Gió vẫn hiu hắt thổi từng cơn lãng đãng, ko mạnh lắm nhưng cũng đủ làm lòng người se lại bởi vị rét ngòn ngọt của tiết trời giao mùa cuối đông sang xuân...
- Anh ko nghĩ là em cũng đi dự tiệc đấy? - tôi ngoảnh lại và mỉm cười với nhân vật vừa cất tiếng.
- Em cũng đang muốn hỏi anh vậy đấy!!! - Nhi xuất hiện trước mặt tôi trong bộ juyp nhung đen thả vai, làm nổi bật làn da trắng mịn và vẻ xinh đẹp từ khuôn mặt cho tới vóc dáng.
- Em đến lúc nào vậy? Bên trong nhiều người quá nên anh ko để ý.
- Cũng đc 1 lúc rồi ạ, nhìn anh với a.Nguyên bận tiếp khách nên em ko lại chào đc.
- À ừ, trợ lý của anh ấy nghỉ đột xuất nên anh chỉ phụ anh ấy thôi... Nhưng cũng chẳng giúp đc mấy!!!
- Vất vả cho anh rồi, hì. Mà sao đang tiệc anh lại bỏ ra ngoài này vậy?
- À... ra đây... cho mát em ạ.
- Hì, anh thích đùa nhỉ... Mà nhìn anh có vẻ như đang ưu tư thì phải? - Nhi nhón chân lên bậc lan can ngồi đối diện với tôi, 2 má lúm như nở hoa mỗi khi mỉm cười.
- Thực ra là vì... đói em ạ!!!
- Đói... đói thì có liên quan gì ạ?
- Ờ, bụng reo nãy giờ mà chờ mọi người phát biểu lâu quá nên anh ra đây ngồi "tâm sự" với cái bụng cho đỡ buồn.
- Ra vậy, thảo nào lại huýt gió, mà "Yesterday" nghe buồn ngủ lắm anh ơi, bụng đang reo nghe bài này chi cho thêm nẫu, hihi.
- Ô hay, nãy còn khen mà, hoá ra là nịnh đầm anh à. Tiếc nhở, anh lại đang định "Viva forever" để tâm sự tiếp với em đây, hê hê hê!!! - tôi làm mặt ngây ngô đểu giả và điều này lập tức khiến cho Nhi bật cười.
- Nghe bài ấy xong chắc em ngủ luôn đây quá, hì hì.
- Ru người đẹp ngủ mà đơn giản vậy, thì kể anh cũng muốn cố.
- Chà, mồm mép cũng ghê quá nhỉ, vậy mà em vẫn nghĩ là anh hiền cơ đấy!!!
- Ơ, thì anh hiền thật mà em, là do em đa nghi quá thôi. Chẹp, đúng là em chị Ngọc có khác... - tôi lỡ miệng.
- Chị Ngọc thì sao hả anh?
- À... ví von quen miệng thôi... căn bản là cả 2 chị em đều xinh giống nhau, hì hì.
- Nói đến gái một cái là lắp ba lắp bắp!!! - khuôn mặt Nhi ko đổi sắc, vẫn thản nhiên "tung hứng" qua lại. Có lẽ là cô nàng đã quá quen với những lời có cánh khi 1 gã trai nào đó nhận xét về ngoại hình của mình.
- ... - tôi khẽ cười rồi im lặng, nhắc đến Ngọc làm lòng dạ có chút khuấy đảo. Bất giác cảm thấy muốn đc yên tĩnh trở lại.
- Làm cùng nhau vậy mà hình như 2ae mình vẫn chưa biết nhiều về nhau anh nhỉ!!!
- Ừm... em thấy việc này có cần thiết ko?
- Ko biết anh thế nào nhưng em thì nghĩ là có... Em đoán chắc giờ anh đang nghĩ "con bé này kín mồm kín miệng giống mình" có phải ko, hì hì!!! - Nhi lém lỉnh nhìn tôi, quả thực cô nàng "đọc vị" cũng ko tồi.
- Ừm, dù gì cũng còn ngồi cạnh nhau lâu dài, nếu em thấy cần thiết thì mình bắt đầu đi.
- Bắt đầu cái gì ạ?
- "Kết nối"...
- Dạ...
- Thì kết nối thông tin, giới thiệu bản thân thôi mà em. Kìa, anh có làm gì đâu mà ngơ ngác thế!!! - tôi cười gian manh.
- Ồ, vậy mà làm em mừng hụt!!! - thay bằng vẻ ngơ ngơ trước đó, Nhi cười ranh mãnh đáp trả tôi. Cô nàng xem ra cũng ko phải là tay vừa.
...
- Anh nè... em xin lỗi nhé...
- Em ko cần khách sáo đâu, chuyện đó cũng qua lâu rồi. Với lại nó cũng tương đồng với hoàn cảnh gđ em mà.
- Vâng... nhưng dù sao thì vẫn là em gợi lại những chuyện này. Nhớ và kể lại những chuyện buồn trong quá khứ chưa bao giờ là việc dễ dàng.
