Lâm Hưu Nguyên đã ngủ trong ký túc xá của Trịnh Tuỳ gần một ngày.
Buổi sáng sau khi Hướng Cảnh rời đi, Trịnh Tuỳ vẫn chịu trách nhiệm chăm sóc cậu. Nhưng Lâm Hưu Nguyên nghĩ anh càng giống như ra ngoài soạn bài thuận tiện thì để ý một chút lúc nào thì nên thay bịch truyền nước cho cậu hơn.
Đến giờ ăn trưa cậu cũng không có khẩu vị lại còn truyền nước dinh dưỡng nên càng không thấy đói. Lật người một cái lại chui vào trong chăn.
Không lâu sau liền ngửi được mùi thơm xuất hiện trong trí nhớ.
Trịnh Tuỳ mua cơm trở về.
Cậu liếc mắt nhìn rồi lại chui vào trong chăn.
Không lâu sau, một góc chăn bị vén lên. Trịnh Tuỳ đứng cạnh giường: “Dậy đi.”
Lâm Hưu Nguyên xoay người lại: "Tôi ngủ thêm một chút nữa. Anh cứ ăn trước đi.”
Ăn cơm xong liền ngủ trưa. Cậu cho rằng Trịnh Tuỳ đang muốn cậu nhường chỗ.
Nhìn người nằm ì trên giường. Anh rất nhanh đi ra rồi mang tới một chiếc bàn thấp.
Chiếc bàn gỗ vuông vắn được lau sạch sẽ kẹp chặt Lâm Hưu Nguyên ở trong chăn.
Lâm Hưu Nguyên suýt thì nhảy lên, cho rằng Trịnh Tuỳ dùng bàn đập cậu. Rồi nhận thấy không đau mới mở hé mắt ra.
Trịnh Tuỳ nâng cậu dậy.
Lâm Hưu Nguyên mềm oặt thân thể cứ như vậy dựa vào tường, mơ hồ mà ngồi đó.
Anh đặt một phần cơm lên bàn nhỏ, đặt cả đũa lên rồi liếc mắt nhìn vào mắt Lâm Hưu Nguyên.
Lâm Hưu Nguyên tỉnh táo lại, xấu hổ: "Anh mang cho tôi ăn à?"
Đối phương ừ một tiếng, đặt lên thêm một cái đĩa: “Cái gì không thích ăn thì bỏ ra đây.”
Lâm Hưu Nguyên nhìn đồ ăn trên bàn. Đều là những món ăn nhẹ nóng hổi. kèm cả canh nóng. Ngửi mùi cháo cậu có chút thèm: “Thầy Trịnh, anh thật là tốt quá…”
Trịnh Tuỳ xoay người ra chỗ khác, ngồi vào bàn làm việc.
Sau khi ăn no, Lâm Hưu Nguyên lại giống như chú lợn nhỏ mơ màng ngủ. Sau khi tỉnh lại thì trời đã tối đen. Đèn trong phòng đã bật, anh đưa lưng về phía cậu ngồi cạnh bàn đọc sách.
Ngủ được một giấc, cậu thấy cơ thể đã nhẹ hơn nhiều, giọng khàn mà cười với anh: “Thầy Trịnh hình như tôi hạ sốt rồi.”
Anh vừa quay đầu liền đối diện với khuôn mặt tươi cười của cậu, nét mặt hơi cứng lại rồi đột nhiên xoay người ừ một tiếng.
Lâm Hưu Nguyên nói: "Anh có nhiệt kế không? Tôi cần đo một chút.”
"Đo rồi."
"Hả? Khi nào?"
Bên kia đột nhiên không lên tiếng nữa.
Lâm Hưu Nguyên đi giày rồi xuống giường. Muốn nhìn xem Trịnh Tuỳ đang làm gì.
Anh đang đọc một cuốn sách cổ. Hình như còn có thần ma các loại. Giống như tiểu thuyết dã sử của người xưa viết nên.
Lâm Hưu Nguyên có chút kinh ngạc đang muốn xem một chút thì đối phương đã khép sách lại.
