- Dạo này lăn lộn công trường vất vả lắm hay sao mà nhìn cậu có vẻ "sương gió" ra nhiều vậy? - KN hỏi thăm sau khi chuyển thông tin và sđt nhân vật cần đưa đón kia cho tôi.
- Cũng bình thường thôi ạ, công việc chung mà anh. - tôi cười nhẹ, ánh mắt lướt qua đôi bàn tay trai cứng và đen sạm vì nắng gió của mình.
- Anh cũng nghe mọi người bàn luận đôi chút về cậu!!! - KN đổi sang cách xưng hô thân mật bên ngoài cty.
- Chắc là phê bình em hả anh!!! Hầy.
- Có 1 chút nhưng ko đáng kể... Cái chính là họ bàn luận về thái độ làm việc của cậu.
- Dạ... - tôi hơi chột dạ, ko biết liệu mình có làm gì sai phạm hoặc tác trách hay ko.
- Chắc nãy giờ cậu vẫn đang thắc mắc vì sao cty lại chủ động đề bạt cậu về đây chỉ sau có 1 năm phải ko?
- Dạ, vâng...
- Chính là xuất phát từ thái độ làm việc đó. Phòng kinh doanh cần những người vừa có chuyên môn về kt vừa hiểu về xd là một chuyện. Cái quan trọng hơn là cty đang cần những người có hiệu suất làm việc cao cùng 1 thái độ cống hiến tốt. Cố gắng phát huy những gì đã thể hiện, cty sẽ có đãi ngộ xứng đáng giành cho người có năng lực. - KN vỗ vai tôi khích lệ.
- Vâng, anh quá khen, em vẫn còn nhiều điều phải phấn đấu ạ.
- Ừm... mà dạo này cậu với cái Ngọc vẫn liên lạc với nhau chứ!!! - KN hỏi 1 câu hơi ngoài lề.
- Dạ... bọn em thỉnh thoảng... vẫn liên lạc ạ. Có dạo gần đây hơi bận nên bạn bè em cũng ko liên lạc đc với mấy người.
- Ừm... đc rồi, công việc hn anh muốn bàn với cậu chỉ có vậy thôi. Mà này...
- Dạ?
- Chịu khó chăm lo cho ngoại hình 1 chút đi.
- ... Có vấn đề gì sao hả anh?
- Râu tóc đến sáng nay gặp anh chắc mới chịu cạo phải ko? - KN khoanh tay nhìn tôi đánh giá.
- ... - bị "bóc mẽ" nên tôi chỉ còn biết im lặng cười trừ.
- Trên công trường thế nào thì thôi nhưng về tổng rồi cậu nên để ý tới diện mạo một chút vì đây là môi trường văn phòng, công sở. Đều đại diện cho bộ mặt của cty nên cái gì cũng cần chỉnh chu. Anh chỉ nhắc qua vậy cho cậu hiểu thôi. - KN nhìn tôi cười thân mật.
- Vâng, cái này em sẽ điều chỉnh lại ạ.
- Càng sớm càng tốt nhé, 2 ngày nữa là vào Nam làm "nhiệm vụ" rồi đấy. Đừng để con cái nhà người ta phải sợ khi nhìn thấy mình là đc, hà hà.
- "Uyên Nhi??? Chẳng hiểu cái con bé này là ai mà khiến mình phải cất công vào tận nửa kia đất nước để rước ra thế này!!!"
Rời tổng cty, nghĩ đến giờ này cũng ko có ai ở nhà vì Xuân đi làm còn Hải thì đi học nên tôi ko về ngay mà cho xe chạy loanh quanh lên mạn ngoại thành Gia Lâm hóng gió. Đi 1m mãi cũng chán, đang tính vào tạm cái nhà nghỉ nào đó nằm ngủ cho đổi gió thì tôi nhận đc tn của My hỏi thăm xem tôi đã về tới HN chưa. Con bé đúng là ngoan thật, mặc dù đã có ny nhưng chưa bao giờ My xao nhãng hay "quên tạm thời" 1 người anh hờ như tôi. 2 ae vẫn thường liên lạc, nói chuyện với nhau nhưng hẹn riêng thì tôi hạn chế vì dù gì hiện tại My cũng đã có ny. Khoảng thời gian kể từ lúc đi N.Bình tới giờ, tính ra cũng đã mấy tháng 2ae chưa gặp nhau. Thôi thì đang buồn, rủ em nó đi đâu đó ăn uống cho vui cũng đc.
...
Tại 1 phòng học trong trường đh XYZ - ngôi trường cũ mà tôi vừa tạm biệt cách đây nửa năm.
- Cảm giác trở lại trường cũ thế nào hả anh?
- Nhức đầu em ạ... Chẳng hiểu sao 1 năm trước vừa học vừa làm mà vẫn nuốt trọn đc hết mấy cái môn này. - tôi ngao ngán biểu cảm thái độ trước bài giảng "nhiệt tình" của 1 giảng viên đang đứng lớp.