- Vậy nhưng em vẫn chủ động chia sẻ với anh đấy thôi, thực sự là kể những chuyện này với em anh thấy thoải mái lắm. Ko có vấn đề gì đâu nên em đừng ngại.
- Chắc do cùng cảnh ngộ nên dễ đồng cảm với nhau hơn, phải ko anh... - Nhi ưu tư.
- Ừm, bố em mất hình như cũng cùng năm với chuyện của nhà anh. Còn mẹ em thì vào chùa từ ngày em bắt đầu học đh à?
- Vâng, nhắc đến lại nhớ hồi đầu em buồn lắm, nhờ họ hàng khuyên bảo, can thiệp để mẹ ko vào chùa. Nhưng cuối cùng mẹ em vẫn quyết định đi, lúc đó em cứ nghĩ mẹ muốn bỏ em nên em buồn và giận mẹ lắm...
- Sau đó thì thế nào?
- Em sang nc ngoài học, vẫn nhớ mẹ nhưng ko còn giận nữa, chỉ thấy buồn và tủi thân những lúc nhớ quê và ốm vặt thôi. Mà chính những lúc như vậy em mới thấy mình ích kỷ, chỉ biết sống cho bản thân mà ko nghĩ đến cảm giác của mẹ sẽ cô đơn thế nào khi em đi học xa. Bắt đầu nghĩ thông suốt nên em cũng dần ổn định lại, tính ra mỗi năm học chỉ về nc đc có 2 lần, thời gian thăm mẹ cũng ngắn ngủi nên mấy năm trời mà 2 mẹ con em gặp nhau ít lắm. Mãi rồi cũng quen anh ạ, giờ em chỉ muốn làm sao để mẹ em tu tập tốt là đc. Thỉnh thoảng nhớ mẹ thì chỉ cần đến chùa nhìn mẹ từ xa là em cũng thấy ấm lòng rồi...
- ... - tôi im lặng nghe Nhi trải lòng mình và dù đã ngừng nói thì ánh mắt xa xăm của Nhi vẫn đủ để người đối diện hiểu rằng đây là 1 cô gái có đầy ắp những tâm sự trong lòng.
- Sao vậy anh?... Hình như là em kể lể hơi nhiều thì phải!!! - Nhi nhìn tôi cười nhẹ, bàn tay khẽ đưa lên vuốt ngược sóng tóc. Động tác này sao lại giống Ngọc đến vậy.
- Em là người có nhiều tâm sự đấy...
- Em cũng thấy điều đó ở anh, hì.
- Cái đấy thì đương nhiên rồi, hết cơm áo gạo tiền, công việc, chơi bời lại đến bạn bè, đàn bà, quan hệ trong ngoài các kiểu... Vô số thứ như vậy, ko nhiều làm sao đc hả em!!!
- Đàn bà? Ý là anh đào hoa, đa tình có phải ko?
- Em cũng thấy như vậy? - tôi cười cợt.
- No no, thường ngày thấy nghiêm túc mà ko ngờ anh cũng ảo tưởng ghê gớm kinh, hì hì hì.
- Nói em đừng cười chứ mặt dày là 1 trong những ưu điểm của anh đấy. Chị Ngọc em lúc nào cũng nói anh như vậy... - 1 ngày quỷ quái khi tôi lỡ lời tới 2 lần liền trong cùng 1 cuộc nói chuyện.
- Anh... có vẻ thân với chị Ngọc nhỉ, nói chuyện mà toàn thấy nhắc tới chị ấy, hì hì. - Nhi cười vu vơ nhưng câu hỏi thì ko ngu ngơ chút nào.
- Thì bạn bè với đồng nghiệp mà em, ít nhiều cũng phải bị ảnh hưởng từ nhau chứ!!! - tôi thản nhiên đáp lời, có nghi ngờ hay ko thì giờ cũng chẳng còn quan trọng nữa vì ba Ngọc khi nãy hẳn là đã tuyên bố...
- Chị, chị ở đây à... Ô, a.Tuấn...
- Nhi: Em đi tìm chị à?
- An: Vâng, tìm nãy giờ đến rã cả chân rồi này!!! Hoá ra là 2 người trốn ra ngoài này "tâm sự" với nhau. - An lim dim đôi mắt, điệu bộ nửa nghi ngờ, nửa cười cợt.
- Tôi: 2 chị em quen nhau à?
- An: Vâng, mà em cũng đang định hỏi 2 người câu đó đây, anh chị biết nhau lâu chưa vậy? - An hấp háy theo điệu bộ hóng hớt.
- Nhi: Mới đây thôi, a.Tuấn là đồng nghiệp cùng phòng chị mà.
- An: Ô, vậy hoá ra anh... là cấp dưới của a.Trường em ạ?
- Tôi: Ừ.
- An: Hừ, vậy mà chẳng ai kể gì cho em biết cả!!!
- Tôi: "Liên quan quái gì mà phải kể!!!" - Anh cũng mới chuyển việc thôi nên vẫn còn 1 số người chưa kịp thông báo. - tôi nghĩ thầm rồi nói với An.