Cậu không thể làm gì khác liền sờ trán mình: “Tôi đi tìm nhiệt kế.”
Trịnh Tuỳ đứng dậy, từ trong hộp thuốc bên cạnh lấy ra một cái nhiệt kế, đưa cho cậu: "Chín giờ đã đo rồi. Ba mươi sáu độ năm."
Lâm Hưu Nguyên vô thức liếc nhìn đồng hồ trên tường, chưa đến mười giờ.
Cậu trả lại nhiệt kế về chỗ cũ: “Anh thật sự đã đo à? Sao tôi không biết nhỉ?”
Trịnh Tuỳ quay đầu đi chỗ khác.
Đến thời gian, Lâm Hưu Nguyên lấy ra nhìn thì thấy không khác biệt mấy so với lời của Trịnh Tuỳ.
Cậu có chút vui vẻ: “Tôi khỏi rồi.”
Khi trả nhiệt kế về thì cậu phát hiện trên ghế cạnh giường ngủ có một chồng quần áo của mình. Là bộ mà được treo trong phòng của cậu. Đang muốn hỏi thì nghe thấy Trịnh Tuỳ nói: "Trước khi ngủ thì nhớ đi tắm trước."
Lâm Hưu Nguyên “Chao ôi” một tiếng.
“Không muốn tắm rửa.”
Lâm Hưu Nguyên vội nói: “Tắm chứ! Người tôi toàn mồ hôi nhất định phải tắm rồi!” Cậu lại không dám quay đầu lại mà nói: “Tối nay tôi vẫn ngủ ở đây à?”
Trịnh Tuỳ liếc cậu một cái: "Cậu bây giờ có gan trở về không?”
Đã gần mười giờ, lại là cuối tuần, cả tòa ký túc xá đều rất yên tĩnh. Những người dưới giếng cơ bản đều đã ngủ. Đêm khuya một mình trở lại giai phòng có ma đừng nói là người bình thường. Thiết lập cái gì cũng sợ hãi của cậu càng không thể làm được!
Đêm nay Trịnh Tuỳ như cũ ngủ trên giường gấp. Lâm Hưu Nguyên còn rất áy náy, trong lòng cảm động mà nói với hệ thống:
“Em trai là một người thành thật.”
Hệ thống:"……"
Lâm Hưu Nguyên:
"Đúng rồi, oán hồn cao dán chó trên đùi em trai, cậu có biết nói từ đâu tới không?”
Hệ thống: "Hẳn là cùng gia tộc có quan hệ."
Lâm Hưu Nguyên vốn muốn hỏi một chút xem có thể giúp gì hay không. Vừa nghĩ lại cuối tuần chính là ngày chết của mình liền cũng không có tư cách gì hỏi câu này.
Hệ thống như là đọc được suy nghĩ của cậu, nói:
“Mặc kệ là có cứu được hay không đều sẽ không ảnh hưởng tới cuộc sống thực của anh ta. Cậu cứ lo cho mình trước đi đã.”
"……Ờ."
Sau khi khỏi bệnh, cơ thể cậu giống như được tái sinh. Trời còn chưa sáng, Lâm Hưu Nguyên đã tỉnh. Trịnh Tuỳ vẫn còn ngon giấc.
Lâm Hưu Nguyên đứng ở bên cạnh giường lặng lẽ nhìn anh.
Anh có tướng ngủ rất tốt, cũng không ngáy. Bình thường lông mày luôn nhíu lại lúc ngủ lại bình thản nhẹ nhàng. Trong ánh sáng mờ ảo lại đẹp giống như bức tượng nghệ thuật được điêu khắc.
Cậu cúi người định ôm anh đến bên giường lớn để ngủ cho thoải mái. Ai biết mới chỉ chạm tới hông anh. Cổ tay liền bị nắm chặt lấy.
Anh chợt mở mắt, đẩy người đến bên tường. Nhìn thấy là cậu mới miễn cưỡng mà thả ra.
Lâm Hưu Nguyên kêu lên một tiếng lập tức đau lòng nói:
"Trịnh, thầy Trịnh. Tôi chỉ là muốn đưa anh đến giường kia, sợ anh ngủ không thoải mái..”