- Anh lười học thì chẳng vậy.
- Thế nên suýt mới bị trung bình, hì hì. Mà môn này có điểm danh ko em?
- Có anh, nhưng điểm danh hộ đc, mà có chuyện gì sao anh?
- Em có nghĩ giống anh ko? - tôi nhìn My cười cười.
- Nghĩ cái gì hả ông anh? - My nhìn tôi chờ đợi.
...
- Nay lớp cái Ly có học ko em? Nãy anh gọi nhưng thấy tắt máy. - tôi hỏi My khi 2ae đèo nhau trên con đường đê Thạch Bàn hướng về phía làng gốm Bát Tràng.
- Ko anh ạ, hn nó vào HCM ăn cưới mà, giờ có khi đang trên máy bay rồi cũng nên.
- Ơ thế à, vậy mà ko đi muộn hơn mấy hôm để đi cùng anh.
- Anh vào đấy làm gì ạ?
- Vào làm đám cưới.
- Cái gì cơ?
- À nhầm, vào dự đám cưới, hê hê.
- Hừ, lúc nào cũng đùa linh tinh... ... WOA... đúng là gió cuối đông có khác. Lạnh mà cứ ngòn ngọt như có đường vậy. - My hít hà khi 1 cơn gió mạnh tạt qua, gió từ 2 bên triền đê cứ thoai thoải thổi tới, lạnh mà ngọt - đúng như những gì My nói. Lẫn trong vị gió còn có chút hương sắc của những khóm hoa, bụi cỏ dại mọc ven đường.
- Này My, hít hà nãy giờ chưa đủ hả em? Hít nhiều quá lỗ mũi đen xì đấy!!!
- Kệ, chẳng sao. Ra ngoài này trong lành thì sợ gì.
- Úi ùi, toàn mùi hoa "cứt lợn" chứ gì đâu. Còn cả bụi đường nữa kìa.
- Cái gì mà hoa "cứt lợn", anh toàn linh tinh. Anh nói cái hoa kia mà là hoa "cứt lợn" á!!! - My nhéo tai, quay đầu tôi hướng về phía những đám hoa trắng nhuỵ vàng mọc la liệt ôm lấy suốt dọc chiều dài con đê.
- Quê anh họ vẫn gọi là hoa "cứt lợn", sang lắm thì gọi là hoa cúc dại. Có gì hay đâu.
- Haizz, đúng là ông anh lạc hậu. Hoa này tên chính xác gọi là hoa Xuyến Chi đấy anh ạ!!!
- Ôi dào, Chi với chủng, cũng đều là hoa dại cả thôi. Dại, dại , dại... Ái ồi... đừng có véo vào sườn nữa, đau anh!!! :sosad:
Suốt quãng đường sau đó My lại đc thể rao giảng cho tôi ý nghĩa cũng như sự tích bắt nguồn cho cái tên của loại hoa đó. Thú thực là tôi cũng chẳng mấy để tâm đến cái "Chi chi chành chành" ấy lắm dù thực tâm mà nói, cái tên đó cũng khá hay và câu chuyện ẩn sau nó vào 1 thời điểm thích hợp có thể sẽ trở thành "vũ khí" để cánh đàn ông chốt hạ "con mồi tình" của mình.
Kết thúc câu chuyện cũng là lúc 2 ae vào đến làng nghề, nói là "làng" cho cổ kính chứ thực ra làng Bát Tràng này toàn nhà to, biệt thự. Xứng đáng là 1 trong những làng khang trang bậc nhất cái xứ Bắc này bên cạnh Đồng Kị và làng Mẹo. Mà phàm cái gì khang trang, hiện đại quá thường lại ít có những thứ để thăm thú thì phải. Ở đây cũng vậy, ngoài khu chợ thương mại trưng bày các sản phẩm ở ngay đầu làng thì mọi thứ còn lại ko có gì quá đặc biệt để khám phá. 2 ae chép miệng coi như đi bát phố cho biết, lòng vòng thăm thú quanh cái chợ bé tý. Nhìn nhìn ngó ngó, sờ nắn vài món đồ gốm sứ lưu niệm chán chê rồi lại sà vào quầy nặn và tô tượng để gϊếŧ tg. Mấy trò này mà chơi vào thời điểm cách đây 2, 3 năm có lẽ sẽ hợp, còn hiện tại thì lại khác. Lớn rồi... thành ra sự kiên nhẫn giành cho những thứ hồn nhiên vô thưởng vô phạt này cũng ko còn đc dư dả như trước nữa. "Chịu đựng" đc hơn 1 giờ đồng hồ, 2ae lại ôm nhau ngược gió quay lại nơi chốn đô thị phồn hoa. Cứ chê nó xô bồ và bon chen nhưng xa nó mới thấy thiếu đi nhịp sống sôi động thường ngày nó buồn tẻ đến thế nào.
