Chương 20: Nhân viên tạp vụ ở dưới giếng (20)

Khi Lâm Hưu Nguyên còn làm quỷ, mỗi lần nhìn thấy một đứa trẻ ăn thạch cậu đều rất thèm.

Cậu chết vào thời dân quốc, nên đối với mấy món ăn mới lạ luôn cảm thấy hứng thú. Nhưng sau khi chết cậu không thể ăn được, vì vậy đồ cậu không thể có được cậu càng muốn có nói, và thạch là một trong số đó.

Có lẽ do cậu luôn nhớ kỹ, hoặc kỳ vọng quá cao. Cho nên khi cậu ăn được thạch, ngược lại cảm thấy không được ngon như trong mong đợi.

Mãi đến lúc bị Trịnh Tùy hôn trong giếng kia, cậu mới lại hương vị thạch trong tưởng tượng trước đây.

Mềm mềm, lại mát lạnh nhưng cũng ngọt.

Vừa mới lạ vừa sợ hại.

Nụ hôn của Trịnh Tùy mang đầy ý xâm lược, anh hôn mạnh đến mức giống như mất kiểm soát.

Môi của Lâm Hưu Nguyên tê dại run lên, linh hồn nhỏ bé như bị hút hết.

Cậu muốn nói nhưng miệng bị chặn lại, ngay cả khi cậu mở miệng được cũng biến thành tiếng ậm ừ.

Sau đó còn bị đối phương cắn mạnh hơn.

Nó khác với ăn thạch, cậu không ăn nó trong miệng. Người đàn ông điên cuồng kiềm chế, chỉ ấn lên đôi môi của cậu cắn lên đó.

Lâm Hưu Nguyên bị cắn đau đến phát run. Lúc sau mới hậu chi bất giác nhận ra mình thực sự cùng người hôn, vội vàng quay đầu…không có anh tiếp tục cắn nữa.

Đối phương nhìn cậu thở hổn hển, ánh mắt thâm thúy nhưng động tác của hai tay lại thả nhẹ cậu, lôi kéo cậu đứng lên.

Về tới ký túc xá, nhìn thấy người đàn ông xoay người đóng cửa lại, Lâm Hưu Nguyên nhanh chóng chạy vào phòng tắm, cậu đóng cửa lại nói: “Em, em còn chưa tắm rửa, em trước đi tắm đã…”

Cũng không đợi phản ứng từ bên ngoài, cậu đi tới vặn vòi nước xả vào người.

Sau khi dần dần bình tĩnh lại, cậu xoa lưng nói: “Hệ thống, Trịnh Tùy hôn tôi.”

Hệ thống: “Ồ, cảm giác như thế nào? Có muốn ghi lại không? Nhiều người muốn ghi lại nụ hôn đầu cùng đêm đầu tiên làm kỷ niệm đó.”

Lâm Hưu Nguyên: “….”

Lâm Hưu Nguyên: “Cậu không phải nên tỏ ra kinh ngạc sao?”

Hệ thống: “Đây là chuyện bình thường. Chúng tôi không xen vào tình cảm riêng tư của ký chủ. Tập trung vào nhiệm vụ có thể quá căng thẳng và không tốt cho sức khỏe tinh thần của ký chủ. Nhiều người nói chuyện yêu đương, thậm chí còn có thể đồng thời kết giao với nhiều NPC. Mặc dù Trịnh Tùy không phải NPC, nhưng cậu không cần lo lắng, sau khi nhiệm vụ kết thúc, trí nhớ của anh ta sẽ được xóa sạch khi trở về thế giới thực, sẽ không lưu lại tình cảm vướng bận.”

Lâm Hưu Nguyên: “…” Cậu cảm thấy tôi nghe xong mấy lời này sẽ rất khao khát sao?

Hệ thống tiếp tục nói: “Trước đây tư liệu của cậu hình như không có kiến thức liên quan đến quan hệ đồng tính. Có cần tôi cho cậu xem vài video tư liệu không?

Lâm Hưu Nguyên trực tiếp phong tỏa hệ thống.

Sau khi tắm xong đi ra ngoài, vừa mở cửa liền nhìn thấy Trịnh Tùy.

Lâm Hưu Nguyên: “…”

Trịnh Tùy nói: “Cậu nhát gan.”

Cho nên anh đứng ở ngoài này từ nãy giờ?