- An: Vậy chắc là em nằm trong số "chưa kịp" đó rồi, anh nhớ đấy!!!
- Nhi: 2ae mải "tay đôi" với nhau quên mất "tôi" rồi à. Mà giờ em mới biết là anh cũng quen An đấy.
- An: Ơ, thế chị Ngọc ko nói gì với chị à?
- Nhi: Ko, nói gì chứ!!!
- Tôi: "Đệck, cái con bé An bép xép này, đừng có giả ngây giả ngô khơi thêm chuyện nữa!!!"
- An: Ư ừm... mà thôi 2 người "tâm sự" cũng đủ rồi đấy, vào trong dự tiệc đi... Hơ.. hhhắt xì... hix hix, lạnh thế này mà đứng ngoài nãy giờ đc mới tài!!! - chẳng biết có liên quan gì đến giác quan "đặc biệt" của phụ nữ hay ko mà chỉ thấy An đăm đăm nhìn tôi rồi đột nhiên chuyển đề tài.
Đồ ăn khá ngon, rượu cũng tuyệt... - đó là đánh giá của tôi sau khi nếm thử qua 1 số món ăn. Về tiệc thì mặc dù là tiệc bàn tròn kết hợp tiệc đứng nhưng ko có mấy người chịu cầm lòng ngồi yên 1 chỗ để mặc cho những "con mồi" lởn vởn quanh mình. Người người tay ly tay rượu, đi tới đi lui để chúc tụng, hỏi thăm, bắt chuyện, làm quen với nhau hòng tìm kiếm thêm các đối tác mới hoặc củng cố thêm những mối quan hệ cũ.
Nhi và An lúc này còn đang quây quần bên người thân và bạn bè nên tôi cũng rảnh tay, rảnh miệng cho công cuộc lấp đầy cái "bụng cóc" của mình. Đang với tay lựa 1 miếng bánh ngọt thì tôi chợt nhận ra Gia Huy đang đứng cách đó 1 khoảng ko xa. Phải rồi, bên G.Huy hiện tại là 1 trong những đối tác quan trọng của cty nên ko thể vắng mặt trong những dịp thế này. Lúc này đang có khá nhiều người vây quanh anh ta nên tôi chưa thể "tiếp cận", đành chọn cách lảng vảng gần đó để anh ta "tình cờ" nhận ra mình. 1, 2, 3... hơn chục giây trôi qua, cuối cùng GH cũng nhận ra và mỉm cười, ra hiệu với tôi...
- Em chào anh, dạo này anh có khoẻ ko ạ!!!
- Chào Tuấn, anh khoẻ!!! Lâu lắm rồi mới gặp lại chú đấy, vẫn khoẻ chứ!!! - GH bước tới rồi bắt tay tôi.
- Em khoẻ ạ, đúng là lâu rồi anh và em mới gặp nhau.
- Mãi từ đợt Hằng tốt nghiệp thì phải. Anh nghe nói chú đc về bên tổng rồi nhưng ko nghĩ hn chú cũng có mặt ở đây.
- Vâng, thì em chỉ "bám càng" theo mấy ae cùng cty thôi. Mà sao anh lại biết e về tổng vậy... Chắc là Hằng...
- Ừ, Hằng có kể anh nghe, còn kể về 2 công trình mà cậu tham gia nữa. Sang tổng sớm vậy, tương lai rồi lại bị mấy headhunter quấy thôi, hà hà.
- Hầy, chẳng biết anh đang khen hay đùa nữa nhưng em vẫn thấy phấn khởi lắm. Cảm ơn anh nhé, hề hề.
- Anh nói thật mà sao chú lại ko chịu tin nhỉ!!!
- Vâng, thì vì vậy em mới thấy phấn khởi mà, hì hì. Mà Hằng dạo này có khoẻ ko anh?
- Cảm ơn chú, Hằng vẫn khoẻ, đi làm rồi nên cũng bận rộn hơn trước. Mà Hằng thỉnh thoảng vẫn trách chú lâu nay ko rủ cafe đấy.
- Vâng, thời gian qua em bận suốt nên nhiều thứ cũng bị hạn chế.
- Bận gì cũng phải nhớ giành lấy 1 khoảng cho gia đình và bạn bè. Anh chắc chắn còn bận hơn chú nhiều nhưng mọi thứ vẫn phải lo chu toàn chứ ko thể bỏ dở "công đoạn" đc.
- Cái này đúng là em còn phải học hỏi nhiều, có khi anh truyền cho em ít bí kíp "làm móng" thì hay quá, hì.
- Chú chấp nhận làm đệ???
- Vâng, vì "bí kíp" thì có gì phải từ đâu anh, hì hì.
- Anh nghĩ là chú chỉ đang nói đùa cho vui thôi nhưng mà, biết đâu đấy... Đến 1 lúc nào đó suy nghĩ lại, nếu chú thực sự thấy nghiêm túc thì hãy "nhấc máy lên và liên lạc" với anh... Ồ vâng... thôi giờ anh lại phải qua với đối tác rồi, khi nào rảnh rỗi, có thời gian sắp xếp đc thì cả 2 gặp nhau nói chuyện tiếp nhé. - GH ra dấu với vài đối tác gần đó rồi bắt tay tạm biệt tôi. "Nhấc máy lên và liên lạc với anh" - ko rõ ý của anh ta là gì mà lại nói với mình bằng 1 vẻ nghiêm túc đến vậy.