...
7h tối, tại 1 quán ăn trên phố cổ...
- Vậy là... từ hơn 2 tháng nay anh và chị ấy ko liên lạc gì với nhau nữa à? - My hỏi sau khi nghe tôi tâm sự về chuyện của Ngọc.
- Ừm... cũng phải tầm đấy rồi!!!
- Theo như anh kể thì hình như... anh là người chủ động cắt liên lạc phải ko?
- Sao em lại hỏi vậy?
- Thì chị ấy là người liên lạc sau cùng nhưng nghe anh kể thì có thấy anh hồi âm lại đâu.
- ... Anh cũng... chẳng rõ nữa. Thực ra 1 phần cũng vì thời gian đó anh bận bịu với công việc quá nên dần dần ko còn để ý nữa.
- Đàn ông con trai... lúc nào cũng vô tâm vậy mà!!! - giọng My có chút trách móc.
- Haizz... đâu phải ai cũng vậy đâu em...
- Sắp tới anh lại còn làm chung phòng với 2 người ấy nữa à?
- Ừ, chính xác là mai đi làm luôn rồi.
- Vậy thì tranh thủ đi thôi.
- Tranh thủ cái gì???
- Thì tranh thủ mà xin lỗi ngta đi chứ gì nữa. Tuần sau noel rồi kìa, làm cái gì đó hoặc tặng cái gì đó coi như để chuộc lỗi đi. Anh của em sao tự dựng ngố thế!!!
- Linh tinh, anh vẫn ngố vậy mà, tự dưng cái gì mà tự dưng, hề hề. Cái chuyện tặng quà tất nhiên là anh sẽ tặng rồi, còn xin lỗi thì ko. Làm vậy chỉ càng khiến cô ấy thêm bận lòng.
- Hừm, tuỳ anh đấy nhưng em ko hiểu tại sao anh cứ phải nói rõ những chuyện khó xử ấy ra làm gì vậy nhỉ?
- Em nghĩ anh thẳng thắn với Ngọc như vậy là sai à?
- Em ko nói vậy, chỉ là... những chuyện thế này chẳng lẽ ko thể giữ trong lòng đc sao.
- Em còn nhớ chuyện giữa 2ae mình chứ?
- Dạ... - My hơi cúi đầu.
- Sai lầm của anh chính là ko chịu thẳng thắn với em, với bản thân mình ngay từ lúc đầu. Cứ nhân nhượng với thời gian, để cảm xúc lấn tới rồi cuối cùng khiến cho em phải chịu đau khổ. Nhắc lại chuyện ấy, đến giờ này vẫn làm anh day dứt.
- Anh!!! Anh đừng nói vậy, em hiểu mà, chuyện đó cũng có 1 phần lỗi ở em nữa. Và em cũng chưa bao giờ trách hận gì anh đâu, vậy nên anh cũng đừng dày vò mình nữa, anh nhé!!!
- ...
- ... Kìa anh, nhé... hứa với em đừng tự dày vò vì chuyện cũ của chúng mình nữa anh nhé!!!
- Haizz... em ăn hết cái đĩa tôm này đi thì anh hứa.
- Rồi okie, tưởng gì, chuyện nhỏ, hì hì.
...
- Ngon ko em?
- Bụng em thành cái trống rồi này. Haizz... tại cái đĩa tôm của anh đấy. - My nhăn mặt nhìn tôi.
- Ăn nhiều cho nó mẫm, nhìn em gầy mà anh xót!!!
- Ứm ừ, anh còn gầy hơn cả em kìa, đi làm kiểu gì mà ngày 1 gầy với đen sạm đi thế kia.
- Thì có vất vả vậy giờ anh mới đc về tổng chứ!!!
2ae đang nói chuyện dở thì có điện thoại ny My gọi đến...
- Quân nó gọi hả em?
- Dạ...
- Sao ko nói là đi với anh, bảo đi với bạn làm gì!!!
- Kệ anh ạ, nói vậy cho nhanh.
- ... Thằng này tính nó... chắc cũng hay ghen như anh à, hề hề.
- Hừ, như anh thì đã khác!!!
- Thế làm sao, nó hay ghen thật à?
- Cũng... bình thường, nhưng mà nhiều lúc cứ như ông cụ non ý...
- Ơ tốt, bù trừ nhau hợp lý quá còn gì.
- Em đâu có trẻ con đâu mà cần nó bù trừ. Nó chững chạc thì em ko nói, đằng này... suốt ngày triết lý, rồi thì hay để ý thế nọ thế kia. Nhiều khi làm cho em phát rầu.
- Thấy nó ko tốt thì chia tay đê, hê. - tôi khích tướng.
- Hừ, anh dạo này cũng bựa nhỉ.
- Thì anh thấy em cứ nói nó mà. Thế anh hỏi thật nhé, em thấy nó thế nào?
