- Cậu nghĩ cậu ở đây để làm cái gì...
- Có phải cậu nghĩ là cậu đặc biệt hơn mọi người ở đây...
- Có phải đang nghĩ mình có năng lực, có chút thành tích rồi nên nghĩ gì cũng đúng, muốn làm gì cũng đc, có phải vậy ko... Nói thử tôi nghe xem nào...
Tay Trường giành trọn vẹn thời gian sau buổi họp để "hắt nước" vào mặt tôi. Lần này hắn công khai chỉ trích tôi trước mặt tất cả mọi người trong phòng chứ ko còn cố kị trong không gian riêng như những lần trước đó. Phần mình, tôi cũng chẳng còn gì để nói, rõ ràng ko thể bào chữa những sai lầm đã gây ra. Mặc dù với bí mật vừa vô tình khám phá đc thì những sai lầm đó lại bắt nguồn từ chính kẻ đang đứng giao giảng trước mặt tôi lúc này.
- "2 mặt!!!"
Tôi định hình suy nghĩ về mụ Tâm và đặc biệt là tay Trường, cũng ko biết phải nói sao về những trò mèo mả mà hắn cất công dựng lên. Chỉ biết đến mức phải dùng tới thủ đoạn hèn hạ thế này chỉ để chơi tôi thì rõ ràng hắn đã muốn đẩy tôi ra khỏi nơi này lắm rồi.
- Thế nào, sao ko lên tiếng vậy, trước đó còn mạnh bạo lắm mà... Có biết lần này vì cậu mà công sức của mọi người đổ sông đổ bể hết ko...
- Dừng lại đi anh, mọi chuyện hn như vậy là đủ rồi, có nói nữa cũng ko giải quyết đc gì. Dù sao đây mới chỉ là họp đánh giá bước đầu trong nội bộ cty, cũng giống như bước test hồ sơ dự thầu thôi. Biết đc lỗi sớm để hoàn thiện mới là điều quan trọng. - Ngọc đỡ lời cho tôi.
- Em cũng nghĩ vậy, kể cả là họp phê chuẩn cấp trên thì chuyện hồ sơ lỗi xảy ra vẫn là chuyện bình thường mà. - U.Nhi cũng lên tiếng.
- Vấn đề là thái độ làm việc thôi... mất bao công sức của mọi người mà cứ phải làm đi làm lại vì mấy lỗi cá nhân ko đâu... Haizz... - tay Vũ bâng quơ kích động, lập tức vài tiếng chép miệng, thở dài, bàn luận vang lên ngay sau đó.
- Mọi chuyện em nghĩ như vậy là đủ rồi, ko cần phải xé ra to nữa. Làm vậy thì ai là người đc thoả mãn??? - U.Nhi phủ đầu luôn tên Vũ cũng bằng 1 câu hỏi lấp lửng. Tay Vũ lập tức im miệng cười trừ.
- Cậu Vũ nói đúng đấy Nhi, cái anh muốn nói ở đây là thái độ làm việc. Đã xác định là nv của cty này thì phải có tinh thần tích cực, phải làm việc cho tử tế, hoàn thành nhiệm vụ của cty. Chứ đừng nghĩ mình có khả năng, mình giỏi là ko cần biết người khác là ai, mình là ai, mình đang đứng ở đâu.
Tay Trường dứt lời bằng cái nhìn ngạo nghễ dành cho tôi, quả thực hn là ngày "ra đòn" hoàn hảo của hắn. Tôi ngoài mặt dù vẫn tỏ ra bình thản vô sự nhưng trong lòng những con sóng giận giữ đã sục sôi lên đầy ắp từ lúc nào. Lý trí đôi khi cũng chỉ giống một con đập cũ kỹ, có thể dễ dàng bị đánh sập bởi những con sóng lũ bình thường nhất. Điều này hiện tại tôi có thể cảm nhận rõ nơi da thịt đang nghiến chặt bởi cái nắm tay của mình.
- Vâng, mọi người đều hiểu điều anh nói mà, giờ mọi chuyện kết thúc ở đây đc rồi phải ko anh? - tôi hướng cái nhìn áy náy và chân thành về phía U.Nhi, chỉ vì tôi mà hn cô ấy đã ra mặt chống đối tay Trường.