Anh vẫn không nhúc nhích mà nhìn cậu. Ánh mắt tối tăm nhìn xuống tay của cậu.
Lâm Hưu Nguyên đang cầm một quả táo trong tay.
Trong kí túc xá của Trịnh Tuỳ không có táo.
Lâm Hưu Nguyên giả vờ nghĩ mà sợ nói:
“Tôi vừa mới đi xuống… Bởi vì tôi thật sự rất muốn ăn táo, không dám chạy lung tung, lấy được liền chạy về đây…”
Trịnh Tuỳ đứng đó, trên mặt xuất hiện thay đổi rất nhỏ.
Lâm Hưu Nguyên không thể đoán được đối phương đang nghĩ gì, lo sợ nói: “Làm sao vậy?”
“Cậu nói cậu sợ.”
“Đúng vậy. Xuống dưới đó rồi tôi liền hối hận! Chỗ nào cũng tối đen, cầm quả táo là chạy lên luôn!”
“Đó là lí do mà cậu chạy xuống đó nửa tiếng?”
Lâm Hưu Nguyên: …Thầy Trịnh anh đây là giả vờ ngủ!
Thật sự là cậu đã xuống đó một chuyến.
Khi trời mờ sáng tất cả mọi người còn đang ngủ.
Lúc đó thực sự chỉ muốn ăn một quả táo. Trở về phòng liền thuận tiện muốn xem manh mối con ma cho lúc đó là gì. Liền một mình rời giường.
Không có gì dưới gầm giường cả.
Thậm chí có thể nói, vô cùng sạch sẽ, bụi và mạng nhện trước đó cũng biến mất.
Đêm đó sau khi gặp chuyện không may, gian phòng của cậu vẫn khoá. Dù sao không có gì quý giá nên cũng không phải lo lắng.
Chỉ là không nghĩ tới ngoài Trịnh Tuỳ lấy đồ giúp cậu, còn người khác lẻn vào được.
Còn quét dọn gầm giường nữa.
Lâm Hưu Nguyên không hề cảm thấy dưới gầm giường cất giấu vật gì quan trọng. Trước khi bị con ma kia kéo vào cậu cũng đã nhìn khắp mọi chỗ. Nhưng ngoài bẩn ra thì không nhìn thấy gì, cậu lại càng thiên về hướng con ma cung cấp thông tin gì đó.
Chẳng hạn như dấu vết.
Nhưng nếu như có thể dễ dàng quét sạch là loại bỏ được dấu vết thì tạo sao con ma kia không lo lắng khi kéo cậu sẽ bị huỷ đi dấu vết đó?
Trừ khi bản thân cậu ấy là một phần của dấu vết.
Lâm Hưu Nguyên nhìn kỹ mặt đất dưới gầm giường. Cuối cùng nghĩ tới một người.
Nếu mục đích kéo cậu đến bốn góc tường là để nhắc nhở phương hướng thì vị trí mà cậu bị kéo vào đáy giường cuối cùng chỉ là hướng đông. Khi nằm ở dưới gầm giường, tay và chân của cậu bị ma kéo trông giống như một chữ "đại".
Trên thực tế, trong hoàn cảnh tự nhiên, cậu không thể giữ được tư thế đó nhưng lúc đó cậu không thể cử động, tư thế này tương đương là bị con ma cố định.
"Lớn" và "Đông" – Lâm Hưu Nguyên liên tưởng đến Trần Đại Đống.
Nhưng lại thấy không đúng.
Nếu kẻ gϊếŧ người là Trần Đại Đống thì tại sao anh ấy lại tiết lộ sự tồn tại của nhân viên trường tên là Giang Thuỷ trong khi Lâm Hưu Nguyên không có bất kỳ thông tin nào về nạn nhân?
Dù sao trong mắt của mọi người, nhân viên tạp vụ đó cũng chỉ là từ chức rời đi. Ngay cả người nhà cũng không tìm tới. Nếu không nhắc tới cái tên này những người đó đều không thể nào dễ dàng nhớ lại được.
