Chương 29: Nhân viên tạp vụ ở dưới giếng (29)

Lâm Hưu Nguyên lấy điện thoại di động ra, cậu chụp tất cả hành lý cùng máy ảnh màu đen trong đồng đồ, quay video tình hình trong ám cách, gửi cho anh Trương, người trước để lại thông tin liên hệ với cậu.

Trịnh Tùy không biết cậu dùng cách gì xác định người chết phía dưới, nhưng tựa hồ đoán được đại khái tình hình, chờ cậu chụp xong liền tắt công tắc điện trong phòng rồi dẫn cậu lên bên trên.

Đến buổi tối anh Trương cùng vài đồng nghiệp mới đến.

Khi Lâm Hưu Nguyên nghe thấy động tĩnh, một nhóm người mặc cảnh phục đã nhanh chóng đi xuống.

Cậu chạy ra cửa nhìn xuống, trên tay còn cầm một cái bát, là món cháo Trịnh Tùy nấu cách đây không lâu, hơi nóng còn đang bốc lên nghi ngút. Trịnh Tùy dẫn anh vào phòng:

“Ăn trước đã.”

Sau khi Lâm Hưu Nguyên không yên lòng ăn xong bát cháo. Anh Trương đi tới, gõ cửa gọi tên cậu.

Trịnh Sảng mở cửa, Lâm Hưu Nguyên chậm rãi đi tới phía sau.

Anh Trương đầu tiên cười với Trịnh Tùy, sau đó nhìn về phía sau anh:

“Cậu như thế nào cảm thấy bên trong ám cách có vấn đề?”

Lâm Hưu Nguyên nhỏ giọng hỏi: “Anh Trương, thật sự có vấn đề sao?”

Vẻ mặt đối phương nghiêm túc: “Chúng tôi đi hỏi trường học, tượng đá rồng bên trong ban đầu chỉ cao chừng 30 phân. Hiện tại trong hai ám cách cao hơn gấp đôi, mà tượng đá rồng nhiều hơn so trước. Ngoài ra, không có gì khác.”

Giọng nói Lâm Hưu Nguyên càng nhỏ hơn: “Lúc trước em nhìn thấy chú Ngô ở ám cách làm cái gì đó, hôm nay nghĩ đến nên muốn đến xem. Sau đó phát hiện chiếc máy ảnh đó, chú ấy trước kia làm ra loại chuyện kia…không biết bên trong có thể nào có mấy loại ảnh đó không… Cho nên gọi cho anh.”

“Cậu làm rất tốt, nhưng đây không phải là máy ảnh của hắn ta.”

Anh Trương bỗng nhiên lấy ra một bức ảnh:

“Chúng tôi đã tra ra người tên Dương Giang Thủy sống ở phòng ký túc xá của cậu hai năm trước. Đây là ảnh do giảng viên đại học cung cấp. Anh ta hai năm trước bỏ học, mãi cho đến hiện tại cũng chưa xuất hiện.”

Bức ảnh chụp cảnh huấn luyện quân sự. Dương Giang Thủy và một vài bạn cùng lớp đang ngồi trên sân thể dục để nghỉ ngơi. Thứ anh ta đang cầm trên tay là chiếc máy ảnh trong ám cách. Động tác của anh ta rất cẩn thận, cầm máy ảnh như một đứa trẻ và chụp ảnh vài người bạn cùng lớp, với một nụ cười nhỏ trên môi.

Lâm Hưu Nguyên đang nhìn hoảng hốt, lại nghe anh Trương nói:

“Chúng ta đã điều tra các mối quan hệ của anh ta. Mẹ anh ta, Dương Tinh hai năm trước vì ung thư dạ dày qua đời, cha anh ta chính là người đang làm ở căng tin trường cậu Trần Đại Phú. Trần Đại Phú là khi đứa con mất tích thì bắt đầu đến làm trong căng tin trường học… Đứa con mất tích hai năm anh ấy không có khả năng không biết, lại càng không biết đứa con của của mình từng làm ở đây. Vừa rồi đồng nghiệp đi tìm anh ấy, quả nhiên đã chạy. Chúng tôi hiện tại hoài nghi anh ấy có thể liên quan đến vụ án của Tần Dũng, các cậu không cần để lộ ra, nhưng nếu phát hiện tung tích của anh ấy thì liên hệ với tôi hoặc báo cảnh sát ngay lập tức.”