- ... Nói chung là cũng đc...
- Nói rõ anh xem nào.
- Thì...cũng quan tâm, cũng biết lo lắng cho em, thỉnh thoảng cũng lãng mạn ra phết...
- Ờ, thế là đc rồi còn gì...
- Nhưng mà... em thấy nó yêu mà vẫn lung lay làm sao ấy. Kiểu như... khó tự mình làm chủ đc nếu có biến cố nào đó xảy ra.
- "Như vậy... chẳng lẽ con bé lại đang lo lắng đến chuyện... gì đó sao???" - tôi manh nha những suy đoán trong đầu.
- Quan trọng là em có cảm thấy nó yêu em và ngược lại hay ko?
- ... Ưʍ... em nghĩ là có...
- Ừ, anh nói thế này thôi, ai cũng nói đã yêu thì phải tin, anh cũng khuyên em như vậy, nếu đã yêu nó thì nên cố gắng tin nó trong phạm vi có thể. Nhưng cái gì cũng vậy, yêu gì thì yêu vẫn phải giữ bản thân mình trong ngưỡng "an toàn". Ko nên vượt quá những giới hạn mà 2 đứa ko thể tự lo đc. Em cũng phải nhớ kỹ điều này, nếu có bất kỳ chuyện gì xảy ra em cũng phải nói với anh, em hiểu chứ!!!
- Anh... làm gì mà nghiêm trọng vậy anh. Em hiểu mà, hì hì!!!
Nhìn My nhăn mặt cười nói vậy thôi nhưng ko hiểu sao trong tôi vẫn thấp thỏm những linh tính ko yên về 1 chuyện gì đó có thể sẽ xảy ra.
...
Rời quán ăn với 2 cái bụng đã đc lấp đầy, My lại rủ tôi qua Star Bowl "trà bóng" cho tiêu cơm. Đây đã là lần thứ 2 đi "trà bóng" với My nhưng cái trình của tôi thì vẫn cùi bắp như lần đầu. Ko trượt rãnh thì cũng liếʍ "ky", nói chung là kém, đc mỗi cái tạo dáng chạy đà và ném bóng là "pờ dồ" như ai. Chơi đc vài lượt thì làn ném bên cạnh bỗng ồn ào bởi 1 top thanh niên. Tôi cũng chẳng mấy bận tâm vì còn đang nheo mắt tập trung vào thước ngắm của mình, chạy đà và dang tay, cảm giác lần ném này có vẻ "ngọt" hơn mọi lần. Bàn tay đang miết bóng chuẩn bị cho động tác ra tay cuối cùng thì...
- Ô... anh Tuấn... - 1 giọng gọi to vang ngay sau lưng làm động tác của tôi chớm động vào những giây cuối...
- "Đệt, lại trượt rãnh... đứa nào vô ý vậy!!!" - quay đầu truy tung kẻ phá đám thì lù lù trước mặt tôi là khuôn mặt của cái An. Con bé này... thấy lâu lắm mới gặp hay sao mà vẻ mặt nó cứ hớn ha hớn hở thế kia, hay đây là cách để nó "ngoại phạm" cho cái hành vi vô ý vừa rồi của mình.
- Anh, em chào anh. Anh cũng chơi ở đây ạ? - An chạy lại gần, khuôn mặt thậm chí còn có thêm vài phần rạng ngời khiến cho My cũng phải ngạc nhiên.
- Thì anh đang ở đây còn gì nữa... Bạn em đấy à? - tôi hướng ánh mắt về phía 4, 5 đứa trai gái đang xì xầm ở làn bên cạnh.
- Vâng, bạn cùng lớp em ạ. Bọn em hay qua đây chơi mà hn mới gặp anh đấy.
- Ừ, anh cũng ít vào đây.
- Hì, đây là... ny anh đấy ạ?
- Bạn anh... Mà sao em ko chơi đi, mất lân bây giờ! - tôi "đuổi" khéo.
- Chị gái xinh đẹp ơi, cho em chơi ké bên này có đc ko ạ? hì.
- "Ơ cái con bé này cứ như ruồi ấy nhỉ, tự nhiên đíu chịu đc."
Tôi còn đang ngạc nhiên thì My đã nhanh chóng tiếp nhận lời "gạ gẫm" của cái An. Khả năng chắc 1 phần cũng do tôi trình kém quá nên My muốn tìm thêm 1 "đối trọng" nào đó chơi cùng cho vui... Và quả nhiên, thực tế đã chứng minh những gì mà tôi nghĩ, 2 con bé này đều chơi có vẻ khá thuần thục - tất nhiên là hơn hẳn tôi rồi.
Ngồi nhấm nháp chai nước ngọt tiện thể ngắm nghía các em xinh xinh ở mấy làn bên cạnh đang gập ngực, cong mông ném bóng kể cũng đc an ủi bớt phần nào. Bỗng...