- Hừ, mọi người nghỉ đi, những điểm chưa đc về hồ sơ hãy về rà soát lại 1 lượt. Đầu tuần sau sẽ họp bàn chi tiết để chỉnh sửa lại.
- Cảm ơn em nhé... - tôi cười nhẹ với U.Nhi trên đường ra thang máy.
- Sao lại cảm ơn em? - U.Nhi hơi nghiêng đầu, đôi mắt to tròn tỏ vẻ thắc mắc.
- Thực sự cảm ơn em, vì anh mà...
- Thang lên rồi, sao anh ko vào?
- Ừm, hơi đông... anh đi lượt sau vậy, em vào đi... ... Ơ, sao vậy???
- Em chờ cùng anh... Sao, làm gì nhìn em dữ vậy?
- Ko - tôi lắc đầu - ... Thực ra, anh đang muốn đi thang bộ. Đứng chờ thang lần này coi như tiễn em một đoạn vậy.
- Vậy đi thôi anh. - dứt lời U.Nhi kéo tay tôi đi về phía thang bộ, nhanh chóng đến mức dứt khoát. Và dường như cũng nhận thấy hành động hơi lạ thường của mình nên cô ấy buông vội tay tôi ngay vài giây sau đó.
- Có vài tầng nhà thôi mà nhiều khi em cứ lười, cố chờ thang máy đến cùng đấy. Ko có anh gợi ý chắc hn em vẫn vậy.
- Ngồi cả ngày tù túng trong phòng rồi, thỉnh thoảng đi thang bộ cho khoẻ người. Đơn giản vậy thôi mà.
- Thảo nào những lúc về ko mấy khi em thấy anh đi thang máy cùng mọi người.
- Em thấy vậy à?
- Hì, chắc anh đang nghĩ em là đứa nhiều chuyện, hay để ý phải ko?
- Ko, anh có nghĩ vậy đâu, chỉ là... em là người đầu tiên nói với anh điều này đấy.
- Vậy là đúng rồi nhé, hì. Vậy mà ban đầu em còn tưởng anh ko thích đi cùng mọi người?
- Nhất là khi vừa xảy ra chuyện ban nãy nữa phải ko?
- Vâng, mà hn có một chút nào như vậy thật ko anh?
- Thực ra... cũng có một chút... Haizz, một phần vì anh mà công sức của mọi người hn đổ bể hết mà. Hổ thẹn nên cũng ko muốn đối mặt với quá nhiều người. Để họ nhìn thấy mình rồi thở dài ngán ngẩm thì buồn lắm. Phải ko em, heyy!!!
- Anh đã nghĩ vậy thì lần tới phải cố gắng làm thật tốt để chứng minh cho mọi người thấy khả năng của mình nhé, hì.
- ... Cảm ơn em. - tôi chậm rãi nhìn U.Nhi cười, trong cái chốn văn phòng ko rõ đâu là bạn là thù kia. Ít nhất vẫn còn lại Ngọc và cô gái này là những người đem đến cho tôi sự tin tưởng và thoải mái mỗi khi đối diện.
- Ô ồ... - U.Nhi tỏ vẻ biểu cảm sau khi đọc một đoạn tin nhắn vừa nhận.
- Sao vậy em?
- Tối nay em lại ăn cơm một mình rồi, haizz, bùn wá!!!
- Chị Ngọc tối nay... ko ở nhà à?
- Vâng, chị ý đi cùng a.Trường, chắc lại có việc bận... Mà anh này, cho em quá giang về nhà đc ko?
- Mọi lần vẫn thấy em đi xe mà? - tôi hỏi khi cùng U.Nhi vi vu trên con ngựa chiến "giấc mơ" của mình.
- Đâu có, thường em đi cùng chị Ngọc, những lần anh thấy chắc là những hôm hiếm hoi em đi xe máy. Mà có hôm em còn đi bus nữa.
- Kiếm tạm anh nào đi, những lúc thế này còn có cái để lôi ra dùng.