Sau một lúc, Lâm Hưu Nguyên mím môi, xoa xoa khuôn mặt nóng bừng chuyển chủ đề nói: “Hồn của chú Tần cũng đã xuống giếng…”

Trịnh Tùy: “Ừ.”

Câu trả lời này quá chiếu lệ ngắn gọn. Cậu đột nhiên không biết nên nói thế nào tiếp, chỉ có thể làm ra vẻ run rẩy giả vờ sợ hãi: “Anh không cho tôi một mình đi xuống là biết phía dưới có chuyện sao?”

Run chưa được hai giây bả vai đã bị người ta nắm.

Lâm Hưu Nguyên ngẩng đầu.

Trịnh Tùy nói: “Không biết. Chỉ là không chịu nổi cậu sợ hãi một mình đi xuống đấy.”

Lâm Hưu Nguyên không nói ra tiếng.

Đối phương đột nhiên giải thích: “Lúc đó đi ra ngoài tôi quên mang theo điện thoại. Sau này sẽ không bao giờ… như thế nữa, đừng sợ.”

Lâm Hưu Nguyên trầm mặc đứng lên.

Trịnh Tùy: “Tiểu Nguyên, ngẩng đầu nhìn tôi.”

Lâm Hưu Nguyên liếc anh một cái rồi nhanh chóng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Hôm nay sao anh về muộn như vậy?”

Nói xong, Trịnh Tùy liền dịch thân lại, tay sờ mặt cậu.

Rất nhẹ, giống như trấn an.

Lâm Hưu Nguyên chớp mắt.

Trịnh Tùy hỏi: “Cậu chờ tôi?”

Lâm Hưu Nguyên quay đầu đi chỗ khác, vừa quay đầu liền nhìn thấy bên cạnh giường có một cái bàn trang điểm đặc biệt lớn màu trắng.

Đôi mắt chậm rãi phóng đại.

Tay nghề thực tinh xảo, phong cách khó thấy ở trên mạng. Trên đó còn đặt vài sản phẩm chăm sóc da cho nam giới, bên cạnh còn có một giá treo áo phù hợp, tất cả đều là quần áo cùng mũ chống nắng của cậu, còn có thêm vài cái mới.

Lâm Hưu Nguyên: “….”

Trịnh Tùy nói: “Bọn họ không thể gửi đến trường. Vì vậy tôi phải đi ra ngoài tìm người để chuyển về cùng, làm chậm trễ thời gian.”

Vừa nói, anh vừa nắm tay của Lâm Hưu Nguyên đi tới. Đi vài bước vào phòng tắm rửa tay quay lại giúp cậu lau mặt.

Lâm Hưu Nguyên ngồi ở trước bàn trang điểm, mặt đầy nước nhưng đầu hơi cúi xuống.

Trịnh Tùy kêu cậu ngẩng mặt lên.

Lâm Hưu Nguyên không ngẩng lên, cậu rầu rĩ nói: “Thầy Trịnh, anh đừng theo đuổi tôi.”

Cậu phải kết thúc kiếp sống trà xanh ngắn ngủi của mình.

Bàn tay đang lau mắt cậu phút chốc cứng đờ lại.

Lâm Hưu Nguyên muốn nhìn anh, nhưng khuôn mặt bị anh ghì chặt không thể nhúc nhích.

Cậu nói: “Thầy Trịnh? “

Sự im lặng đến đáng sợ. Sau một phút, giọng nói khó nghe của người đàn ông từ trên cao truyền đến: “Đừng sợ, sau này tôi sẽ không đối xử với cậu như vậy nữa.”

Lau mặt cậu xong, người đàn ông quay lại trước khi cậu ngẩng đầu lên, như thế muốn đi ra ngoài.

Lâm Hưu Nguyên mạc danh kỳ diệu, không biết Trịnh Tùy đang làm gì. Trong lòng lo lắng không thể giải thích được, không khỏi than thở trong lòng: “Không, tôi không nói không cho như vậy…”

Người đàn ông dừng lại.

Giọng nói của Lâm Hưu Nguyên càng ngày càng nhỏ: “Muộn như vậy, anh muốn đi đâu?”

Trịnh Tùy quay lại chỗ cậu, thân hình cao lớn ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt cậu, ánh mắt đỏ, giọng nói lưu manh nói:

“Cậu có biết cậu vừa nói cái gì không?”

Lâm Hưu Nguyên gật đầu: “Tôi biết, tôi còn biết chúng ta phải bí mật…Anh là thầy giáo…”

“…..”