không thấy ngài Tông ở lầu ba đó từng đi xuống dưới đây.

Tào Tư biết rõ thân phận và địa vị của Tông Nghiễm đó hơn cậu, sau khi biết người đã đến đây, thì từng một mình đi tìm Lâm Hưu Nguyên, cảnh cáo cậu không được gây phiền toái cho cả hai nhà.

Khi đó Lâm Hưu Nguyên đã tắm rửa xong, lười nhát sờ đầu của Trư Trư nói: " Sẽ không."

Con vẹt đuôi dài nặng trịch đứng trên bả vai cậu nói: "Cậu chủ! Cậu chủ!"

Tào Tư liếc con vẹt một cái, hừ nói: "Con vẹt của cậu hình như gần đây tâm trạng không tệ, trước đây cậu phát điên khắp mọi nơi,con vẹt này căn bản đều là giao cho người chăn nuôi, hiện tại chân què rồi, ngược lại giống như là chủ nhân của nó vậy."

Lâm Hưu Nguyên lẩm bẩm: " Chân không có què, chỉ là bị gảy xương."

Tào Tư cười nhạt: " Sau này cậu vẫn nên biết điều một chút đi."

Lâu Hưu Nguyên giả vờ không nghe thấy.

Tào Tư chỉ tiếc rèn sắt không thành thép rời đi.

Sau khi lên giường, Lâm Hưu Nguyên nghĩ tới nghĩ lui, lại kêu bác Lưu rắc thuốc chống rắn ở xung quanh dưới gầm giường của mình.

Dẫu sao cậu đã xui xẻo đến như vậy, quả thực không dám ôm hy vọng nào đối với vận may của mình, thật sự rất sợ cái cảnh tượng sáng ngày mai tỉnh dậy lại phát hiện trong chăn có một con rắn.

Bác Lưu vừa rải vừa thở dài: "Cậu chủ, trong phòng và bên ngoài không giống nhau, có hệ thống đuổi côn trùng chuyên biệt, sẽ không có rắn bò vào."

Lâm Hưu Nguyên nói: "Phải rắc thuốc cháu mới yên tâm, nếu không sẽ không ngủ được mất."

"...”

Bên ngoài cơn mưa không dừng kéo dài.

Trước khi bác Lưu đi khỏi, Lâm Hưu Nguyên làm ổ ở trong chăn nói:

"Tông Nghiễm đó vào ở trong nhà cháu, cũng không nói tiếng chào hỏi với cháu sao?"

Đối phương sững sờ một chút, sau đó bất đắc dĩ nhìn cậu một cái.

Lâm Hưu Nguyên nói tiếp: "Bác Lưu, chú ấy có lễ phép với bác không?"

Bác Lưu nhẹ nhàng nói: " Ngài Tông chính là hơi ít nói, không có đáng sợ như vậy, ngài ấy thích yên tĩnh, chỉ cần không đi lên làm phiền ngài ấy là được."

Lâm Hưu Nguyên ồ một tiếng.

Bác Lưu đóng cửa lại nói: "Ngủ ngon, cậu chủ."

Ngoài cửa sổ tiếng mưa rời ào ào không ngừng, thỉnh thoảng có tiếng sấm chớp.

Tắt đèn, Lâm Hưu Nguyên nằm trong chăn mở to mắt. Cậu kiên trì mở to mắt hơn một tiếng đồng hồ cũng không thấy bất cứ đồ vật gì xuất hiện.

...

Một đêm không mộng mị, thức dậy thì trời đã sáng, ở bên ngoài trời vẫn đang mưa, nhưng đã nhỏ hơn một chút.

Cậu thức dậy thì gọi điện thoại cho bác Lưu, không bao lâu người đã đến đây phụ giúp cậu mang giày để xuống giường.

Lâm Hưu Nguyên thấy bác ấy còn đang mang tạp dề, chắc là đang bận làm bữa sáng, thì kêu bác ấy đi xuống dưới trước.

Phòng ngủ của cậu có một bồn rửa mặt tạm thời được thiết kế chuyên biệt cho cậu, nguyên một bộ hoàn chỉnh, ngày thường không cần cậu đứng lên vẫn có thể đánh răng rửa mặt.

Đến bước cuối lau mặt sạch sẽ xong, Lâm Hưu Nguyên điều khiển xe lăn đi vào trong thang máy bên kìa.

Cửa thang máy mở ra, xe lăn của cậu chậm rãi đi vào.

Đợi đến khi phát hiện thang máy đang đi lên, đã không còn kịp nữa.

Lâm Hưu Nguyên sững sờ nhìn phía trên thang máy đèn của tầng ba đang sáng lên.