- Bây giờ ko phải đang có rồi hay sao, hì hì.
- Anh hả, "thời vụ" thôi, đâu phải lúc nào cũng đi cùng em đc.
- Đc lúc nào hay lúc đấy, hì hì.
- Anh nghe nói em có nhiều "vệ tinh" mà.
- Tin đồn thường ko chính xác đâu anh.
- Nhưng cũng phải có căn cứ người ta mới đồn thổi chứ.
- Căn cứ gì vậy?
- Thứ nhất là em xinh đẹp, thứ 2... vẫn là em xinh đẹp.
- Hahaha, đừng nói là anh cũng đang định tán tỉnh em đấy nhé.
- Hê hê, muốn tán em ai lại lộ liễu như vậy chứ.
- Hì, đàn ông các anh chẳng biết đâu mà lần đc...
- ...
- ... Haizz...
- Sao thế, sao tự nhiên thở dài rồi lại im lặng vậy?
- Em đang nhớ mẹ.
- Nhớ mẹ!!!
- Tự dưng em thấy... hơi nóng ruột.
- Vậy sao... vậy hay là... ngày mai cùng đi thăm mẹ em nhé.
- "Cùng đi"... Ý anh là đi cùng em???
- Ừ, mai anh cũng ko bận gì nên có thể đi cùng em.
- Ưm, ko biết có phải định cảm tạ em vụ vừa rồi ko nhưng mà... em cảm ơn, hì.
- Cảm tạ gì đâu, anh muốn đi thật mà.
- Okie anh, vậy sáng mai qua anh qua đón em rồi mình cùng đi nhé.
- Okie, cứ như vậy đi!!!
- Đi đâu mà ko về ăn cơm vậy? - Xuân đón tôi bằng câu hỏi cộc lốc.
- Ờ, đi ăn cùng đồng nghiệp thôi, tao gọi cho mày rồi còn gì. Mà thằng Hải đâu? - tôi nói dối Xuân về việc lang thang vào quán nhậu ngồi một mình sau khi đưa U.Nhi về.
- Vừa ra ngoài rồi, chắc đi lo vài thứ để mấy hôm nữa lên đường.
- Trưa nay anh tao cũng vừa gọi điện nhắc nó xong. Lần đầu đi công trình xa nên ku cậu có vẻ khoái chí hơn là lo lắng.
- Vậy là sắp tới phòng này còn có 2 thằng đực rựa thôi. Mà này...
- Sao?... Có chuyện gì thì nói đi, nhìn gì tao.
- Nãy cái Ngọc nó đến tìm mày đấy...
- Tìm tao... đến tận đây hả? Lâu chưa??? - tôi ngừng động tác lau mặt.
- Trước lúc mày về khoảng 10", mà mày làm gì để nó gọi mãi ko nghe máy vậy?
- Ừm, lúc đi ăn thế nào tao lại tắt máy.
- Tưởng mày với nó lại xảy ra chuyện gì. - Xuân bâng quơ, hỏi mà như ko hỏi.
- Ko có gì cả, chỉ là... chuyện ở cty thôi.
- Bên tao sắp tới chuẩn bị khuyết vài vị trí đấy, mày xem thế nào, tính toán dần đi là vừa.
- Giờ muốn vào chỗ mày kiểu gì cũng phải mất vài lít.
- Nhưng mà có "cửa" yên tâm, tao đảm bảo cho mày. Vào làm cùng tao lương lậu cũng ổn, mà quan trọng nhất là đầu óc nó đc thoải mái.
- Biết vậy đã...
- Mày còn lăn tăn gì nữa, làm ở đấy mày vẫn quan tâm đc cái Ngọc mà, chưa kể vào cùng "dây" với tao rồi thu nhập còn cao hơn nữa.
- Giờ cái Ngọc vẫn còn vướng thằng Trường kè kè bên cạnh nên tao chưa thể rời cty lúc này đc.