- "BỘP" - Tăm tia gì các em đấy anh!!! Hì hì.
- Tay gầy nhẳng mà cũng khoẻ phết nhỉ. Vỗ người khác cứ đôm đốp. - tôi liếc xoáy vào nơi cánh tay An đang đặt trên vai mình.
- Cái My đi đâu rồi em?
- Chị ấy vào wc rồi ạ... Hì, lâu lắm rồi ae mình mới lại gặp nhau, dạo này anh vẫn khoẻ chứ?
- "À, vẫn còn nhớ hỏi thăm, kể cũng ko đến nỗi!!!" - Anh khoẻ, em thì thế nào, tay chân thế kia chắc là khoẻ rồi. Còn học hành với công việc thì ra sao?
- Ều, vỗ có cái nhẹ hều vậy thôi mà... Em khoẻ, học hành vẫn dốt, công việc thì hiện đang thất nghiệp anh ạ, hì. Anh có quen chỗ nào ko, cho em đi làm thêm với.
- Nhìn em tươi thế này thì làm gì có chuyện thê thảm vậy chứ. Công việc thì anh nhiều lắm, nhưng làm sao bằng chỗ a.Trường em đc.
- Ui, nhắc cái ông ấy làm gì nữa, giờ anh ấy chỉ có chị Ngọc thôi. Lúc nào cũng Ngọc với Ngọc. - câu nói vô tình của An khiến tim tôi khẽ động, chút nóng râm ran, chút nhói lòng nhưng tất cả cũng nhanh chóng tan đi chỉ sau 1 nhịp thở.
- Ừ, yêu nhau thì phải vậy chứ... - tôi nói rồi uống 1 ngụm nước ngọt cho dịu bớt cái đắng ban nãy nơi cổ họng.
- Mà em có ny chưa hay nhông nhênh như trước?
- Anh chưa có thì làm sao mà em có đc.
- Hê, đừng có nói là đợi anh đấy nhé?
- Lại tưởng bở rồi anh zai ơi, hì hì. Em giờ vẫn chưa muốn yêu vì còn trẻ trung. Còn anh già rồi mà vẫn chưa yêu mới gọi là lạ đấy.
- Già!!! Em định nghĩa hơn em 3 tuổi là già sao?
- Ko ạ, ý em nói là già ở tâm hồn cơ, vì em thấy anh có vẻ là người già hơn trước tuổi khá nhiều.
- Vậy cũng đâu có nghĩa là phải yêu sớm đâu em, những chuyện thuộc về duyên phận, tình cảm thường khó nói lắm.
- Vâng, nhưng mà đôi khi họ nhìn thấy duyên phận của mình ngay trước mắt mà cũng ko dám nắm bắt đó anh.
- Hê, em có hay đọc truyện ngôn tình Tàu ko?
- Ko, em chỉ hay xem phim hành động Mỹ thôi. - An cười rồi đáp trả 1 cách thông minh.
- Phim hành động Mỹ cũng nhiều cái "ảo" lắm, 2/3 trong số đó ko có ở ngoài đời thực đâu em.
- Hì, vâng, em biết mà. À, mà cuối năm nay anh có dự lễ tất niên của cty ko ạ?
- Có chuyện gì sao em?
- À, tại năm ngoái em cũng đi dự cái lễ này mà mấy anh chị toàn bận tiếp khách, ko có ai nói chuyện cùng nên buồn lắm!!!
- Thế thì đi làm gì nữa?
- Vấn đề là bố mẹ em và a.Trường cứ bắt em đi bằng đc để sớm va vấp và tập làm quen với giới doanh nhân. Vậy nên...
- Vậy nên định nhờ anh đi "buôn dưa" cùng em?
- Hì, em đâu có dám nhờ anh chuyện đó đâu. Chỉ là nếu hôm ấy anh cũng tham dự thì ít nhất em cũng thấy thoải mái hơn vì có thêm 1 người mình biết và có thể nói chuyện.
- Cái này anh cũng chưa biết đâu, vì thường cái lễ đó cty chỉ mời những người quan trọng thôi. Nhân viên như anh chắc ko nằm trong danh sách.
- Vâng... nhưng lễ tất niên năm nay có vẻ quan trọng hơn mọi năm nên sẽ mời nhiều.
- Vì sao hả em?
- Vì có thể bác chủ tịch sẽ nhân dịp này thông báo tới mọi người chuyện của a.Trường và chị Ngọc anh ạ.
- ... À... ừ, đúng vào dịp vui chung của cty mà... - tôi cười trừ, luồng hơi thở như muốn tắc ứ giữa ngực. Cảm thấy bản thân ko còn muốn tiếp tục đối thoại thêm nữa.
...