Trước khi đi vào cậu căn bản không chú ý ở trên tầng ba cũng có người bấm thang máy.

Là ai không cần nói cậu cũng biết, lầu ba chỉ mỗi Tông Nghiễm đó thôi.

Chờ cậu hồi phục tinh thần, cửa thang máy đã mở ra.

Ánh sáng ở hành lang tầng ba rất sáng.

Đứng ở ngoài cửa là một người đàn ông mặc vest.

Lâm Hưu Nguyên ngẩng đầu, chỉ thấy được đôi môi hơi mím lại của đối phương được phác họa bởi ánh đèn của hành lang, tiếp theo, người đàn ông bước vào trong hai bước.

Cửa thang máy nháy mắt đóng lại.

Lâm Hưu Nguyên không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào gương phản quang trong thang máy.

Người đàn ông bên cạnh đường nét trên gương mặt rõ ràng, khuôn mặt giống như là bị đóng băng, con ngươi đen nhánh cũng đang xuyên qua gương phản quang nhìn cậu, vẻ mặt lãnh nhạt.

Lâm Hưu Nguyên nhỏ giọng nói: "Tôi... Tôi không biết thang máy đang muốn đi lên."

Người đàn ông không lên tiếng.

Lúc này, thang máy đang dừng lại ở tầng hai, là Tào Tư.

Tào Tư đang cầm đàn cello trên tay nên cũng không muốn đi cầu thang, cửa thang máy vừa mở thì đi thẳng vào trong, hai giây sau thì ngẩng đầu lên nhìn thấy bên trong là Tông Nghiễm cùng với Lâm Hưu Nguyên, lập tức giật mình.

Năng lực ứng biến hiện trường của cô rất tốt, lập tức nói câu đi nhầm, tay còn lại không chút sai lầm chính xác nắm lấy xe lăn của Lâm Hưu Nguyên, mạnh mẽ kéo ra bên ngoài.

Kéo hai lần nhưng không di chuyển, cô quay đầu lại.

Người đàn ông một tay nắm cái cán bên kia của xe lăn, môi mỏng khẽ nhúc nhích: "Vào đi."

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, ở độ tuổi này phần lớn đàn ông đều không có gì thú vị, trên mặt như cũ không có biểu càm gì cả.

Có điều chỉ tùy tiện nói vài câu bình thường thôi lại có thể làm cho lòng người lo lắng và hoài nghi, dường như trời sinh đã mang loại cảm giác áp bách này vậy.

Tào Tư liếc mắt nhìn cậu thanh niên bị kinh sợ cúi đầu ngồi trên xe lăn, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đi vào.

Cửa thang máy đóng lại, người thanh niên trên xe lăn mới nhỏ giọng nói chuyện: "Tào Tư, cô làm sao lại lấy đàn cello ra?"

Tào Tư liếc Tông Nghiễm một cái, hận không thể đập chết cái người không có đầu óc này, cắn rắng thấp giọng nói:

"Thì do tâm tình tốt."

Lâm Hưu Nguyên ồ lên một tiếng, lại hỏi:

"Mấy người kia thức dậy chưa? Đợi người xem nhiều thêm một chút hãy kéo đàn."

Tào Tư cũng muốn trực tiếp "kéo" cậu, nghiến răng nói: "Ừ."

Lâm Hưu Nguyên nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, thấp giọng hỏi:

"Chú Tông, có muốn ăn sáng cùng chúng tôi không?"

Tào Tư: "..."

Lâm Hưu Nguyên nhìn bộ dáng chịu đựng hết nổi của cô, nói: "Cô làm sao thế?"

Lúc này rốt cuộc cũng đã tới lầu một, người đàn ông im lặng đẩy xe lăn của cậu ra ngoài, chợt đi vòng qua huyền quan, hơi cúi người cầm lấy cây dù, rõ ràng muốn đi ra ngoài.

Người đàn ông cứ như vậy mà rời đi.

Lâm Hưu Nguyên nhìn về phía Tào Tư.

Tào Tư rất tức giận: "Anh ta mới ngoài ba mươi tuổi, cậu một người lớn như vậy, kêu người ta là chú? Cậu sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ? "

Lâm Hưu Nguyên nói: "Ông ta là bạn làm ăn của ba tôi, lớn hơn tôi gần mười tuổi, kêu ông ta bằng chú là kính trọng ông ta. Không phải cô kêu tôi cẩn thận từ lời nói đến việc làm sao?"

Tào Tư hoàn toàn không muốn để ý đến cậu, cầm đàn cello đi ra phòng khách.