Cũng chính lời đó của anh ấy mà Lâm Hưu Nguyên đã liên hệ bóng ma với người đó.
Nếu hồn ma đó không phải là người nhân viện tạp vụ kia thì những dấu hiệu đó cũng quá trùng hợp rồi.
Lâm Hưu Nguyên cảm thấy mình suy đoán sai rồi. Ma nếu quả thực biết kẻ gϊếŧ mình là ai thì viết chữ bằng máu không phải dễ dàng hơn sao cớ gì phải tốn nhiều công sức như thế?
Cậu lại ở dưới gầm giường đập đập gõ gõ nghiên cứu một hồi. Kì thật cũng nghĩ tới khả năng thi thể được giấu bên dưới. Nhưng mặt đất hoàn toàn không hề có dấu vết bị động tới. Cho dù hung thủ có che giấu tốt thế nào đi chăng nữa dưới tình huống không xác định cũng không thể trực tiếp đập ra được.
Phỏng chừng mới vừa có âm thanh đã bị những người khác gõ cửa hỏi rồi.
Khi cậu còn đang nghĩ cách thì trong đầu đột nhiên xuất hiện hàng chữ:
["Thẻ đào sâu ba mét" đang bán với giá tốt, chỉ cần 999 điểm tăng tốc hiệu quả nhiệm vụ, người làm nhiệm vụ này đều đánh giá rất tốt! 】
Lâm Hưu Nguyên: "???"
Hệ thống giải thích: "Đây là thẻ được phát triển bởi trang web chính thức của chúng tôi. Căn cứ vào nhu cầu người sử dụng sẽ tiến hành mở rộng ..."
Cậu nhấn vào mở rộng giao diện hệ thống để nhìn cho rõ.
Thẻ này có thể phát hiện trong vòng 10m vuông có chôn giấu thi thể người hay không. Nhưng hạn chế số lần sử dụng. Chỉ có thể dùng ba lần.
Lâm Hưu Nguyên nhìn vào ô điểm trống rỗng của mình và hỏi: “Mỗi nhiệm vụ của một thế giới hoàn thành thì được bao nhiêu điểm?”
Hệ thống: "Căn cứ vào độ khó của mỗi thế giới để tính ra. Thế giới này hoàn thành thì cậu sẽ nhận được khoảng 3 nghìn điểm.”
Lâm Hưu Nguyên sửng sốt: "Bán có cái thẻ mà có thể kiếm được một phần ba. Đúng là gian thương mà!”
Hệ thống: "Tôi có thể giúp cậu mở ra khung hệ thống cơ bản.”
Lâm Hưu Nguyên: "Không cần."
Hệ thống:"?"
Lâm Hưu Nguyên: "Giúp tôi mua chịu một thẻ. Cảm ơn.”
"..."
Sau khi sử dụng "Thẻ đào sâu ba mét" Lâm Hưu Nguyên cuối cùng cũng xác định được dưới giường 10m vuông không giấu thi thể người.
Với thông tin chính xác đó cậu không cần tiếp tục xoắn xuýt xem hồn ma lúc trước muốn nói điều gì.
Điểm mấu chốt lúc này là xác định danh tính của hồn ma đã.
Cậu nghĩ tới nhân viên tạp vụ ở phòng này hai năm trước, lại đem căn phòng khuấy động một lần nữa.
Ngoại trừ tìm thấy một cuối sổ hỏng dưới chân tủ gỗ thì không thấy một thứ gì hữu dụng.
Trên quyển sổ da kia đến một cái tên cũng không có. Bề ngoài không khác gì những quyển sổ bình thường. Nếu như trên đầu không có năm chữ nhỏ "Trường Trung học số 3 thành phố X" được in trên trên cùng, Lâm Hưu Nguyên sẽ nhét nó trở lại.
Lạc Thành cách thành phố X cũng xa, ngồi tàu cũng mất gần 6 tiếng.