Tối hôm đó trở về nhà trong tâm trạng lúc bổng lúc nặng, mọi thứ trong tâm can tôi cứ nhộn nhạo rồi nóng ran như bị xé nhỏ ra thành từng mảng nham nhở. Xuân và Hải mải cắm đầu vào công việc riêng nên tôi cũng ko muốn làm phiền chúng nó bằng "bầu tâm sự" của mình. Đành gọi cho hội a.Quý thông báo tin chuyển công tác, tán tếu, trêu nhau, nói mấy chuyện vui vui cố gắng khoả lấp bớt phần nào tâm trạng nặng nề trước đó nhưng cũng chỉ đc lúc đấy. Tan cuộc gọi, mọi cảm xúc tồi tệ lại dồn ứ lại thành 1 đống ép chặt lấy cõi lòng đang chật chội vì thổn thức của tôi. Đêm đã xuống quá nửa mà đôi mắt vẫn thao thức tìm kiếm trong màn hình đt những hình ảnh kỷ niệm của 2 đứa. Lại 1 đêm thức trắng...
- "Tao lại gặp lại mày rồi đây!!!"
Tôi cười thầm khi bước gần tới toà đại sảnh của cty. Ngày làm việc chính thức đầu tiên tại 1 vị trí mới cao cấp hơn mà sao trong tôi chẳng lấy gì làm háo hức cho lắm. Đứng trước mấy cửa thang máy, 1 chút trực giác khiến tôi đưa mắt để ý xem cái "duyên nợ" liệu hn có đưa mình gặp lại ba Ngọc - vị chủ tịch của cty hay ko. Ko có gì đặc biệt xảy ra... thêm hơn 1" chờ đợi và di chuyển, cuối cùng tôi cũng đã đứng trước cửa phòng ban nơi làm việc mới của mình. 1 không gian mới, 1 môi trường mới hoàn toàn khác biệt, lòng tôi đôi chút hồi hộp nhớ lại những lời dặn dò, chỉ bảo của hội a.Quý về việc tiếp xúc, làm việc và quan hệ trong cái môi trường văn phòng, công sở này. Thêm cả lời dặn của KN về cách ăn vận thế lọ thế chai, cơ mà tôi kệ, ai đóng thùng, đóng bộ thì đóng. Tôi vẫn khoác blazer dạ, dưới quần bò bạc, trong sơmi kaki, nhìn phong thái có phần hơi "khác vị" so với cả 1 tập thể "đen xám" trong phòng.
- Anh đến rồi đấy ư... - 1 giọng nói thân thuộc vang lên sau lưng tôi.
- "Ài... đứng chờ tôi ở ngoài này sao mà xuất hiện đúng lúc vậy!!!" - Vâng, chào phó phòng, hn là ngày đầu tiên tôi đến làm việc theo quyết định thuyên chuyển của cty.
Khẽ nén 1 hơi thở dài, tôi quay lại và đối diện với Ngọc bằng 1 vẻ thản nhiên nhất có thể. Cũng đã vài tháng ko gặp lại kể từ sau lần dạo biển hôm ấy, nhìn Ngọc có vẻ gầy hơn đôi chút nhưng dáng vẻ vẫn toát lên 1 nét xinh đẹp, kiêu sa. Khoác hờ chiếc áo vest ngoài làm cô ấy trở nên trưởng thành và chững chạc hơn hẳn, kể ra thì lời KN nói ko phải là ko có lý.
- ... Đc rồi, giờ anh vào phòng làm quen với mọi người trước. Sau đó tôi sẽ giới thiệu và sắp xếp công việc cho anh!!! - ánh mắt Ngọc hơi chững lại khi đối diện với tôi nhưng vẻ chững lại ấy nhanh chóng biến mất. Nhường chỗ cho 1 giọng nói xã giao, thậm chí còn có phần hơi lạnh lùng.
...
Kết thúc màn chào hỏi với mọi người trong phòng, tôi đc Ngọc đưa vào bàn làm việc của mình, giới thiệu qua 1 số thứ linh tinh về chức năng, nhiệm vụ gì gì đó và cuối cùng là những công việc cần phải làm trong thời gian tới. Phòng rất rộng, nên nơi làm việc của tôi cũng có kha khá không gian và tầm view để bao quát phần lớn căn phòng cũng như những đồng nghiệp ở xung quanh. 1 điều làm tôi hơi hụt hẫng trong ngày hn là ko đc gặp mặt Trường vì anh chàng này bận đi công tác. Quyết định nhận tôi về phòng ban của mình chắc hẳn Trường đã biết trước tôi từ lâu. Tuy vậy tôi vẫn muốn chứng kiến tận mắt vẻ mặt của anh ta khi hàng ngày đối diện với tôi trong căn phòng này nó sẽ như thế nào.
Công việc đầu tiên bắt đầu với việc phân tích hiệu quả kinh tế của 1 số công trình cần thực hiện. Bấm bút, di chuột, bắt đầu trạng thái đắm mình hoàn toàn vào công việc. Hn là thứ 6 nên mọi người có vẻ thư thả hơn, chỉ riêng tôi vẫn cứ lầm lũi trong cái không gian tập thể mà như của riêng 1 cá nhân mình. Đến khi chị đồng nghiệp bên cạnh nhắc nhở đến giờ ăn trưa tôi mới bất giác nhận thức lại không gian tập thể xung quanh.