- Anh!!!
- ... Ơ... An... - tôi lại bị cái vỗ vai của An làm ngắt quãng luồng suy nghĩ.
- Sao vậy, anh đang nhìn ai thế... À à...
An nghiêng nghiêng đầu ngó quanh rồi ậm ừ khi ánh mắt dừng lại tại 1 điểm. Nơi đó Ngọc và Trường đang đứng nói chuyện và cười đùa vui vẻ cùng 1 vài người lạ mặt. Có thể là họ hàng, cũng có thể là bạn bè của cả 2... 2 người bọn họ quả thực có rất nhiều mối liên kết, ràng buộc với nhau. Từ những kỷ niệm thời quá khứ, mối thâm giao giữa 2 gia đình cho tới những mối quan hệ thân thích, người quen, bạn bè chung bên ngoài xã hội... Đó là những điều tôi chưa bao giờ có đc với Ngọc, chí ít đến 1 người bạn chung thực sự cũng chưa bao giờ tồn tại. Chỉ có cái tình cảm khô cằn của tôi ngày đêm vẫn đứng lẻ loi bên lề trái tim Ngọc mà thôi. Biết làm gì đây ngoài 1 tiếng thở dài thổn thức đến từ sâu trong tim chứ ko phải từ 2 luống phổi.
- Hứ, sao anh lại thở dài vậy???
- Đầy bụng ấy mà em, haizz... thôi, em có thấy Nhi đâu ko, anh qua chào vài người rồi về đây.
- Ấy ấy chờ em với, em cũng đang định hỏi anh chuyện đó đây...
Đường phố HN vào những tối mùa đông bao giờ cũng vậy, luôn tồn tại 1 cảm giác thi vị đến từ sự khô khan pha chút ngòn ngọt đặc trưng của khí lạnh tản mát khi bốc hơi nơi đầu lưỡi. Tiết trời này mà có 1 người con gái yêu thương để ôm ấp, hít hà và "cháo lưỡi" thì tuyệt vời biết bao. Nhiều người mong muốn vậy và tôi cũng là 1 trong số đó. Nhưng như người ta vẫn nói, ước mơ thường đối lập với thực tại, bởi thực tại "đau thương" chính là động lực hình thành nên những ước mơ đó. Đen đủi làm sao khi tôi cũng nằm nốt trong số đang phải thụ hưởng cái thực tại "đau thương" ấy.
- Anh đừng hòng bắt đc em phải ôm anh, nhá!!!
- Anh mà biết em "vô ơn" thế này thì anh đã cho em "mọc rễ" trên taxi như dạo nọ rồi.
- Hê hê, nhắc lại vụ đó em chưa tính sổ với anh là còn may đấy... kìa, anh rẽ đi đâu đấy, tính mua đường à!!!
- Hix hix, lạnh cóng người nên tay lái bị lạng. Đã bảo ôm ngta cho ấm mà ko chịu ôm, giờ anh đâm vào đâu hay là lăn đô ra đây thì có phải là dại ko. Thôi ôm đi, ôm tý cho nó ấm, hề hề hề. - tôi cười đê tiện với An.
- Hừ, cũng định mủi lòng rồi mà nghe điệu cười xong thì ko tài nào mê nổi!!!
- Em ko thấy hấp dẫn à!!!
- Đúng là điệu cười của đồ "dê non".
- Này... sao lại gọi anh là dê non? - tôi hơi sững lại khi An dùng chính biệt danh mà Ngọc thường dùng để gọi tôi.
- Thì dê non tức là... chưa phải dê cụ chứ sao!!! - An ngô nghê giải thích.
- Có người nói với em cái từ này phải ko?
- Hì, em biết ngay là anh sẽ hỏi vậy mà!!!
- Hả... - đến khi tôi nhận ra mình bị "gài" thì đã muộn.
- Thừa nhận đi, đúng là anh có tình cảm với chị Ngọc đúng ko... Điều em ngờ ngợ bấy lâu nay rốt cuộc cũng chính xác!!! - Nhi gõ gõ ngón tay vào lưng tôi kết luận.
- Em... đừng có nói luyên thuyên nữa. Toàn tự suy diễn vớ vẩn rồi áp đặt lung tung vào người khác.
- Thôi đi, anh càng gay gắt vậy càng chứng tỏ... - "Brừmm...!!!"
Cuộc đối thoại giữa 2 chúng tôi bỗng chốc bị cắt ngang bởi tiếng động cơ ầm ĩ, hỗn tạp đến từ những chiếc xe máy đang chạy xung quanh... Ko đúng hơn là vây xung quanh... chính xác là những chiếc xe đó đang bao vây và tìm cách ép xe tôi vào lề đường.
- "Bỏ mịe, lại gặp phải bọn nào có thù oán với mình chăng???"