- Biết ngay mày sẽ nói như vậy mà, mà có chắc nếu mày bám trụ lại thì sẽ "lật" đc thằng Trường ko. Qua những gì mày kể thì hiện tại mày chẳng có gì bằng đc nó ngoài tình cảm của cái Ngọc. Nhưng ngay chính bản thân cái Ngọc cũng đang bị ràng buộc vì lợi ích cty của gia đình nó. Tay trắng thì đừng nói chuyện tiền, mày thừa hiểu điều này còn gì. Khi nào mày tạo đc thế lực cho mình thì khi đó mày mới có cơ hội. Hiện tại, bản thân mày còn đang bị nó dìm lên dìm xuống thì phải tìm cách mà thoát khỏi sự kiểm soát của nó chứ. Nghe lời tao, cứ cố làm mãi ở đó mày sẽ chỉ dậm chân tại chỗ mà trơ mắt ếch nhìn nó cướp cái Ngọc đi thôi.
- Hiện tại tao vẫn chưa thể tính hết đc, cứ làm đến đâu hay đến đấy thôi. Dù sao cũng cảm ơn mày đã cố thông não cho tao.
- Haizz, cái tao muốn thấy là hành động của mày cơ. Mà thôi tuỳ mày, cơ hội ko nhiều nhưng cũng ko phải là ko có, mày thấy cái nào là đúng là cần cho mày thì cứ làm. Tao là bạn nên cũng chỉ biết khuyên mày vậy thôi.
- Ừm, tao biết mà, cảm ơn mày!!! - tôi vừa nói vừa với tay lấy áo khoác.
- Vừa về lại định đi đâu tiếp đấy... đi gặp cái Ngọc à???
Trời về tối nên những cơn gió nồm ẩm của ngày xuân cũng mang theo chút se lạnh, cảm giác như còn vương vấn tiết trời cuối đông trước đó. Tôi đứng tần ngần bên khu đại sảnh quen thuộc của toà chung cư nơi Ngọc ở. Thầm mỉm cười khi nhớ lại cuộc gọi điện ban nãy với Ngọc.
- Sao anh ko vào trong, trời lạnh mà lại đứng ngoài này làm gì!!! - còn mải nghĩ thì Ngọc đã đến sau lưng tôi từ lúc nào.
- Ban ngày nồm quá rồi, lạnh thế này mới thích chứ.
- Hừ, ngốc. Đã bảo ko cần phải đến nữa rồi... còn cười cái gì nữa!!! - Ngọc khẽ nhíu mày trước nụ cười có phần "phớt đời" của tôi.
- Vì anh nhớ em mà. - tôi vừa nói vừa ôm Ngọc vào lòng mình.
- Cứ như là đã xa nhau lâu lắm vậy, anh cũng mồm mép ghê ha. - Ngọc thẽ thọt từng lời nhẹ nhàng bên vành tai tôi.
- Đi uống gì chứ?
- Ko, muộn rồi em ko muốn đi.
- Thế cứ đứng ôm nhau ngoài này cho chết rét à.
- Hì hì, anh vừa nói thích rét còn gì, giờ em chỉ muốn cuộn tròn trong chăn thôi.
- Vậy... nhà nghỉ nhé!!!
- Anh đừng hòng vớ vẩn, đồ dê non háo sắc cơ hội kia. - Ngọc vỗ, véo thùm thụp vào mạng sườn tôi, ko đau nhưng cảm giác tê rần vì buồn cũng đủ khiến cho tôi phải giãy dụa né tránh.
- Thế chẳng lẽ lại lên nhà em, Nhi nó cũng ở nhà mà.
- Hừ, ko nói nữa, đi lấy xe với em, mau!!!
...
- Ngồi băng sau thế này, đùng cái có cướp thì lên ghế lái sao kịp!!! - tôi cười cợt sau khi đã quẩy no nê "cháo lưỡi".
- Ai mà biết, lúc nãy anh bảo đỗ chỗ này vắng người qua lại, tuyệt đối riêng tư mà. Giờ "xong việc" rồi mới thắc mắc, rõ là ham hố nhé, đúng là đồ dê non.
- Dê vậy mà có người vẫn thích điên lên ấy.
- Ai điên... ahh... ưmm... - Ngọc chưa nói hết câu đã lại bị môi tôi lấp lấy.