Khi cậu mới tới, Tần Dũng cũng từng nói rằng. Giếng này được xây dựng sau khi kí túc xá bị thiếu chỗ ở. Gian phòng cậu ở trước đây chỉ có một người ở thôi. Sau này nhận mấy người nhân viên nhà ở cạnh trường nên đều không có ai ở cả. Gian phòng vẫn để không đến lúc cậu tới. Bình thường chỉ để đồ đạc linh tinh của mọi người ở đây.
Không phải của những người ở dưới giếng cũng không phải của những người nhân viên có nhà quanh đây.
Quyển sổ của ai thì không cần nói cũng biết.
Việc ai sở hữu cuốn sách là điều hiển nhiên.
Cậu lấy điện thoại và tìm kiếm tên trường học này. Trang đầu tiên là diễn đàn của trường.
Trang chủ đều là các bài viết về kỳ thi đại học hoặc cuộc sống cấp ba.
Lâm Hưu Nguyên tìm kiếm tên “Giang Thuỷ” nhưng đều là những bài viết về phong cảnh du lịch. Đến cái cuối cùng mới thấy tờ giấy báo trúng tuyển cùng những dòng chúc mừng:
[Xin chúc mừng, Giang Thuỷ. 】
Lâm Hưu Nguyên kéo vào ngày đăng
Bài viết từ bốn năm trước.
Chủ đề của bài viết là:
【Tôi được nhận vào trường cao đẳng xxxxx】
Đó là một trường cao đẳng không có danh tiếng gì. Lâm Hưu Nguyên tìm hiểu kĩ thì hóa ra đó là một trường cao đẳng ở Lạc thành.
Nhưng vẫn còn khá xa trường Linh Sơn.
Lượt xem rất ít. Trả lời không có mấy cái. Phía trên còn có người cười nhạo. Nói thi được vào trường này thì có gì mà phải cao hứng như vậy.
Người đăng bài không trả lời bình luận đó. Đến tận người cuối cùng có biệt danh là “Ngư ngư” nói: Chúc mừng cậu, Giang Thuỷ.
Người đăng bài viết đã trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc vui vẻ. Trang chủ biểu thị lần cuối cùng topic được mở ra là bốn năm trước.
Lâm Hưu Nguyên Biệt danh của người đăng không có văn bản, chỉ có một biểu tượng cảm xúc mặt cười.
Trang chủ cho thấy rằng lần cuối cùng tôi đăng và trả lời bài đăng này là bốn năm trước.
Lâm Hưu Nguyên thêm tài khoản “Ngư Ngư”.
Trước khi trở về ký túc xá của Trịnh Tuỳ, Lâm Hưu Nguyên liền quyết định.
Cậu muốn xin nghỉ hai ngày để đến trường cao đẳng ở thành phố X.
Có lẽ là tâm tình sắp rời đi ảnh hưởng, khi nhìn tư thế của em trai đang cong người ngủ trên giường gấp. Lâm Hưu Nguyên theo bản năng muốn bù đắp mà chăm sóc một chút.
Kết quả chưa kịp ôm công chúa lên giường còn trực tiếp bị phát hiện nói dối.
Trong phòng mờ tối, hai người lặng lẽ nhìn nhau.
"Khi cậu trở lại, hơi thở đều, đóng cửa còn nhớ nhẹ tay nhẹ chân.” Trịnh Tuỳ bình tĩnh nhìn cậu: “Hà Tiểu Nguyên, cậu căn bản không sợ ma.”
"..."
Nhìn chằm chằm vào cảnh báo màu vàng (OOC) trên giao diện, Lâm Hưu Nguyên khổ sở mà lau mắt, nâng lên khuôn mặt đã bớt đen: "Thầy Trịnh, lúc trước là do tôi sợ sẽ làm anh bị doạ. Có thể bây giờ anh đã nhìn ra được, tôi cũng không muốn tiếp tục nói dối anh nữa.”
Hệ thống: “?”
"Con ma đó ... Thật ra đã gắn liền với cơ thể tôi rồi. Lý do tại sao tôi nói nếu tôi không ở dưới đó thì cũng vô ích. Những tiếng động anh nghe được đều là do con ma Tiểu Nguyên kia làm. Tôi…tôi thực sự chỉ đi lấy quả táo.”
"..."