- Anh đang làm gì đấy? Lại định giở cái trò gì nữa vậy? - tôi còn đang băn khoăn thì An đột nhiên tức giận nói như quát vào mặt mấy thanh niên đang dàn xe trước mặt.
- Làm cái gì à, tự hỏi cô đi!!! Hoá ra bỏ tôi là để đi theo cái thằng này à, cô thấy nó có gì hay ho, có gì hơn đc tôi ko mà theo nó!!!
1 thanh niên sàn sàn tuổi An, ăn vận khá chất chơi đúng kiểu con nhà có điều kiện, bước xuống từ chiếc Sh và bắt đầu to tiếng với An. "Nghe nhạc hiệu, đoán chương trình" tôi cũng hiểu đc phần nào nguyên do của vụ vây xe này. Vấn đề đây chỉ là 1 sự hiểu lầm và việc giải thích với cái đám "phông bạt" này xem ra cũng ko phải là chuyện đơn giản. 4 chiếc xe chặn quanh khắp phía, đếm sơ qua cũng đã có tới 6 thanh niên tham gia "hội đồng bảo an". Xảy ra vấn đề gì thì đàn "chó hùa" này manh động phải biết. 1m mình thì còn có thể xoay xở, chứ giờ lại vướng thêm An thế này thì...
- Này ông bạn, ông quen nó đc bao lâu rồi??? - thanh niên chất chơi bỏ dở màn to tiếng với An, quay sang hỏi tôi.
- Cũng đc 1 thời gian, mà tôi nghĩ mọi người đang hiểu lầm thì phải. Tôi và An chỉ là...
- Im con mẹ cái mồm ông đi, đm mày tưởng tao ngu hay sao mà ko biết mày là ai!!!
- "Thằng mất dậy này chuyển tông nhanh thật, cơ mà đúng là nó có vẻ hơi ngu thật!!!" - Đến tôi còn đang ko hiểu cậu nghĩ tôi là ai nữa, tôi đã nói rồi, tôi và An chỉ là bạn bè bình thường. Nếu cậu làm tất cả những chuyện này chỉ vì ghen tuông thì cậu đang "đánh ghen" nhầm đối tượng rồi đấy!!!
- Đm mày còn muốn già mồm dạy đời tao à!!! - gã thanh niên sấn xổ lao vào tôi bằng 1 cú đấm. Cố gắng giữ mọi chuyện ko vượt quá xa ngoài tầm kiểm soát nên tôi chỉ tránh né chứ ko tấn công lại.
- Anh làm gì đấy, đồ điên, dừng lại ngay. Tôi và anh đâu còn quan hệ gì với nhau mà anh... - An chạy tới và giữ gã thanh niên lại.
- Cút mẹ mày đi, con chó!!! - "Bốp!!!" - thằng đó thẳng tay tát mạnh làm An ngã chúi sang 1 bên. Tôi bước tới đỡ dậy thì nhìn rõ vệt ngón tay in hằn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của An thành những vệt đỏ ửng.
- Em cầm lấy chìa khoá xe, khi nào có động thì em cố gắng thoát ra nhé.
- Anh... đừng chấp với thằng đấy làm gì anh ạ... - An rưng rưng mắt nhìn tôi bằng 1 vẻ cứng cỏi nhưng dù sao thì con bé vẫn còn khờ khạo. Đã đến mức động tay động chân bất cần suy nghĩ thế này thì làm gì có chuyện bọn nó để yên cho mình dễ dàng rời đi chứ.
- Nhớ làm theo lời anh dặn đấy nhé!!!
Tôi cười nhẹ rồi quay lại với đám thanh niên "chó hùa" trước mặt.
- Tôi nói lại 1 lần nữa tôi với An chỉ là quan hệ bạn bè, ko có chuyện...
- Đmm câm mồm, đ" ai thèm nghe mày nói đâu. Hn gặp tao ở đây coi như mày tới số rồi... - tôi cố gắng giải quyết mọi chuyện bằng lời nói lần cuối nhưng như đã nói bên trên, "mong muốn thường đối lập với thực tại đau thương và phũ phàng"...
- Vết rách mới chồng lên vết khâu cũ trên ve mắt nên phải khâu to hơn, chịu khó 1 chút nhé!!!... Chẳng hiểu thanh niên các cậu bây giờ làm sao mà cứ động 1 chút là lại lôi nhau ra làm "bao thịt"!!!... Bố mẹ ở nhà ko biết gì lại cứ tưởng con mình đang bình an vô sự, nhiều vụ đâm gϊếŧ nhau cũng chỉ vì thế này mà ra... Hôm trước bên hồi sức tích cực còn có ca cắm dao vào lưng nhau...