- Điều hoà trong xe vẫn chưa đủ hay sao mà ôm anh chặt vậy?
- Thì em đang coi anh là chăn bông mà, hì.
- Chăn thì phải nằm trên chứ, nãy giờ toàn bắt anh nằm dưới.
- Vậy ko thích chứ gì, ko thích em ngồi dậy nhé.
- Ko, anh thích, cứ nằm vậy đi. À, em này...
- Sao ạ?
- Anh nghe nói, làm "chuyện đó" trong xe... thú vị lắm.
- Anh nghe ai nói? - Ngọc ngẩng mặt nhìn tôi chằm chằm.
- Anh nghe người ta nói thôi.
- Vậy anh đã làm đâu mà biết đc.
- Chưa biết mới phải thử chứ... Ùi, anh chỉ nói chơi thôi mà, hề hề - tôi cười ngô nghê trốn tránh cái lườm của Ngọc.
- Bây giờ em chỉ muốn nằm ôm anh thế này thôi, ngốc ạ. - Ngọc véo nhẹ cánh mũi tôi, lắc qua lắc lại rồi đưa 2 tay ôm khép nép trước ngực. Úp mặt nằm ngoan ngoãn trong lòng tôi.
- Em mệt à?
- Ưʍ... vừa rồi đi gặp đối tác, em uống hơi nhiều.
- Đi cùng Trường phải ko?
- Vâng... mà sao anh biết hay vậy?
- Nhi nói với anh.
- U.Nhi... Hồi tối anh đi với nó... phải ko nhỉ?
- Nhi ko nói gì với em à?
- À... nó có kể với em, chỉ là... em hỏi lại anh thôi, hì. Mà sao anh ko hỏi em tối nay đi đâu, phải đợi em kể mới chịu hỏi vậy.
- Công việc của em, anh thấy ko cần thiết phải hỏi nhau mọi chuyện làm gì... Sao vậy em? - Ngọc hơi dướn người nhìn đăm đăm vào mắt tôi.
- Anh ko ghen đấy chứ?
- Nếu là anh, liệu em có ghen ko?
- Em biết... em biết là anh đang phải chịu đựng nhiều thứ. Áp lực công việc, áp lực từ Trường, áp lực từ chính em nữa.
- Em ko thể gạt Trường ra khỏi cuộc sống của mình hay sao?
- Ngay lúc này... thì chưa thể đc...
- Anh biết ko chỉ anh mà em cũng đang phải chịu nhiều sức ép. Haizz, có cách nào giải quyết thật nhanh chóng những chuyện này ko!!! - tôi nói trong vô thức khi mùi tóc Ngọc quện quanh mình. Cuộc nói chuyện với Xuân ban nãy lại lởn vởn hiện lên trong đầu.
- Anh cố gắng lên, chuyện dù khó đến mấy cũng sẽ có cách của nó mà.
- Ừm, anh biết.
Tôi nhẹ giọng ôm Ngọc vào lòng, tâm tư bấy lâu nay trong tôi một lần nữa lại xốn xang vì những suy tính. Vấn đề vẫn là vài dự án mới của cty đang phải chịu một phần phụ thuộc từ nguồn huy động vốn của bố Trường. Mấu chốt hiện giờ là phải làm sao tìm cho đc những nguồn huy động vốn khác và làm giảm vai trò của bố con Trường trong những dự án này. Đồng thời phải làm thật nhanh để tay Trường ko có cớ thúc giục Ngọc thực hiện một hôn nhân ràng buộc với hắn. Những chuyện này quả thực quá khó khăn với bản thân tôi. Khi mà hiện tại tôi vẫn chưa thể biết đc thái độ của gia đình Ngọc đối với cuộc hôn nhân này ra sao. Chỉ có một chút hy vọng nhỏ nhoi từ phản ứng của K.Nguyên trong thời gian qua. Nhưng tất cả âu cũng chỉ dừng lại ở 2 chữ "suy đoán".
- Anh vẫn đang suy nghĩ chuyện gì vậy?
- Sao em?
- Thấy anh cứ thở dài mãi...
- Ko có gì đâu...