Lâm Hưu Nguyên lúng túng nói được một tiếng, lại hỏi: “Vậy phía dưới thì sao?”

Đối phương thở dài một hơi: “Đào!”

Đêm đó, một đội thi công lâm thời được tìm tới, dưới giếng bị phong tỏa, cấm người không phận sự đi vào.

Một số giáo viên cùng nhân viên nhà trường có liên hệ với Dương Giang Thủy đã được mời đi nói chuyện.

Những giáo viên còn lại chưa kịp về ký túc xá nghe phong thanh đều suốt đêm trở về nhà.

Lâm Hưu Nguyên cùng Trịnh Tùy vẫn còn chưa đi.

Trước khi đi ngủ cậu còn đi đến hành lang phía dưới tặng hoa quả cùng trà. Không có cách nào đến gần, chỉ có thể ở hành lang nhìn vào, người ra người vào, tiếng đυ.c đẽo trong phòng kỳ túc xá của Tần Dũng truyền ra.

Anh Trương kinh ngạc nhìn cậu chưa rời đi:

“Các cậu ở chỗ này buổi tối chắc không ngủ được nhỉ?”

Lâm Hưu Nguyên thu hồi tầm mắt. Nói rằng nhà cách đây khá xa, không có chỗ ở, ngày mai mới rời đi.

Buổi tối tắm xong chuẩn bị đi ngủ, Trịnh Tùy đưa nút tai cho cậu, Lâm Hưu Nguyên đeo rồi lại tháo ra. Cậu lo lắng đến mức không ngủ được, đơn giản nằm trên người đàn ông nói chuyện, tán gẫu mấy vấn đề:

“Mỗi lần đi cùng anh xuống, quỷ sẽ không làm em sợ, có phải ở trên người anh có đồ gì trừ tà không?”

Trịnh Tùy nhìn cậu không lên tiếng.

Lâm Hưu Nguyên lại biết anh có ý gì. Ngồi xuống đem ống quần bên phải của anh kéo lên, đầu ngón tay sờ lên đầu gối:

“Quỷ ở trên đùi anh có thể không phải quỷ thường.”

Vốn là không giống nhau, nhưng cậu không nói trực tiếp ra.

Chính xác mà nói, quỷ cao da chó thậm chí không tính là một loại quỷ. Nó là một loại tà ác ký sinh vào con người bằng cơ hội nhất định. Một khi hoàn toàn tiêu hoa thể xác cùng tinh thần của ký chủ, là có thể thu hoạch cơ thể để đầu thai.

Bình thường sau khi chết, linh hồn người chết sẽ không biết kiếp sau sẽ như thế nào khi đầu thai. Nhưng loại này dùng thủ đoạn ký sinh để cung cấp cho mình kiếp sau.

Lâm Hưu Nguyên khi làm quỷ cũng rất chán ghét thủ đoạn này.

Nói đáng ghét nhưng người thường không trị được nó. Chính cậu cũng chưa từng gặp qua người bị quỷ cao da chó quấn lấy thân làm cách nào thoát ra khỏi.

Nói xong, cậu tiếp tục nhìn chằm chằm đầu gối của người đàn ông.

Khuôn mặt nhăn nhó của quỷ kia gần đây không xuất hiện thường xuyên, nhưng Trịnh Tùy sợ dọa đến cậu nên khi ngủ vẫn mặc quần dài.

Đang muốn sờ thêm chút, tay phút chốc bị người đàn ông cầm.

Trịnh Tùy đem cậu túm vào trong ngực: “Đừng nhìn nữa.”