Tiếng bác sĩ và y tá ở nói chuyện qua lại trong khi khâu vết thương cho tôi. Nhớ lại chuyện vừa rồi vừa thấy hài mà cũng thấy may. Hài là vì bảo cái An chạy trước đi mà con bé cứ khư khư ở lại ôm rịt lấy tôi thành ra... chẳng làm gì đc. 1 phần vì vướng An, phần khác chính xác là ở tôi. Lâu ngày ko tập luyện cộng với giờ giấc làm việc cường độ cao và sinh hoạt thất thường đã ảnh hưởng tiêu cực đến thể lực, phản xạ, độ dẻo dai, và nhanh nhạy vốn có của tôi. Kết quả là chống chọi ko đc bao lâu thì tôi bị lũ "chó hùa" tổng động viên. Dù ko đến mức giống cái "bao thịt" mà vị bác sĩ vừa nhắc đến nhưng cũng thâm tím mặt mày vì bị "giã gạo tập thể". May sao khu vực đó trị an tương đối tốt, lại gần doanh trại quân đội nên chỉ 1 lúc sau người dân xung quanh đã bổ xua tới can thiệp. Cái đen lay lắt còn lại là con ngựa sắt Ju thần thánh ngoan đạo đã bị tụi chó hùa cầm gạch đá phang cho bể cả vỏ và lốc máy. Trơ lại còn cái xác khung sắt chắc chỉ đủ để đem về Thái Nguyên "nấu cao".
...
- Anh ơi... anh thấy thế nào rồi, còn đau nhiều lắm ko??? - An đỏ hoe mắt mũi nhìn tôi "xơ xác" bước ra từ phòng cấp cứu.
- Hề, đau thế này chưa ăn thua gì đâu em... Yên tâm đi, ko phải lo lắng đâu!!!
- Em xin lỗi... vì em mà anh phải ra nông nỗi này!!! - An vừa nói vừa chỉnh lại vết gạc quấn trên đầu tôi.
- Muốn xin lỗi anh thì lần sau chọn thằng nào tử tế mà yêu. Yêu phải mấy thằng thế này vừa thiệt mình, có khi còn thiệt cả người thân của mình nữa.
- Vâng, em biết rùi... - nhìn An hối lỗi ko biết nên nói gì thấy vừa tội vừa đáng yêu.
- Thôi anh cũng chỉ nhắc vậy thôi, chứ giờ nhìn người đoán vật khó lắm, tinh ý cũng vẫn bị lừa như thường. Có chăng là may hơn khôn mà thôi.
- Dạ...
- À... mà chuyện này... em có nói cho ai biết ko vậy???
- Dạ, chỉ có mỗi... chị Ngọc thôi ạ!!!
- ... Haizz... tự dưng đi kể làm gì cơ chứ...
- Hì, đúng là anh có tình cảm với chị Ngọc thật rồi nhé!!!
- Hả... thế có nghĩa là em chưa nói gì với Ngọc đúng ko???
- Vâng, gớm, làm gì anh sốt sắng thế, hì hì!!!
- Vớ vẩn, chuyện này chẳng hay ho gì nên anh ko muốn nhiều người biết, vậy thôi!!!... Mà bạn anh nó cũng sắp vào đây rồi, em cũng yên tâm mà về nghỉ đi ko nhà lại mong, ko cần lo cho anh nữa đâu.
- Anh này, em có chuyện này muốn nói rõ với anh...
- Sao, còn chuyện gì nữa???
- Về chuyện hn ba chị Ngọc thông báo chuyện vui ở bữa tiệc...
- Thì sao, chuyện đó thì có gì liên quan đến anh đâu!!!
- Ko liên quan mà anh có vẻ chăm chú vậy...
- Hừ, thế nào thì nói nhanh lên, bạn anh nó sắp vào đến nơi rồi.
- Sự thực là hồi tối bác ấy có thông báo chuyện vui thật, nhưng mà là chuyện của a.Nguyên với chị Ngân.
- Vậy còn chuyện của Ngọc... À, cái chuyện mà em nói với anh hôm ở Starbow ấy thì thế nào???
- Đâu có thế nào đâu...
- Nghĩa là sao???
- Thì chuyện đó là em tự nghĩ ra mà...
- Em... - "Con bé này giỏi thật, gài mình hớ ko biết bao nhiêu lần!!!" - tôi lắc đầu ngán ngẩm trước vẻ cười cợt ma mãnh của An. Muốn nổi cáu cũng ko đc vì đau và vì... có lẽ dù ít dù nhiều thì đây cũng có thể coi là 1 niềm vui nho nhỏ trong cái buổi tối đầy tồi tệ này của tôi.
Nghỉ ngơi 3 ngày qua dịp tết Tây cũng giúp những vết sưng bầm trên mặt tôi đỡ đi phần nào. Bọn Xuân, Hải nghe thuật lại chuyện thì tức lắm, chúng nó có vẻ ko can tâm khi thấy tôi quyết định bỏ qua. Tôi thì nghĩ hơi khác 1 chút, lớn rồi nên cũng biết cân đo, đong đếm việc nào có "lãi", thực sự cần thiết xem có đáng làm hay ko thì mới làm. Việc trả "vốn" tụi "chó hùa" hoàn toàn nằm trong khả năng của tôi nhưng xét cho cùng có làm vậy cũng chẳng đc gì hơn ngoài việc thoả mãn cơn nộ khí tức thời. Trừ khi tụi nó cố đấm ăn xôi tính chuyện lần nữa với tôi, còn ko tôi sẵn sàng bỏ qua cho chúng nó chuyện lần này.