Kết thúc bữa trưa tôi chủ động mời cafe, sinh tố tráng miệng cho mọi người "ngọt giọng". Vì là buổi đầu nên tôi cũng ko nói năng gì nhiều ngoài những lời giới thiệu theo lề lối giao tiếp xã giao.
- Ngọc chắc lại ra chỗ a.Nguyên rồi phải ko?
- Ừ, hn a.Trường ko ở đây nên chắc đi ăn với anh mình rồi.
1 vài đồng nghiệp nhắc tới Ngọc làm tôi chú ý, định thần để nghe tiếp họ nói gì thì máy tôi báo có tn... là của Ngọc.
- "Ăn trưa xong anh qua quán cafe bên đường nhé. Tôi đợi anh!!!"
Nghĩ đi nghĩ lại 1 hồi tôi quyết định ko gặp Ngọc vì lý do có việc đột xuất. Mặc kệ cô ấy có nghĩ mình trốn tránh hay ko nhưng hiện tại tôi cảm thấy vẫn chưa sẵn sàng cho 1 cuộc gặp mặt trực tiếp, lại có phần riêng tư với Ngọc... Ko có tn hồi âm và mọi thứ lại im lìm trôi qua cho đến khi tôi kết thúc ngày làm việc đầu tiên của mình ở vị trí mới.
Thứ 7 - ngày hôm sau, ko đc nghỉ ngơi như mọi tuần nhưng thay vào đó tôi lại đc bay và dự tiệc cưới 1 đối tác nhỏ của cty trong HCM. Đúng theo kế hoạch là sáng đi chiều về, dự đám cưới xong là tôi sẽ theo địa chỉ tới khách sạn mà người tên Uyên Nhi kia đang nghỉ để "dẫn độ" về HN. Bố khỉ, từ nước ngoài về thì cứ thế gấp tiếp chuyến khác bay về HN luôn đi. Còn phải ở lại khách sạn nghỉ ngơi 1 đêm xong chờ người đến lo vé cho tận nơi, rước tận bến mới chịu nhấc xác để về. Tôi chẳng hỏi gì thêm nên cũng ko rõ thân thế con bé này thế nào. Chỉ biết rằng nó kém 1t và vừa mới làm luận văn tốt nghiệp đh ở xứ Tây về, chắc cũng kiểu giống như Ngọc ngày trước. Ấn tượng đầu tiên có vẻ ko đc tốt cho lắm khi hình hài 1 dạng tiểu thư đặc sệt mùi dựa dẫm và õng ẹo đang hiển hiện trước mắt. Còn đang mải mê với những suy đoán, tưởng tượng của mình thì taxi đã đến địa chỉ khách sạn cần đến...
- "Ô, có phải là con bé đó ko.. mà sao nó lại ngồi ngoài này làm gì vậy nhỉ?" - tôi tự hỏi khi nhìn thấy 1con bé khá giống Uyên Nhi, đang ngồi đọc báo trong sảnh chờ của khách sạn.
- Xin lỗi, cho hỏi cô có phải là Uyên Nhi ko ạ?
- Vâng, là tôi đây. Anh có phải là... là nhân viên của a.Nguyên đúng ko ạ?
- Vâng đúng là tôi. Mà tất cả hành lý của cô đây ạ? - tôi chỉ vào 2 chiếc vali cỡ to đặt dưới sàn cạnh chân Nhi.
- Vâng, có bấy nhiêu đây thôi, anh xách giúp tôi 1 chiếc nhé!!!
- Vâng, cô cứ để tôi xách cả 2 cho.
- Ko sao, tôi tự xách cái này đc rồi. - Nhi nhìn tôi mỉm cười thân thiện.
- Lúc chưa đến tôi lại cứ nghĩ cô còn trên phòng cơ. - tôi nói chuyện khi cả 2 trên đường ra sân bay.
- Dù gì tôi cũng rảnh nên tranh thủ xuống luôn để anh đỡ phải đợi.
Cuộc nói chuyện giữa 2 chúng tôi ko có gì đặc biệt vì tôi ngồi ghế trước, cô ấy ngồi ghế sau và bản thân tôi cũng hạn chế những chuyện này. Cái gì cần thiết lắm mới nên nói khi chưa rõ người đối diện là người thế nào. Tuy vậy nghe giọng nói và để ý thái độ khi nói chuyện của Nhi thì có vẻ cô ta cũng ko "đến nỗi" như tôi đã suy đoán lúc đầu. Đưa mắt nhìn qua gương chiếu hậu, nhận xét 1 chút thì ngoại hình của Nhi cũng khá xinh đẹp. 1 vẻ đẹp ko giống như vẻ kiêu sa của Ngọc hay vẻ sắc sảo của Trà, cũng ko hẳn là nét đẹp dịu dàng của Hằng mà đó là 1 vẻ đẹp có chút gì đó của sự năng động và thông minh. Uyên Nhi vận 1 chiếc áo váy dạng cúp xoè, crop-top mỏnh ở eo giống kiểu Thái. Nhìn mỏng manh nhưng lại tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.