Lâm Hưu Nguyên đành phải rời tầm mắt, hỏi anh:

“Anh trước kia học trung học, có gặp phải chuyện kỳ quái gì không?” Hỏi xong bật người dậy giải thích: “Em lúc trước có nghe nói qua tình huống giống anh, nhưng trước khi cơ thể xuất hiện quái lạ ở trên đường đột nhiên nhặt được một vòng bạc…Bọn họ đều nói vòng bạc kia có dính phải thứ bẩn gì đó.”

Sự thật là con ma đã theo anh ta sau khi người bạn chơi thời thơ ấu của anh ta bị chết đuối. Sau đó hướng dẫn đối phương nhặt chiếc vòng bạc của mình trước khi chết, sau đó thành công bám trên người nọ.

Biệt danh quỷ cao da chó này là do Lâm Hưu Nguyên đặt cho. Cậu không thể nói cậu hoàn toàn hiểu rõ thứ này, nhưng một số thông tin vẫn có.

Chúng không phải tùy tiện là có thể ký sinh được, để ký sinh cần phải có đủ ba điều kiện:

1. Người bị ký sinh phải có sống mệnh cùng năng lực tốt;

2. Người bị ký sinh cùng chúng phải có sự ràng buộc bởi tình cảm hoặc huyết thống.

3. Giữa hai bên phải có vật phẩm làm trung gian đề dựa vào.

Bởi vậy, cậu nghĩ Trịnh Tùy ít nhất sẽ nói ra một hay hai chuyện khác thường hoặc người kỳ quái. Nhưng đối phương trầm tư hồi lâu không nói gì cả.

Lâm Hưu Nguyên cố gắng nhớ ra khuôn mặt trẻ con kia của quỷ, lại hỏi:

“Vậy anh có bạn chơi thuở nhỏ hay họ hàng người thân nhỏ tuổi nào gặp chuyện không may khi nhỏ không?”

Trịnh Tùy như trước nói: “Không có.”

Lâm Hưu Nguyên không tin, nhẹ nhàng lắc vai anh: “Anh cẩn thận nghĩ lại xem.”

Trịnh Tùy đột nhiên không rên một tiếng đè cậu xuống dưới thân, hôn cậu không nói một lời.

Lâm Hưu Nguyên đẩy anh không được, một lúc sau thở không ra hơi, mặt đỏ bừng.

Trịnh Tùy cắn môi cậu: “Anh không chết được.”

Cậu giật mình một chút, chậm rãi nói: “Không nói anh sẽ chết…” Cơ thể bị người đàn ông từ phía sau lật lại, đối diện với đôi mắt sâu thẳm.

Trịnh Tùy vuốt ve môi cậu nói: “Kỳ thật cũng có một chuyện khác thường.”

Lâm Hưu Nguyên lúc này nhìn về phía anh.

Sau khi được cử đi học, anh có nhận được một bức thư, địa chỉ là trường học Lăng Sơn, ngoài ra không có thông tin người gửi cùng thông tin liên hệ.

“…Trong đó viết cái gì?”

“Lúc ấy không đọc, cũng không đυ.ng vào.”

Khi đó, mỗi ngày sẽ có đống thư gửi đến, đại bộ phận là do bạn học ở trường gửi đến. Có những bức thư tình, quà tặng. Người dì ở nhà biết rằng anh sẽ không đọc cũng không trả lời nên mỗi lần đều tự xử lý, cho đến khi thấy một bức thư từ trường học Lăng Sơn chưa bao giờ nghe tới.

Khi đó tiền đồ của anh sáng lạn, trường học cũng đã xác định, không có ý định xuất ngoại.

Dì đó nghĩ có khả năng liên quan đến văn kiện gì đó đưa phong thư cho anh.

Anh liếc mắt không để ý, bảo dì trực tiếp xử lý.

Sau đó đùi phải bắt đầu có tất xấu, trong nhà hoang mang đưa anh đi khắp nơi chữa trị cả trong lẫn ngoài nước đều tìm chuyên gia xem, nhưng đều không nhìn ra được vấn đề gì, như thế nào cũng không trị được hết.