...
- Trời!!! Mặt mũi bị sao vậy?... Đánh nhau à?... Ngã xe à?... Hay là tai nạn???...
Đón chào ngày đi làm đầu tiên của năm mới bằng việc tiếp nhận hàng loạt các câu hỏi chĩa thẳng vào khuôn mặt sưng húp, tím bầm của mình là điều ko lấy gì làm đẹp đẽ và dễ chịu. Tôi cũng chỉ biết cười trừ và trả lời "bâng quơ" là bị trâu húc cho đám đông tán phét kia sớm tản mát, giải toả không khí để cái mũi sưng húp như quả cà chua của tôi hít thở đc dễ dàng hơn.
- Thật sự thì anh bị làm sao vậy? - Nhi nhìn tôi quan hoài.
- Xích mích ngoài quán ấy mà em, đen đủi đυ.ng phải mấy thằng say. Đúng là ko phải đầu cũng phải tai!!!
- Hừ, anh ko làm gì thì ngta đánh anh làm sao đc.
- Ừ, hì hì. - tôi mở máy và lấy đó làm cái cớ để "cách ly" khỏi Nhi cũng như những người xung quanh. Đau thì chớ, nhưng ko khó chịu bằng việc phải vểnh tai, dài giọng để lắng nghe và trả lời những câu hỏi vô bổ, ko đâu xoay quanh cái khuôn mặt "đẫy đà" của tôi lúc này.
- "Anh gặp phải chuyện gì vậy???" - tin nhắn mà Ngọc vừa send cho tôi. Cô nàng đã để ý ngay từ lúc tôi vừa bước chân vào phòng nhưng có lẽ vì ngại Trường nên ko tiện hỏi thăm trực tiếp.
- "No problem!!!"
- "Tối nay mình gặp nhau nhé!!!"
- "Tối nay tôi bận rồi, tốt nhất là để khi nào tôi lành hẳn rồi gặp nhau cũng đc!!!"
- "Anh xấu hổ à???"
- "Ừ, đi với cô mà lại xấu hơn cô thì mất tư tin lắm!!!"
- "Hừ, mặt dày. Vậy nhé, giờ tập trung làm việc đi."
- "Haizz..."
- "Sao mà thở dài vậy???"
Đến đó thì kết thúc màn đối thoại tn, tôi chẳng biết vì sao lại send cái tn cuối cùng ngắn ngủi chỉ vỏn vẹn 1 chữ thở dài như vậy. Chỉ cảm thấy linh tính mách bảo có điều gì đó quan trọng sắp xảy ra. Ko biết là hoạ hay phúc, là tốt hay xấu nên 1 chữ thở dài có lẽ là đủ để gói gọn những suy tư, băn khoăn của tôi vào trong đó.
...
Ngày hôm sau...
- Cái gì đây em??? - tôi hỏi dò bọc giấy mà Nhi vừa đặt lên bàn làm việc của tôi.
- Thuốc anh ạ.
- Anh cảm ơn, em chu đáo quá, mà hôm ở viện bác sĩ cũng kê đơn đầy đủ cho anh rồi.
- Đây là cả thuốc bôi lẫn thuốc uống để giảm sưng và mau lành vết thương. Là thuốc gia truyền nên dễ dùng và hiệu quả lắm anh ạ, cố gắg dùng đi cho mau khỏi, còn "tút lại vẻ đẹp trai" nữa chứ!!!
- Hầy, cứ như là em đang tự tin thay anh vậy!!!
- Em có sao nói vậy mà, nhìn anh cũng đẹp trai lắm chứ đùa à...
- Thôi thôi em ơi, cứ an ủi anh mãi vậy, buồn chết...
- Báo cáo như thế này mà cậu cũng nộp đc à!!! - tiếng quát tháo vọng ra từ phòng trưởng phòng của Trường làm mọi người hết thẩy đều xôn xao.
- Sếp lại nóng rồi à?... Lâu rồi mới lại thấy a.Trường quát tháo như vậy... Lão Vũ ko khéo quả này thì toi... - vài ba cái đầu cái miệng bắt đầu chụm lại để bàn tán và dự đoán.
- Mỗi cái việc bé tí thế này mà làm không xong à? Làm ăn kiểu gì thế, phải làm thế này…, như thế này chứ…., tôi đã dặn đi dặn lại rồi, ra làm lại như vậy đi...
- ... Tuấn ơi, vào phòng a.Trường gặp... - tay Vũ mặt mày sa sầm bước ra rồi nói nhanh với tôi. Nhìn ánh mắt gã lướt nhanh qua tôi như thể muốn trốn tránh 1 điều gì đó. Cơ mà ko hiểu tay Trường gặp tôi lúc này là có viêc gì, chẳng lẽ lại tiếp tục màn "gửi quà" nặng đô nữa hay sao???
- Anh gọi em!!!
- Cậu ngồi xuống rồi đọc cái này đi. Chú ý những phần mà tôi đánh dấu đấy!!!