- Chuyện hn ở cty, anh đừng nghĩ ngợi gì nhiều nhé.
- Em ko buồn vì anh làm hỏng việc chứ.
- Em hiểu anh cũng chỉ vì cố gắng cho cty thôi, hơn nữa giờ vẫn đang trong thời gian hồ sơ chạy thử nghiệm. Càng tìm ra lỗi sớm, càng dễ khắc phục mà.
- Ngọc này, ko biết là em... có cảm nhận giống anh hay ko...
- Về chuyện gì vậy?
- Trong phòng... có vẻ có một số người... ko thích anh.
- ...
- Anh cũng hy vọng mình đang nghĩ sai về họ.
- ... Đó là những chuyện bình thường nơi công sở thôi, ai nói ra nói vào thì cứ kệ họ. Anh ko cần để ý đến làm gì, mà em biết anh cũng chẳng bận tâm nhiều mấy chuyện thế này đâu, phải ko anh!!!
- Em có vẻ chắc chắn nhỉ.
- Chứ sao nữa, người em yêu thì phải như vậy chứ, hì hì!!!
Ngọc cười tươi rồi đặt lên môi tôi nụ hôn sâu lắng. Chút ấm áp của tình yêu dù nhỏ nhoi thôi, cũng đủ để xoá tan đi những muộn phiền trước đó trong lòng tôi.
Sáng hôm sau, như đã hẹn tôi cùng U.Nhi cùng đi chùa thăm mẹ cô ấy. Mẹ U.Nhi mặc dù ở hẳn trong chùa nhưng ko hẳn là xuống tóc đi tu mà chỉ là người chấp táp, lo liệu các công việc sinh hoạt hàng ngày. Nhìn qua mẹ U.Nhi tôi cảm thấy ko khác nhiều so với ảnh chụp vài năm trước đó. Cũng có thể do sống nơi cửa chùa làm con người ta trẻ trung hơn thì phải. Cuộc nói chuyện chủ yếu giữa 2 mẹ con, thỉnh thoảng mẹ Nhi cũng hỏi han qua tôi xem con gái làm việc và quan hệ bạn bè thế nào. Ngồi một chơi một lúc, tôi chủ động đi lễ và vãn cảnh chùa để 2 mẹ con Nhi có thời gian riêng giành cho nhau...
...
- Mẹ em chắc hồi trẻ đẹp lắm phải ko?.- tôi hỏi U.Nhi khi cả 2 đã yên vị trong một nhà hàng. Nghe U.Nhi nói thì đây là quán quen của cô ấy và Ngọc.
- Vâng, anh cũng thấy vậy ạ?
- Ừ, ngoài anh ra chắc nhiều người cũng nói vậy. Chả trách con gái giờ cũng đốn tim biết bao anh ở cty.
- Càng ngày càng thấy mồm mép anh ko hiền lành một chút nào.
- Đơn giản ý anh chỉ muốn nói em giống mẹ thôi mà. Cứ nghĩ phức tạp làm gì rồi lại đổ oan cho anh, heyy.
- Hì, anh thấy thức ăn ở đây thế nào?
- Cũng ngon.
- Vậy ăn nhiều một chút đi, thấy anh ăn ít lại tưởng đồ ăn ko ngon.
- Ko, ngon mà.
- Hay là vì đi ăn cùng em nên... anh thẹn, hì hì
- Ài, ăn cơm mà em cũng nghĩ nhiều quá...
- Anh này, chuyện hq ở cty... anh ko còn thấy nặng nề đấy chứ?
- Ừm.
- Em... cũng chẳng biết nên nói thế nào nữa...
- Có chuyện gì em cứ nói ra đi.
- Em thấy a.Trường... có vẻ hơi khắt khe với anh. Ko biết anh nghĩ sao nhưng em biết chuyện này ko chỉ em mà nhiều người trong phòng cũng thấy vậy.
- Thì sao hả em? - tôi cảm thấy hơi khó chịu khi cái tên Trường lại đc đem trong bữa ăn.
- Anh nhớ phải cố gắng và để ý hơn đấy nhé, em biết mình chẳng giúp đc gì nhiều nên chỉ biết nói với anh vậy thôi.