Còn lại hai ba người đều đã xuống dưới, có điều sắc mặt cũng không được tốt cho lắm.

Lúc ăn bữa sáng, Thẩm Thư Tân quả thực không nhịn nổi nữa, nói:

"Tôi, tối hôm qua tôi nằm mơ..."

Lâm Hưu Nguyên hỏi: "Ồ, mơ cái gì vậy?"

Thẩm Thư Tân liếc nhìn cậu một cái, không lên tiếng.

Vương Thắng đáy mắt thâm sì đột nhiên xen vào nói:

"Con mẹ nó tối hôm qua tôi cũng mơ một giấc mộng, có điều là ác mộng, chất lượng giấc ngủ của tôi vốn là không được tốt, làm cho tôi cũng ngủ không ngon.”

Cũng không chờ người khác hỏi, cậu ta vội vàng gào lên kể lại cảnh trong giấc mơ.

Nói là nằm mơ thấy bản thân biến thành bộ dạng khi còn nhỏ, sau đó bên người máu chảy thành sông, nơi nơi đều là xác chết, hình ảnh kia đánh sâu vào lòng người đến cực điểm.

Vương Thắng kể xong giấc mơ đó, ngẩng đầu lên nhìn, ngoại trừ Lâm Hưu Nguyên thì mặt mũi ba người còn lại đều trắng bệch.

Thẩm Thư Tân để đũa xuống: "Tôi cũng nằm mơ như cậu."

Tào Tư phút chốc cau mày lại, nói: "Tôi cũng vậy."

Hàn Na Na che miệng lại không lên tiếng, biểu cảm kia rõ ràng là cũng gặp tình huống như vậy.

Tào Tư lấy lại tinh thần, lườm Lâm Hưu Nguyên:

"Không phải cậu đã lấy được thứ thuốc gì để kiểm soát giấc ngủ chứ ?"

Lâm Hưu Nguyên lập tức lắc đầu: "Cô đừng vu oan tôi, vả lại làm gì có loại thuốc này? Huống chi, huống chi..."

Tào Tư mất kiên nhẫn nói: "Nói mau."

Lâm Hưu Nguyên nghểnh cổ nói: "Huống chi tôi cũng mơ thấy ác mộng..."

Vương Thắng lập tức nói: " Mơ cái gì vậy, cậu chủ Cố ? Phản ứng vừa rồi của cậu hoàn toàn không giống với chúng tôi.."

"Cậu bớt quan tâm đi." Lâm Hưu Nguyên nhíu mày, dưới ánh nhìn của Tào Tư ồm ồm nói: " Thực ra tôi mơ hai giấc mơ liên tiếp, lúc đầu tôi cũng mơ giống mọi người, nhưng sau đó lại mơ thêm một giấc mơ khác, cho nên lúc đầu tôi cũng không nhớ rõ lắm, sau khi mọi người vừa nói tôi mới từ từ nhớ lại một chút..."

Tào Tư hỏi: "Sau đó cậu mơ thấy cái gì?"

Lâm Hưu Nguyên nói: ".... Tôi nằm mơ thấy hai chân của tôi đều bị đánh gãy, một chân là do ba tôi đánh, một chân là do chú Tông ở lầu trên đánh."

"...."

Tào Tư không còn lời để nói: " Nằm mơ thấy ba cậu đánh cậu tôi còn có thể hiểu được, nhưng ở trong mơ cậu lôi ngài Tông vào làm gì? Hôm qua người ta mới tới."

Lâm Hưu Nguyên chắp tay nói: " Trong mơ chúng ta lên lầu ba làm ầm ĩ lên, chọc tới chú ta, nằm mơ mà..."

Tào Tư: " ... Ở trong mơ cậu cũng thiếu đánh như vậy."

Vương Thắng không kiềm chế được, lại là người đầu tiên cười to haha, chẳng qua lần này chưa cười được hai tiếng, liền ngừng lại.

Mấy người cùng lúc nhìn theo tầm mắt của cậu ta nhìn về phía cửa.

Lâm Hưu Nguyên thầm nghĩ không tốt, cũng nghiêng đầu nhìn qua.

Người đàn ông mang dù để xuống ở huyền quan, gò má anh tuấn hơi sầm xuống, như pho tượng vậy.

Những lời vừa rồi không biết anh ta đã nghe được bao nhiêu, lúc nay đang dùng đuôi mắt liếc cậu, trong đôi mắt âm u như đầm nước lạnh là một màu chết chóc.

Lâm Hưu Nguyên cùng anh ta chỉ nhìn nhau mấy giây, cái đầu cậu đã xoay chuyển như con quay gấp rút co lại quay trở về.