Đi ké cùng "tiểu thư" nên tôi cũng đc "thơm" lây vì đc ngồi cùng hạng ghế thương gia. Cơ mà chuyến này có vẻ vắng hơn mọi lần khi nhìn khoang của chúng tôi lác đác chỉ có vài ghế có người. Vắng người là thế nhưng tôi và Nhi lại ngồi cạnh nhau đâm ra cô nàng có vẻ cũng có chút ngại ngùng. Mọi thứ cứ im lìm trôi qua như vậy cho tới khi mấy em tiếp viên "bán dáng" lượn qua lượn lại phục vụ đồ ăn.
- "Cơ hội thay đổi không khí đây rồi!!!" - tôi nghĩ thầm như vậy khi nhớ tới trò troll tiếp viên đã đọc qua ở đâu đó.
- Xin hỏi, anh muốn dùng món gì ạ? - 1 em tiếp viên trông cũng khá ưa nhìn "tiếp cận" tôi.
- Ừm, thịt này là thịt gì vậy em?
- Dạ, thịt heo anh ạ!!!
- Vậy ở đây có thịt lợn ko em?
- Dạ... thịt heo là thịt lợn đó anh!!! - em tiếp viên lộ vẻ hơi ngạc nhiên.
- Ừm...
- Vậy, anh ăn món thịt heo này ạ.
- Là thịt lợn chứ em!!!
- ... Vâng... vậy anh dùng món thịt lợn này chứ ạ?
- Ko, lấy cho anh món thịt bò kia đi.
2 tiếng khịt khịt khẽ phát ra từ phía tôi và Nhi, song song với đó là khuôn mặt hơi đỏ của em tiếp viên. Ko biết vì ngượng hay vì tức mà em ấy nhìn tôi có vẻ "sâu sắc" lắm.
- Anh cũng thích trêu người đấy nhỉ!!! Hì hì. - U.Nhi lúc này mới khẽ cười với tôi.
- Cũng thỉnh thoảng thôi, căn bản là bị mọi người trêu nhiều rồi mới vậy.
- Mà anh tên gì vậy? Đi cùng nhau nãy giờ mà tôi... em vẫn chưa biết tên anh. - Nhi chủ động đổi cách xưng hô.
- Mình... tên Tuấn.
- Gì Tuấn ạ?
- Minh Tuấn!!!
- Vâng, a.Tuấn chắc hơn tuổi em nên mình cứ xưng ae cho dễ.
- Vâng, ko có gì, xưng mình bạn là đc rồi ạ.
Tôi giữ phép, câu chuyện giữa 2 người cũng từ đó mà thoải mái hơn. Hỏi han qua lại tôi mới biết Nhi vừa tốt nghiệp ngành kinh tế bên nước ngoài. Kết thúc khoá học về nước lần này Nhi cũng sẽ vào làm việc cho cty X nơi tôi đang làm. Về thân thế Nhi thế nào thì tôi ko hỏi vì đây là điều cần tránh.
...
Hạ cánh xuống Nội Bài, vì đi hạng thương gia nên chúng tôi đc checkin nhanh hơn 1 chút. Lúc này trời HN cũng đã về tối, m.Bắc đang là trời mùa lạnh nên cái áo khoác ngoài mỏng manh ko thể làm Nhi chịu nổi những cơn run khẽ khàng mỗi có khi làn hơi lạnh thổi tới.
- Mặc tạm vào cho ấm. - tôi khoác chiếc áo ngoài của mình lên người cô ấy.
- Ơ... ko sao, để em lấy áo trong vali cũng đc mà.
- Đã nhận đc đâu, thôi cứ mặc đi rồi lát mình ra xe làm ấm ngay ấy mà.
- Vâng, vậy cảm ơn anh ạ. - Nhi nhúm vai khẽ kéo 2 tà áo của tôi lại làm cả thân trên của cô ấy như lọt thỏm vào trong chiếc áo.
Theo lịch trình thì từ đây tôi sẽ đưa U.Nhi về thẳng nhà ba Ngọc. Đi đc nửa đường về gần đến địa phận trung tâm HN thì tôi nhận đc cuộc gọi từ KN.
- Em nghe ạ!!!
- Tuấn à, xe đi đến đâu rồi?
- Đang ở trên cầu Thăng Long rồi anh ạ.
- Ừm, có 1 chút thay đổi, giờ cậu đưa Nhi về thẳng nhà Ngọc giúp anh nhé.