- Anh làm hỏng việc nên bị khiển trách, chuyện chỉ đơn giản vậy thôi. Anh thấy hơi bất ngờ là em và mọi người để ý đc cả những điều mà anh ko hề nghĩ tới đấy.
- ... Vâng... nếu anh nghĩ đc vậy thì cũng tốt... Có lẽ đúng là do em hơi nhiều chuyện... - U.Nhi nhìn tôi rồi trầm mặc quay sang nơi khác.
- Anh... xin lỗi... vừa rồi. Haizz... anh ko có ý gì đâu, thực sự cảm ơn em đã nhắc nhở anh.
Tôi cố gắng cứu chữa không khí của bữa ăn nhưng những lời lỡ miệng trước đó như chiếc khoá vô hình ngăn lại mọi cảm xúc vô tư, cởi mở trước đó giữa 2 người.
...
- Vẫn còn giận anh à? - tôi hỏi U.Nhi khi cả 2 trên đường trở về.
- ... Em đang suy nghĩ thôi.
- Đang nghĩ xem có nên phạt anh thêm gì nữa cho đáng tội phải ko? - tôi cố cười thành tiếng. - Anh thừa nhận là mình lỡ lời rồi mà.
- Dạ... ko, ý em nói chuyện khác mà, anh đang nghĩ đi đâu vậy.
- Chuyện gì? Tưởng vẫn còn giận anh.
- Em gầy thế này, làm sao để bụng đc nhiều thứ đến vậy. hì. Em chỉ đang nghĩ xem nên mua thứ gì về để 2 chị em ăn tráng miệng thôi.
- Gần nhà em có hàng bánh mà Ngọc...
- Sao hả anh? Anh vừa nói hàng bánh gì cơ?
- À, hq đưa em về anh để ý thấy gần nhà em có hàng bánh ngọt. Nhìn qua thấy có vẻ cũng ngon lắm. Hay để anh mua tặng 2 chị em luôn nhé.
- Ơ... thật chẳng hiểu anh thế nào nữa, nhiều lúc ngố thật mà như ngố giả vậy, hì hì hì.
Thời gian sau đó, tình hình ở cty đối với tôi vẫn ko có gì khởi sắc hơn. Trước kia là đối mặt với tay Trường, thì giờ tôi còn phải mặt lạnh mặt nhạt đối diện thêm với một cơ số người khác nữa trong phòng. Có người trước đó trung lập, cũng có người vốn ko có cảm tình với tôi theo bè phái mà tay Trường và hội Vũ - Tâm đã giăng sãn trước đó. Chắc cũng phải có đến một nửa con người trong cái phòng ban này muốn cô lập tôi ra mặt. Tôi chỉ có thể tin tưởng ở Ngọc, U.Nhi và phần nào đó là Trang, số còn lại có thể vẫn giữ thái độ trung lập nhưng nếu tình hình này cứ tiếp tục thì ngày tôi bị đào thải khỏi cái phòng này, ko chính xác là bị đá ra khỏi cty này theo ý tay Trường có lẽ cũng ko còn xa nữa. Mặc dù đã rất nỗ lực nhưng ekip làm việc nhóm chỉ muốn ngăn cản và cô lập những ý kiến đóng góp của tôi. Kể cả khi nó đưa ra trước cuộc họp thì những ý kiến đó cũng lập tức vấp phải những phản biện vô tình một cách hữu ý. Làm việc trong một tập thể như vậy, thực sự có thể làm người ta uất ức đến phát điên. Ngọc hẳn cũng thừa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng ít ko địch lại nhiều. Cô ấy chỉ còn biết gọi điện hoặc gặp riêng để an ủi và động viên tôi.
Nhưng như người ta vẫn nói có rủi ắt phải có may. Chuyện làm ăn bên ngoài của tôi lại suôn sẻ hơn hẳn công việc ở cty. Miếng đất tôi đầu tư cùng anh họ gặp rất nhiều thuận lợi trong giấy tờ, pháp lý cũng như ăn vào đúng thời điểm giá đất nơi đó tăng giá trị. Âu cũng coi như một niềm an ủi, cho tôi cái "vốn" để tiếp tục theo đuổi "cuộc chiến" thực sự của mình.