Chờ anh phát hiện lại lá thư, là ở trên giá sách.

Trịnh Tùy có thói quen đọc sách mỗi ngày. Màu phong thư kia giống với màu bìa sách gần đó, nếu đã ở trên giá sách thì khi tìm sách chắc chắn sẽ bắt gặp. Nhưng đến hôm nay anh mới chú ý đến sự tồn tại của nó.

Đó là lần đầu tiên Trịnh Tùy mở phong thư đó ra.

Giấy bên trong đã ố vàng, rõ ràng có thể thấy đã từ rất lâu, trên đó chỉ ghi một dòng: Ta tới tìm ngươi.

Anh có đi hỏi người trong nhà tại sao bức thư lại ở trên giá sách, đối phương biểu tình nghi hoặc, nói rõ ràng lúc trước đã đem bức thư cùng mấy đồ vật để trong hộp rồi.

Cha mẹ cũng đều nói không có động qua hộp để đồ lại càng chưa nhìn thấy bức thư này.

Bên trong ký túc xá.

Lâm Hưu Nguyên hỏi: “Cho nên anh mới đến chỗ này?”

Trịnh Tùy: “Ừ.”

Lâm Hưu Nguyên: “Vậy sau đó anh có tra được gì về bức thư không? Trước khi được cử đi học anh có từng đến trường này chưa? Hay có nhận thức ai ở trường này không?”

Cậu hỏi một loạt câu hỏi, cái gì có thể nghĩ đều hỏi.

Trịnh Tùy nhìn cậu.

Lâm Hưu Nguyên không rõ, sờ sờ cằm anh tiếp tục hỏi chuyện về bức thư. Nhưng đối phương vuốt ve cơ thể cậu dần dần ôm sát lại.

Trịnh Tùy thấp giọng nói không có.

Lâm Hưu Nguyên nhíu mày, có chút ủ rũ.

Cậu không biết nó thực sự tồn tại.

Sau khi hai người ở bên nhau, cậu đã từng viết tài khoản của mình ở trên bàn của Trịnh Tùy. Anh nhớ chữ rất đẹp, người đàn ông không thể không liếc nhìn cậu.

Lại phát hiện chữ viết trên đó giống hệt như trong bức thư.



Giữa trưa ngày hôm sau, đội thi công ở dưới giếng rốt cuộc cũng có tiến triển.

Nhưng cùng dự đoán của Lâm Hưu Nguyên có chút bất đồng.

Cảnh sát không tìm thấy thi thể ở bên dưới, chỉ có một ít xương nhỏ cực kỳ mảnh vụn, còn lại không tìm được thi thể. Cuối cùng dưới đất chỉ tìm thấy một bộ quần áo rách nát.

Trải qua nhiều lần phục hồi cùng so sánh, chính là quần áo Dương Giang Thủy thường xuyên mặc trước khi biến mất ở trường học Lăng Sơn.

Hôm nay, Lâm Hưu Nguyên dọn ra ngoài cùng Trịnh Tùy, ở bên ngoài bắt gặp hiệu trưởng với vẻ mặt lo lắng đang cùng cảnh sát thương lượng.

Hiệu trưởng cùng một số giáo viên mới từ bệnh viện trở về, vài người trong số họ đều tiều tụy trông thấy. Trong đó có một giáo viên từng có quan hệ tốt với Tần Dũng, vẫn bụm mặt ngồi chồm hổm nghẹn ngào.

Lúc này Lâm Hưu Nguyên mới biết Tần Tiểu Kiệt đã chết.

Anh ta không cứu được, trước khi chết tinh thần dường như bị một đả kích cực nặng. Trước khi đeo mặt nạ dưỡng khí anh ta vẫn cố gắng cầu xin ai đó buông tha anh ta, cũng chưa nói là ai bắt cóc hại anh ta. Chỉ một khắc cuối cùng nhắc đến tên của Dương Giang Thủy.