Trường ném 1 tệp tài liệu xuống trước mặt tôi, nhìn qua tôi cũng nhận ra đây là những báo cáo mà tay Vũ phải làm từ mấy hôm trước. Càng ko hiểu Trường gọi tôi vào và bắt đọc mấy cái thứ này để làm gì... À, hay là...
- Nhận ra những chỗ tôi khoanh vùng rồi chứ?
- Dạ... đó chính xác là những chỗ em đưa ra ý kiến để Vũ tham khảo ạ.
- Là đưa ra ý kiến hay là cậu làm thay cậu ấy!!!
- Dạ, như đã nói là em chỉ đưa ra ý kiến...
- Vậy mà tôi lại thấy cậu ấy bê nguyên xi phần của cậu vào bản báo cáo này đấy!!!
- Dạ, như em đã trình bày, Vũ có nhờ em chỉ giúp 1 số chi tiết nên em đã làm và nói rõ cái này chỉ để tham khảo và dùng khi nhập liệu. Chứ em ko hề muốn chồng chéo trách nhiệm gì trong chuyện này. Việc Vũ làm thế nào là ở anh ấy chứ em ko...
- Ý cậu là cậu ko có trách nhiệm gì trong chuyện này? Vậy sao cậu Vũ lại nói với tôi cậu làm giúp cậu ấy hoàn toàn những phần đấy.
- "Mẹ khϊếp!!! Chơi nhau à, tổ sư đúng là những thằng chủ động làm quen đầu tiên thường là những thằng đồng nghiệp khó lường nhất sau này!!!"
- Sao vậy, cậu giải thích thử cho tôi xem nào, hay là để tôi gọi cậu Vũ vào đây cho 2 cậu đối chất với nhau nhé.
- "Mịe, nghe giọng ông cũng đã thấy muốn dìm tôi sát ván rồi còn gì. Gọi thêm thằng kia vào làm gì nữa để thành trò cười cho cả phòng!!!"
- ... Em xin lỗi!!!
- Hừ, biết vậy thì thừa nhận ngay từ lúc đầu có phải hơn ko? - Trường cười khẩy, khuôn mặt toát lên đôi chút vẻ thoả mãn.
- ...
- Đây là nơi để làm việc nên tôi cũng ko muốn lạm dụng kỷ luật. Thay vào đó tôi sẽ để cho cậu dồn việc, xây dựng bản kế hoạch này và hoàn thành bản báo cáo của cậu Vũ cho tôi.
- Vâng!!! - tôi cắn răng nhẫn nhịn, cố gắng gò ép theo cách suy nghĩ tích cực thì đây cũng là cơ hội để tôi trải nghiệm và rèn rũa thêm "vũ khí" cho mình.
1 tuần sau đó Anh Mạnh và Anh Dũng rủ tôi cùng bọn Xuân, Hải tụ tập đi ăn "cải thiện". "Cải thiện" ở đây nghĩa là vào nhà hàng sang trọng, đẳng cấp "nhiều sao" chứ ko phải là "ăn tươi" như thời bé tí tôi vẫn thường nghe người lớn kháo nhau mỗi khi tổ chức cỗ bàn vào 1 dịp nào đó.
Xả nước sau lượt uống "vòng 1", tôi nhẹ nhõm bước ra khỏi wc để chuẩn bị "tâm thế" đối ẩm các vòng tiếp theo...
- "Ring... Ring... " - Gọi tôi có việc gì ko? - đang hiên ngang bước đi thì tôi nhận đc cuộc gọi của Ngọc.
- Anh đang làm gì ở đây vậy?
- Hả, ở đây là ở đâu?... Ơ... - còn đang ngơ ngác ko hiểu thì ngẩng mặt lên tôi đã thấy Ngọc đang đứng cùng 1 vị khách trước 1 phòng ăn riêng độc lập.
- Cô đang đi với khách à?
- Ừ,
- Khách này có quan trọng ko?
- Quan trọng lắm!!! Còn có cả a.Trường nữa... À, mà anh ấy về kia rồi, thôi tôi cúp máy nhé. Có gì tối về tôi gọi lại sau.
Nghe Ngọc nói vậy nên tôi chủ động đi vòng sang đường khác để tránh mặt Trường. Mắt khẽ lướt qua khúc quanh, có vẻ như Ngọc đang chau mày nhìn theo tôi.
...
- Lên đi, thằng này đi ái phải phạt nó đuổi 4 lượt nữa!!! - Xuân choá vỗ vai tôi cười khả ố.
- Làm đ" gì nhiều vậy!!!
- Ai bảo mày ái dắt, hề hề hề.
Ngồi cà kê thêm 3 vòng nữa thì điện thoại tôi lại rung... Và vẫn là cuộc gọi của Ngọc...
- "Quái!!! Ngồi với khách, lại có cả tay Trường mà sao lại gọi cho mình vào lúc này nhỉ???"
- ... - tôi mở máy thì 1 loạt những âm thanh hỗn độn, đổ vỡ vang vọng vào vành tai...
- ... TUẤN ƠI...!!!