- Ê này, có biết cty mình vừa xảy ra chuyện gì ko?
- Chuyện gì... Chuyện gì vậy... Nói nhanh còn làm việc...
Gần nửa phòng lại nhao nhao lên mỗi khi hóng hớt những tin tức nóng hổi. Trong khi chỉ cần ngồi yên như tôi thì những tin tức đó vẫn đủ lọt vô tai nhờ những cái volume thưa thớt luôn đc vặn to đến mức thánh thót.
- Ông Nguyên vừa thay trợ lý rồi... Ko, chính xác là sa thải thì đúng hơn...
- Sa thải ư... Đuổi việc rồi à... Trợ lý cũ làm việc thế nào mà lại để bị đuổi như vậy...
- Nghe nói hình như làm gián điệp hay bán thông tin cho đối thủ gì đó thì phải... Nói chung nội tình phức tạp lắm...
- Ôi dồi, đến cả thế cơ à... To rồi, vụ này to rồi đây... Thế chức trợ lý giờ lại trống à...
- Vừa có quyết định sáng nay xong nên chắc giờ vẫn trống thôi... Mà tuyển chắc cũng nhanh ấy mà... Sao, bà lại định đứng núi này trông núi nọ chắc... Nhớ lần trước ông ấy chẳng bảo ko thích trợ lý nữ còn gì...
- Ờ ờ, mà phòng mình hôm ấy thế nào vẫn có người đc làm trợ lý tạm thời còn gì, chẹp chẹp...
Tôi cười khẩy khi một vài tiếng châm biếm bỉ ổi bắt đầu quay mũi dùi sang phía mình.
- Mà cả sáng nay sao ko thấy ông Trường đâu nhỉ... Hay là cũng đi giải quyết vụ này rồi...
- Ời, nhắc đến ông Trường mới nhớ, nghe phong thanh ông ấy nói chuyện với cấp trên đâu như phòng mình lại chuẩn bị có người mới thì phải...
- Phòng full hết rồi mà vẫn còn nhận thêm sao... Lạ thật đấy nhỉ...
- Ời, có người vào thì ắt phải có người ra thôi...
- Thế à, ờ công nhận, trụ mãi làm sao đc...
Nghe rõ ràng rành mạch từng câu từng chữ bàn tán, đâm chọc, khıêυ khí©h của đám đồng nghiệp trong phòng, tôi thừa hiểu những gì sắp xảy ra với mình. Linh tính trong người thúc giục tôi phải làm gì đó trong hoàn cảnh này... Bỗng đt trên mặt bàn rung lên...
- "Lát nữa tan sở thì về luôn nhé, tao có chuyện muốn nói với mày!!!"
Nhận đc tn của Xuân nhưng tôi lại ko bận tâm lắm đến câu chuyện nó đang chờ tôi về để nói. Bởi linh tính trong người tôi đã mách bảo tôi đi đến một quyết định ngay lúc này khi nhớ lại câu nói mà Xuân từng nói với tôi.
- "... Phải tìm cách mà thoát khỏi sự kiểm soát của nó chứ. Nghe lời tao, cứ cố làm mãi ở đó mày sẽ chỉ dậm chân tại chỗ mà trơ mắt ếch nhìn nó cướp cái Ngọc đi thôi... "
- Kìa anh, anh để ý họ làm gì!!! - U.Nhi vội giữ lấy tay tôi khi thấy tôi đứng dậy. Nhìn sang phía Ngọc cũng đang lo lắng nhìn tôi khẩn khoản.
- Em đừng lo, anh ra ngoài một chút thôi mà. - tôi mỉm cười với Ngọc và Nhi, đoạn bước qua những cái liếc mắt, bĩu môi dèm pha của phần còn lại trong căn phòng.
Hành lang... thang máy... tầng trên... tầng trên nữa... . Sau vài nhịp bước chân, cửa phòng K.Nguyên đã hiển hiện trước mắt tôi.
[next]